Mặc dù Lê Diệu Phàm đi công tác nhưng hậu quả anh ta để lại cũng không ít. Tạp chí lá cải biến bức ảnh anh ta đến thăm đoàn phim thành đầu đề, đặt ở vị trí bắt mắt nhất. Đặc biệt bức ảnh hai chúng tôi giành cơm hộp kia lại bị miêu tả thành anh ta tình tứ đưa cơm cho tôi! Đưa cơm em gái các người ấy! Các người có từng thấy kẻ có tiền nào xuất thân hơn một nghìn triệu, dùng cơm hộp để theo đuổi không? Cũng không sợ người ta cười cho rụng răng!
Nhưng lại có người không nghi ngờ cứ tin như vậy, thế cho nên sức hút của 《 Thiên sứ 》 tăng lên không ít, thực sự trở thành tác phẩm nhận được nhiều sự mong đợi nhất năm nay.
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ rốt cuộc tôi có bản lĩnh gì mà có thể chèo lên đại nhân vật như Lê Diệu Phàm. Ở trong mắt công chúng, quả thực tôi đã trở thành đại danh từ "Cô bé lọ lem". Mỗi người đều muốn thấy được sức hấp dẫn của cô bé lọ lem từ trong bộ phim 《 Thiên sứ 》 này.
Nhưng vào lúc này, một bài tin có tên là 《 Nữ kẻ thù ngày xưa, nay thành vị hôn thê 》 được xuất bản rộng rãi, phá vỡ ảo tưởng của mọi người đối với vương tử và cô bé lọ lem, cũng phá vỡ quá khứ tôi muốn cực lực che dấu.
Ngày đó bài tin miêu tả như thế này:
Trải qua nhiều lần điều tra, đã có thể xác định Thẩm Thiên Tinh vốn là Lâm Thiên Tinh, chính là con gái của nhân vật Lâm Nhân Nghĩa trong "Vụ án tập đoàn tài chính Lâm thị" bảy năm trước từng chấn động một thời. Năm đó sau khi Lâm Nhân Nghĩa tuyên bố tập đoàn Lâm thị phá sản liền mất tích thần bí, cảnh sát nghi ngờ ông ta mang theo số tiền lẩn trốn ra nước ngoài, nhưng vẫn không thể bắt được. Vụ án tài chính nổi dậy lúc đó làm cho ít nhất tám công ty đóng cửa, hơn mười công ty đối mặt với phá sản, hơn một nghìn cổ đông bị hao tổn lợi ích. Mặc dù phải bán của cải lấy tiền mặt, nhưng mẹ và con gái Lâm gia vẫn phải gánh trên lưng số nợ chưa trả hơn một nghìn vạn. Người viết suy đoán, Lâm Thiên Tinh chính vì trốn nợ, mới chọn đổi họ, kiếm sống bằng nghề đóng thế.
Theo một người biết chuyện khác tiết lộ, trước đó Lâm Nhân Nghĩa từng hãm hại bạn tốt Lê Trung Chính, hại người này thân bại danh liệt, chết oan trong tù. Sau đó là truyền thuyết Lê Diệu Phàm đợi thời trở lại, vì báo thù thay cha mà từng làm không ít tác động trong "Vụ án tập đoàn tài chính Lâm thị". Mặc dù chỉ là nghe đồn, nhưng hai người Lê Diệu Phàm và Thẩm Thiên Tinh tuyệt đối được gọi là có huyết hải thâm cừu...
Bài tin này còn viết gì tôi đã không đọc được nữa, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là, truyền thông sục sôi! Trên đời này có cái gì so với câu chuyện giữa vương tử và cô bé lọ lem cộng thêm yếu tố cẩu huyết như báo thù, âm mưu, ân oán hai đời... có sức hút hơn đây?
