Diệp Vấn nhanh chóng đỏ mắt, rống lên một câu: “Phát hiện lúc nào, báo cảnh sát nhanh lên đi!” Giọng cô rất nhanh bị chìm xuống.
Lúc Diệp Vấn vừa cầm điện thoại ra đã bị bà bác ấn tay lại, “Cô gái nhỏ, đừng gây chuyện!”
Tư thế anh trai Nhã Quyên nằm ngửa mặt vặn vẹo, cách đó vài mét chỉ còn một chiếc giày cũ nát, mũi giày thì đang hướng về phía hải cảng chi chít thuyền đánh cá.
Cô run rẩy bắt đầu lấy điện thoại ra ấn gọi cho Chung Tuyển, giọng hơi bướng bỉnh: “Anh…. Anh mau tới đây nhanh lên, nơi này đã xảy ra chuyện rồi!”
Điện thoại vừa ngắt, tiếng động cơ thuyền đánh cá xuất phát vang lên rất lớn. Mặt biển trong vắt gợn sóng lập lòe ánh sáng. Chim hải âu bay sà xuống thấp phát ra tiếng kêu cô quạnh thê lương.
Thuyền đánh cá chậm rãi chạy về phía phương xa, không bao lâu sau hải cảng liền khôi phục sự yên ắng, giống như tất cả đều chưa có chuyện gì xảy ra. Đám người tụ lại càng lúc càng đông, vây quanh anh Nhã Quyên thành một vòng tròn. Tất cả mọi người đều nhìn xung quanh thảo luận, chờ xe đội cảnh sát hình sự vừa tới thì tiếng ồn ào mới giảm bớt. Chiếc giày cũ nát kia cũng chẳng biết bị giẫm lạc đi đâu rồi.
Anh trai Nhã Quyên được đưa tới bệnh viện địa phương cứu chữa, tình hình chưa rõ thế nào. Chung Tuyển dẫn theo đội cảnh sát hình sự đến, anh ôm lấy bả vai Hạ Hàm, bàn tay to che ánh mắt cô, giọng trầm thấp nhưng đánh thẳng vào trong lòng cô, “Được rồi, em và Diệp Vấn mau trở về đi.”
Hạ Hàm ngẩng đầu hỏi Chung Tuyển: “Mau đi xem Nhã Quyên một chút.”
Vẻ mặt anh khựng lại, có chút không đành lòng, “Trước mắt vẫn chưa tìm được.”
Anh vừa mới dứt lời, nước mắt Hạ Hàm liền chảy ra, nước mắt ấm nóng rơi vào lòng bàn tay chai vì vết súng của người đàn ông, mạnh mẽ đánh thẳng ôm trọn trái tim anh. Chung Tuyển lau nước mắt cho cô, ôm cô rồi dặn Hạ Hàm phải thành thật đợi ở nhà khách, có thể đêm nay anh không về được.
Cô và Diệp Vấn vừa đi ra cổng chính của chợ, tiếng sấm nổ to vang lên trên đỉnh đầu, tia chớp chợt lóe lên mưa lớn kéo tới. Diệp Vấn lôi Hạ Hàm chạy chầm chậm một mạch, nhưng vẫn không tránh được cơn mưa xối xả như trút nước.
Từng giọt từng giọt mưa giội rửa sạch rêu xanh trên mặt đất trước cổng, lộ ra mùi bùn đất.
“Cặn bã!” Diệp Vấn cúi đầu mắng một câu, đại sảnh nhà khách nhất thời hàng loạt người xông vào, đều là những người từ chợ xem náo nhiệt đi qua trú mưa. Ông chủ nhỏ cũng một thân dầm mưa vừa mới trở về, mặc quần áo lao động và đi đôi giày ủng mà dân đánh cá thường dùng, lủi qua đám đông trở về văn phòng thuộc về anh ta ở lầu một.
Anh trai Nhã Quyên đã được đưa vào phòng ICU tiến hành cứu chữa.
Trước mắt có thể xác định địa điểm mất tích ngay tại chợ kia, Chung Tuyển bảo Triệu Hâm nhanh chóng sắp xếp lại thông tin của mỗi một chiếc thuyền đánh cá, và cả các thương gia lui tới trong một tháng này.
