Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 12: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)






  Tôi có cảm giác kiếp trước hẳn mình đã làm rất nhiều chuyện xấu không có tính người, nếu không kiếp này sẽ không đến mức xui xẻo gặp phải Lê Diệu Phàm như vậy. Sau khi trải qua việc bị thất thân, mất thể diện, bị mọi người mắng chửi, lần này tôi lại vô duyên vô cớ nợ Lê Diệu Phàm hai vạn... Không, nói cho đúng hẳn là một vạn chín ngàn chín trăm chín mươi tám đồng!


Cũng may nhà tôi còn thiếu một khoản nợ đến tám đời còn không trả xong, cho nên hai vạn này của Lê Diệu Phàm căn bản tôi không để vào mắt. Anh ta vừa đi, tôi liền như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục công việc của tôi, thế nhưng lại hoàn toàn bất đồng với biểu hiện của những người khác.

Sau khi biết được tập đoàn Á Phàm trở thành nhà đầu tư của bộ phim, toàn bộ mọi người trong đoàn làm phim, bao gồm cả đạo diễn Vương trầm ổn nhất, tất cả đều rơi vào một loại trạng thái mừng như điên.

Tiểu Chu, San San, còn cả mấy cô gái trẻ tuổi khác tất cả đều cao hứng được hợp lại cùng nhau, tiểu Hà – người của đoàn phim thì đang bận rộn gọi điện thoại cho bà xã báo tin vui, thậm chí tôi còn nhìn thấy lão Chu tuổi gần sáu mươi len lén trốn ở phía sau màn sân khấu lau nước mắt...

Tôi yên lặng nhìn tất cả những màn này, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm kích Lê Diệu Phàm, mặc dù tôi không biết mục đích anh ta làm như vậy là gì, thế nhưng hành động hôm nay của anh ta xác thực đã trợ giúp cho rất nhiều người, đúng là anh ta đã khiến cho đoàn làm phim đang bị tuyên án tử hình này một lần nữa nhìn thấy tia hi vọng.

Ai cũng biết thực lực của tập đoàn Á Phàm, có thể có được nơi đầu tư hùng hậu về tài chính như vậy, dường như đó là chuyện mơ ước của cả đoàn phim. Nếu như tôi có thể quên đi chút chuyện đã qua, vậy lúc này tôi sẽ có bao nhiêu mừng rỡ như điên đây, thế nhưng hiện tại tôi lại cao hứng không nổi.

Bởi vì tôi hiểu Lê Diệu Phàm, anh ta là một thương nhân, trên thế giới này bất kể một thương nhân thành công nào cũng đều không làm chuyện buôn bán lỗ vốn. Tôi cảm thấy lúc này tôi tựa như một con cá đang ngậm mồi câu Lê Diệu Phàm quăng xuống, đang vui mừng bơi lội, anh ta sẽ không mặc kệ tôi cứ tiếp tục bơi như vậy, một ngày nào đó anh ta sẽ thu sợ dây trong tay về, đến lúc đó, cuộc sống của tôi sợ rằng khó có thể được dễ chịu như bây giờ.

Mang theo gánh nặng tâm lý như vậy, tôi quay phim rất mệt mỏi. Mặc dù ngoài miệng đạo diễn Vương không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt tôi có thể thấy được, ông ta chê tôi không chuyên nghiệp, bộ phim đang quay căn bản không đạt được yêu cầu của ông ta.

Có lẽ nghĩ đến trạng thái hiện tại của tôi, hoặc giả là bởi lớp quan hệ "đặc biệt" của tôi và Lê Diệu Phàm kia, sau hai tuần tiến hành quay phim, đoàn làm phim quyết định cho tôi một kì nghỉ ngắn ba ngày, để tôi về nhà điều chỉnh trạng thái thuận tiện nghiên cứu kịch bản.

Khi tôi vác theo một đống lớn kịch bản, kéo theo thân thể mệt mỏi và tâm tình đè nén mở cửa nhà trọ, tôi bị một đống bừa bãi trước mắt làm cho khiếp sợ.