Nhưng đây hoàn toàn là chuyện tôi không muốn đối mặt nhất, bởi vì khi sự thật đó được phơi bày, tôi không chỉ phải chịu đoạn quá khứ đó, mà còn rất nhiều lời công kích gay gắt.
Đúng như ngày đó bài tin đã đưa, "Vụ án tập đoàn tài chính Lâm thị" làm cho lợi ích của hơn một nghìn cổ đông bị hao tổn, rất nhiều gia đình trong số đó từng vì vậy mà rời vợ bỏ con. Dù cho Lê Diệu Phàm từng âm thầm động tay động chân, nhưng nói cho cùng vẫn là ba tôi ham lợi đen lòng mới có thể hại người khác thành như vậy.
Những người đó mắng tôi, tôi có thể hiểu, nhưng lúc mười mấy bác cả bác gái kéo bảng biểu ngữ xuất hiện ở trường quay《 Thiên sứ 》tiến hành kháng nghị, thực sự tôi không biết nên làm gì mới có thể bù đắp tất cả.
"Con gái của tội nhân " Đây là cái tên họ gọi tôi, cũng là nỗi đau cả đời này tôi phải gánh vác.
Lúc này điều may mắn duy nhất đối với tôi chính là, mẹ tôi không ở đây, không cần ở cái tuổi này còn phải chịu loại tội đó. Bà là người phụ nữ nội trợ thiện lương nhất trên đời, năm đó chúng tôi vốn có thể giữ lại một bất động sản trên danh nghĩa của bà, làm nơi cư trú cho cô nhi quả phụ chúng tôi, nhưng bà lại khăng khăng phải bán đi, bồi thường nợ nần ba còn thiếu.
Tôi di truyền tính cách của bà, cũng không muốn thiếu người ta cái gì, thế nhưng hiện thực lại bức tôi đến mức không thể không nợ.
"Thiên Tinh, cô trở về nghỉ ngơi mấy ngày đi, hiện tại tình huống này rất không thích hợp quay phim." Đạo diễn uyển chuyển đưa ra yêu cầu rời đi với tôi.
Mà tôi cũng chỉ có thể đồng ý. Ở đây, ngoài không thể tĩnh tâm quay phim ra, còn ảnh hưởng đến cảm xúc những người khác trong đoàn làm phim. Bên ngoài oán khí của những người đó thực sự quá nặng, tiếp tục quay phim sẽ chỉ liên lụy người khác. Điều tôi có thể làm chỉ là tạm thời trốn tránh một thời gian, hi vọng sau khi họ bình ổn sự phẫn nộ lại thì có thể khôi phục tất cả lại bình tĩnh.
Tôi thật vất vả mới thoát thân từ đoàn phim. Lúc trở lại nhà trọ đã gần đến chạng vạng, sắc trời thoạt nhìn không tốt lắm, mây đen trầm trọng áp bách bầu trời, tựa như tâm trạng tối tăm của tôi lúc này.
Điện thoại cứ vang lên từng người lại từng người gọi đến, tất cả đều là phóng viên không biết từ đâu nhô ra, đương nhiên cũng có không ít người uy hiếp muốn đưa tôi vào chỗ chết. Tôi tâm phiền ý loạn, đơn giản tắt di động, lúc này mới rốt cuộc được yên tĩnh trong chốc lát. Nhưng lúc này, bên ngoài lại đột nhiên bắt đầu nổi gió, càng thổi càng mạng, bầu trời xa xăm âm ỷ truyền đến tiếng sấm nổ vang, biểu thị với mọi người một trận mưa rền gió dữ đang đến.
Từ nhỏ tôi đã rất sợ tiếng sấm chớp như vậy. Tôi cúi đầu, tăng tốc nện bước chạy lên lầu. Giờ khắc này, tôi chỉ hi vọng có một chỗ an thân, ít nhất ạm thời có thể chống đỡ mưa rền gió dữ.