Đại đội cảnh sát hình sự thành phố A đến Lâm Châu đã không phải là bí mật nữa, nhưng ngược lại bọn tội phạm gây án thì có chút bất ngờ.
***
Trên hành lang tiếng vận chuyển đồ đạc vang lên không ngớt, tiếng ồn đặc biệt lớn. Diệp Vấn cau mày kéo cửa thò đầu ra nhìn thì thấy một nhóm mười mấy người thanh niên đang khiêng dụng cụ gia đình bình thường và cõng TV trong phòng đi ra ngoài. Cô đi đến cửa sổ nhìn xuống thấy, dưới lầu có xe tải trọng lượng lớn chuyên chở vận chuyển hàng hóa.
Diệp Vấn tiện thể hỏi thăm cô gái phục vụ khách hàng, cô gái này nói những thứ đồ đó đều xử lý bán hết, ông chủ muốn mua đồ tốt hơn.
Nhân vật quan trọng ở tỉnh khác tới đều ở đây, giúp Lâm Châu giải quyết nhiều chuyện như vậy, cũng khó trách chính quyền Lâm Châu bằng lòng dốc tiền cho nhà khách tư nhân này kinh doanh.
***
Tới nửa đêm Chung Tuyển mới trở về, lúc vào thì liền thấy Hạ Hàm ngồi ôm chăn dựa vào đầu giường, chỉ mở một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, anh đi vào xoa tóc cô, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Hạ Hàm lắc đầu trả lời: “Trong lòng em khó chịu, không ngủ được.”
Trên người anh mang theo hơi ẩm của cơn mưa đổ xuống hôm nay, tay cũng có chút lạnh lẽo. Hạ Hàm nắm tay anh ủ ấm tay anh một lát liền nói: “Mau cởi quần áo rồi đi tắm.”
Vẻ mặt Chung Tuyển thật vất vả mới dịu xuống, vừa cởi nút áo vừa đi vào phòng tắm. Cô vốn không buồn ngủ, đứng dậy tùy tiện mặc chiếc áo khoác, cầm lấy quần áo anh móc đồ trong túi ra rồi bỏ vào máy giặt, giặt quần áo cho anh. Áo sơmi của anh cần phải giặt bằng tay, Hạ Hàm liền cầm một cái chậu lớn ra sử dụng.
Chung Tuyển vừa tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy mái tóc mềm mại của Hạ Hàm buông xuống hai bên gò má, để lộ ra một đoạn gáy trắng nõn, đang giặt quần áo. Ngay lập tức anh không hề nghĩ ngợi gì kéo Hạ Hàm đứng dậy, bảo cô đi rửa tay, còn việc này để anh làm
Đây là cô gái nhỏ anh muốn lấy về nhà để yêu thương, làm sao anh cam lòng trong đêm khuya cần nghỉ ngơi để cô giặt quần áo.
Hạ Hàm nhìn thân trên trần trụi của anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế giặt quần áo cho mình, trong lòng ấm áp.
Tay nhỏ bé sờ lên lưng anh, nhiệt độ hơi mát, lập tức cả người cô nhào lên bao phủ lấy anh. Cô mềm mại lại ấm áp, nằm sấp trên lưng anh, ôm cổ anh, hơi thở ấm nóng phun lên sườn lỗ tai anh.
Hạ Hàm theo dõi động tác trong tay anh, rất lâu sau mới nói bên tai anh: “Nhất định anh sẽ tìm được cô ấy, đúng không?”
Cô cần câu trả lời khẳng định của anh ngay lập tức vì Hạ Hàm biết, một khi anh trả lời thì nhất định có thể làm được.
Thật ra trong lòng Chung Tuyển cũng không có nền tảng gì chắc chắn, manh mối trong tay anh lại càng ít. Với lại không thể xác định bé gái mất tích có phải là do tập thể làm hay không, nhưng anh có thể khẳng định chắc chắn kẻ tình nghi gặp phải điều phiền toái lớn rồi!
