Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 2: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Chuyện xảy ra vào một tuần trước.

Công ty nhận được một bộ phim, vai nữ chính là thần tượng nổi tiếng La Vi, vì đây là bộ phim đọ súng bắn nhau cho nên La Vi phải có một nữ diễn viên đóng thế. Công ty thấy tôi có vóc người khá giống La Vi, ngay cả mặt mũi cũng có vài phần tương tự, cho nên sắp xếp cho tôi đi.

Mặc dù quay phim rất thuận lợi, nhưng tính tình cô La Vi này chẳng tốt tí nào, vớ được ai là chửi người đó, vì thế tôi cũng chịu không ít lời mắng nhiếc.

Hôm đó, tôi mới vừa quay xong một cảnh, vẫn còn mặc trang phục quay phim, bị La Vi gọi vào phòng hoá trang mắng một trận, cô ta nói động tác của tôi chưa đạt, không toát lên khí chất của cô ta.

Thẳng thắn mà nói, tôi thật sự không biết làm thế nào để đem một người đang quay cuồng lăn lộn toát lên khí chất, nhưng vào ngành bao năm rồi, tôi cũng va chạm không ít nữ minh tinh giả bộ đáng yêu trước mặt người khác, sau lưng thì giở giọng ngôi sao, cho nên tôi không tức giận, kệ cô ta mắng.

Sau đó có lẽ cô ta mắng mệt quá, liền phất phất tay đuổi tôi biến mau.

Tôi như được ân xá, rất ngoan ngoãn nghe lời, lấy một loại tư thế hết sức trơn tru rời khỏi phòng hoá trang của La Vi. Lúc đang vui mừng vì hôm nay có thể tan ca sớm một chút về nhà thì đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng phanh xe gấp, không đợi tôi lấy lại tinh thần, miệng đã bị khăn lông bịt kín.

Trong phút chốc, tôi cảm thấy toàn thân vô lực, cả người xụi lơ xuống, trơ mắt nhìn chúng dùng bao bố trùm tôi lại, quăng tôi lên xe, nhưng lại chẳng thể chống cự.

"Con đàn bà thối này nằm trong tay chúng ta, không tin không lấy được mấy trăm vạn của hắn?"

"Tên họ Lê có tiền như vậy, mấy ngàn vạn cũng chuộc nổi chứ?"

"Có tiền còn có thể khiến cho các huynh đệ chúng ta sảng khoái một trận, anh đây chưa từng chơi đùa ngôi sao..."

Giây phút này, tôi biết bọn bắt cóc tống tiền nghiệp dư này đã bắt nhầm tôi với La Vi rồi. Nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ tới, bọn cường đạo này không phải là không chuyên nghiệp, mà là một đám đần độn!

Sau khi tôi bị trói một lúc, có một tên tay chân đưa ra nghi vấn về thân phận của tôi: "Đại ca, sao em cảm thấy người này trông không giống La Vi trên TV nha?"

"Trên TV mà mày cũng tin? Nữ diễn viên bỏ lớp hoá trang đều như vậy!"

Thế là tên tay chân vội vàng bò lại sờ mặt tôi, sau đó thán phục nói: "Thật sự... woa.., trên mặt đúng là không có phấn, nhưng vẫn rất trơn mịn nha, em sờ thêm chút ..."

"Ít nhộn nhạo cho ông mày coi, chờ tóm được tiền, thoải mái cho mày chơi đùa! Còn không mau gọi điện cho Lê Diệu Phàm?"

...

Tôi bị che mắt, bịt miệng, hai tay hai chân đều bị trói, vốn đã không thể động đậy, bây giờ nghe đến ba chữ Lê Diệu Phàm, cả người càng đông cứng lại.

Người ta đều nói oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới đây đúng là sự thật.

Tôi còn nhớ rõ, năm đó Lê Diệu Phàm làm thế nào một tay phá hủy cơ nghiệp của ba tôi, đuổi mẹ con tôi ra khỏi biệt thự Thẩm gia, anh ta quay cửa kính xe xuống, khóe miệng cười châm biếm thờ ơ lạnh nhạt, tôi đời này cũng không thể quên được.

Mặc dù tôi không hận anh ta, nhưng thề rằng dù có một ngày cùng đường cũng tuyệt đối không cầu xin.

Nhưng lần này, tôi nuốt lời rồi. Bởi vì tôi không thể để cho bọn thổ phỉ phát hiện bọn họ bắt sai con tin, uổng công vô ích mà đem tôi ra trút giận, nhưng cũng không có khả năng giả trang thành La Vi trước mặt Lê Diệu Phàm, đâm lao đành phải theo lao.

Điều duy nhất tôi có thể làm là tự cứu lấy mình.

Băng dán miệng vừa được xé ra, tôi lập tức hét to vào điện thoại: "Lê Diệu Phàm, anh biết tôi là ai mà, chỉ có tôi mới biết ba tôi trốn ở đâu, anh muốn báo thù thì hãy cứu tôi ra, nếu không đời này cũng đừng nghĩ tìm được ông ấy!"

Đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, ngay lúc tôi tuyệt vọng buông bỏ hy vọng, đột nhiên giọng lạnh băng của Lê Diệu Phàm truyền tới: "Cô có biết, uy hiếp tôi thì phải trả giá bao nhiêu không?"

Không đợi tôi trả lời, điện thoại đã bị bọn cướp lấy đi.

Tên cầm đầu kiêu ngạo nói: "Họ Lê kia mày nghe cho rõ đây, nếu không giao tiền chuộc, cô gái của mày chết chắc!"

Một khắc đó, tôi đột nhiên có một dự cảm xấu, mặc kệ có giao tiền chuộc hay không, tôi cũng chết chắc rồi, nhưng là chết trên tay Lê Diệu Phàm.

