Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 117: Tỉnh ngộ




Bạch Thược trở về tay không. Tô tiệp dư ý thức được điều gì, sắc mặt vô cùng khó coi. Bạch Thược quỳ trên mặt đất, ngập ngừng kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Đột nhiên, bên chân Bạch Thược vang lên tiếng ngọc vỡ. Nàng ta nhìn lại, nhận ra đó là ngọc như ý mà Hoàng Thượng ban thưởng cho chủ tử khi mới được thăng lên quý tần. Chủ tử từng rất yêu thích nó.

Nhưng đó chỉ là chuyện của trước kia.

Tiếng ngọc vỡ thanh thúy khiến hai người chủ tớ trong điện sực tỉnh. Tô tiệp dư suýt nữa thì rơi lệ: "Thật khinh người quá đáng!"

Bạch Thược thở dài, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, đợi hết hạn cấm túc, người hãy đến xin lỗi nương nương đi ạ."

Trong điện tĩnh lặng hồi lâu, Tô tiệp dư khẽ mấp máy môi, ánh mắt khiến Bạch Thược có chút sợ hãi. Chỉ nghe Tô tiệp dư nói: "Ta đương nhiên sẽ đến "xin lỗi" nàng ta."

Trung Tỉnh điện trước nay chưa từng thiếu đồ của nàng ta, vậy mà lại cố tình thiếu đúng lúc nàng ta bị cấm túc. Nàng ta không tin Hoàng Hậu nương nương không biết chuyện này. Hoàng Hậu làm vậy chẳng phải là muốn nói cho nàng ta biết, không có sự che chở của Hoàng Hậu, nàng ta chẳng là gì trong hậu cung này sao?!

Vân Tự cố ý tra tấn nàng ta đã đáng giận, Hoàng Hậu thờ ơ chẳng lẽ lại vô tội?

Bạch Thược không biết chủ tử đang nghĩ gì. Nàng ta nhìn sắc mặt chủ tử, trong lòng có chút bất an. Chủ tử hẳn là đã hiểu ra mọi chuyện rồi chứ?

*****

Mười ngày trôi qua trong chớp mắt.

Khác với Thanh Ngọc uyển đang nóng lòng chờ đợi, Chử Án cung lại có chút rối ren trước thềm trừ tịch.

Một ngày trước thềm năm mới, trong Chử Án cung, Tùng Phúc vừa gãi đầu vừa do dự nói: "Đây là cung yến năm mới đầu tiên của nương nương sau khi có phẩm vị. Lâm thái y cũng nói nương nương tĩnh dưỡng rất tốt, rất thích hợp ra ngoài hóng mát một chút."

Hắn không nói rõ, nhưng ý tứ chính là cảm thấy tiếc cho nương nương. 

Thu Viện nhíu mày, nàng ấy luôn mong mọi chuyện ổn thỏa: "Tô tiệp dư đã gặp Kỳ quý tần nhưng đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì. Không ai biết các nàng đang âm mưu điều gì. Nương nương mang thai chưa được bốn tháng, nô tỳ sợ có kẻ sẽ ra tay trong yến tiệc."

Cung yến năm mới người đông đúc, dù có cẩn thận đến đâu cũng khó tránh khỏi sơ suất.

Khúc ma ma bưng thuốc bổ vào, nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người chủ tớ bèn mỉm cười. Bà ấy nhìn nương nương đang rối rắm, cung kính nói: "Nương nương ở trong điện đã lâu, nên ra ngoài hít thở không khí. Hơn nữa, từ khi mang thai, nương nương vẫn chưa gặp Thái Hậu nương nương phải không?"

Khúc ma ma nhìn bụng Vân Tự hơi nhô lên, thanh âm ôn hòa hơn rất nhiều: "Thái Hậu nương nương không thích gặp nhiều người, nhân dịp cung yến năm mới, nương nương hãy dẫn tiểu chủ tử đến thỉnh an Thái Hậu."

