Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 34: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)






  Cuối cùng tôi vẫn không thể thành công rời đi, mà nhìn chằm chằm trần nhà khách sạn qua một đêm.

Đương nhiên, một đêm này tôi không ngủ trên giường Lê Diệu Phàm, càng không phát sinh bất cứ chuyện gì với anh ta, nhưng chính vì bình yên vô sự như vậy lại càng khiến cho người ta nghĩ ngợi lung tung, trắng đêm khó ngủ.

"Tôi không quên được em, tôi còn thích em."

Những lời này nhiều lần xuất hiện trong đầu tôi, tròn một đêm.

Cho dù không dám tin tôi vẫn không thể không thừa nhận, trong khoảnh khắc anh nói ra những lời đó, từ sâu trong nội tâm tôi có dao động trong phút chốc.

Anh là một người đàn ông rất mạnh mẽ lạnh lùng, cho dù trong những ngày tháng chúng tôi mến nhau kia cũng không thường vấn vương những lời yêu thương bên miệng, nhưng vào tối qua dưới tình huống như vậy lại chính miệng nói "Thích" tôi, điều này đủ để làm tôi cảm thấy chấn động.

Trong khoảnh khắc đó, thậm chí tôi đã nghĩ tới việc cứ như vậy mà đồng ý anh luôn, nhưng lý trí vẫn ngăn trở xúc động của tôi.

Tôi nhớ tới buổi vũ hội không lâu trước đó, đối mặt với chất vấn trực tiếp của tôi, anh cũng không chịu thừa nhận La Vi giống hệt tôi, mà bỏ tôi xoay người rời đi. Nhưng tối hôm qua anh lại đơn giản thừa nhận yêu tôi, đây là vì sao?

Trên đời này phụ nữ là động vật bất thường nhất, khi một người đàn ông không nói yêu, các cô sẽ tìm mọi cách thăm dò; nhưng khi người đàn ông đó thừa nhận yêu, các cô lại chất chứa nhiều hoài nghi.

Tôi cũng là một cô gái như thế, biết rõ chính mình bất thường nhưng lại nhịn không được làm như vậy.

Nghĩ như vậy cả đêm, rốt cuộc tôi sáng suốt mà nhận thức ra vấn đề, tiếp tục còn dây dưa lôi thôi như vậy đối với ai cũng không có lợi, tôi phải rèn sắt khi còn nóng, cắt đứt ý muốn của anh.

Nghĩ tới đây, tôi dứt khoát quyết định rời giường, đi nói rõ với Lê Diệu Phàm, nhưng mới đi ra cửa phòng liền bị L. K đứng ở cửa như tượng khắc dọa cho gần chết.

"Tại sao anh lại ở đây, Lê Diệu Phàm đâu?" Tôi – kinh hồn chưa bình tĩnh lại, hung dữ hỏi.

"Lê tổng có việc đi trước, dặn tôi đưa cô về." L. K lạnh lùng trả lời, biểu tình nhìn qua có chút cảm giác cách người khác ngàn dặm.

Tôi lập tức nghĩ đến mình ở đây một đêm cùng Lê Diệu Phàm, vội vàng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, tối hôm qua chúng tôi không phát sinh chuyện gì."

Thấy anh ta không đáp lại, tôi lại bổ sung: "Thực sự, anh có từng thấy ai mở phòng ra còn mặc chỉnh tề, sạch sẽ trắng như tuyết giống tôi không?"

K rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Thẩm tiểu thư, cô không cần thiết phải giải thích với tôi."
Tôi ngẩn người, yếu ớt nói: "Không phải anh thích Lê Diệu Phàm sao? Tôi nghĩ mới vừa rồi là anh đang ghen..."

"Tôi thích ai là chuyện của tôi. Tôi và anh ấy một chút quan hệ cũng không có, Thẩm tiểu thư không cần lo ngại." Anh ta nhìn tôi nói, thái độ xem như nhu hòa hơn rất nhiều so với lúc đầu, nhưng kiểu trả lời giống như đã từng quen biết này vẫn khiến tôi trợn mắt há hốc mồm.

Tôi nói gì rồi ấy nhỉ?

Vật họp theo loài, thư ký cầm thú và cầm thú quả nhiên là cùng một loại người, ngay cả lời nói đều quá giống như vậy. So sánh mà xem, tôi và Lê Diệu Phàm thật đúng là bằng mặt không bằng lòng, không hề chung tiếng nói.

