Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 30: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Trong phòng này có một Hạ Tư Kiệt đã đủ khiến tôi sụp đổ, mà Lê Diệu Phàm lại đột ngột đến nữa thì càng có tính hủy diệt kinh khủng.

Nghĩ tới mười mấy năm trước, lúc tất cả mọi chuyện còn chưa phát sinh, ba người chúng tôi từng cùng nhau len lén trốn vào trong hầm rượu của Hạ gia, gạt người lớn, chia nhau một chai Lafite 82 năm. Sau đó, chúng tôi đều bị giáo huấn nghiêm khắc một trận. Hạ Tư Kiệt thảm nhất, bị ba anh ta dùng cây mây quất cho đến mức một tuần không thể ra cửa.

Mấy năm sau, một đêm điên cuồng đó còn như ở trước mắt nhưng khi gặp lại lại trở nên xấu hổ như vậy.

Tôi không có quyền bảo Lê Diệu Phàm rời đi, điều duy nhất có thể làm chỉ có tiếp tục diễn kịch cùng Hạ Tư Kiệt, mà anh ta vì một trăm tám sớm đã bất chấp tất cả, diễn xuất tốt đến mức khiến người ta giận sôi.

"Bảo bối, muốn uống nước sao, anh đi rót cho em." Anh ta thâm tình ngóng nhìn tôi, bắt đầu từ khi Lê Diệu Phàm đi vào gian phòng này, ánh mắt không di chuyển khỏi mặt tôi.

Tôi có chút không quen quá thân thiết như vậy, nhưng vì diễn kịch cho Lê Diệu Phàm xem nên cũng chỉ có thể cắn răng phối hợp: "Được, em muốn uống lạnh."

"Uống lạnh không tốt cho cơ thể, nếu không anh cho em ly sữa giải nhiệt."

Diễn là diễn rất xuất thần, thế nhưng... tôi co rút khóe miệng, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: "Sữa trong tủ lạnh đã quá hạn nửa tháng."

Anh ta một bộ bừng tỉnh đại ngộ, ngẩng đầu hỏi Lê Diệu Phàm: "Anh muốn uống sữa tươi không?"

"Phụt!" Tôi nhịn không được phun tới.

"Không cần." Lê Diệu Phàm mặt không thay đổi từ chối "ý tốt" của anh ta.

"Đừng ngại, người tới đều là khách, trong tủ lạnh còn có chùm nho, để tôi đi lấy."

Chùm nho kia còn khoa trương hơn, để ở trong tủ lạnh hơn một tháng. Hôm qua lúc Hạ Tư Kiệt tới lục tung tìm ăn, ngay cả miếng khoai quá hạn cũng không buông tha, nhưng liếc mắt nhìn chùm nho kia một cái, liền lặng yên để nó lại trong tủ lạnh, có thể thấy lực sát thương của chùm nho đó ra sao.

Mặc dù tôi rất muốn thấy hiện trường truyền hình trực tiếp đại thiếu gia Hạ gia làm sụp đổ Lê Diệu Phàm, thế nhưng nghĩ đến anh ta cứ như vậy mà tự do phát huy thêm nữa, thật có thể sẽ lấy bột giặt ra ngâm trà.

Vì phòng ngừa Lê Diệu Phàm lại đột nhiên nổi điên lên, đuổi hai chúng tôi ra đi, tôi đành quyết định ngăn cản Hạ Tư Kiệt.

Tôi nghẹn cười, nói: "Honey, Lê tổng mới là chủ cho thuê nhà, không cần anh chiêu đãi. Em mệt rồi, chúng ta đi ngủ đi được không?"

Mặc dù Hạ Tư Kiệt còn có ý diễn chưa hết, nhưng anh ta vẫn đành lưu luyến không rời đưa ánh mắt ra khỏi bột giặt ở góc tường, ôm tôi nói: "Được rồi, bảo bối, chúng ta đi ngủ." Nói xong, lại nhìn Lê Diệu Phàm liếc mắt một cái, nhiều lần nhắc nhở: "Anh cứ tự nhiên, nho ở trong tủ lạnh."

Khóe miệng Lê Diệu Phàm co rút, tôi nghĩ trong khoảng thời gian này hẳn anh ta cũng không muốn nhìn thấy loại hoa quả này nữa.

