Đầu mùa xuân đêm bình yên và tĩnh lặng, đèn đường trong tiểu khu chiếu ánh sáng rực rỡ. Hạ
Hàm đứng trước cửa sổ sát đất của phòng khách, nhìn bộ đồ đồng phục màu
lam gấp ngay ngắn đặt trong chiếc hộp, đáy lòng hoảng sợ.
Cô xoay người nhìn cửa thư phòng khép hờ trên lầu, cuối cùng quyết định mặc cho anh ngắm.
Tân Dao rất biết quan tâm, bên trong còn một tấm giấy ghi chép, trên mặt
viết: Đã giặt rồi, có thể mặc luôn. Vài nét bút tiện tay đơn giản lại
buồn cười hài hước.
Tắm rửa xong mới
mặc bộ đồ này lên người, có phần hơi chật, trước ngực có mấy móc cài kéo miếng vải che lên. Váy rất ngắn màu đen ôm lấy mông, không cần động tác khom lưng mà chỉ đơn giản bước đi vài bước là có thể để lộ hết phong
cảnh.
Cô kéo váy rồi lại kéo, uống hết ba chén nước ở phòng khách mới thấp thỏm đi lên lầu.
Chế phục nữ cảnh sát là cô nhìn thấy lần trước khi đi dạo phố với Tân Dao,
lúc thấy Tân Dao muốn mua tặng cho Hạ Hàm, đương nhiên cô không dám
nhận. Ban đầu làm thế nào cũng không đồng ý mặc vào, ai dè cô thật đúng
là ngoan ngoãn mặc cho Chung Tuyển ngắm.
Chần chừ hồi lâu mới
tới cửa thư phòng, nhưng lại bắt đầu run rẩy không dám đẩy cửa đi vào.
Khi cảm giác có tiếng va chạm bàn liền ghế, cô mạnh mẽ đẩy cửa ra, giữa
lúc chân tay luống cuống tắt đèn treo thủy tinh cao cấp trong thư phòng.
Lúc này thư phòng chỉ còn một chiếc đèn bàn mờ sáng, làm nổi bật dáng người trắng nõn mềm mại của cô, vì vừa tắm rửa xong càng giống một chiếc bánh bao trắng non mềm.
Chung Tuyển nhíu mày, giọng trầm thấp vang lên: “Qua đây.”
Cô cảm thấy đứng trước ngưỡng cửa quả thật chính là giày vò, hận không thể lại ngay bên cạnh anh, để anh chỉ nhìn mỗi mặt cô, như vậy thì không bị xấu hổ vì bộ quần áo này.
“Anh không tức giận chứ?” Hạ Hàm yếu
ớt hỏi anh, đầu càng cúi thấp hơn. Nhưng cô cúi đầu như vậy, quần áo
càng kéo căng ra để lộ bộ ngực xinh đẹp. Nút áo bị mở ra, đôi nhũ mềm
mại trắng như tuyết óng ánh tràn ra ngoài, anh nhìn không tự chủ giật
giật cổ họng, không nhịn được cảm thấy muốn vuốt ve đôi mông căng tròn.
Mặc dù vóc người cô rất nhỏ, nhưng trên cơ thể chỗ nào nên lồi thì lồi, cô gái nhỏ xương nhiều thịt, cảm xúc vô cùng tốt.
“Ai nói anh tức giận?” Anh cười khẽ vài tiếng, khom lưng hôn trán trơn bóng của cô, quả nhiên là mềm mại tinh tế. Hạ Hàm lập tức hết sợ ôm cổ anh,
rất ngoan ngoãn dán vào lồng ngực anh. Cô nghĩ rằng tiếp theo sẽ như cô
chờ mong là một cuộc mây mưa dịu dàng như nước, còn bạo dạn nghênh hợp
hùa theo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không sợ chết vênh lên, cười quyến rũ
với anh.
Vừa tắm rửa xong cả người đều đầy sức sống, không cần
nghĩ cũng biết ngon miệng cỡ nào. Hương thơm của tóc vương vấn trong
lòng anh, đôi tay nhỏ bé vòng lên eo cường tráng mạnh mẽ của anh, cơ thể mềm mại dán vào người anh.
Chung Tuyển ôm cô từ phía sau, vừa
vân vê hai đóa hoa trước ngực cô vừa cởi nút thắt áo cô, càng lúc càng
không kiên nhẫn, “Bốp” một tiếng xé rách áo cô ra, cúc bắn lên trên mặt
bàn phát ra tiếng kêu vang giòn.
