Vân Tự đã sớm cho người theo dõi Tô tiệp dư, sau khi Tô tiệp dư gặp Kỳ quý tần, Vân Tự là người đầu tiên nhận được tin tức. Nhưng Vân Tự không ngờ rằng, Tĩnh phi cũng phái người đến báo tin cho nàng.
Nàng khẽ khựng lại, Tùng Phúc khó hiểu nhìn về phía nương nương, Tĩnh phi khi nào lại có liên quan đến nương nương?
Vân Tự không giải thích với hắn, có một số việc không cần thiết phải cho tất cả mọi người biết.
Thu Viện nhíu mày: "Nương nương, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Trong điện ấm áp, cửa sổ chỉ mở hé ra một chút để thông gió. Vân Tự khoác áo choàng dày rộng ngồi trên giường, không đi giày, hai chân cuộn tròn trong áo choàng. Nghe vậy, nàng liếc nhìn bụng mình:
"Thái y nói ta cần tĩnh dưỡng một thời gian."
Mà Tô tiệp dư cùng Kỳ quý tần liên thủ, mục tiêu là ai thì không cần nói cũng biết. Vân Tự khẽ rũ mắt, thản nhiên nói:
"Cho người tiết lộ với Mạnh tu dung, nàng ta vất vả lắm mới có được tiểu công chúa, Kỳ quý tần lúc này lại có động tĩnh, nàng ta có thể yên tâm sao?"
Nàng cần tĩnh dưỡng, nhưng hậu cung này đâu đâu cũng là người.
Tìm một người có lợi ích tương phản với Kỳ quý tần, mượn gió bẻ măng cũng không phải chuyện khó.
Nói xong, Vân Tự nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, gió lạnh gào thét bên ngoài, dù trong điện có đốt địa long, Vân Tự vẫn cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Nàng ở chính điện còn như vậy, huống chi là những người khác?
Giọng nói Vân Tự nhẹ bẫng, như một tiếng thở dài vu vơ: "Thật sự là càng ngày càng lạnh."
Thu Viện và Tùng Phúc lập tức hiểu ý, Tùng Phúc cung kính khom người lặng lẽ rời khỏi điện.
Thu Viện giúp nàng khép áo choàng, thấp giọng hỏi: "Có cần nô tỳ đến Trung Tỉnh điện một chuyến không?"
Trong cung này nếu muốn hãm hại một người, không nhất thiết phải dùng thủ đoạn bí mật gì, ngay cả những thứ thường ngày như ăn, mặc, ở, đi lại cũng có thể dễ dàng lấy mạng người ta.
Vân Tự lắc đầu: "Để Tùng Phúc đi đi, hắn tương đối quen thuộc với Trung Tỉnh điện."
Thu Viện cũng hiểu rõ điểm này, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, rèm châu ngoài điện khẽ vang lên, Vân Tự thu hồi tầm mắt. Hai người chủ tớ ngầm hiểu ý nhau bỏ qua chủ đề này. Thu Viện nói:
"Nô tỳ đang định làm cho tiểu chủ tử một bộ áo trong, nhưng không biết nên chọn màu gì."
Khúc ma ma bưng chén thuốc vào, nghe vậy, gương mặt vốn nghiêm nghị không khỏi nở nụ cười:
"Vậy thì chọn màu xanh lam, màu xanh da trời, không phân biệt nam nữ."
Vừa dứt lời, lòng Khúc ma ma liền thót lại, các nương nương trong hậu cung này đều mong sinh hạ hoàng tử, không biết lời bà ấy vừa nói có phạm húy hay không.
Vân Tự không biết bà ấy đang nghĩ gì, chỉ có chút ngượng ngùng, đôi mắt hạnh né tránh:
"Vẫn là ma ma hiểu biết nhiều."
Thấy vậy, Khúc ma ma thở phào nhẹ nhõm, đưa chén thuốc cho nương nương: "Nô tỳ đã đến Thái Y Viện xin phương thuốc, không hề đắng, tốt cho cả nương nương và tiểu chủ tử, người nếm thử xem?"
Vân Tự không phải người hay làm nũng, nhưng dạo này ngày nào cũng phải uống thuốc, nàng không khỏi cảm thấy có chút chán ghét.
Nhưng nàng không phụ lòng tốt của Khúc ma ma mà uống hết chén thuốc. Có lẽ do tâm lý tác động, nàng cảm thấy hơi buồn nôn, khẽ ọe hai tiếng.
Cung nhân lập tức mang ống nhổ đến, dạo này Vân Tự ốm nghén ngày càng nặng, mọi người đều đã quen với việc này.
