Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 52




Edit: Ngọc Hân

***

Chung Tuyển vừa từ phòng tắm đi ra, Thần Thần liền từ trên giường lớn bật xuống dưới, giọng trẻ con non nớt trong trẻo vang lên, “Ba, ngủ ngon.”

Anh lau tóc gật đầu, cúi người bế con trai mình đưa vào phòng nhỏ của cậu. Chung Tuyển đắp xong chăn cho con trai, nâng tay chuẩn bị tắt đèn ngủ lại không đầu không cuối hỏi một câu.

“Chung Thần, sao con lại dính mẹ con như vậy hả?” Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cậu, độ ấm trong lòng bàn tay truyền cho nhau.

“Ba cũng thật là.” Thần Thần trả lời rất tự nhiên, cậu cười kéo ngón trỏ của ba, còn nói thêm: “Ba nhanh ngủ đi.”

Anh nghe vậy cũng cười đứng thẳng lên rời đi. Vào phòng ngủ chính nâng mắt lên liền nhìn thấy Hạ Hàm đang thay áo ngủ, một đoạn eo nhỏ mảnh trắng nõn non mềm khiến trong lòng anh ngứa ngày, muốn cắn một ngụm. Anh lập tức đi lên bàn tay to mờ ám nhéo eo nhỏ của cô, cọ vào cổ êm ái thơm mát của cô, “Bà xã, anh không thích con trai.”

Hạ Hàm liều mạng kéo áo ngủ của mình lên, bỏ tay anh ra khỏi eo, ỡm ờ dấn anh lại gần giường, giọng mềm dịu ấp úng, “Vậy anh thích cái gì?”

Đây là ngây thơ quỷ, con trai của mình mà cũng phải ghen.

“Anh yêu em.” Nói xong liền cắn một ngụm lên ngực cô, tất nhiên Hạ Hàm không mặc nội y, bị anh cắn như vậy nhanh chóng mẫn cảm đến đòi mạng.

Sau khi sinh Thần Thần cơ thể cô rất đẹp, hoàn toàn cởi bỏ vẻ yêu kiều xấu hổ trẻ con non nớt, thân thể no đủ chia đều khiến anh không thể buông tay. Suy nghĩ một chút chợt nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Khi đó cô bé này chắc tầm mười hai tuổi, trắng trẻo trẻ con đi theo phía sau Hạ Cận. Khi đó anh cũng là tên mao đầu tiểu tử (Ý nghịch ngợm), dụ dỗ lừa gạt cô gọi anh là chú, không nghĩ tới cô bé thế mà dễ lừa như vậy, rất chân thực nhép miệng gọi anh “Chú.” Nhưng hôm nay cô gái bé nhỏ gọi anh bằng “Chú” đã gả cho anh, đã sinh đứa nhỏ cho anh.

Anh thật sự rất thỏa mãn, cuộc sống từng cẩu thả phóng túng không kiềm chế được rốt cuộc vì cô mà có chốn trở về. Ở trước mặt cô về điểm vẫn lấy làm kiêu ngạo trong cuộc đời của anh hoàn toàn không đáng nhắc tới. Có đôi khi thế mà lại lo lắng thời gian già đi nhanh quá, còn cô vẫn cứ yêu kiều tươi xinh như trước. Nhưng năm tháng bỏ lỡ giữa bọn họ lại khiến anh lo lắng tự ti.

Bây giờ em giỏi như vậy, dạy dỗ Thần Thần hiểu chuyện lễ phép, điều chỉnh cuộc sống cô cùng hài hòa, cảm giác cô gái nhỏ trong lòng bàn tay anh từng chút từng chút nở rộ…. Anh thật sự rất yêu em, tình cảm trong lòng nghiêng ngả chao đảo giống như lúc ban đầu. Nói thẳng ra thì sợ em không thích, không dám nói ra miệng, nhưng những lời nói khiến người ta cảm thấy tình yêu xác thịt tầm thường lại hoàn toàn có thể chân thật thể hiện tình cảm của anh đối với em. Chân tay luống cuống vốn rất muốn chăm sóc tốt cho em lại phát hiện ngôi nhà này ngược lại là em chăm sóc rất nhiều.