Anh nghiêng đầu, gò má dán lên gò má mềm mại của cô, cuối cùng vẻ mặt kiên định nhận lời cô, “Nhất định có thể tìm được.”
***
Nhà Nhã Quyên giản dị nhưng sạch sẽ, không có nhiều đồ nội thất, nhưng mỗi một nơi để đồ vật đều sắp xếp ngăn nắp có trật tự. Chỉ có hai gian phòng, sát bên cạnh phòng nhỏ là nơi ở của Nhã Quyên. Trong tủ đầu giường có một quyển sách, ghi lại chi thu hàng ngày. Trong phòng khách cũng có phòng bếp, chính là nơi Nhã Quyên gói vằn thắn, đó là nguồn thu lớn nhất hàng tháng trong nhà Nhã Quyên. Mà anh của cô, chắc hẳn nổi lên xung đột với kẻ tình nghi bắt Nhã Quyên đi, không ngoại trừ từng qua lại thân thiết.
Mâu thuẫn xảy ra ở chợ, hơn nữa chưa kịp thu dọn tàn cục, như vậy có khả năng nhiều người nhìn thấy tận mắt. Nhưng muốn tìm người chứng kiến lại càng khó hơn nữa, người ở đây tránh chuyện rắc rối, không tự mình rước họa vào thân.
Đã điều tra toàn bộ thuyền đánh cá, trong thuyền không có điểm gì đáng ngờ. Nếu Nhã Quyên không ở trong thị trấn, như vậy thì đã bị đưa ra bên ngoài, vĩnh viễn sẽ không tìm thấy được.
Đội cảnh sát hình sự đã có phán đoán bước đầu: Kẻ phạm tội tầm 20 tới 25 tuổi, làm việc lỗ mãng dễ kích động. Thời gian gần đây chắc hẳn có điều phiền lòng, nhưng người có xã giao rộng rãi, đều đả thông quan hệ với bang phái và chính quyền địa phương tốt, là một tay mới. Quan trọng nhất: Trên người chắc chắn có thương tích.
Gần đây Chu Tiểu Hàn vẫn luôn theo dõi ba mẹ Từ Linh, Chu Tiểu Hàn vốn đang đợi cơ hội, thật vất vả mới bắt gặp ba Từ Linh ra ngoài đánh bạc, lập tức đi theo.
Chu Tiểu Hàn đi theo vào mới biết được, bề ngoài cửa chính tầng hầm ngầm nhìn như cũ nát, thật ra vô cùng xa hoa lộng lẫy. Thảm lông dê rất dày, trong tầng hầm ngầm không khí khô ráo không có chút cảm giác oi bức nào, dường như trên mặt đất Lâm Châu mới đúng là tầng hầm ngầm. Ánh sáng ngọn đèn treo khổng lồ bằng thủy tinh rất dịu nhẹ, trần nhà là phỏng theo phông nền bầu trời cao cấp, trời xanh mây trắng trông rất sống động. Dưới đất giống như mê cung, tầng tầng lớp lớp, khắp nơi óng ánh trong suốt, con sông nhân tạo uốn lượn chảy quanh, mặt nước trong vắt. Trên sàn đi qua cầu chạm trổ vàng quả thật Chu Tiểu Hàn không dám giẫm chân lên.
Mỗi một nơi đều là logo các thương hiệu nổi tiếng cao cấp.
Mỗi lần bài trên bàn trải ra, người đều kéo dài mấy chục mét, trong đó có đầu bếp cao cấp người Pháp, cần cái gì cũng đều có.
Nhân viên công tác trong sòng bài có tố chất rất cao, đồng phục ngay ngắn, còn nhân viên chia bài thì khuôn mặt xinh đẹp, quần tay áo gi-lê trang điểm tinh xảo. Tất nhiên ra vào đều là viên chức cao cấp xã hội thượng lưu, khách lui tới giày tây tác phong nhanh nhẹn. Tình hình đây như vậy cực kỳ trái ngược với Lâm Châu. Nhưng một khi bạn hiểu rõ, ấn tượng đầu tiên duy nhất đập vào bạn chính là – Đáng sợ.
