***
Phía sau mông là mặt bàn lạnh lẽo, còn ngực người đàn ông nóng rực nửa ôm lấy cô, Chung Tuyển sốt ruột không nhịn được vén váy cô lên, lột nội y xuống một bên chân cô, rồi cầm lấy tay Hạ Hàm, nửa dụ dỗ nửa ép cô cởi thắt lưng da lạnh buốt ra.
Hai tay cô đẩy vai anh, bị anh nâng người lên gần hơn, chỉ có nửa người ngồi trên bàn viết, nửa kia treo lơ lửng, khiến anh càng kề sát vào. Chung Tuyển muốn đến cực độ, gần mười ngày không gặp, lực đạo trong tay cũng dần không phân biệt nặng nhẹ, hôn cô giống như đói khát lắm.
Nhiều ngày như vậy không yêu cô, thứ đồ chơi thèm ăn kia đã trướng lên vô cùng dữ tợn, anh cầm lấy nó, khó khăn lắm mới nhịn xuống, sợ trong lúc nhất thời cô không chịu nổi.
Nhưng tay dài lại dò xét tiến vào nguồn nóng ẩm ướt kia, đâm sâu vào trong cô, chỗ nuốt ngón tay anh của Hạ Hàm đã sớm mềm nhũn ướt sũng rối tinh rối mù, cứ nức nở nghẹn ngào thút thít, từng đợt vặn xoắn nhanh gấp có quy luật.
Anh rút ngón tay ươn ướt ra, vân vê bộ ngực căng đầy no đủ, cúi đầu ngậm lần lượt từng bên, rồi cắn tai Hạ Hàm nói: “Đút cho bé cưng của chúng ta ăn ngon.”
Vừa dứt lời từ bên dưới chống đỡ ghé vào gần, cô càng mẫn cảm hơn, trong lúc nhất thời không ăn vào, lui người lên trên trốn tránh, xoắn chặt thiếu chút nữa anh phải dùng sức mạnh.
Chiếc đèn tường trong thư phòng mờ mờ ám ám, làn da cô gái nhỏ trắng như ngọc, hương thơm lấp đầy lỗ mũi. Chỗ đó vô cùng mềm mại, buộc lòng động tác của anh càng lúc càng quá trớn.
Hạ Hàm bị anh đâm cho cong chân quần lót rơi ra ngoài, váy treo lỏng lẻo giữa thắt lưng, anh đâm một lần lại một lần động tác càng lúc càng mạnh, Hạ Hàm không chịu nổi, yếu ớt xin được tha, còn năn nỉ anh tắt đèn đi.
Nhưng Chung Tuyển lại càng mở rộng chân cô ra, đâm ngang đâm dọc càng lúc càng hung hăng, nhìn bầu ngực trắng nõn non mềm lắc lư thì miệng khô lưỡi đắng,
Cô chưa bao giờ từ chối anh, nhưng người đã nước mắt lưng tròng, anh cũng không tùy tiện làm càn nữa. Anh ôm eo cô đi vào phòng ngủ chính ở lầu dưới, dọc đường đi còn một lần lại một lần đâm cô, hành động này khiến Hạ Hàm càng xiết chặt lại, cuối cùng bế cô đặt lên giường, hạ thắt lưng xuống dịu dàng cẩn thận thỏa mãn cô.
Sau đó vội vàng luật động nhanh mấy chục cái xuất ra ngoài, ôm cô nằm thẳng thở hổn hển trầm đục.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ẩm ướt đỏ au khiến Chung Tuyển muốn vô cùng, rõ ràng vốn chưa ăn no nhưng vẫn ôm cô, bạc môi nhếch lên cười khẽ. Chờ cô trở lại bình thường, rút khăn giấy xoa nơi mềm mại giữa hai chân cô, cuối cô ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa cho cô.
Phòng tắm nóng hôi hổi, hơi nóng bốc lên khiến người Hạ Hàm đỏ hồng như đang hấp bánh bao, thoạt nhìn đặc biệt ngon miệng. Nơi đó lại có phản ứng, biết Hạ Hàm không chịu nổi nữa, liền túm tay nhỏ bé của cô thỏa mãn anh, Hạ Hàm ngây ngốc hồ đồ thế nhưng tận tâm tận lực học tập.