Sau một hồi nôn khan, Vân Tự phẩy tay bảo cung nhân mang ống nhổ đi. Súc miệng bằng nước muối xong, cả người mệt mỏi dựa vào trường kỷ. Người duy nhất mà Vân Tự từng thấy mang thai là Lư tần, nàng không khỏi so sánh Lư tần với mình.
So ra, tình trạng của nàng tốt hơn rất nhiều, ít nhất không bị nôn đến mức ăn không vô, cũng không đến mức như Lư tần, nôn đến tối tăm mặt mũi.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Vân Tự ngẩng đầu nhìn Thu Viện, Thu Viện lập tức đi ra ngoài.
Thu Viện nhanh chóng trở lại, phía sau còn có Lộ Nguyên, trong tay Lộ Nguyên bưng một chiếc hộp gấm.
Vân Tự ngồi dậy, đôi mắt hạnh không giấu được vẻ ngạc nhiên:
"Sao ngươi lại đến đây?"
Thấy Lộ Nguyên lạnh đến mức mặt mày tái nhợt, nàng bảo Thu Viện rót cho Lộ Nguyên một chén trà nóng: "Mau ủ ấm người đi, sao ngươi không mặc thêm áo ấm?"
Khi còn ở ngự tiền, ngoài Thu Viện ra, Vân Tự tiếp xúc nhiều nhất chính là Lộ Nguyên. Dù hiện giờ nàng đã là tam phẩm tu dung nhưng cũng sẽ không xem nhẹ nhân mạch ở ngự tiền.
Thanh âm của nàng rất tự nhiên, Khúc ma ma không khỏi liếc nhìn nàng. Thu Viện nhận lấy hộp gấm trong tay Lộ Nguyên, khi Lộ Nguyên ôm chén trà nóng trên mặt lộ ra nụ cười, tuy tay chân lạnh cóng nhưng người lại vui vẻ nói:
"Nương nương mau xem, đây là Hoàng Thượng tự mình săn được da hồ ly, biết nương nương sợ lạnh, nên đặc biệt sai người làm cho nương nương bao tay và khăn quàng cổ."
Vân Tự thật sự kinh ngạc: "Chuyện khi nào vậy?"
Thu Viện mở hộp gấm ra, Vân Tự tò mò nhìn vào bên trong. Khăn quàng cổ và bao tay màu nâu đỏ được viền nhung xung quanh, nhìn vào đã thấy ấm áp. Màu nâu đỏ rất tôn da, Vân Tự vừa nhìn đã thích.
Nàng bỗng nhớ đến cảnh tượng mấy hôm trước Đàm Viên Sơ đến thăm nàng, khi thì xoa tay nàng, khi thì xoa cổ nàng, gương mặt nàng không khỏi ửng hồng.
Hắn cũng không sợ đo nhầm kích cỡ!
Vân Tự cởi áo choàng ra, Thu Viện giúp nàng đeo bao tay và khăn quàng cổ, rất vừa vặn. Vân Tự soi gương, nữ tử mày ngài thanh tú, đôi mắt hạnh chứa đựng ý cười và vui mừng. Nàng chưa trang điểm, nhưng chiếc khăn quàng cổ màu nâu đỏ lại càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng, như tuyết giữa mùa đông phong tư tuyệt sắc, khiến người ta không thể rời mắt.
Vân Tự đưa tay vuốt ve lớp nhung trên khăn quàng cổ, xúc cảm mềm mại. Cuối cùng nàng nhìn về phía Lộ Nguyên:
"Thay ta cảm ơn Hoàng Thượng, nói với ngài ấy rằng ta rất thích, chỉ tiếc là thái y dặn ta phải tĩnh dưỡng, không thể tự mình đến ngự tiền tạ ơn."
Lộ Nguyên vội vàng nói: "Hiện giờ nương nương đang mang thai, không nên để người phải bận tâm."
*****
Chung Túy cung.
Sau khi Mạnh tu dung chuyển vào chính điện, dựa vào vị phân, Trung Tỉnh điện bổ sung thêm cho nàng ta hai ba cung nhân, cộng thêm những người chăm sóc tiểu công chúa, cung nhân ở Chung Túy cung có hơn hai mươi người.
Tin tức Kỳ quý tần đến Thanh Ngọc uyển là do Mạnh tu dung nghe được từ miệng cung nhân, lúc đó nàng ta đang ở thiên điện chơi đùa với tiểu công chúa.
Nghe vậy, ánh mắt nàng ta khẽ trầm xuống. Mạnh tu dung nhìn về phía ma ma bên cạnh, dặn dò trông nom tiểu công chúa cẩn thận, rồi mới dẫn theo Xảo Châu ra khỏi thiên điện.
