Muôn Vàn Lệ Quỷ Xếp Hàng Tỏ Tình Với Tôi

Chương 43b




Editor: ThmaiD


Chương 43B


Lúc này, trong một lùm cây u tối.


"Các người đã sáng mắt ra chưa, tên Cố Vô Kế này quả nhiên không đơn giản như tưởng tượng..... Không ngờ hắn lại có thể sai khiến quỷ hồn kia làm việc cho mình." Một tên khuôn mặt đã chảy đầy mồ hôi lạnh, mở miệng: "Tuy không biết hắn dùng cách gì mà làm làm được, nhưng nếu chúng ta tùy tiện tiếp cận, khẳng định sẽ cửu tử nhất sinh."


*Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống."


"Nhưng bản thân Cố Vô Kế chắc chắn yếu xìu không chịu nổi một kích, chỉ cần có người đi hấp dẫn sự chú ý của quỷ hồn kia, nhân lúc quỷ hồn kia chui xuống bãi máu động thủ, là chúng ta có thể xông ra chế ngự Cố Vô Kế!!"


"Có đạo lý." Một tên khác gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn về phía người có thực lực yếu nhất trong đội ngũ của chính mình, đối phương lập tức nhận ra bản thân sắp phải hứng chịu loại việc kinh khủng gì, vẻ mặt bắt đầu trở nên hoảng loạn: "Từ từ, chúng ta nhất định có thể tìm ra một phương pháp khác an toàn hơn mà! Quỷ, quỷ hồn kia.... Sẽ giết tôi mất....."


Vẻ mặt ba người khác cực kỳ thờ ơ, dù sao đồng đội vốn dùng để bán, trực tiếp đem người đồng đội này đá thẳng ra bên ngoài, khi bị đá ra bên ngoài, trong lòng người đồng đội kia đã vô cùng hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước, thầm hy vọng đối với bản thân mình, nói không chừng vẫn có khả năng sống sót.


Ba người còn lại vẫn đứng yên tại chỗ trốn, trong nháy mắt sau, đột nhiên cảm nhận được, có chất lỏng lạnh băng nào đó đang nhỏ xuống phần cổ phía sau của mình.


"Đây, đây là cái gì?!"


Bọn họ ngạc nhiên quay đầu, liền nhìn thấy có một nữ quỷ đang đứng lơ lửng ngay phía trên mình không biết từ bao giờ, nữ quỷ kia trợn to hai mắt, từng sợi tóc lạnh băng trong âm thầm đã quấn chặt quanh cổ của bọn họ.


Tiếng gào la thảm thiết còn chưa kịp vang lên, tất cả cũng đã kết thúc.


Thân ảnh Lục Nguyên Châu xuất hiện ngay phía sau bọn họ, đưa tay đỡ má, khóe miệng còn nhếch lên một độ cung tùy ý, nhưng hai con ngươi trong mắt lại băng lãnh đến cực điểm.


"Loại rác rưởi như lũ chúng mày, tiếp tục sống sót căn bản là không tất yếu."


Cho dù có xuất hiện trước mặt Cố Vô Kế, cũng chẳng làm lên cơm cháo gì.


Huống hồ, Cố Vô Kế khẳng định sẽ không động thủ giết người, vì thế nên đám rác rưởi này cứ để Lục Nguyên Châu hắn tự thân giải quyết.


____


Xong xuôi, Lục Nguyên Châu sửa soạn một thân ưu nhã nhàn tản, từ trong lùm cây trở về khu nhà cháy.


"Cậu đã trở lại."Cố Vô Kế có chút nghi hoặc nhìn qua: "Là phát sinh chuyện gì sao?"


"Không có, tôi nghĩ số lượng người chơi còn sót lại trên hòn đảo này chắc cũng không còn nhiều đâu." Lục Nguyên Châu nói tiếp: "Muốn tới phỏng chừng đều đã tới rồi, cho nên tôi quyết định trở lại."


"Nói cũng đúng." Cố Vô Kế nghĩ đến đám người đang nằm hôn mê ở góc kia, khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía mặt bàn, tấm bản đồ kia lúc này đã được lắp ghép hoàn chỉnh, địa thế của toàn bộ hòn đảo được mô tả không sót chỗ nào: "Chúng ta lúc này hẳn là nên nghĩ cách tìm ra những người chơi còn lại, nếu không nhanh lên để bọn họ chẳng may bỏ mạng ở một nơi nào đó thì không tốt."


Đới Viễn Phi đứng nghe bên cạnh trong lòng quả thực đã khiếp sợ đến cực điểm, từ ánh mắt đầu tiên bắt gặp Cố Vô Kế, thế giới quan của hắn như được bước sang một trang mới, bị đổi mới toàn diện so với lúc trước!


Lúc đầu rõ ràng bảo là chạy trốn khỏi sự truy sát cơ mà, sao hiện tại mọi chuyện lại đảo lộn hoàn toàn như này a, trong tình huống bị truy nã diện rộng, Cố Vô Kế hẳn phải đứng trong thế nguy hiểm mới đúng, nhưng lúc này.... Trái lại, những người chơi khác mới chính là con mồi của cậu ta.