Khúc ma ma từng hầu hạ Thái Hậu nên hiểu rõ. Thái Hậu tuy không quản chuyện hậu cung, nhưng tất cả hoàng tử công chúa đều là tôn nhi của bà, không thể nào bà không yêu thương. Chỉ là bà sợ can thiệp quá nhiều sẽ khiến Hoàng Thượng khó xử nên mới mặc kệ chuyện hậu cung.

Hiện giờ Khúc ma ma đang hầu hạ Hi tu dung, phụ trách chăm sóc long thai trong bụng nương nương, tự nhiên là mong tiểu hoàng tử có thể bình an chào đời.

Nếu có thể được Thái Hậu nương nương che chở, Hi Dung nương nương cũng không cần phải do dự khi ra khỏi cung như hiện tại. Khi mang thai, tâm trạng của mẫu thân vô cùng quan trọng.

Vân Tự không ngờ Khúc ma ma lại đồng ý cho nàng ra khỏi cung. Nàng kinh ngạc nhìn Khúc ma ma, lần đầu tiên nhận ra vị ma ma này kỳ thực không hề nghiêm khắc như vẻ bề ngoài. Nàng chớp chớp mắt, lên tiếng hỏi: "Vậy ma ma đi cùng ta được không?"

Thanh âm của nàng rất nhẹ, như đang làm nũng với trưởng bối.

Khúc ma ma kinh ngạc ngẩng đầu, rồi vội vàng cung kính đáp: "Nếu nương nương muốn nô tỳ đi cùng, nô tỳ sẽ đi cùng người."

Nghe vậy, Vân Tự lập tức quyết định: "Thu Viện, chuẩn bị y phục và trang sức. Ngày mai ma ma sẽ cùng ta tham gia cung yến, Tùng Phúc ở lại trong cung."

Thu Viện không phản đối. Nàng ấy luôn biết thân biết phận, rất ít khi vượt quá giới hạn.

Tuy cung yến được tổ chức vào chạng vạng ngày trừ tịch, nhưng nghi thức thỉnh an giờ Thìn vẫn diễn ra như thường lệ.

Hôm nay Vân Tự cũng đến thỉnh an. Phi tần đến Khôn Ninh cung từ sớm thấy nàng đều ngạc nhiên, vội vàng đứng lên hành lễ. Mạnh tu dung vốn đã ngồi xuống, thấy nàng bèn tự nhiên nhường chỗ.

Vân Tự bảo mọi người đứng dậy. Mạnh tu dung ngồi đối diện thấy nàng mặc cung váy rộng thùng thình, che kín bụng hơi nhô lên, biết nàng không muốn ồn ào nên cũng không nhắc đến chuyện nàng mang thai, chỉ hỏi: "Nương nương khỏe chứ?" 

Ngoại trừ Kỳ quý tần và Tô tiệp dư, Vân Tự luôn đối xử tốt với những người khác. Nàng mỉm cười: "Thái y nói ta có thể xuống giường đi lại rồi."

Mạnh tu dung thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì tốt rồi."

Cung nhân Khôn Ninh cung không ngờ nàng sẽ đến thỉnh an, vội vàng thay nước trà, kiểm tra từng món điểm tâm, sợ có thứ gì không tốt cho thai phụ. Khi Tô tiệp dư đến, nàng ta thấy cả cung điện đều vây quanh Vân Tự, phi tần xung quanh đều tươi cười.

Nhìn cảnh này, Tô tiệp dư chỉ có thể nghĩ đến một từ: ân cần.

Nàng ta tiến cung đã gần ba năm, ngay cả khi mang thai cũng chưa từng được đối đãi như vậy.

Tô tiệp dư siết chặt khăn tay, sự khó chịu trong lòng ngày càng sâu đậm. Nàng ta thậm chí không hiểu vì sao lại như vậy. Vân Tự mang thai, chẳng lẽ những người này không hề có chút ghen ghét nào sao?

May mà người khác không biết suy nghĩ của nàng ta, nếu không cũng không biết nói gì. Dù có ghen ghét thì cũng không cần thiết phải thể hiện ra mặt.