Sắc mặt Mạnh tu dung không được tốt, Xảo Châu cũng nhíu mày, dè dặt nói:
"Hoàng Thượng đã giao tiểu công chúa cho nương nương nuôi dưỡng, Kỳ quý tần có làm gì cũng chỉ uổng công thôi, nương nương không cần lo lắng."
Mạnh tu dung mím môi, nàng ta sao có thể không lo lắng chứ?
Từ khi tiểu công chúa đến Chung Túy cung, nơi này mới có chút sinh khí. Nàng ta không hề muốn trả tiểu công chúa lại cho Kỳ quý tần. Mạnh tu dung nhíu mày, nhắm mắt lại thấp giọng lẩm bẩm: "Phải khiến nàng ta an phận một chút."
Mạnh tu dung còn đang nghĩ cách đối phó với Kỳ quý tần, thì Tùng Phúc đã hoàn thành nhiệm vụ trở về Chử Án cung, rồi lại vòng qua Trung Tỉnh điện một chuyến.
Hắn gặp Tiểu Dung Tử. Tiểu Dung Tử ở Trung Tỉnh điện đã lâu, không ai dám sai bảo hắn, ngược lại các cung nhân khác đều kính trọng hắn, càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấu. Hắn nhìn thấy Tùng Phúc vội hỏi:
"Tùng công công đến đây, nương nương có gì phân phó sao?"
Tùng Phúc bị gọi là "công công", hắn chắp tay với Tiểu Dung Tử bất đắc dĩ nói: "Công công đừng trêu chọc nô tài."
Hắn không trì hoãn thời gian, tay giấu trong tay áo, nói:
"Nương nương sợ lạnh, trong cung đốt địa long rồi mà vẫn thấy lạnh, nên đặc biệt sai nô tài đến hỏi, Trung Tỉnh điện có thể thêm than cho Chử Án cung được không?"
Khi nói lời này, ánh mắt Tùng Phúc liếc về phía Trường Xuân cung và Thanh Ngọc uyển. Tiểu Dung Tử hiểu ý, cung kính đáp: "Hoàng Thượng đã từng có phân phó, nương nương đang mang thai mọi thứ đều phải ưu tiên nương nương, tuyệt đối không thể để nương nương chịu thiệt. Mời công công chuyển lời đến nương nương, than ắt hẳn là đủ."
Sao có thể đủ được?
Than cung cấp cho mỗi cung điện đều có định mức, nhưng dù nói thế nào đi nữa, Hi tu dung đang mang thai, nương nương nói lạnh, ai dám chậm trễ?
Tiểu Dung Tử không dám, Lưu An Thuận cũng không dám, cho dù đổi thành người khác cũng không dám.
Vậy nếu than không đủ thì sao? Đương nhiên là phải lấy từ cung điện khác.
Tùng Phúc đến tay không, khi trở về Chử Án cung thì phía sau có hai nô tài xách theo một sọt than. Trên đường đi không biết bao nhiêu người nhìn thấy cảnh này.
Lúc chạng vạng, tại Dưỡng Tâm điện, Lưu An Thuận vừa nghe tin tức hậu cung liền vội vàng bẩm báo.
Đàm Viên Sơ lướt qua chuyện của Kỳ quý tần và Tô tiệp dư, khi nghe đến chuyện Chử Án cung đến Trung Tỉnh điện lấy một sọt than, hắn mới nhướng mày:
"Bảo Trung Tỉnh điện cẩn thận hầu hạ."
Đàm Viên Sơ biết nữ tử này sợ lạnh, cứ đến mùa đông tay chân nàng đều lạnh ngắt, khi ngủ luôn muốn chui vào lòng hắn, hận không thể dán hết tay chân lên người hắn để sưởi ấm.
Năm ngoái ở Dưỡng Tâm điện, Đàm Viên Sơ bị tật xấu này của nàng hành hạ đến mấy đêm không ngủ ngon, sau đó thì quen dần, nàng cũng không còn ở Dưỡng Tâm điện nữa.
Nghĩ đến điều gì đó, Đàm Viên Sơ nhìn về phía Hứa Thuận Phúc:
"Trẫm nhớ rõ năm ngoái trong số đồ Liêu Mạc cống nạp có một viên noãn ngọc."
Ngọc có thể dưỡng người, nàng thân mình lạnh lẽo, đúng là thích hợp đeo noãn ngọc nhất.
Còn về Tô tiệp dư và Kỳ quý tần, Đàm Viên Sơ lạnh lùng phân phó: "Cho người theo dõi các nàng, không được để các nàng đến gần Chử Án cung."
Hắn không muốn tình cảnh hôm đó tái diễn, nên trực tiếp ngăn cản Tô tiệp dư và Kỳ quý tần đến gần Vân Tự.