Tôi quả thực không thể dùng lời nói để hình dung ra tôi và Hạ Tư Kiệt anh anh em em đi vào trong phòng ra sao, thẳng đến khi trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, tôi mới cấp tốc nhảy ra từ bên người anh ta, hung hăng cho anh ta một quyền.

"Em mưu sát chồng à?" Hạ Tư Kiệt ôm bụng, thống khổ nhìn tôi.

"Lần sau còn dám thừa dịp lúc diễn kịch sờ mông tôi, cũng không phải chỉ đánh anh đơn giản như vậy." Tôi giảm thấp giọng xuống, giơ quả đấm uy hiếp anh ta.

"Đây không phải vì anh muốn diễn chân thực hơn một chút thôi sao..." Vẻ mặt anh ta ủy khuất.

"Vậy tôi cũng làm cho anh đau đến chân thực hơn một chút được không?" Tôi vung quyền lại muốn đánh.

Anh ta cấp tốc tránh ra, nhảy tới trên giường, nhăn mặt với tôi: "Không được đánh, không được đánh, không được đánh..."

"Mau xuống giường, anh còn chưa cởi giày đâu!" Tôi gấp đến độ đi lên dắt anh ta, nhưng anh ta lại như khỉ nhảy đến nhảy đi. Nhất thời tôi đứng không vững, song song cùng anh ta ngã xuống giường.

Sau một trận trời đất quay cuồng, tôi phát hiện mình bị Hạ Tư Kiệt áp ở dưới thân, trên người anh ta cũng không mặc gì, khuôn mặt tinh tế dường như gần tôi trong gang tấc, tóc dài buông rơi, chạm vào mặt tôi, có chút ngưa ngứa.

Trong nháy mắt bầu không khí trở nên quỷ dị cực độ, đặc biệt ánh mắt anh ta nhìn tôi, khiến tôi có chút bất an khó hiểu.

Tôi cấp tốc lấy lại tinh thần, đẩy anh ta ra, giả vờ bình tĩnh nói: "Người đã ở bên ngoài, anh còn diễn cho ai xem? Mau đi ngủ, tôi cũng mệt chết đi được."

Anh ta ngẩn người, lập tức cười nói: "Đúng, anh quên không cần diễn nữa. Nhìn xem anh diễn nhập vai như vậy, thêm hai mươi đồng đi?"

Xấu hổ chỉ chốc lát cuối cùng cũng biến mất, tôi đem gối ném vào mặt anh ta, mắng câu: "Anh đi chết đi! Đêm nay ngủ trên sàn nhà, không được bò lên giường."

"Vì sao chứ? Sàn nhà cứng như vậy, anh không ngủ được!" Vẻ mặt anh ta cầu xin kháng nghị.

"Lời vô ích khỏi phải nói, cho anh thêm hai mươi."

Tôi nói xong, lúc nhìn lại Hạ Tư Kiệt, người sớm đã nằm trên sàn nhà, ôm thỏ búp bê của tôi kia, cười híp mắt nói với tôi: "Chúc ngủ ngon, bà chủ."

Tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được cười: "Chúc ngủ ngon, yêu tinh tham tiền!"

Giằng co một ngày, tôi cảm thấy vừa khốn khổ vừa mệt, nhưng nằm ở trên giường lại không biết thế nào chính là ngủ không được. Đặc biệt nghĩ đến Lê Diệu Phàm lúc này đang ngủ trong phòng khác cách tôi một bức tường, điều này làm cho tôi càng thêm trằn trọc khó ngủ.

Tôi không rõ tại sao anh ta lại xuất hiện, rõ ràng đã nói cho tôi biết đáp án rồi không phải sao? Chẳng lẽ là bởi vụ cược hoang đường kia? Nếu quả thật là như vậy, anh ta có phần cũng quá cố chấp chút đi? Hay là, kỳ thực anh ta có tính toán khác?

Vô số dấu chấm hỏi xoay quanh đầu tôi, lúc này đêm tối dài đằng đẵng thật sâu quấy nhiễu tôi, cũng khiến tôi tiêu hao khối lượng trí nhớ lớn, cuối cùng, rốt cuộc tôi không thể tránh được mà cảm thấy đói quá.

Đồng hồ báo thức ở đầu giường tích tắc vang lên, kim đồng hồ vừa qua khỏi hai giờ, Hạ Tư Kiệt đang ngủ say, Lê Diệu Phàm hẳn cũng như vậy đi?