Vân Tự cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tô tiệp dư đang đứng ở chỗ rèm châu với khuôn mặt lạnh tanh, không biết đã đứng đó bao lâu rồi. Ánh mắt nàng ta dừng trên người Vân Tự không rời. Vân Tự không để ý nàng ta đang nghĩ gì, chỉ nhìn cách ăn mặc của nàng ta hôm nay rồi nhướng mày.

Không phải nói Tô tiệp dư ăn mặc lộng lẫy, mà là quá mức giản dị.

Tô tiệp dư là người đầu tiên được sắc phong trong số các tân phi, cách ăn mặc và hành xử của nàng ta luôn khác xa với hai chữ giản dị. Dáng vẻ này của nàng ta khiến Vân Tự nhớ đến ngày nàng ta mới sảy thai, một thân áo trắng quỳ trước Khôn Ninh cung.

Hình như chỉ có ngày hôm đó nàng ta mới ăn mặc như vậy.

Người xưa nay kiêu ngạo bỗng giả vờ yếu đuối, khiến người ta dễ dàng thương xót.

Vân Tự mơ hồ đoán được Tô tiệp dư muốn làm gì, trong lòng khẽ chậc lưỡi.

Nàng vẫn nhìn Tô tiệp dư, những người khác cũng nhận ra sự khác thường, theo ánh mắt nàng nhìn lại. Khi thấy Tô tiệp dư có người kinh ngạc thốt lên: "Lệnh cấm túc của Tô tiệp dư đã hết rồi sao?"

Giọng nói đầy vẻ châm chọc.

Không cần nhìn cũng biết người vừa nói là ai.

An tài nhân bị Tô tiệp dư liếc nhìn lạnh lùng, có chút xấu hổ che miệng. Nàng ta thầm mắng, mình chỉ vô tình nhớ thời gian cấm túc của Tô tiệp dư thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên chứ?

Mọi người đều thấy cách ăn mặc của Tô tiệp dư hôm nay, lén liếc nhìn nhau, mỗi người một tâm tư.

Hoàng Hậu đến không sớm không muộn, ngay sau khi tất cả phi tần ngồi xuống. Điều khiến mọi người bất ngờ là hôm nay Tô tiệp dư lại im lặng một cách khác thường.

Vân Tự cũng nhướng mày. Nàng còn tưởng Tô tiệp dư sẽ nhân cơ hội này để cáo trạng.

Tô tiệp dư không làm gì, ngược lại khiến Vân Tự cảnh giác. Nàng lặng lẽ liếc nhìn Tô tiệp dư, rồi nhìn sang Kỳ quý tần vẫn luôn im lặng. Nàng khẽ nheo mắt, thật sự không đoán ra hai người này định làm gì.

Buổi thỉnh an không có chuyện gì xảy ra. Vân Tự đến Khôn Ninh cung thỉnh an, chỉ là để báo cho hoàng hậu biết tối nay nàng sẽ tham gia cung yến năm mới.

Nếu nàng đến tham gia cung yến mà không thỉnh an, chẳng phải sẽ khiến kẻ có lòng bắt được nhược điểm là nàng bất kính với Hoàng Hậu sao?

Trước khi rời khỏi Khôn Ninh cung, Vân Tự thấy Tô tiệp dư vẫn ngồi im trên ghế nhưng không hề cảm thấy bất ngờ. Nàng biết rõ Tô tiệp dư mặc bộ y phục này chính là muốn nhắc nhở Hoàng Hậu về chuyện cũ, sao có thể rời đi ngay được.

Sau khi thỉnh an kết thúc, Bách Chi tức giận nói: "Nương nương, người xem nàng ta kìa!"

Tô tiệp dư ăn mặc như vậy chẳng phải là muốn khiến nương nương áy náy sao?

Lại còn bắt nạt nương nương thiện tâm!

Hoàng Hậu nhắm mắt ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi tái đi nhưng nhanh chóng che giấu. Nàng ấy mệt mỏi nói: "Được rồi, cho nàng ta vào."