Ngực anh vừa ấm áp vừa rộng, Hạ Hàm thích ý chôn trong đó, nhớ tới mấy giờ trước lừa anh thứ đồ tải xuống là băng ghi hình dạy học, lại cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Chung Tuyển vuốt mái tóc đã khô của cô, thả ra phía sau đầu cô, Hạ Hàm cảm thấy tóc mình không dài không ngắn, cho nên liền hỏi “Chung Tuyển, Em để tóc dài được không?”
Chung Tuyển hôn lên trán cô, trả lời: “Được.”
***
Hôm nay ngày 15 tháng giêng Chung Tuyển dẫn Hạ Hàm về nhà họ Chung. Dù nói thế nào đi nữa, sau tết cũng cần phải mang cô qua đó một chuyến. Anh cũng không nói chuyện mùa hè năm nay sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn cho Chung Nghiêm biết, ngay cả mẹ Chung cũng không nói luôn.
Vài vị thân thích của nhà họ Chung đều cảm thấy hứng thú với bạn gái nhỏ của Chung Tuyển, cho nên hôm nay có vài người họ hàng mà Hạ Hàm không biết, nhưng những người trưởng bối chú bác này lại biết nhà Hạ Hàm bình thường không giàu có, khó tránh khỏi có chút thất vọng. Nhưng đều là nhân vật trên quan trường nhiều mưu mô, suy nghĩ trong lòng cũng giấu vô cùng tốt, trên mặt đương nhiên hòa nhã vui vẻ, miệng còn khen Hạ Hàm khôn khéo hiểu chuyện.
Làm sao cô có thể đọc được ý tứ trong lời nói của những người trưởng bối chú bác này, tưởng là bọn họ xem trọng cô và Chung Tuyển thật, vẻ mặt duyên dáng xinh đẹp cười cười, khiến Chung Tuyển nhìn thấy có chút đau lòng.
Từ nhỏ Chung Tuyển đã lớn lên trong hoàn cảnh nói lời giả dối nịnh nọt này, nên thấy hết nhưng không nói gì, hơn nữa anh có thể che giấu cảm xúc rất tốt.
Cơm chiều xong, Hạ Tử Xuyến lại gọi Hạ Hàm cùng nói chuyện phiếm.
Người giúp việc đưa hai ly trà vào, nhà kính trên tầng cao bố trí ấm áp, khiến Hạ Hàm không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Hà Tử Xuyến cười khẽ, nói với Hạ Hàm: “Lúc chị gả vào các trưởng bối chú bác của A Thác cũng không hài lòng, nhưng ba mẹ đối xử với chị rất tốt, cho nên Hạ Hàm, em đừng có áp lực gì.”
“Bọn họ không hài lòng em sao?” Chén trà trong tay Hạ Hàm thiếu chút nữa rơi xuống, cơ thể khó tránh khỏi căng thẳng, có chút xấu hổ.
“Bọn họ có thể vừa lòng với ai chứ, đều hận không thể gả con gái lớn vào làm chủ nhân, đừng suy nghĩ nhiều, mẹ bà ấy rất thích em.” Hà Tử Xuyến uống một ngụm trà, nhớ tới ánh mắt vừa lúc nãy của Chung Tuyển nhìn Hạ Hàm, hiếm khi thấy có chút hâm mộ.
Cô ta thấy Hạ Hàm cúi thấp đầu thì biết cô gái nhỏ bị đả kích, cười khẽ rồi vỗ vào Hạ Hàm nói: “Không sao đâu, còn có chị đây, khi chị và A Thác vừa mới kết hôn, thật sự vẻ mặt tươi cười mẹ cũng chưa cho chị đâu, nhưng em xem, bây giờ còn không phải rất thương chị sao.”
“Hơn nữa A Tuyển hoàn toàn không quan tâm những thứ này.”
Giọng cô ta ngấm vào lòng người, khi nói ra hai chữ “A Tuyển” có dáng vẻ khác hẳn.
“Hạ Hàm, Chung Tuyển rất thương em, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chú ấy dẫn con gái về nhà. Nói thật, công việc của chú ấy rất đặc biệt, nên em cần bao dung chiều theo ý chú ấy mới được.”