Tôi rón ra rón rén rời giường, mở cửa phòng, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Trong phòng khách im ắng, tôi không dám bật đèn, sợ kinh động hai tôn đại phật trong nhà, đành phải nương theo ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, sờ soạng lần mò đi đến phòng bếp.

Tất cả vốn nên rất đơn giản, nhưng khi tôi đi tới cạnh sô pha, dư quang nơi khóe mắt lại đột nhiên quăng đến một bóng người đen thùi, dựa trên sô pha.

Tôi bị dọa tới, không nghĩ đến muộn như vậy, Lê Diệu Phàm không ngủ lại ngồi ở chỗ này, hay là nói căn bản anh ta không đi ngủ? Tôi có chút không rõ tình hình lắm, càng không phân biệt được rốt cuộc anh ta đang tỉnh hay đang ngủ, chỉ đành đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm anh ta.

Thời gian ở một khắc đó trở nên cực kỳ dài lâu, tôi cũng không biết rốt cuộc bản thân đã đứng bao lâu, chỉ cảm thấy đôi chân đã sắp tê rần, nhưng anh ta vẫn không chút động đậy ngồi ở chỗ kia, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, xem bộ dạng là đang ngủ.

Tôi thấy thở phào nhẹ nhõm, nhìn ánh trăng chiếu trên mặt anh ta, rơi xuống sườn mặt bên mông lung, không khỏi có chút thất thần. Có lẽ người đàn ông này chỉ có lúc ngủ, mới có thể lộ ra biểu cảm nhu hòa như vậy?

Một khắc đó, tôi lại sinh ra chút đồng tình với anh ta.

Tôi hiểu rõ, một người muốn đứng mãi ở điểm cao nhất sẽ rất mệt. Tựa như ba tôi năm đó vậy, nếu đã muốn tính kế người khác, thì lúc nào cũng phải lo lắng bị người khác tính kế, chỉ hơi có chút tình cảm cá nhân, đều sẽ bị truyền thông tung truyền khắp mọi nơi e rằng không có giới hạn, chứ đừng nói gì là có ẩn tình cá nhân.

Nếu như chúng tôi cũng có thể bình thường một chút, thì thật tốt biết bao?

Tôi nghĩ nhất định đêm nay tôi bị ánh trăng lạc lối tâm trí, cho nên mới nghĩ ra niệm tưởng không thực tế như vậy, thậm chí còn trong lúc vô tình để sát vào anh ta, muốn nhìn rõ vẻ mặt khi ngủ của anh ta.

Đúng lúc này, hai mắt vốn nên nhắm kia đột nhiên mở ra.

Tất cả xảy ra rất đột ngột, lại giống như hiển nhiên, cho tới khi trong khoảnh khắc chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi vậy mà không có phản ứng kinh ngạc gì, mà tiếp tục nhìn chằm chằm anh ta.

Ngưng mắt nhìn làm cho thời gian trở nên dài dằng dặc, mấy giây đồng hồ lại như một thế kỷ.

Những hình ảnh chúng tôi từng ở bên nhau ấy lại bắt đầu tái hiện trong đầu tôi, không ngừng chạm đến nơi yếu ớt nhất trong lòng tôi. Nơi đó hình như đang có thứ gì đó được miêu tả sinh động, nhưng lý trí lại đúng lúc kéo tôi khỏi bên bờ mất khống chế.

Tôi thu hồi ánh mắt, kiềm chế trái tim đang điên cuồng, xoay người muốn rời đi, cổ tay lại bị nắm lấy.

"A Tinh..." Anh thấp giọng gọi tên tôi, dịu dàng giống như mười năm trước.

Tôi không dám nhìn tới ánh mắt anh, sợ ở trước mặt anh lộ ra dù chỉ là một chút yếu đuối. Nhưng trước sau anh đều kéo tay tôi không chịu buông, lại một lần nữa gọi tôi như vừa rồi.

Người này rốt cuộc muốn làm gì?

Luôn mồm nói có thù với tôi, lại công khai ở vũ hội bỏ tôi mà đi, thậm chí còn bị ký giả chụp được hình ảnh như vậy... Hiện tại vì sao phải đến trêu chọc tôi?

"A Tinh!"

Lần thứ ba anh ta gọi tôi như vậy, rốt cuộc tôi nhịn không được quay đầu lại, muốn chất vấn anh ta.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, môi liền bị chiếm lấy.