Nhưng hiện thực lại không cho tôi an bình dù chỉ chốc lát. Tôi nhìn thấy cửa nhà trọ mở rộng , dì Chu chủ cho thuê nhà đang kéo vali hành lí của tôi ra ngoài.
"Dì, dì làm gì vậy?"
"Làm gì?" Dì Chu liếc mắt nhìn tôi một cái. Tôi chưa từng bắt gặp sự lạnh lùng như vậy trong mắt bà, "Hỏi ba cô đã làm cái gì? Lúc trước tôi thấy cô nhi quả phụ các cô rất đáng thương, mới cho các cô thuê nhà giá thấp, nào biết các người chính là vợ con của tên súc sinh kia. Năm đó số tiền ông cụ nhà tôi khổ sở cực nhọc cả đời kiếm được, chính là để cho tên súc sinh kia thâm hụt sạch hết! Bây giờ còn đổi tên đổi họ gạt tôi, cô còn có xấu hổ hay không?"
"Dì, không phải cháu cố ý, dì nghe cháu giải thích..."
"Có giải thích cái gì, báo chí đều viết, cô còn muốn bịa chuyện gì lừa tôi? Hôm nay coi như tiện cho cô, đồ của cô đều ở đây, tôi vốn định vứt đi, cô đã tới thì mau cầm đồ cút đi cho tôi! Tôi cũng không muốn nhìn thấy cô và mẹ cô. Cút!"
Tiếng sấm phá vỡ bầu trời, tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, dì trong ấn tượng của tôi luôn là một phu nhân hiền lành thiện lương, nhưng lại mất lòng tin với tôi đến mức như vậy. Lúc này, ánh mắt lạnh như băng của bà tựa như một chiếc dao sắc bén đâm thật sâu vào ngực tôi, đau đến mức tôi không thể hô hấp.
Tôi gần như quỳ xuống, kéo vạt áo của bà: "Dì! Cháu xin dì, đừng đuổi cháu đi. Đây đều là lỗi của cháu, nhưng cháu thật không phải cố ý lừa gạt dì. Cháu không biết chuyện nhà dì, cháu nhất định sẽ nghĩ cách trả lại tiền cho các dì..."
"Cô đừng chạm vào tôi! Tôi không cần cô trả lại tiền! Cô đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô!" Bà dùng tay hung hăng đẩy tôi, tiếng quát mắng kéo tới hàng xóm xung quanh.
"Đi nhanh đi! Thực sự là yêu tinh hại người!"
"Đúng vậy, uổng công dì Chu đối với các người tốt như vậy, thật không có lương tâm!"
"Không đi thì báo cảnh sát, đi mau!"
...
Tôi ở đây gần ba năm, cho dù cuộc sống có khổ có mệt, nhưng khuôn mặt vẫn luôn kiên trì tươi cười đón chào với mỗi người hàng xóm. Tôi từng ngây thơ cho rằng, chỉ cần quên đi quá khứ là có thể làm lại từ đầu. Cho tới giờ khắc này bị bao phủ trong vô số lời nói lạnh nhạt, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Thì ra tất cả chẳng qua là tôi ngu ngốc nằm mơ mà thôi, máu tội ác vĩnh viễn chảy xuôi trong máu của tôi, vĩnh viễn nguyền rủa tôi.
Tôi không nhớ mình rời khỏi chỗ đó như thế nào, bầu trời trút xuống giọt mưa lớn như hạt đậu, hung hăng nện trên người tôi. Tôi kìm nén nước mắt cắn chặt môi, cho đến khi trong miệng đầy mùi máu tanh. Đây là lần đầu tiên tôi căm ghét thân thế của mình như vậy, dù là bảy năm trước cũng chưa từng như thế.
Nếu như có thể chọn, tôi nguyện được sinh ra từ một người nghèo khổ, mặc dù cơm ăn không đủ no, nhưng luôn có một gia đình hoàn chỉnh. Thế giới này lớn như vậy, vì sao không tha cho một người nhỏ bé như tôi? Đơn giản là ba ta phạm sai lầm, cho nên tôi muốn sống thì phải gánh vác tất cả tội lỗi?