Anh kéo váy màu đen ôm trọn mông cô lên đến eo, Hạ Hàm cảm giác phía sau chợt lạnh, chỗ xấu hổ nhất trên cơ thể bị bàn tay to anh bao phủ lên.
Thế mới biết bên trong váy chẳng có gì hết, cảm giác no đủ tinh tế mềm mại được nâng niu trong
lòng bàn tay dường như muốn nở rộ.
Đây là muốn trêu chọc anh đến chết à.
Ngón tay thon dài chạy thẳng vào trong, Hạ Hàm chỉ có thể nằm sấp trên bàn
tinh tế không liền mạch rên lên. Phía sau lưng cô nhỏ mảnh trắng như
tuyết, anh không nhịn được phủ người lên trên cơ thể đó, mùi vị này làm
thế nào cũng không đủ.
Anh vỗ nhẹ lên mông trắng mịn đầy thịt của cô, lập tức có dấu đỏ, anh cởi thắt lưng da, vật kia lập tức bắn ra
ngoài, “Bộp” một tiếng đánh lên trên mông Hạ Hàm.
“Hàm Hàm, nâng
eo lên một chút.” Giọng người đàn ông phía sau lưng đã biến thành sói,
làm gì còn bộ dáng lịch sự nho nhã ngày thường. Cũng không cho cô chút
thời gian thích ứng, cả chiếc gậy cứng rắn cứ như vậy đâm vào trong.
Quần áo Hạ Hàm bị cởi lộn xộn hết cả lên, còn Chung Tuyển ấy à, trên người
ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có nơi đó bị phóng thích ra ngoài, hung hăng đâm vào cô.
Mỗi một nhịp anh đều tiến vào cực sâu, mặc dù Hạ Hàm đã
một lùi một tiến, nhưng anh cũng không chút khách khí, thắt lưng đẩy tới đẩy lui một khắc cũng không ngừng lại. Sau mông bị anh đánh đỏ au một
mảng, có chút đau.
Không chịu nổi cô liền đưa tay đẩy anh, anh
lại bắt chéo hai tay khóa cổ tay nhỏ mảnh của cô ở phía sau lưng, nâng
mông cô càng hung hăng đâm vào hơn.
Phía sau có nước nên khi nhịp phát ra tiếng, cô gái nhỏ yếu ớt bị giữ cố định dưới thắt lưng người
đàn ông, đáng thương quá, nhưng người nhìn thấy lại càng muốn hung hăng
bắt nạt ức hiếp cô.
Anh kéo quần, thắt lưng khua vào giữa chân cô đỏ một mảng, khiến nơi đó hiện lên tia máu mơ hồ. Anh hơi đau lòng nhẹ
nhàng xoa cho cô, hỏi cô có đau không.
Cô gật đầu liên tục, vật
của anh vừa ra ngoài dòng dịch ấm nóng chảy ra theo, dính vào quần nhỏ
của anh thấm ướt một mảnh, chân cô mềm nhũn rồi ngã xuống.
Chung Tuyển bế cô lên đặt trên bàn viết, hỏi cô có khỏe chút nào không, có thoải mái hay không?
Cô sợ tới mức khép chặt chân lại, không cho anh tiến vào. Vật cứng rắn kia liền chọc vào đầu gối cô, rồi lại chen lách muốn tách đùi cô ra.
Cô sợ rồi, ánh mắt ướt sũng cầu xin tha thứ, nhưng lại biết anh sẽ không
dễ dàng buông tha cho cô, chỉ có thể nói sự thật: “Hình như muốn đi
toilet.”
Chung Tuyển cười bao trùm lên tiểu huyệt của cô, nâng
hai cổ chân cô lên cao khiêng trên vai. Vật kia cũng không tiến vào,
nhưng cọ cọ chỗ giữa hai chân cô, viền mép ấm nóng nhanh chóng sôi trào
ẩm ướt một mảng.
Hạ Hàm bị anh ma sát liền có cảm giác, ý thức
tan rã cong chân vòng lên eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn rất hồng, bắt đầu
cùng anh triền miên quấn quít.
Ngọn đèn đáng thương trên bàn học
thu hết cuộc mây mưa kiều diễm này vào đáy mắt, còn chiếu rọi cơ thể
trắng nõn của cô gái. Sau cùng Hạ Hàm khóc đến lợi hại, anh nắm chặt anh em mình rồi mới rút ra ngoài, dịch ấm nóng tưới trên bụng phẳng lỳ của
cô.
Hạ Hàm không kịp thích ứng phân thân của anh rút ra ngoài,
sóng tình liền xuất ra, giấy Tuyên Thành và bộ sách trên bàn ẩm ướt một
mảng.