Đối với chuyện Tô tiệp dư sảy thai, Đàm Viên Sơ quả thực từng có chút thương tiếc, nhưng sự thương tiếc của hắn quá nông cạn không thể chiến thắng thời gian, cũng không thể chiến thắng sự ngu xuẩn của Tô tiệp dư.
Hứa Thuận Phúc cung kính vâng dạ, sau khi xác nhận Hoàng Thượng không còn phân phó gì khác, mới lui ra ngoài tìm noãn ngọc.
Noãn ngọc được cất giữ trong tư khố, không mất nhiều thời gian để tìm. Sau khi lấy được, Đàm Viên Sơ vừa định sai hắn mang đến Chử Án cung, bỗng nhiên nhớ đến lời Lộ Nguyên bẩm báo hôm nay, hắn dừng lại nhận lấy noãn ngọc, tự mình đứng dậy rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
*****
Khi màn đêm buông xuống, hậu cung đều đang chờ tin tức từ ngự tiền. Tô tiệp dư lúc chạng vạng mới uống được một chén thuốc, còn dặn dò Bạch Thược chú ý đến động tĩnh bên ngự tiền.
Khi nghe nói loan giá đi đến Chử Án cung, nàng ta không nhịn được mà ném thẳng chén thuốc.
Lại là Vân Tự!
Lúc loan giá đến Chử Án cung, bóng đèn lồng bỗng in trên cửa sổ. Vân Tự nhìn thấy loan giá qua cửa sổ, nhưng nàng không ra ngoài. Khi Đàm Viên Sơ sắp bước qua lớp rèm thứ hai của nội điện, liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong. Hắn nhướng mày, rèm châu được vén lên, nữ tử liền lao vào lòng hắn.
Đàm Viên Sơ giật mình vội vàng ôm lấy nàng, nhưng người nào đó lại không thấy có gì không ổn, đôi mắt hạnh cong cong nhìn hắn:
"Hoàng Thượng sao lại đến đây?"
Nhìn thấy đôi chân trần của nàng, giày cũng chưa đi, Đàm Viên Sơ lạnh nhạt cười: "Bây giờ không sợ lạnh nữa sao?"
Giọng điệu mập mờ, nhưng lại không nghe ra chút vui vẻ nào.
Trên mặt đất trải thảm nhung, trong điện đốt địa long, xung quanh còn bày thêm chậu than, nói thật là không lạnh lắm.
Vân Tự chớp chớp mắt bĩu môi: "Thần thiếp nghe nói người đến, nên nhất thời quên mất."
Đàm Viên Sơ không nghe nàng giải thích, bế nàng trở lại giường, đeo noãn ngọc lên cổ nàng: "Không được tháo xuống."
Vân Tự khó hiểu sờ sờ ngọc bội, ngọc bội được người ta ủ ấm không hề lạnh lẽo. Vân Tự tuy khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Chúng cung nhân xung quanh đều lui xuống, Đàm Viên Sơ cầm khăn lau chân cho nàng. Chân nàng thật trắng, ngón chân hồng hào, bị hắn nắm trong tay chỉ cần liếc mắt nhìn cũng thấy quyến rũ. Vân Tự có chút ngứa ngáy lại thêm phần thẹn thùng, không nhịn được mà co ngón chân lại, nhỏ giọng nói:
"Người mau dừng tay..."
Đàm Viên Sơ nghe lời buông tay ra, nhưng lòng bàn tay lại như vô tình lướt qua mắt cá chân nàng.
Vân Tự trợn tròn mắt hạnh.
Đàm Viên Sơ lúc này mới chậm rãi nói: "Không phải nàng hỏi ta đến đây làm gì sao?"
"Nghe nói Tu Dung nương nương muốn đích thân cảm tạ ta, đáng tiếc thân thể bất tiện, ta đành phải tự mình đến xem, Tu Dung nương nương định cảm tạ ta như thế nào đây?"
Hắn một tay ôm eo nàng, giọng điệu dường như bâng quơ.
Vân Tự lại nghẹn lời.
Chẳng phải đó chỉ là một câu nói khách sáo xã giao thôi sao?
Hơn nữa, nào có ai tặng quà xong lại đích thân chạy đến đòi người ta tạ lễ chứ?
Vân Tự thầm mắng hắn trong lòng, nhưng ngọc bội trên cổ lại áp vào da thịt, tỏa ra hơi ấm, Vân Tự chỉ có thể ai oán nhìn hắn: "người muốn thần thiếp tạ ơn người như thế nào?"
Lúc đến đưa ngọc bội, Đàm Viên Sơ thật sự không nghĩ gì cả, nhưng khi nữ tử dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, hắn bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ.
Ánh mắt hắn dừng lại một lát, rồi cúi xuống khẽ nói bên tai nàng hai câu.
Vân Tự bỗng nhiên đỏ mặt.