….

“Em cũng yêu anh.” Hạ Hàm nghe anh nói xong non nớt trả lời anh.

Chung Tuyển vừa nghe đến đây tinh thần chợt tỉnh táo lại, bức hỏi cô gái trong ngực, “Rốt cuộc là bắt đầu thích anh từ lúc nào. Hả?”

Âm cuối của anh nhếch lên khiến Hạ Hàm không giữ vững người, lập tức ép sát vào lòng anh, ngón tay tay non mềm nhỏ mảnh vẽ các vòng tròn lên ngực anh, mở mấy nút áo rồi hôn lên ngực anh.

“Kỳ nghỉ hè năm ấy anh đón em trở về, ở trung tâm quảng trường gặp phải bọn buôn người, em nhìn thấy bộ dạng anh bắt bọn buôn người thì cảm thấy rất thích… Ừm, khi đó liền cảm thấy lớn lên muốn gả cho anh.” Cô nói xong đỏ mặt, níu chặt bờ vai anh đè anh ra, cơ thể nhỏ bé nằm trên người anh, có chút hối hận vì đã nói ra chuyện cũ lâu năm cho anh biết.

Có cô gái nào mười lăm mười sáu tuổi không thích người đàn ông anh hùng quyết đoán, gặp trường hợp vây bắt kịch liệt như vậy, chém giết vật lộn khoảng cách gần như vậy, tất cả động tác đều sát phạt quả quyết, tràn đầy khuôn mặt đều là kiên cường chính nghĩa, đổi lại là ai cũng sẽ động lòng.

Trong lòng Chung Tuyển cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì năm ấy cô nhìn thấy chính là anh…. Với cả trong đội Hạ Cận đều chỉ có một màu sắc bộ đội đặc chủng, nếu Hạ Hàm sớm gặp được một người trong đó, cá tính của cô lại thành thật nhớ bạn cũ như vậy, thì nên làm cái gì bây giờ! Nếu lần đầu tiên nhìn thấy không phải anh thì cho dù sau đó anh ‘Tình thâm không phụ’ đoán chừng cũng rất khó theo đuổi cô.

Đời người lâu dài hay thay đổi như vậy, có ai có thể kiên định từ buổi ban đầu, đời đời chỉ duy nhất một lần, chỉ có cô, từ bắt đầu đến hiện tại.

Chung Tuyển xoay người đè cô lại, dùng môi phác họa làn môi cô, cứng rắn ép cô nhận lời: “Thích anh mãi mãi được không, cho dù anh biến thành già nua cũng đừng ghét bỏ anh.”

Anh nói như vậy khiến cô rất đau lòng, Hạ Hàm nâng khuôn mặt anh, nhẹ nhàng gật đầu, còn bổ sung thêm, “Anh rõ là…. Càng lúc càng giống như đứa trẻ.”

“Vậy em thích anh hay là Thần Thần?”

……

Hạ Hàm không muốn trả lời vấn đề ngây thơ đến không có trình độ như vậy, cô đẩy anh ra trong ánh mắt hiện lên vẻ gian xảo, lật chuyển người cưỡi trên thân anh, cởi bỏ đồ ngủ của mình nâng eo lên đặt vào chỗ đã sưng trướng của anh rồi ngồi xuống, “Anh cảm thấy em thích ai?”

Nói xong còn xoay eo nhỏ nắm bàn tay to của anh để anh nắm chặt một bên đóa hoa mềm mại.

Đầu Chung Tuyển chợt vỡ tung, dưới người gần như lập tức trướng lên một vòng.

Không biết hôn lễ của Thanh Phong cô học được cái gì, chẳng lẽ là cho cô xem băng video?

Điều này cũng chỉ thoáng vụt qua suy nghĩ vốn không có nhiều thời gian nghĩ tới, anh lập tức nâng cao eo cô tiến thẳng vào trong.