Dự cảm chết tiệt của tôi rất nhanh đã được linh nghiệm.

Ngay lúc bọn cướp chờ đợi không nổi nữa, chuẩn bị 'khai tử' tôi, lúc một phen mất hồn mất vía, Lê Diệu Phàm dẫn người phá cửa vào, cứu vãn trong sạch của tôi.

Nhưng tôi một chút thoải mái cũng không thấy, bởi vì tôi bị hạ dược.

Loại thuốc gì, sợ rằng không cần tôi nói rõ, tóm lại lúc Lê Diệu Phàm ôm tôi, đầu óc tôi đã không rõ ràng, càng không ngừng cọ sát vào người anh ta.

Tôi cầu khẩn anh ta: "Cầu xin anh, tôi khó chịu, tôi muốn..."

Anh ta cười khẽ: "Là cô cầu xin tôi đấy."

Sau đó, đây cũng trở thành sự kiện cuối cùng duy nhất còn sót lại trong trí nhớ tôi, đến khi một lần nữa mở mắt tỉnh lại thì đã là lúc tôi nằm trên giường khách sạn cùng anh ta rồi.

Xung quanh một mảnh hỗn độn, anh ta..., mà tôi thật sự bị bệnh hoang tưởng rồi.

Lúc ấy cả người tôi ngây dại, quả thực so với năm đó lần đầu tiên biết ba mình cầm theo một khoản tiền lặn trốn mất tăm còn khiếp sợ hơn nhiều. Bởi vì quá mức khiếp sợ, tôi thậm chí quên che thân thể của chính mình, mà thẳng đứng nhìn Lê Diệu Phàm.

Anh ta cứ thế trực tiếp mặc lại quần áo trước mặt tôi, trong ánh mắt hoảng sợ của tôi, từng cái từng cái khuy áo sơ mi được cài lại, cũng quay đầu liếc tôi, cười khinh miệt: "Thế nào, còn chưa nhìn đủ?"

Tôi rốt cuộc hoàn toàn tỉnh lại từ trong lời nói đó, bắt đầu thét chói tai, tôi nói: "Lê Diệu Phàm! Anh là đồ súc sinh! Anh làm gì tôi hả!"

Anh ta chờ tôi gào không còn sức nữa rồi mặt không đổi sắc trả lời: "Tôi làm gì là do cô yêu cầu, chẳng lẽ cô cảm thấy không hài lòng?"

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ vào anh ta mắng: "Lê Diệu Phàm, anh thừa lúc người ta gặp nguy, anh có phải là đàn ông không hả? Tôi sẽ kiện anh!"

"Kiện tôi phục vụ không chu toàn sao?" Anh ta đột nhiên tiến lại gần, vươn tay nắm chặt cằm tôi, mặt kéo rất gần rất gần mặt tôi, "Cô tối hôm qua kêu lớn tiếng như vậy, chỉ sợ tôi tội danh khó mà thành lập. Nhưng thật ra có thể thành lập tội danh cô che dấu người bị truy nã."

Cằm tôi bị hắn siết đau, tôi nghĩ nhất định rất hận tôi, nhưng sao lại bắt tôi nếm trải điều này chứ?

Tôi liều mạng đẩy anh ta ra: "Anh có bệnh hả, là tôi lừa gạt anh, căn bản tôi không biết cha tôi đang ở đâu!"

"Ai biết cô bây giờ có phải đang gạt tôi hay không đây?"

"Nếu tôi biết, tôi với mẹ phải sống khổ cực nhiều năm như vậy sao, tôi lừa anh chỉ là muốn bảo vệ tính mạng, tại sao anh lại phải đối xử với tôi như vậy chứ? Anh quả thực không phải người!"

"Đối với cô, tôi đích xác không phải." Anh ta nhìn tôi cười lạnh, như ác ma đến từ địa ngục, "Nhưng cô chớ quên, là tôi cứu cô, ngày hôm qua những kẻ đó chắc chẳng ôn nhu với cô thế này đâu." Anh ta dùng ngón tay nhẹ nhàng đảo qua vai tôi, tất cả ngóc ngách đều lưu lại kiệt tác của anh ta.

Theo bản năng tôi tránh anh ta ra, trong đầu lần nữa hồi tưởng lại cảnh tượng hôm qua, ngay lúc này, tôi chỉ cần nhắm mắt lại là có thể chứng kiến khuôn mặt ghê tởm của chúng, nghe tiếng cười bén nhọn của chúng, cảm giác được bàn tay chúng kéo xé quần áo tôi... Nếu như không phải Lê Diệu Phàm đột nhiên xuất hiện, tôi thật sự không cách nào tưởng tượng nổi sẽ ra sao.

Nhưng mà!

Tôi ngẩng đầu, trong mắt chứa lệ, căm tức anh ta: "Anh với bọn chúng có khác gì nhau đâu? Không phải đều thừa dịp người khác gặp nguy, vô sỉ bỉ ổi hạ lưu!"

"Tôi vô sỉ bỉ ổi hạ lưu, cũng không bằng một phần mười ba cô, cho nên..." Anh ta cúi đầu, vỗ vỗ mặt tôi, "Thu hồi nước mắt của cô đi, chỉ có người vô sỉ bỉ ổi hạ lưu mới không lấy chăn che thân thôi."

Anh ta nói xong đứng lên, thắt lại nút áo cuối cùng, không quay đầu lại mà đi.

Sau khi Lê Diệu Phàm rời khỏi, tôi làm ba chuyện: gào khóc một hồi cho đã đời. Lau khô hoàn toàn nước mắt, tắm rửa hoàn toàn sạch sẽ. Cuối cùng, tôi rời khỏi khách sạn, mua cho mình một bộ quần áo mới cùng một hộp thuốc tránh thai.