"Anh thẳng thắn thổ lộ với anh ta đi, cũng đỡ khiến anh ta phải tiếp tục quấn lấy tôi." Lúc ở trên xe đưa tôi về đoàn làm phim, tôi nhịn không được nói với L. K.

"Cô không cảm thấy mình quá bà tám à?" L. K không thể nhịn được nữa nói.

"Hình như có chút..." Tôi thì thầm một tiếng, lập tức kịp phản ứng, lớn tiếng kháng nghị nói, "Bà tám cái gì? Anh mới bà tám! Tôi coi anh là bạn mới nói như vậy, đổi là người khác tôi còn chẳng buồn nói!"

"Bạn?" L. K rốt cuộc quay đầu nhìn tôi, sắc mặt cổ quái.

"Đúng vậy, tôi cảm thấy anh thật tốt, mặc dù... xu hướng có chút khác hẳn với người thường, nhưng tốt xấu gì cũng đủ thẳng thắn, không che che giấu giấu, có lời nói thẳng, tôi thích tính cách này cuả anh!" Tôi nói xong, cười híp mắt ghé sát vào anh ta, "Không bằng hai chúng ta kết giao bạn bè. Về chuyện của Lê Diệu Phàm, anh có gì muốn biết cứ việc hỏi tôi. Tôi tuyệt đối sẽ nói hết những gì tôi biết."

K bỗng nhiên cười: "Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, cô muốn làm giao dịch với tôi hả?"
Bị anh ta nhìn thấu tâm tư, tôi cũng không che đậy, vỗ vỗ vai anh ta nói: "Nói giao dịch khó nghe quá à, cái này gọi là sử dụng tài nguyên hợp lý, trợ giúp lẫn nhau, bù đắp nhau. Nếu anh không trả lời, tôi có thể xem như ngầm thừa nhận."

Thấy anh ta như trước không lên tiếng, tôi cũng không đếm xỉa đến, phủ lên vai anh ta nói: "Nhưng tôi muốn hỏi, ông chủ anh và Tây Bối rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Cô thực sự muốn biết?" L. K nhíu mày.

Đây không phải là lời vô nghĩa sao, nếu tôi không muốn biết thì tiếp cận anh làm cái gì? Tôi khinh bỉ trong lòng, vừa gật đầu nói: "Muốn, đặc biệt muốn biết!" Nói xong, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm anh ta.

"Chờ cô mang tiền trả hết nợ, tôi sẽ nói cho cô biết."

Tên khốn này, cũng dám đùa giỡn tôi! Nếu không phải vì anh ta đang lái xe, tôi thật muốn tát người này một cái cho đập vào kính chắn gió, mồm cũng không gẩy ra được.

Xét thấy L. K ý tứ rất chặt, thẳng đến khi anh ta đưa tôi đến điểm đích, tôi vẫn không tìm hiểu được tin tức gì, chỉ có thể tức giận bất bình xuống xe trở lại đoàn phim.

Không ngờ vừa tới đoàn phim liền nhìn thấy San San, tiểu Châu và chị Nhạc một bộ mày chau mặt ủ.

"Các chị làm sao vậy?" Tôi bước nhanh đi lên phía trước hỏi.

Thấy tôi xuất hiện, chị Nhạc tiến lên đón đầu tiên, "Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng trở về! Hôm qua cô chạy đi chính là cả đêm, hại chúng tôi thê thảm! Rốt cuộc cô đi đâu?"

"Em..." Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện tối hôm qua ở cùng một chỗ với Lê Diệu Phàm, mà hời hợt nói, "Tối hôm qua tình cờ gặp một bạn học cũ, trò chuyện lâu nên không về."

"Em được đó, gặp bạn học cũ, San San và tiểu Châu đều sắp bị đạo diễn mắng đến não xuất huyết rồi!"

Cái gì? Tôi sửng sốt, ngược lại nhìn về phía tiểu Châu, chỉ thấy cô cau mày, một bộ muốn khóc: "Chuyện tối hôm qua chúng ta lén đi ra ngoài bị đạo diễn phát hiện, ông ta mắng chị với San San ầm ĩ một trận, còn nói nếu như tái phạm sẽ sa thải chị."

"Chị vậy còn tốt!" San San buồn như đưa đám chen vào nói, "Đạo diễn nói, nếu em lại không chấp hành kỷ luật của đoàn phim, một mình ra ngoài, sẽ xóa bỏ hết toàn bộ phân cảnh em diễn trước đó, trực tiếp quay cảnh bị bắn chết! Đây là bộ phim thứ mười em đóng, chín bộ trước tất cả đều lên sân khấu không mấy phút liền chết, lần này em không muốn chết nhanh như vậy! Hu hu hu..."