“Cảm ơn chị, Tử Xuyến.” Với Chung Tuyển, cô vui vẻ chịu đựng, cần gì nói tới từ bao dung nhân nhượng.
***
Trên đường trở về Chung Tuyển thấy Hạ Hàm xoay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, anh đưa tay nhéo lỗ tai cô.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
Hạ Hàm cũng bị anh làm kinh ngạc, quay đầu lại trả lời anh: “Sau này em có chỗ nào không tốt thì anh nói với em, được không?”
Chung Tuyển cũng có chút luống cuống, dừng xe lại ven đường, đẩy đôi tay che mặt cô xuống, “Nói cho anh nghe một chút, vừa nãy xảy ra chuyện gì?”
Đoạn tình cảm này, Hạ Hàm tiến vào dè dặt cẩn thận, còn Chung Tuyển bày mưu nghĩ kế, tự nhiên tỏ vẻ có chút tùy ý, huống chi anh nắm chắc tâm tư của Hạ Hàm.
Trong mắt người khác nghĩ rất xứng với Chung Tuyển, nhưng trên thực tế, cô thật sự rất non nớt, sánh bước cùng anh, nhìn qua xa không thể chạm tới.
Cô vừa mới nói như vậy anh liền hiểu hết, ôm Hạ Hàm qua đặt trên đùi, trậm giọng cười nói, “Chúng ta kết hôn đi.”
Nghe vậy Hạ Hàm ngây ngẩn cả người, không thể tin được nâng mắt kinh ngạc nhìn Chung Tuyển.
“Anh đã nói với chú Hạ rồi, ông cũng đã đồng ý. Trong năm nay, hôn lễ quá vội vàng nên có thể bổ sung sau, chúng ta lấy giấy chứng nhận kết hôn trước, anh không chờ được nữa rồi.”
“Đây… Là đang dỗ em vui vẻ, hay là chính thức cầu hôn?” Hạ Hàm hít hít mũi, không thể bình tĩnh được.
“Nhất định anh sẽ bổ sung chính thức cầu hôn, đây xem như là làm nóng trước đi.” Anh hôn lên mặt Hạ Hàm, còn nói: “Nhanh đồng ý anh.”
Hạ Hàm vội vàng gật đầu, “Quá đột ngột, cái gì cũng không chuẩn bị, Tử Xuyến còn nói….”
“Mặc kệ Tử Xuyến gì đó đi.” Chung Tuyển ngắt lời cô.
“Hạ Hàm, với anh mà nói em rất tốt, không cần thiết phải thay đổi gì cả, em hiểu ý của anh không?” Anh thở dài một hơi, quả thật tâm tư cô gái nhỏ rất khó đoán.
“Em không muốn tạo áp lực cho anh.”
“Có thể có áp lực gì chứ, bọn họ hâm mộ còn không kịp nữa là! Anh thích em, muốn lấy em về nhà, chỉ đơn giản như vậy, em biết cảnh sát cưới vợ vất vả cỡ nào không?” Chung Tuyển cực kỳ nghiêm túc hỏi Hạ Hàm.
Hạ Hàm lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Công việc anh đi sớm về trễ, tiền lương chỉ 8000, cố gắng thì có thể có căn phòng nhỏ, mỗi ngày đều ở cùng một đám quan lớn, điều kiện như vậy ai thèm gả cho anh.”
“Em nguyện ý.” Hạ Hàm bị anh chọc nở nụ cười, ôm cổ anh chôn vào gáy anh hít sâu một hơi.
“Cô gái ngốc, em còn chưa tới hai mươi tuổi, tương lai ngày càng trưởng thành, càng xinh đẹp. Còn anh sẽ thay đổi già hơn, còn phải lo lắng đám tiểu tử trẻ tuổi có mưu đồ làm loạn với em.” Đầu ngón tay Chung Tuyển vân vê tóc càng ngày càng dài của cô, chóp mũi đầy hương thơm.
Người đàn ông đẹp mắt như vậy, nói lời tâm tình không thể bình thường hơn, có trái tim cô gái nào không cảm động chứ. Làn môi anh hơi mỏng, lúc nhếch miệng khiến người ta có cảm giác mê hoặc động lòng người. Còn cô, giống như đang đối mặt với Chung Tuyển trong phòng thẩm vấn, anh chỉ đơn giản nói một hai câu, là có thể loại bỏ mưu đồ phạm tội của Hạ Hàm.