Chung Tuyển rút khăn giấy lâu cho cô, rồi nâng mặt tròn
trịa Hạ Hàm lên hôn không buông tay. So với kích tình hoan ái nồng nhiệt cháy bỏng vừa rồi thì cô thích ôm cô hôn nồng nàn như lúc này hơn.
Trên cơ thể có chút lạnh, anh bế cô ngâm nước nóng một lúc rồi tắm rửa, lúc
tắm cô đã cạn hết sức lực, dán vào lòng anh ngủ say. Bị anh dày vò thật
sự không ít, sau mông và nơi giữa chân đỏ au một mảng.
Bế cô đặt
lên giường đắp chăn xong anh liền xuống dưới lầu rút một điếu thuốc.
Trong thư phòng được đèn chiếu sáng, bên trong phòng một mảng kiều diễm, chế phục nữ cảnh sát bị anh xé nằm lộn xộn trên đất. Báo cáo Chu Tiểu
Hàn đã đóng dấu rồi vừa gửi tới cũng bay đầy đất, có mấy tờ nằm trên bàn viết nhưng bị ẩm ướt khiến chúng nhăn nhiu.
Dọn dẹp xong thư
phòng Chung Tuyển xuống lầu, anh cảm thấy nóng nên lấy một lon bia lạnh
từ trong tủ lạnh, ngồi trên ghế sofa lấy điện thoại ra xem chiếc nhẫn
kim cương anh vừa đặc biệt đặt chế tác.
Cô thấy được nhất định sẽ rất thích.
Đêm dài thâm sâu, Hạ Hàm thì ngủ ngon nhưng Chung Tuyển lại vì chiếc nhẫn
kim cương ngày mai sẽ đến lấy, có chút hưng phấn không ngủ yên.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một phần tình cảm dâng trào xoay chuyển như bây giờ, nhưng khi rốt cuộc có được, lại
cảm thấy lo sợ bất an. Cuộc sống của anh buồn tẻ và cô đơn, nhưng người
khác nhìn anh thì thấy tuổi trẻ đầy hứa hẹn, kiêu căng ngạo mạn không
kiềm chế được. Hai mươi chín tuổi, thật may mắn là số tuổi này ổn định
cuộc sống cũng chưa tính là quá muộn. Đương nhiên với người nào đó, hai
mươi tuổi lập gia đình tất nhiên cũng không quá sớm.
***
Từ Lâm Châu trở về, Chung Tuyển có gần một tuần nghỉ phép, cuộc sống hai
người vẫn như ngày thường. Nhẫn kim cương đã lấy tới tay, nhưng cách
chọn vốn từ để cầu hôn và chuẩn bị những cái khác anh chưa sắp xếp xong, muốn cho cô thứ tốt nhất, tất cả đều không thể sơ suất được.
Sáu tháng cuối năm cục công an thành phố sẽ đón hai người nghiên cứu sinh
tâm lý tội phạm, anh còn phải tốn thời gian dẫn dắt. Như vậy hôn lễ và
lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng có chút gấp gáp, nhưng đây là là những
việc quan trọng nhất!
Gần đây mẹ Chung cũng hay liên lạc với Hạ
Hàm, thường hẹn Hạ Hàm cùng đi thẩm mỹ, dạo phố. Mỗi một lần trở về mẹ
Chung thường mua cho Hạ Hàm một đống đồ. Gần đây lại còn dẫn Hạ Hàm đi
bệnh viện một chuyến, nói là kiểm tra thân thể cho cô. Thật ra bởi vì Hạ Hàm, mẹ Chung biết được cơ thể Hạ Hàm rất khỏe mạnh, bất cứ lúc nào
cũng có thể có đứa bé, nên vô cùng cao hứng.
Cô không cảm thấy
khó chịu, trên đời này có người mẹ chồng nào không thích ôm cháu đâu,
thói thường của con người đương nhiên cô hiểu rõ.
Cô và mẹ Chung thay đổi thân mật thoải mái như vậy, tất nhiên Chung Tuyển không ngăn được, nhưng vẫn sợ Hạ Hàm chịu uất ức.
“Sẽ không đâu, hình như dì thật sự rất thích em, đi ra ngoài đều nói em rất giống con gái của bà.”
Tất cả tâm tư của cô đều thể hiện hết trên mặt, không giấu diếm được chút gì cả, xem ra cũng thật sự rất vui vẻ.
***
Hôm nay lúc hoàng hôn, đột nhiên Lê Chính gọi điện thoại qua hỏi Hạ Hàm, có phải Cố Nham chạy qua bên đó không.
Quả nhiên chưa tới hai ngày, Cố Nham đã gọi điện thoại tới bảo Hạ Hàm đi đón cậu ta.