“Anh chậm một chút….” Hạ Hàm nâng mông không dám ngồi xuống đột ngột chỉ có thể nuốt từng tý một. Đến nửa đêm cô liền chống đầu gối ngồi xuống, di chuyển từng chút, cười hì hì nắm tay anh rên khe khẽ hưởng thụ. Cô cọ xát từng tý một như vậy đối với anh mà nói quả thực chỉ là thuốc nhét kẽ răng, nhưng cô chủ động thế Chung Tuyển cũng đành chịu cô.

Chờ khi cô mềm nhũn thành một vũng nước xuân, còn không để mặc anh muốn làm gì thì làm sao.

Cô chỉ lo cho mình ăn no, ngậm miệng căn của anh run rẩy, nơi đó di chuyển đâm vào rút ra xoắn vặn nhanh có quy luật, chịu đựng qua trận kia, bàn tay nhỏ bé cầm vật của anh ra than thở trên người anh, “Em xong rồi, chúng ta đi ngủ.”

Chung Tuyển nghe xong đầu lông mày nhíu lại, tay to vỗ vào trên mông cô lập tức phát ra tiếng kêu trong trẻo, “Sao em có lòng dạ độc ác thể hả!”

Anh giữ chặt cằm cô để cô nhìn chỗ thẳng đứng không cong xuống được kia.

Hạ Hàm nhíu mày, tràn đầy trên mặt là sắc màu đỏ hồng hơi thở gấp gáp chưa ổn định, giọng quyến rũ đầy nước, “Dùng cái này, được không?” Cô nâng tay cho anh nhìn.

“Dùng cái này.” Anh cắn cánh môi cô, ngón cái xẹt qua làn môi no đủ mềm mại xinh đẹp, đầy đủ ý vị sâu xa.

Cô lập tức lắc đầu, như vậy…. Miệng chua lắm! Nhưng cô lại sợ anh cứng rắn làm tới, yên ắng trườn qua bên này, nâng mông lên chậm rãi nuốt anh vào.

Bị nóng bỏng vây quanh khiến anh lập tức vô cùng mẫn cảm, ngay tức thì thẳng thắt lưng đâm cô vài cái.

Hạ Hàm lên tiếng nức nở, chịu đựng sự thẳng tới thẳng lui va chạm của anh, giọng vỡ vụn tràn đầy trong phòng, sau mông cô đã bị thắt lưng anh hung hăng đánh phạt nổi lên màu hồng.

Về chuyện này, anh hung hăng mạnh mẽ ‘đã hình thành thì không thay đổi’, mỗi khi đều ép buộc cô khóc ngất đi. Nhưng anh chính là thích cô khóc, thân thể trơn nhẵn sáng bóng tản ra hương vị dụ dỗ người khác, thừa nhận sự điên loạn mà anh mang tới, cơ thể bất lực và uất ức bị anh giữ lấy, ánh mắt xinh đẹp ẩm ướt, chẳng phải nói có bao nhiêu xinh đẹp.

Anh nhanh mà độc ác, dưới thân như bùn nhão, “Bốp bốp bốp” tiếng vang rõ ràng kiều diễm, rốt cuộc cô không chịu nổi chảy nước mắt xin anh chậm một chút, xin anh đừng đâm sâu như vậy….

Thân thể cường tráng của Chung Tuyển đầy một tầng mồ hôi, bụng nhỏ cứng rắn như sắt, trong cơn co thắt dụ dỗ của cô rốt cuộc đâm mấy chục cái rồi xuất ra ngoài.

Hạ Hàm được anh ôm, cảm giác dưới thân dính bẩn một mảng, cùng lúc cơ thể run rẩy, một dòng chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy xuống dính ở chỗ hai người kết hợp với nhau.

Chung Tuyển nhẹ nhàng niềm vui tràn trề nhưng người trong lòng mệt muốn chết rồi, ngay cả nơi đó rối tinh rối mù một nùi cũng không kịp phàn nàn, cứ thế nhắm mắt lại muốn ngủ.