Tôi không cam lòng, tôi thực sự không cam lòng!
Trời mưa càng lớn, tia chớp kèm theo tiếng sấm, mỗi một thứ đều đánh xuống linh hồn tôi. Tôi có thể cảm giác được tay chân của mình đều đang phát run, sự sợ hãi đó từ sâu trong nội tâm lan tràn ra, khiến tôi căn bản không cách nào khống chế.
Tôi tìm một góc có thể tránh mưa ngồi xổm xuống, nước mưa sớm đã làm cho toàn thân tôi ướt đẫm, thỉnh thoảng có người đi đường đi qua, cũng chỉ xem tôi như một kẻ lang thang mà thôi, chưa từng có ánh mắt đồng tình dừng lại trên người tôi dù chỉ chốc lát.
Lòng người dễ thay đổi —— là từ mà tôi sống đến bây giờ mới có thể lĩnh hội khắc sâu nhất.
Tôi nghĩ, có lẽ loại tâm tính thích ứng trong mọi tình cảnh của tôi ngay từ đầu đã sai rồi. Những điều tốt đẹp mọi người chỉ nhớ được trong nhất thời, nhưng lại nhớ kỹ tội lỗi trong cả đời, ai cũng sẽ không bố thí sự đồng tình cho con gái của một tội nhân. Muốn nhận được tôn trọng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình từng bước đi ra từ trong chửi rủa!
Tôi lau khô nước mưa trên mặt, mở di động, muốn gọi điện thoại cho chị Nhạc. Lúc này, tôi không chỗ nương tựa, chỉ có mình chị còn có thể giúp tôi.
Nhưng trong nháy mắt khi tôi mở di động kia, điện thoại của mẹ tôi lại gọi tới.
Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đành cắn răng ấn xuống phím trò chuyện. Giọng của mẹ cách mưa gió vô tình từ đầu kia điện thoại truyền đến, nghe ấm áp như vậy.
"Con gái, sao con lại tắt điện thoại? Xảy ra chuyện gì sao?" May mắn là bà ở nông thôn xa xôi, đối với chuyện của tôi không biết chút nào.
"Không có việc gì, vừa rồi con không tiện." Tôi nghẹn ngào, tiếng mưa che giấu tất cả rất tốt.
"Sao bên chỗ con ầm ĩ như vậy? Là tiếng mưa to? Mẹ nghe phát thanh nói chỗ con hôm nay có mưa lớn, con cũng phải cẩn thận. Sét đánh có chớp thì ở nhà, nhất định đừng ra cửa!" Mẹ dặn dò, mặc dù bà mắc chứng mất trí nhớ nghiêm trọng, nhưng trước sau đều luôn nhớ tôi sợ mưa gió.
Lúc này, vì không để bà lo lắng, tôi chỉ có thể gạt bà: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con ở nhà không đi đâu cả!"
"Mẹ đây an tâm, hiện tại mẹ sợ nhất chính là con làm việc quá mức, không chăm sóc bản thân được tốt. Nếu không phải sợ liên lụy con, mẹ đã sớm trở về. Con gái mẹ thực sự rất nhớ con!"
Nước mắt trong mắt tôi sắp nhịn không nổi, cắn răng nói: "Con cũng nhớ mẹ, mẹ! Chờ con góp đủ tiền, liền đón mẹ từ quê về ở. Mẹ cũng nhất định phải chăm sóc bản thân cẩn thận, muốn ăn gì nhất định không được tiết kiệm, con sẽ gửi tiền sinh hoạt cho mẹ."
"Con gái ngốc, mẹ hiện tại ở quê ăn uống đều có, con lo lắng cái gì? Tiền thì chính con giữ lại, cần tiêu thì tiêu, nhất định đừng bạc đãi bản thân..."