Nhìn cảnh tượng thê thảm này của San San, tôi lại một lần nữa dừng ánh mắt trên người chị Nhạc.

"Em yên tâm, chị là người của em, không bị mắng. Nhưng ông ấy dặn chị, chờ em trở về liền lập tức đi gặp ông ấy, dự đoán em..." Chị Nhạc nói đến đây, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn tôi một cái, phun ra bốn chữ, "Lành ít dữ nhiều."

Trong nháy mắt trên trán tôi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Chị Nhạc nói không sai, quả nhiên tôi bị mắng.

Theo nhận thức của tôi về đạo diễn Vương đến bây giờ, chưa từng thấy ông ấy hung dữ như thế, quả thực như ăn phải thuốc súng: "Cô có lầm hay không? Làm nữ chính phim nhựa, không chỉ không chấp hành kỷ luật đoàn phim một mình ra ngoài, còn qua đêm bên ngoài suốt đêm! Sáng sớm 3 giờ hôm nay toàn bộ người trong đoàn phim đã rời giường chuẩn bị, chính là để chắc chắn có thể quay được cảnh hừng đông, kết quả đến bây giờ cô mới trở về! Tất cả công việc mọi người chuẩn bị từ sáng sớm đều uổng phí, cô có thấy có lỗi với họ không? Cô có nghĩ tới họ hay không?"

Tôi bị mắng đến bối rối, hoàn toàn không nghĩ đến chính mình nhất thời tùy ý làm bậy lại tạo cho đoàn phim phiền phức lớn như thế, lập tức rơi vào tự trách nặng nề.

"Xin lỗi, đạo diễn Vương, tôi bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

"Thiên Tinh, có lẽ cô cảm thấy tôi quá nghiêm khắc với cô, nhưng cô là nhân vật chính bộ phim này, cô có nghĩ tới ý nghĩa của nhân vật chính trong bộ phim như thế nào không?"

"Gì cơ?" Tôi nghi ngờ nhìn đạo diễn Vương.

"Linh hồn, cô là linh hồn của bộ phim này!" Đạo diễn Vương đột nhiên đập bàn, "Có lẽ cô cảm thấy mình là một người mới, cảm thấy mình không đảm đương nổi trọng trách như vậy, nhưng ở trong mắt tôi cô chính là một trang giấy trắng, so với những diễn viên đã thành hình, cô có tiềm năng mà họ không có. Mỗi người trong đoàn phim, bao gồm cả tôi đều hi vọng khai thác được tiềm lực của cô, bồi dưỡng cô trở thành một diễn viên ưu tú. Thế nhưng hành động hiện tại của cô lại làm cho tôi rất thất vọng! Cô có nghĩ tới đóng phim có ý nghĩa thế nào với cô không? Nghĩ tới con đường này nên đi như thế nào không? Nghĩ tới tương lai và cuộc đời cô không?"

Lần này đạo diễn Vương rít gào, làm tôi rơi vào sâu bên trong trầm tư. Tôi đột nhiên ý thức được sự áy náy vừa rồi của mình căn bản chỉ là lướt qua. Lúc này tôi cần không phải là xin lỗi mọi người, mà là nghĩ lại.

Việc bộ phim tiếp tục quay với tôi mà nói vốn là việc ngoài ý muốn, tôi chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ trở thành một diễn viên, một nhân vật chính. Tôi từng ngây thơ cho rằng, quay xong bộ phim này tất cả sẽ trở lại quỹ đạo, nhưng sự thực hiển nhiên không phải như thế.

Chị Nhạc nói, bề ngoài không ít các công ty, nhà quảng cáo và đạo diễn coi trọng diễn xuất của tôi, nhưng trong đa số bọn họ chỉ là theo xu hướng mà thôi. Tuy nhiên cũng có những người đặc biệt nghiêm túc, ba lần bốn lượt muốn tìm tôi thỏa thuận.

Nên tiếp tục đi tới, hay buông bỏ giữa đường?

đáp án lựa chọn cho đề tài này đối với kẻ nợ ngập đầu là tôi mà nói, kỳ thực lại hết sức rõ ràng.

Muốn không trở thành quân cờ của kẻ khác, cũng chỉ có thể khiến cho chính mình hùng mạnh lên. Cho dù phía trước bụi gai mọc thành bụi cũng chỉ có thể cắn răng, tắm máu hướng về phía trước.

Có thể thay tôi đi hết đoạn đường này, ngoài tôi ra thì chẳng còn ai khác.