Thấy vậy, Bách Chi không dám khiến nương nương phiền lòng, đành đi mời Tô tiệp dư vào.

Tô tiệp dư mặc một thân áo trắng, vừa vào nội điện ngồi xuống đã im lặng rơi nước mắt. Nàng ta không nói lời nào chỉ lặng lẽ khóc. Hoàng Hậu bị nàng ta khóc đến đau đầu, day trán hỏi: "Khóc gì thế?"

Tô tiệp dư đưa tay lau nước mắt, nức nở nói: "Nương nương định mặc kệ tần thiếp sao?"

Hoàng Hậu từng có ý nghĩ này, nhưng nàng ấy liếc nhìn cây trâm ngọc lan trên đầu Tô tiệp dư. Đó là thứ nàng ấy ban thưởng cho Tô tiệp dư khi nàng ta mang thai.

Hoàng Hậu rũ mắt che giấu cảm xúc, lắc đầu nói: "Sao lại nói vậy?"

Tô tiệp dư vừa khóc vừa kể chuyện Trung Tỉnh điện hà khắc với nàng ra, khóc lóc nói: "Nếu không phải nương nương không muốn quản tần thiếp, sao lại có thể ngồi nhìn mặc kệ?"

Dù Tô tiệp dư có giả vờ đáng thương đến đâu cũng không giấu được sự oán trách Hoàng Hậu. Hoàng Hậu nhịn không được day trán, chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau.

Bách Chi nhìn không được liền chen vào nói: "Tô tiệp dư, người có thể nói lý lẽ một chút được không? Mọi việc trong cung đều phải ưu tiên Hi tu dung trước, đó là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, liên quan gì đến nương nương?"

"Người bị cấm túc cũng là do trước đó người chống đối Mạnh tu dung. Dù nương nương có thiên vị người, cũng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy."

"Hơn nữa, ngày thường nương nương đối xử với người còn chưa đủ tốt sao? Kết quả thì sao, chẳng thấy chút cảm kích nào, chỉ toàn là oán trách."

Trung Tỉnh điện mới chỉ thiếu than một lần đã khiến nàng ta cảm thấy ấm ức như vậy, Tô tiệp dư thật nên xem những phi tần nhiều năm không được sủng ái đã chịu đựng thế nào.

Bách Chi nói năng không hề khách khí, nàng ấy từ lâu đã không ưa Tô tiệp dư.

Hoàng Hậu nhíu mày ngăn nàng ấy lại: "Bách Chi!"

Bách Chi cắn môi im lặng. Nàng ấy không muốn thấy nương nương đối xử tốt với Tô tiệp dư, để rồi Tô tiệp dư ỷ vào chút áy náy của nương nương mà được nước lấn tới.

Nàng ấy dậm chân, xoay người chạy ra khỏi nội điện: "Nô tỳ đi truyền bữa trưa cho nương nương!"

Đợi Bách Chi đi rồi, Hoàng Hậu mới nhìn Tô tiệp dư: "Nàng ấy bị bổn cung chiều hư rồi, ngươi đừng để bụng những lời nàng ấy nói."

Tô tiệp dư khẽ mấp máy môi, cắn đầu lưỡi. Chắc hẳn Hoàng Hậu nương nương cũng nghĩ như vậy, chỉ là mượn lời Bách Chi nói ra thôi, nếu không Bách Chi sao dám bất kính với nàng ta như vậy?

Đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay, cơn đau khiến Tô tiệp dư tỉnh táo lại. Nàng ta cúi đầu nói: "Bách Chi nói không sai, là tần thiếp trước đây không biết tốt xấu, khiến nương nương lo lắng."

Hình như nàng ta đã bị những ngày cấm túc dọa sợ, cuối cùng cũng biết tỉnh ngộ, nghẹn ngào nói: "Tần thiếp nhất định sẽ sửa, nương nương đừng bỏ mặc tần thiếp."

Hoàng Hậu nhìn nàng ta thật sâu, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ngươi không chủ động gây chuyện, bổn cung sẽ không để ai bắt nạt ngươi."