Tầm mắt Chu Tiểu Hàn đảo quanh mấy cái đã bị mấy bảo vệ áo đen phát phát hiện không đúng, lập tức mời ra ngoài. Sau đó đợi tầm bốn tiếng đồng hồ mới thấy ba Từ Linh đi ra.
Ba Từ Linh từng gặp Chu Tiểu Hàn, hơn nữa có tính vô cùng cảnh giác. Chu Tiểu Hàn lập tức lấy lại tinh thần, miệng nhai kẹo cao su đưa tay nắm lấy vai ba Từ Linh, lưu manh vô lại mang theo ý cười, nói: “Có tin tốt báo ông, tìm thấy con gái ông rồi, nhanh dẫn về nhà đi.”
“Không thể nào!” Lời nói vừa ra khỏi miệng, cả người ba Từ Linh đều cứng lại, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
“Sao không thể nào, cùng tôi đi nhìn sẽ biết.”
***
Cục công an Lâm Châu.
Đèn trong phòng thẩm chiếu rất sáng, mỗi một góc chết đều nhìn không sót thứ gì. Chung Tuyển nhíu mày nhìn về phía ba Từ Linh, ánh mắt này có cảm giác đầy áp bức, không tức giận mà uy nghiêm.
Du Lộ đang ở phòng bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng trong phòng thẩm vấn, cầm bút “Soàn soạt soàn soạt” ghi lại. Vẻ mặt Triệu Hâm và Chu Tiểu Hàn ung dung thoải mái.
“Từ Linh, mười hai tuổi, biết cô bé sẽ gặp phải chuyện gì không? Cường bạo, ngược đãi, cao hơn nữa là sau đó có thể nhiễm bệnh. Sau khi cơ thể bị phá nát bị đẩy vào thị trường buôn bán nội tạng, đây đều là do ba cô bé tạo thành.”
“Không thể nào! Bọn họ nói sẽ cho ăn ngon, sau vài năm nữa lão già đã bảy tám chục tuổi rồi qua đời, chờ lão già này chết, bọn họ sẽ đưa Linh Linh trở về.” Ba Từ Linh đột nhiên rống lên, cả cơ thể đều đang run rẩy.
Chung Tuyển đứng dậy, ném một xấp ảnh chụp lên mặt bàn, rồi đưa cho ba Từ Linh một tờ giấy và chiếc bút, giọng lạnh lùng: “Viết hết những điều ông biết ra đây, ngoài ra, chuyện con gái ông chúng tôi bất lực, xin lỗi.”
Chờ Chung Tuyển đi vào gian phòng kế bên, tất cả mọi người ở đây đều sáng mắt lên, ao ước hâm mộ nhìn Chung Tuyển. Chu Tiểu Hàn không thể không vỗ tay kêu lên: “Đội trưởng Chung thật sự là làm gì cũng nhanh.”
Triệu Hâm thở hổn hển đá Chu Tiểu Hàn một cước, mắng câu: “Cậu mới cái gì cũng nhanh đấy, có thể im được không.”
Chung Tuyển không có thời gian nói đùa với bọn họ, hai tay anh chống lên mặt bàn thủy tinh trước mắt, người hơi cúi xuống nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ba Từ Linh trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt không chút nào thả lỏng.
Bút trong tay Du Lộ ngừng lại theo động tác của anh, nhìn ảnh ngược khuôn mặt thâm sâu trên mặt thủy tinh, khóe miệng không thể đè nén nhếch lên.
Qua khoảng hai giờ sau, vẻ mặt Du Lộ nặng nề xông tới, giọng cao hơn mấy phần, “Là Triệu đào! Ông chủ nhà khách!”
Thuyền đánh cá mang tên hắn ta hôm nay được phép rời bến, không có thời gian nữa!
Ngón tay Triệu Hâm lập tức nhanh như thoi đưa ấn nút điện thoại, mày nhíu chặt, xông vào đám người hô một câu, “Nhà khách này đã bị hắn ta chuyển cho chính quyền rồi.”
Chung Tuyển lập tức lấy điện thoại ra ấn nút gọi cho Hạ Hàm.