Cúp điện thoại, tâm tình của tôi thật lâu sau cũng không cách nào bình phục, cảm giác nước mắt ào ào chảy xuống, có cảm động cũng có hối hận.
Tôi hận chính mình không tốt, nỗ lực nhiều năm như vậy, không chỉ còn không hết nợ mà ngay cả chỗ ở duy nhất cũng bị mất. Nếu như mẹ biết lúc này tôi ngồi ở góc đường chật vật như vậy, nói dối bà, không biết sẽ thất vọng ra sao...
Mưa còn đang rơi xuống, đầu phố vang lên tiếng xe, ngay sau đó hai bên đèn xe sáng lên. Nơi ánh đèn đi qua, tất cả đều mông lung hơi nước.
Một tia chớp lại sáng lên, tôi bất giác bịt kín tai, nhưng mấy giây qua đi vẫn còn tiếng sấm khổng lồ bùng nổ tiến vào trong màng nhĩ tôi. Tôi sợ đến mức toàn thân phát run.
Gió thồi đem nước mưa vào chỗ trú thân đơn sơ của tôi, đánh vào mặt tôi, trên người tôi, lạnh lẽo tiến vào trong lòng.
Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng phanh xe, cửa xe mở ra, có người từ trong xe đi xuống.
Tôi mở mắt ra, đón ánh đèn xe chói mắt, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng lặng trong mưa. Anh ta giương một chiếc ô màu đen, mắt nhìn xuống tôi, hai phần ba khuôn mặt đều chôn trong bóng mờ. Ánh mắt sắc bén như chim ưng đang săn bắt kia xuyên qua mưa gió rơi trên người tôi, chẳng qua là cảm giác đó lại rất quen thuộc.
Tôi cũng không vì sự xuất hiện của anh ta mà có phản ứng quá khích gì. Nước mưa lạnh giá làm tê dại suy nghĩ của tôi.
Tia chớp lại một lần sáng lên, trong nháy mắt chiếu sáng tất cả, rốt cuộc tôi thấy rõ khuôn mặt anh ta. Sắc mặt anh ta ngưng trọng, không nhúc nhích, khí thế mạnh mẽ như thiên thần.
Tôi cúi đầu, vùi mặt vào trong đầu gối, lại một lần nữa dùng tay gắt gao che tai. Tiếng sấm vang lên như trước, nhưng nước mưa lại không rơi xuống người tôi nữa. Tôi ngẩng đầu, Lê Diệu Phàm đã đến gần tôi, dùng thân thể ngăn trở mưa gió gào thét.
"Đứng lên." Anh ta lạnh lùng nói.
Tôi không để ý đến anh ta, tiếp tục dùng tay che tai, thân thể không khống chế được run rẩy.
Anh ta ngồi xổm người xuống kéo tôi, giọng nói hơi mềm một chút, "Đi thôi, tôi dẫn cô vào trong xe."
Lúc tay anh ta chạm vào tôi, tinh thần của tôi rốt cuộc sụp đổ. Tôi bùng lên tức giận, dùng sức hất tay anh ta ra, ở trong mưa gió điên cuồng kêu lên, "Tránh ra! Tôi không cần sự thương cảm giả mù sa mưa của anh. Anh đừng cho rằng tôi không biết, anh và bọn họ đều như nhau, đều hận tôi! Ghét tôi! Rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Chẳng lẽ chính mình có thể lựa chọn cha mẹ sao? Có phải muốn tôi chết các người mới cam tâm không! Có phải hay không, anh nói đi, rốt cuộc có phải không!? Hay không... phải..."
Mưa gió sớm đã tiêu hao thể lực tôi, mà sự điên cuồng như vậy cũng rốt cuộc hao hết tất cả khí lực của tôi. Lúc một câu cuối cùng còn chưa nói xong, trước mắt tôi tối sầm, ngã vào lòng Lê Diệu Phàm.