“Hàm Hàm, trước tiên đừng ngủ.” Tình dục qua đi giọng càng thêm gợi cảm, trầm thấp mà có lực.

Cô mệt thật sự mắt mở không ra, hơn nữa chỗ đó cũng không thoải mái, tê tê như sưng lên. Cô dùng hết sức lực toàn thân nhéo anh một cái, làm nũng oán trách, “Rất khó chịu.”

Dù sao mai cũng là chủ nhật, Thần Thần không đi nhà trẻ, hai người lăn qua lăn lại càng muộn. Lúc trong phòng tắm đi ra ngoài cô cũng dần dễ chịu hơn, chẳng qua cứ động một chút là cả người đau mỏi.

Rạng sáng bầu trời càng thêm tĩnh mịch khôn cùng, Chung Tuyển ôm vai người trong ngực, cuối cùng năn nỉ, “Bà xã, sinh cho anh một bé gái đi.”

Giỏi giống em, ngoan như vậy, lại xinh đẹp như vậy, nhìn bé lớn lên từng chút một, giống như đang nhìn em lớn lên vậy.

Do hai chúng ta bảo vệ che chở đầy đủ không có sự chia lìa, lại càng không có sự phản bội thiếu sót, bé sẽ có sự nuông chiều tốt nhất trên đời này.

Cũng không biết cuối cùng Hạ Hàm có nghe thấy hay không, chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng rồi uể oải mệt mỏi ru rú trong ngực anh ngủ vùi.

***

Sáng sớm hôm sau đã có “Tiểu tam” tới tìm mẹ, hôm nay Chung Thần không phải đi nhà trẻ, cậu dậy từ sớm thấy ba đang bận rộn ở phòng bếp hưng phấn chạy tới chào hỏi ba buổi sáng.

Hôm nay tinh thần ba sảng khoái thoạt nhìn không giống ngày thường, trong lòng Thần Thần nghi hoặc, trạng thái này giống cậu khi được ăn no.

“Ba, con đi gọi Hàm Hàm rời giường.” Chàng trai nhỏ ôm chân ba, ngẩng đầu lên hỏi ba mình.

Chung Tuyển gật đầu.

Chung Thần lập tức chạy lên lầu, bước chân giẫm trên đất phát ra tiếng “Thùng thùng thùng” vô cùng lớn.

Thò đầu nhìn vào thấy mẹ đang ngủ, cậu lập tức bò lên giường, Chung Thần còn đang mặc áo ngủ đương nhiên không ngại ngủ thêm cùng mẹ một lát, cậu xốc chăn lên chui vào ngực mẹ.

Bàn tay nhỏ bé sờ soạng người mẹ trong chăn, im lặng cong sát người vào lòng mẹ, có thể có cảm giác trơn bóng ấm áp khiến cậu vô cùng thoải mái, Chung Thần bỗng ôm lấy Hạ Hàm, kề sát vào trước ngực cô.

Nhưng đầu vừa kề vào ngực mẹ cậu bé vừa thẹn vừa đỏ mặt nhưng lại muốn cứ tiếp tục dán sát vào mẹ như vậy, ngực nhỏ hơn trong trí nhớ của cậu khiến Chung Thần bỗng đỏ mặt, nhưng vẫn dựa vào người mẹ chẳng hề muốn buông ra.

Hạ Hàm bị cậu đùn đẩy tỉnh dậy, còn tưởng là Chung Tuyển tỉnh dậy lại đang bắt nạt cô, cô không kiên nhẫn mở to mắt nhưng nhìn thấy lại là Thần Thần.

Tiểu gia hỏa mặt đỏ hồng nhưng tay nhỏ bé vẫn để trên ngực cô như cũ, thấy mẹ tỉnh cậu cũng không thèm thả ra, ngược lại ngây thơ không biết gì hỏi: “Mẹ, sao mẹ ngủ không mặc quần áo?”