Sân bay người đến người đi, Cố Nham lại đặc biệt khiến mọi người chú ý, tóc ngắn màu đen gọn gàng suất khí, cười vô lại phong lưu. Mặc quần áo rất
thoải mái, trên cổ đeo tai nghe, rương hành lý lớn có trợ lý đi đằng sau đẩy giúp, chẳng biết khiêm tốn chút nào cả.
Lần này cậu ta về
nước là lấy thân phận thiếu gia chủ tịch hội đồng quản trị, tiếp nhận
toàn bộ công ty giải trí Cố thị trong nước. Lạc đà gầy còn mạnh hơn
ngựa, Cố thị chuyển sân nhà về trong nước, nếu không tốt thì cũng là một pho tượng Phật lớn.
Cố Nham ra tay hào phóng, vừa trở về thành
phố A đã mua ngay một tòa biệt thự trong khu đất đắt đỏ nhất. Nhưng
trong biệt thự còn trống huơ, chưa sắp xếp lắp đặt các thiết bị, ngay cả chiếc giường cũng không có.
Cố Nham giao hết những thứ đó cho Hạ Hàm.
Cô là con gái rượu, để cô sắp xếp ba phòng một sảnh nhà ở còn được, chứ
biệt thự to như vậy, còn phụ thêm hoa viên và hồ nhân tạo, có chút lực
bất tòng tâm.
Nhưng Cố Nham một chút cũng không thương lượng, vẫn cứ mặc kệ cô làm, không cho phép trao đổi, điển hình là tính tình của
đại thiếu gia.
Nhà họ Cố ở thành phố A có một tòa nhà cũ, đến nay vẫn có người chăm nom. Trước mắt Cố Nham sẽ ở nơi đó, nhưng một ngày ba bữa đều rống Hạ Hàm qua nấu cơm cho cậu ta ăn.
Đến thành phố A
gần mười ngày, ngay cả cổng công ty Cố Nham cũng chưa thèm tới, mà ngâm
mình trong hộp đêm về ngủ thẳng tới trưa rồi bắt đầu gọi điện thoại qua
cho Hạ Hàm, bảo cô qua nấu cơm cho cậu ta ăn.
Cứ như vậy mấy ngày liền, Cố Nham đã lên đầu đề tin tình cảm, cùng nghệ sĩ Kỳ Hạ của công
ty nhà mình tin xấu bay đầy trời, khi hai người ra khỏi Club vừa vặn bị
chụp được.
“Cố Du biết cậu liền thảm.” Trong tay Hạ Hàm là một tờ báo, vừa thái rau vừa nói chuyện với Cố Nham đang ngồi trong phòng
khách xem tivi.
Cố Nham không để ý tới cô, thái độ đối với cô cũng càng ngày càng kém, hễ kêu là tới còn chưa nói, bây giờ lại không thèm để ý.
Cô hầm canh gà xong mang bao tay bưng tới bàn ăn, rồi xới cơm dọn xong thức ăn, gọi Cố Nham qua ăn cơm.
Ai dè Cố Nham lại nói: “Bưng lại đây, tớ muốn ăn ở đây.”
Càng ngày càng quá đáng, Hạ Hàm tức giận hoàn toàn không để ý tới cậu ta, cởi bao tay ngồi xuống, múc canh gà tự mình ăn.
Bên kia Cố Nham ngửi thấy hương thơm ngào ngạt cũng không chịu nổi, rất mất mặt chạy tới, đoạt lấy thìa trong tay Hạ Hàm, từng ngụm từng ngụm ăn
cơm.
“Cậu gọi điện thoại về hỏi tớ tình hình của cậu ở bên này.” Hạ Hàm thả đũa trong tay xuống, nói thêm, “Tớ nên nói như thế nào?”
“Nên nói như thế nào thì cứ nói như thế ấy? Cậu tùy ý mách lẻo.” Thái độ cậu ta vô cùng kém cỏi, nhiều ngày như vậy ngoại trừ sai bảo cô, thì chính
là cho cô sắc mặt này.
“Cậu đừng gọi “Cậu” rồi lại “Cậu” nữa, gọi làm tớ phiền lòng.” (Cậu ở đây là chỉ Lê Chính).
Hạ Hàm nhíu mày, không nhịn được cúi đầu kêu một tiếng “Cố Nham!”
Cố Nham nâng đôi mắt xinh đẹp lên hơi khinh thường, ném đôi đũa trong tay
xuống, nước canh trên bàn cũng vì động tác của cậu ta vẩy đầy bàn.
Rồi rống lên câu: “Cậu ch* má.”