“Chúng ta phải nói trước nhé, em không được vứt bỏ anh.” Bọn họ đã xuống xe, phía dưới lan can phòng hộ đường quốc lộ chính là sông Hán (nằm ở nhánh sông Dương Tử của Trung Quốc, còn được gọi là sông Hàn – Theo wikipedia.org) chảy qua thành phố A. Đêm đông gió hơi lạnh, Chung Tuyển cởi áo khoác rộng ra, bọc quanh người Hạ Hàm.
Cô hưởng thụ cái ôm ấm áp thoải mái của người đàn ông, hạnh phúc và thỏa mãn, trong lúc nhất thời không trả lời anh.
Nước sông dồn dập chảy xuôi không theo quy tắc bào mòn khối đã to lớn bên bờ, phát ra tiếng “Róc rách”, trong đêm đông thế này, cô được người đàn ông mà thời thiếu nữ đã bắt đầu ngưỡng mộ trong lòng nhớ mãi không quên ôm lấy hồi lâu. Bên tai lại là lời tình cảm mà ngày thường anh không nói, khiến Hạ Hàm nhất thời nghẹn giọng, vậy mà lại khóc rồi.
Chung Tuyển cảm giác chỗ trước ngực hơi ẩm ướt, cúi người cười nhạo cô, nâng cao mặt dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, rồi lại không nhịn được hôn cô. Chóp mũi cô gái nhỏ bị lạnh nên đỏ au, thoạt nhìn rất đáng thương nhưng lại không nhịn được muốn trêu đùa muốn dụ dỗ.
Hồi lâu sau Hạ Hàm mới trả lời: “Em sẽ không vứt bỏ anh!”
Trong giấc mơ người đàn ông này cầu hôn cô nhiều lần, bây giờ thành sự thật, mặc dù không lãng mạn lắm, có chút gấp gáp, ngay cả nhẫn cũng chưa chuẩn bị, nhưng lại khiến Hạ Hàm khóc to, nước mắt nước mũi đều không kiềm hãm được.
Bên ngoài nhiệt độ thật sự rất lạnh, trở vào xe Chung Tuyển bật mấy sưởi lên, vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho Hạ Hàm, còn cười sao cô lại thích khóc như vậy.
Cô gái nhỏ cũng thật quá dễ thỏa mãn, nếu như anh chuẩn bị một màn ‘súng thật đạn thật’ cầu hôn cô, thì không biết cô sẽ như thế nào nữa!
Trên đường trở về, cô khóc mệt lả liền nghiêng đầu ngủ.
Nhưng anh lại nhăn mày, rốt cuộc Hà Tử Xuyến đã nói gì với cô.
***
Đêm khuya bị quấy nhiễu tỉnh ngủ khiến Hà Tử Xuyến nhíu mi, xoay người lại quả đúng là người đàn ông lạnh như băng đang ôm cô, động tác đó đã khiến cô ta tỉnh lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: “A Thác….”
Anh ta “Sột soạt” bắt đầu cởi bỏ toàn bộ đồ ngủ của cô ta, nhưng anh ta vừa từ ngoài trở về, quanh người đều tản ra khí lạnh, trong lúc nhất thời cô ta không chịu nổi, rụt người muốn trốn tránh.
“Lạnh quá….”
Chung Thác lại càng kề sát vào hơn, nhiệt độ kia khiến yết hầu cô ta cũng căng lên.
“Tử Xuyến, chúng ta rời khỏi nơi này đi.” Trong phòng mờ tối, giọng người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại không hiểu sao có chút ấm áp.
“Không phải em thích Paris sao? Chúng ta liền qua đó định cư, rồi sinh một đứa bé.”
“Hử?” Anh ta có chút không kiên nhẫn, ép hỏi Hà Tử Xuyến.
Sau một lúc lâu Hà Tử Xuyến mới chậm rãi mở miệng, mỗi chữ mỗi câu đều như đao đâm vào trái tim Chung Thác, “A Thác, chúng ta ly hôn đi.”