Điều này thực sự không thể tưởng tượng, hiện tại thậm chí tôi hoài nghi anh ta đang mộng du. Nếu phải thì thôi, nếu như không phải... cái kiểu vừa lạnh lùng làm tổn thương tôi, vừa làm bộ dịu dàng thân thiết đối xử với tôi, thật sự rất ác tâm!

Một khắc kia tôi thực sự rất tức giận, thậm chí tôi đã quyết định, muốn liều lĩnh hung hăng đánh anh ta một trận, nhưng ngay khi tôi chuẩn bị phấn khởi phản kháng, cho anh ta biết lợi hại, đèn phòng khách đột nhiên sáng lên.

Hạ Tư Kiệt đứng ở cửa phòng, trợn mắt há hốc mồm nhìn chúng tôi, ánh mắt từ kinh ngạc đến phẫn nộ, sau đó anh ta bỗng nhiên như phát điên xông lại giật tôi ra, xoay người đánh về phía Lê Diệu Phàm, dồn sức ấn anh ta trên sô pha, vung tay đúng một quyền.

Lúc đó cả người tôi đều ngây dại, trong đầu chỉ có một ý niệm: Ngủ cái bip! Hai trăm đồng có thể diễn đến nước này, quá TM không thể tưởng được!

Tất cả cũng không vì sự thán phục của tôi mà kết thúc, Lê Diệu Phàm rất nhanh đã phản kích, nắm lấy tóc Hạ Tư Kiệt, không chút do dự đáp lễ anh ta một quyền.

Hạ Tư Kiệt quý giá nhất chính là mặt và tóc của anh ta, hiện tại lại đều bị Lê Diệu Phàm phá hủy, vậy còn được sao? Con ngươi anh ta đều đỏ lên, bổ nhào tới muốn liều mạng cùng Lê Diệu Phàm. Lê Diệu Phàm đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, lập tức đánh trả.

Hai người cấp tốc xoay vào đánh nhau, ai cũng không chịu nhường ai. Tôi ở một bên nhìn, cả kinh nói không nên lời.

Mặc dù không phải tôi chưa từng thấy hai người họ đánh nhau, thế nhưng đánh kịch liệt như hôm nay thật đúng là lần đầu. Tôi rất sợ còn đánh tiếp như vậy, hai người họ bị thương là nhỏ, đập bể hết đồ nhà tôi mới là nguy!

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng muốn ngăn cản, nhưng chuyện không muốn xảy ra nhất vẫn xảy ra.

Hạ Tư Kiệt vậy mà lại thuận tay cầm lên bình hoa đặt trên ngăn tủ, định ném tới Lê Diệu Phàm. Thế nhưng đó là bình hoa mẹ tôi thích nhất, lúc đó tâm tôi đều bị níu chặt, vội vàng chạy tới chắn trước mặt anh ta.

"Bỏ đi, đừng cản anh giáo huấn anh ta!" Hạ Tư Kiệt tóc rối loạn, mặt hoa, khóe miệng còn chảy tơ máu, bộ dạng thoạt nhìn cực kỳ đàn ông.

Thế nhưng đây không thể trở thành lý do anh ta đập bình hoa của mẹ tôi, tôi khuyên anh ta: "Anh bình tĩnh đã, trước tiên buông bình hoa ra!"

"Bỏ đi, không phải em rất ghét anh ta sao? Vì sao còn muốn ngăn anh?" Hạ Tư Kiệt lúc này đã mất đi lý trí.

"Tôi không ngăn anh, là bình hoa, bình hoa..." Lúc đó tôi rất cuống, sợ anh ta xúc động, không giải thích nữa liền bổ nhào tới cướp bình hoa kia. Đương nhiên anh ta không muốn cho tôi, trong lúc anh cướp tôi đoạt, không biết từ đâu anh ta đột nhiên thô bạo, hung hăng đẩy tôi ra.

Tôi cầm bình hoa trong tay, trong nháy mắt mất đi cân bằng, dư quang khóe mắt lóe đến Lê Diệu Phàm muốn xông lại đỡ tôi, nhưng đã không còn kịp rồi, sau một tiếng lớn, ót tôi nặng nề đập vào góc bàn.

Cảm giác đau đớn kịch liệt lập tức truyền đến, tôi vô ý thức đưa tay sờ sờ sau ót, phát hiện ướt sũng, rút về vừa nhìn, khắp tay đều là máu.

Lúc đó tôi liền bối rối, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, ngây ngô cười an ủi mình: "May mắn, bình hoa còn..."