Edit: Ngọc Hân
“Hạ Hàm?” Chu Tiểu Hàn sửng sốt, chứng minh thư của một vị khách trong tay rơi xuống đất.
Anh ta vừa hỏi câu này tất cả hành khách trên xe đều bắt đầu xì xào bàn tán.
Vụ án ở Lâm Châu thuộc lại trọng án, bản tin truyền thông từng có chuyên đề đưa tin cho nên tên người bị hại đối với người đến từ thành phố A rất nhạy cảm. Cuối cùng hành khách nữ sau lưng còn đứng nửa người lên để nhìn Hạ Hàm.
Chu Tiểu Hàn cau mày nhìn đoàn người phía sau xe hậm hực sờ mũi.
Hạ Hàm cúi thấp đầu, mỗi một lời bàn tán của những người đó đều lọt vào tai cô rõ ràng, lớp sẹo này lại bị vạch trần, tay cô nắm chặt góc áo lồng ngực khó chịu.
“Trước tiên theo anh xuống đây đã.” Chu Tiểu Hàn ân hận nói.
Mọi người xì xào không có ý định dừng lại, anh ta cuống quít dứt khoát nâng tay cầm đồ Hạ Hàm đưa cho bà nội xuống dưới, rồi túm lấy cánh tay cô dẫn cô xuống xe.
“Xin lỗi.” Chu Tiểu Hàn xuống xe nói với Hạ Hàm, và bảo lái xe đi trước.
Cô lắc đầu không nói gì.
“Theo anh vào trong, lát nữa anh tìm chiếc xe đưa em về.”
Ca trực hôm nay không thiếu nhân viên công tác của công an, đều là đồng phục cứng nhắc, khóe mắt liếc thấy màu xanh nhạt lập tức khiến bọn họ liếc đầu quay lại. Vừa nhìn thì thấy có một cô gái nhỏ yếu đuối đi theo phía sau Chu Tiểu Hàn, hai tay cầm đồ bộ dạng sợ sệt khiến cho tất cả mọi người đều phải nhịn cười.
Chu Tiểu Hàn dẫn Hạ Hàm vào một phòng họp, kéo chiếc ghế da bảo cô ngồi đó còn anh đi liên hệ xe.
“Chu Tiểu Hàn.”
Bị Hạ Hàm kêu một tiếng Chu Tiểu Hàn lập tức đứng lại, vội quay đầu hỏi cô dặn dò gì thêm. Thật ra giờ phút này trong lòng anh đang run sợ, không biết có nên thông báo cho Chung Tuyển Hạ Hàm đang ở đây hay không.
“Này, các anh uống cái này đi.” Cô cầm canh vịt đưa qua còn nói thêm “Nếu không uống sẽ lạnh mất.”
“Ừ được!”
Phòng họp rộng rãi sáng trưng, cảnh sắc ngoài cửa sổ đối diện cô rất hấp dẫn, bị ánh mặt trời chói lọi chiếu có chút buồn ngủ. Cô nhìn khắp xung quanh không thấy ai, dứt khoát nằm sấp xuống thiu thiu ngủ.
***
Bên ngoài, đám đàn ông đang bưng cốc canh Hạ Hàm mang tới uống, nước canh rất ngọt, thịt vịt mềm ngon miệng, ngay cả đội trưởng đội hình sự thành phố A vừa khỏi bệnh trở về đơn vị cũng không phát hiện ra.
Chu Tiểu Hàn ho hai tiếng, một tên nhóc tóc húi cua mới hậm hực thả ly không trong tay xuống, cào loạn mái tóc ngắn nói: “Đội trưởng Chung, người đã giữ lại cho anh đang ở bên trong kia, anh xem có nên dẫn ra đây không?”
Khóe miệng Chung Tuyển im lặng nhếch lên, xoay người đi vào gian phòng họp lớn kia.