Các loại túi thức ăn đóng gói, chai lọ đồ uống, đồ ăn ngoài còn thừa, quần áo đã mặc, bít tất... đều chất đầy gian phòng. Trên bàn, trên sô pha, trên ghế, trên hành lang, thậm chí là trên giá giày, tất cả đều là những thứ rác rưới này, trong phòng tràn ngập một mùi thức ăn biến chất, buồn nôn đến mức tôi thiếu chút nữa muốn phun ra.

Tôi nhón đầu ngón chân, tránh những thứ chồng chất xếp đống ấy vọt vào trong phòng, nhìn thấy Hạ Tư Kiệt đang cầm một hộp bỏng lớn ngồi ở giường của tôi xem đua xe, bên cạnh còn rải rác vài lon bia đã uống. Bởi xem quá nghiêm túc, anh ta thậm chí còn không phát hiện được sự tồn tại của tôi, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, vài viên bỏng theo miếng ăn của anh ta rơi lả tả trên giường đơn của tôi.

Một khắc đó, tôi quên mất Lê Diệu Phàm, quên mất đoàn làm phim, quên mất công việc... Tiểu vũ trụ ở ngực hừng hực thiêu đốt, tôi xoay người tiến vào phòng bếp, lục lọi từ trong đống rác rưởi lấy ra một chiếc dao phay, sau đó xách theo dao một lần nữa xông trở lại phòng, gào to cái tên khốn kiếp ở trên giường kia: "Hạ Tư Kiệt, tôi muốn giết anh!!!"

Một tiếng hét thảm thiết qua đi, Hạ Tư Kiệt đem thức ăn còn thừa một ít trong hộp bỏng ném ở trên giường tôi, co cẳng bỏ chạy.

"Anh đừng chạy, tên khốn kiếp nhà anh! Hạ Tư Kiệt, mắt tôi bị mù mới để cho anh vào ở, hôm nay tôi không chém chết anh tôi không mang họ Thẩm, anh đứng lại đó cho tôi! Hạ Tư Kiệt!"

"Sao em không kêu một tiếng đã trở lại? Em bình tĩnh một chút trước đã, chuyện đã xảy ra, xúc động không giải quyết được vấn đề! Em không nên đụng đến khuôn mặt của anh, anh phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm! Chị, em sai rồi vẫn không được sao? Xin chị dừng lại đi..."

Sau khi đuổi giết một loạt, thể lực của Hạ Tư Kiệt rốt cuộc chống đỡ hết nổi, té quỵ trên đất. Không đợi tôi lấy dao chỉ vào anh ta chửi, anh ta cũng đã nhào tới một cái, ôm chặt lấy chân tôi: "Chị, em sai rồi! Chị đại nhân đại lượng bỏ qua cho em đi! Sau này em không dám nữa, em..."

Anh ta nói đến mất tiếng, tôi nhìn lại, người này vậy mà vừa ôm chân tôi, vừa nhìn chằm chằm TV trong phòng. Lần đầu tiên tôi thấy có người mặt đầy nước mắt nước mũi còn có thể tập trung tinh thần xem thi đấu như vậy, quả thực chính là hoa lạ giữa máy bay chiến đấu, cực phẩm trong VIP.

Tôi cầm dao, đang đấu tranh tư tưởng rốt cuộc nên chém hay không chém, chỉ vào trong phòng rống lên với anh ta: "Hạ Tư Kiệt, anh cút vào cho tôi, không có phê chuẩn của tôi không được phép ra ngoài!"

Cứ như vậy, Hạ Tư Kiệt chạy về phòng xem cuộc thi đấu, mà tôi thì bắt đầu nhiệm vụ gian khổ thu dọn căn phòng.

Không thể không nói, phòng này quả thực là quá rối loạn, tôi thật không biết hơn nửa tháng tôi không ở đây Hạ Tư Kiệt rốt cuộc đã sống sót thế nào, khoa trương mà nói, ở cái nơi lộn xộn thế này còn không bằng ngủ ngoài đường cái. Bạn có thể tưởng tượng khi tôi thu dọn phòng khách, ở phía dưới sô pha còn phát hiện ra một ổ chuột không?