Vài bước đường ngắn như vậy thế nhưng khiến hô hấp anh gấp gáp, ngắn ngủ vài giây đầu óc anh khẩn trương căng thẳng, tất cả đang lên kế hoạch nên cần phải nói gì với cô cho tốt?
Bước chân anh hết sức nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cô gái nhỏ anh ngày nhớ đêm mong đang nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu khuôn mặt trắng tinh, mái tóc dài suôn mượt như thác thả tung trên vai.
Những kỷ niệm ùn ùn kéo về trong giây lát.
Nhắm mắt lại chính là hình ảnh khi cô tình cảm ghé vào ngực anh nói với anh sẽ nuôi tóc dài vì anh.
Anh đứng bên người cô cúi đầu tỉ mỉ quan sát cô, thân cao lớn chặn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Vốn mắt được ánh mắt trời sưởi ấm bỗng nhiên tối sầm xuống, cô khó chịu mở to mắt lại phát hiện vóc người đàn ông cao lớn đã đứng trước mặt cô.
“Loảng xoảng,” cô bị dọa cuống quít đứng lên, ghế dựa phía sau cũng bị đẩy ngã.
Anh khẽ cười nói với cô: “Đã trở về.”
Cô gật đầu.
Đã hơn một năm, bọn họ có hơn một năm rồi không gặp, vốn tưởng rằng gặp lại anh trong lòng ắt hẳn sẽ bình tĩnh. Nhưng giờ phút này cô mới biết được, rung động và tình cảm này càng thêm sâu đậm so với trước kia.
Em rất nhớ anh….
Bốn chữ này thiếu chút nữa buột ra khỏi miệng.
“Chu Tiểu Hàn nói với anh, đi thôi, anh dẫn em qua bên này trước.” Anh đưa tay kéo Hạ Hàm, sợ cô vấp vào chiếc ghế bị đổ xuống, dẫn cô đi ra ngoài.
Bà nội chờ cô lâu rồi, gọi điện thoại cho Hạ Học Đông hỏi sao giờ này cháu gái còn chưa tới, bà sốt ruột chờ ở cửa nhà để nhìn xung quanh.
Bà cụ thấy một chiếc xe màu đen đi về phía bên này, nghĩ chắc Hạ Hàm tới liền đi về phía chiếc xe kia.
Cô vừa xuống xe bà nội đã giục: “Mau gọi điện về cho ba, nó rất lo lắng cho con.”
Chỗ bà nội ở phương tiện đầy đủ hết, chỉ là cách thành phố hơi xa. Nhưng ở đây rất thích hợp cho người già sống, hàng xóm láng giềng quan tâm lẫn nhau. Khác hẳn với cuộc sống ồn ào nơi thành phố, lại còn yên tĩnh vui vẻ.
Sau khi gọi điện thoại cho ba Hạ Hàm trốn trong phòng không dám ra, dọc đường đi trái tim cô như muốn nứt toác ra, ngồi trên ghế phía trước thỉnh thoảng liếc thấy các khớp xương rõ rệt của bàn tay anh, cô đành cúi đầu nhìn mũi chân mình, cuộc sống yên bình lâu rồi hình như lại bị anh phá vỡ.
Nhưng cô cam tâm tình nguyện bị anh phá vỡ!
***
Bà nội đã sớm làm xong cơm ngồi chờ, rồi gọi Chung Tuyển vào nhà ăn cơm luôn.
Xe đi qua nông thôn cũng chỉ có hai chuyến, ăn cơm xong xe về thành phố A đã không còn. Hạ Hàm dọn dẹp đồ trong phòng bếp một lúc, bà nội thì nhờ Chung Tuyển lát nữa đưa Hạ Hàm về.
Anh cười gật đầu nói với bà cụ: “Để cô ấy chơi với bà một lát, muộn một chút chúng con sẽ về.”
Bà nội hết sức hài lòng Chung Tuyển, dáng người lớn lên đẹp trai không nói, cách nói năng cử chỉ cũng không tầm thường. Bà liền bắt đầu tìm hiểu lai lịch Chung Tuyển, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, đều bắt đầu hỏi tỉ mỉ từng chi tiết một.