Tôi thật tình cảm thấy Hạ Tư Kiệt không cần đi từ hôn, chỉ cần đưa cái vị hôn thê kia của anh ta tới nhà tôi, liếc mắt nhìn cái ổ chuột kia, bảo đảm cô ta sẽ sợ đến mức hoa dung thất sắc, kiếp này cũng không dám tiếp cận người nhà họ Hạ.

Thu dọn xong một phòng rác rưởi thì đã là nửa đêm, trong lúc này Hạ Tư Kiệt ngoài giúp tôi đi vứt rác ra ngoài mấy lần, thì cái gì cũng không giúp.

Tôi mệt đến mức mông ngồi trên sô pha cũng không muốn nhúc nhích, nhìn Hạ Tư Kiệt cầm dao phay chỉ chỏ rất nhiều chỗ, cuối cùng quay đầu lại mắt trông mong nhìn tôi, đề nghị: "Thiên Tinh tỷ, dao này đã cùn, không bằng chúng ta vứt nó đi đi."

"Cùn cái rắm, hủy dung của anh vậy là đủ rồi!" Tôi liếc mắt trừng anh ta một cái.

Vừa nghe tôi muốn hủy dung của anh ta, Hạ Tư Kiệt sợ đến mặt mũi trắng bệch: "Thiên Tinh tỷ, một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, tốt xấu gì trước đây chúng ta cũng từng tốt đẹp, nếu như chị cảm thấy mệt thì để em xoa bóp cho chị." Anh ta nói xong, kề bên tôi ngồi xuống, cười làm lành đấm lưng cho tôi.

Mỹ nam rốt cuộc không giống nhau, mặc dù tôi nín một bụng tức giận, thế nhưng được anh ta đấm bóp mấy cái như vậy, thì cứ như vậy không làm càn nữa. Tôi thở dài, hỏi: "Rốt cuộc mấy năm này anh ở nước ngoài sống thế nào? Thực sự ngay cả một chút năng lực tự gánh vác anh cũng không có?"

"Cứ như vậy sống thôi, em cũng biết lúc xuất ngoại anh còn nhỏ."

Mười sáu tuổi, quả thật không lớn. Tôi lại hỏi: "Vậy anh ăn cơm kiểu gì?"

"Gọi món bên ngoài!" Anh ta chẳng biết xấu hổ trả lời tôi.

"Còn quần áo thì sao, ai giặt cho anh?"

"Người quản lí gia đình mỗi tuần sẽ tới một lần, nhưng có lúc anh thấy bẩn quá thì vứt luôn."

Thật đúng là con nhà có tiền! Tôi trực tiếp hết ý kiến.

"Em cũng biết, ba anh rất phản đối việc anh xuất ngoại, ngoài đưa tiền, căn bản là ông ấy mặc kệ anh." Lúc nói lời này giọng điệu của anh ta có chút sa sút tinh thần, thế nhưng rất nhanh người này lại bắt đầu vô tâm vô phế, "Thực ra anh hiểu ông ấy muốn cho anh biết khó mà lui, nhưng ông ấy nào biết, anh cũng sống được khá tốt!"

"Anh thế này mà còn gọi là sống khá tốt á? Anh, anh quả thực..." Tôi thật không có cách nào diễn tả anh ta bằng ngôn từ, nhưng cùng lúc đó tôi lại cảm thấy một chút đau lòng thay anh ta. Có lẽ ngoài tiền ra, cuộc sống người này trải qua còn tệ hơn tôi, ít nhất mấy năm nay tôi còn có mẹ bên cạnh, mà anh ta thì ngoài tiền ra thì chẳng có gì cả.

Sự thực chứng minh, trên thế giới này, có tiền không nhất định sẽ sống trong vui vẻ, không có tiền cũng không nhất định sẽ sống không sung sướng, có lẽ thực sự chỉ có những người từng sống trong hai cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau như tôi mới có thể hiểu được cái đạo lý này.