Chung Tuyển trả lời rõ ràng không chút giấu diếm.
“Có phải thích Hàm Hàm nhà chúng ta không?” Từ khi hai người xuống xe, ánh mắt chàng thanh niên này đã không rời khỏi người cháu gái bà. Hơn nữa với bối cảnh tốt của như thế gia đình Chung Tuyển, cuối cùng bà nội không nhịn được hỏi tới.
Bà như sợ cháu gái đang làm việc nhà trong phòng bếp biết, còn lườm vào phòng bếp một cái.
Anh gật đầu nói với bà nội: “Bà không phản đối cháu theo đuổi cô ấy chứ.”
Người đàn ông trẻ tuổi ánh mắt đầu chân thành khí khái làm sao bà cụ có thể từ chối, vội nắm tay Chung Tuyển nói không để ý không để ý, “Lúc bà lớn như Hàm Hàm đã mang thai đứa thứ ba rồi!” Nói chuyện ngày xưa, bà cụ nói liên tục không ngừng.
“Các người nhanh lên chút nhé, bà không kịp chờ ôm chắt ngoại đâu!”
Chờ Hạ Hàm từ phòng bếp đi ra, bà nội và Chung Tuyển đều vô cùng ăn ý không nói chuyện nữa. Trời dần tối xuống, dự báo thời tiết đêm nay có mưa to, nếu không đi chờ mưa to xuống thì đường càng khó đi, bà nội liền giục hai người nhanh trở về thành phố A.
Cô vốn nghĩ sẽ ở đây một đêm nhưng bà nội đã nhét cô vào trong xe Chung Tuyển.
Anh chạy xe nhanh mà vững tay lái, tiến vào nội thành thành phố A đúng lúc mưa to dội xuống. Cảm giác se lạnh trong không khí ẩm ướt cũng lặng lẽ len lỏi vào trong xe, Chung Tuyển dừng xe trước cửa nhà cầm dù phòng hờ từ phía sau lên rồi bật dù đi cùng nhau về phía hàng hiên. Hơn nửa bên người anh bị lộ ra phía ngoài dưới trời mưa, rất nhanh bờ vai anh đã ướt đẫm. Hành lang rộng rãi mà yên tĩnh, đi đến cửa thang máy người kia vẫn còn chưa đi.
Cửa thang máy mở ra Hạ Hàm dừng một lát, ngay lúc cô đang bước vào trong người đàn ông phía sau đột nhiên kéo cô ra ôm chặt vào lòng.
“Anh rất nhớ em.” Anh nói rồi cúi đầu hôn lên tóc cô.
Lời nói chất chứa trong lòng tròn một năm cuối cùng anh cũng nói ra miệng.
Hạ Hàm cảm giác làn da trên đỉnh đầu bị môi anh dán vào hơi mát, toàn bộ cơ thể cứng ngắc đứng đó, cứ như vậy đứng im trong lòng anh không dám động đậy.
***
Đêm đó cô nhớ lại nụ hôn trên đỉnh đầu, chui người vào trong chăn chỉ lộ ra cái đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn ánh trăng sáng ngời đêm mưa ngoài cửa sổ.
Anh anh, anh rất nhớ mình…..
Sáng sớm hôm sau đã nhận được điện thoại của Chung Tuyển, trong điện thoại anh nói đã chờ dưới lầu rồi.
Cả đêm mưa vừa mới ngớt nhìn thấy anh bộ dạng cao như ngọc quý dựa vào trên thân xe, nhớ tới nụ hôn đơn thuần đêm qua khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Chung Tuyển cầm tay cô để thử độ ấm, hỏi: “Lạnh không?”
Cô mặc mỏng thời tiết lại chợt chuyển se lạnh.
Hạ Hàm lắc đầu nói: “Không lạnh.”
Anh lái xe đưa cô tới một quá café ngồi gần cửa sổ, ngoài cửa sổ tốp người tụm năm tụm ba, vì thời tiết nên người đi bộ trên đường không nhiều lắm, nhân viên phục vụ bưng hai tách café lên sau đó rời đi.
Qua một lúc lâu cuối cùng anh mở miệng: “Hạ Hàm, chúng ta kết hôn đi.”
Cô kinh hãi, nhìn ngoài cửa sổ mới biết được vì sao anh lại chọn quán café này, cục dân chính ngay góc đường, chỉ cần đi bộ năm phút đồng hồ là tới.
Giờ phút này dĩ nhiên cô không biết nên có phản ứng gì.
“Nhưng em không chuẩn bị gì cả.”
“Chuẩn bị cái gì, cái này sao?” Nói xong anh cầm ra hộ khẩu của hai người.
“Sao của em lại có thể ở chỗ anh?” Cô cả kinh mở to mắt.
Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, anh có thể có hộ khẩu thì chỉ một khả năng – là ba tự mình đưa cho anh.
“Không nói chuyện anh xem như ngầm thừa nhận, đi thôi.” Anh cầm đi ra đại sảnh tính tiền, rồi nắm tay Hạ Hàm đi ra ngoài.
Hạ Hàm bị anh dẫn đi về phía trước, anh dùng sức bóp chặt tay cô hoàn toàn không tránh được. Cô hơi đấu tranh, sao anh lại có thể không cảm nhận được chứ.
Làm sao anh nhẫn tâm bức ép cô đây!
Đến cửa cục dân chính Chung Tuyển mới thả cô ra, “Nếu không đồng ý chúng ta sẽ không đi vào.”
Hạ Hàm cho rằng vừa rồi không phối hợp đã tổn thương anh, vội nói: “Không phải!”
“Hạ Hàm, em bằng lòng gả cho anh không? Tất cả quá khứ không tính nhé, anh muốn chính là câu trả lời bây giờ của em.”
……
Đương nhiên cô nguyện ý gả, gả cho người đàn ông cô tha thiết mơ ước, nhưng với tính cách hay xấu hổ của cô cộng thêm ngại ngùng nên không thể nào nhào vào trong lòng anh ngọt như mật nói em nguyện ý được.
Chung Tuyển chăm chú nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sáng rực khiến cô rất muốn né tránh.
“Chẳng khác gì trước kia, vẫn cứ chậm như rùa con.” Chung Tuyển đi lên phía trước ôm lấy cô, hơi cúi thắt lưng xuống kéo cả người cô vào trong ngực.
“Nghĩ xong chưa? Không nói được thì có thể gật đầu.”
Sau một lúc lâu cô mới khẽ gật đầu, động tác đơn giản như vậy mà cũng khiến tai cô đỏ bừng lên.
Anh không nhịn được cắn chóp mũi cô rồi mới dẫn vào cục dân chính.
Mọi thứ đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, nhưng cả người cô gái nhỏ vừa bị bức hôn vẫn đang mơ mơ màng màng, cầm quyển sổ màu hồng mà giống như đang nằm mơ, lại còn lo nghĩ vấn đề nên nói thật chuyện cô đã kết hôn với ba thế nào đây. Không đúng, ba đã sớm bị anh mua chuộc, ngay cả hộ khẩu cũng chủ động đưa cho anh cơ mà!
Anh nằm bàn tay cô, không nhịn được gọi cô một tiếng “Bà xã.”
Trải qua nhiều chuyện như vậy cuối cùng ước nguyện của chúng ta cũng được đền bù.
Trong đời người em chưa từng có nhiều kinh nghiệm, cảm ơn anh đã đến dẫn dắt em che chở em, không cầu mong sánh bước làm bạn, chỉ cầu mong có thể bên cạnh em. Em không hi vọng xa vời là em có thể mạnh mẽ lên, bởi vì anh ở đây em vốn không cần phải trở nên xuất sắc hoặc mạnh mẽ, chỉ cần có thể sống dưới đôi cánh của anh, em cam chịu.