"Nhưng mà, Cố đại ca ới!" Đới Viễn Phi cung kính mở miệng, ngữ khí so với lúc trước có sự chuyển biến không nhỏ: "Chúng ta đã bắt được nhiều người đến như vậy, tiếp theo nên làm như thế nào?"


Khi nói chuyện hắn còn không quên tặng cho Cố Vô Kế một ánh mắt sùng bái đến cực điểm, mong ngóng Cố Vô Kế có thể tung ra những phát ngôn tràn đầy tính thuyết phục, rốt cuộc một cường giả đáng tin cậy như Cố Vô Kế nhất định phải có kế hoạch từ sớm rồi đi!


"Hmm, cứ để thuận theo tự nhiên đi." Cố Vô Kế nói xong liền đứng dậy.


Đới Viễn Phi: "......!" Làm như vậy thật sự ổn sao?!


Nhưng vào lúc này, Cố Vô Kế đột nhiên cảm thấy cổ tay nhói đau một cái, cúi đầu nhìn lại, liền phát hiện ở chỗ nhói đau đó có một con sâu đang bò.


"Nó bò lên từ bao giờ nhỉ?" Cố Vô Kế cũng không nghĩ quá nhiều liền hất con sâu văng ra ngoài, nhưng ngay sau đó, thân thể của cậu như bị ai đó khống chế tự bước lên phía trước một bước, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, trực tiếp xuất hiện ở bên trong rừng rậm, đã thế phía trước còn đứng mấy nam nhân, từ biểu cảm trên khuôn mặt liền biết không có ý tốt.


"Ế, các người là?" Cố Vô Kế quả thực có chút kinh ngạc, lúc ánh mắt quét đến thân ảnh của Bành Hạo Thương, liền hiểu ra mọi chuyện.


Xem ra đây chính là nhóm người trong tổ chức mà Bành Hạo Thương nói đến, lúc trước xảy ra nhiều chuyện bất ngờ quá, cho nên cậu cho rằng bọn họ sẽ không ra mặt.... Hiện tại xem ra vẫn không có từ bỏ.


Bành Hạo Thương không khỏi cười khổ nhìn về phía Cố Vô Kế, sự tình đã phát triển thành như thế này rồi, hắn quả thực cũng không còn cách nào khác, tuy hắn rất có hảo cảm đối với Cố Vô Kế, cũng hy vọng đối phương có thể sống sót đến cuối cùng, nhưng tất cả phải nằm trong phạm vi hắn có thể kiểm soát được.


"Không nghĩ tới tiểu tử mày lại có thể trở thành đồng đội của tên Lục Nguyên Châu kia." Một kẻ trong đám biểu cảm có chút kiêng kị, trong lòng thầm may mắn bản thân mình ngay từ đầu đã âm thầm chú ý đến tình huống của Cố Vô Kế.


Bọn họ không dám đắc tội với tổ chức của Lục Nguyên Châu, nếu bị Lục Nguyên Châu ghim, về sau sẽ không bao giờ được sống yên ổn.


Nhưng đối với Cố Vô Kế, bọn họ chả có gì phải rụt rè. Tuy Cố Vô Kế thoạt nhìn giống như đã đạt thành giao dịch gì đó đối với cái quỷ hồn dưới vệt máu kia, nhưng bên người hắn lúc này chẳng còn một ai khác a!


"Cũng may chúng tao có đạo cụ có thể đem một người truyền tống đến một địa điểm chỉ định từ trước, đáng tiếc nó chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng nếu dùng trên người của mày thì một lần cũng đã đủ rồi!"


"Thì ra là thế." Cố Vô Kế khẽ gật đầu: "Cảm ơn các vị đã tận tình giải thích." Lại nói tiếp các loại đạo cụ tui gặp được trong cái phó bản này quả thực vô cùng phong phú đa dạng, đám người này dù sao cũng lên đến được phó bản trung cấp, thực lực không tầm thường cũng là lẽ thường tình.


"Mày đừng có cố tỏ ra bản thân vẫn ổn nữa, nơi này cách căn nhà gỗ cháy đen kia cực kỳ xa, đừng nghĩ rằng Lục Nguyên Châu sẽ tới cứu kịp! Nói thật, hắn có khi cũng chả muốn tới cứu mày đâu." Một tên khác nghe vậy tức khắc nở một nụ cười đầy khinh bỉ, ánh mắt nhìn vào Cố Vô Kế thập phần lạnh lẽo: "Mày hiện tại nhanh chóng khai ra cho bọn tao, tại phó bản căn biệt thự bỏ hoang, mày rốt cuộc bắt được thứ gì?"


"Nếu tôi không muốn nói thì sao?" Cố Vô Kế khẽ lắc đầu, cậu lúc này đã minh bạch, ngự quỷ thuật bản thân mình đánh bậy đánh bạ có được trong phó bản thứ nhất, phỏng chừng là thứ mà những người chơi khác cầu mà không được.......


"Vậy mày hiện tại liền đi tìm chết đi!" Người này trực tiếp lôi vũ khí ra, muốn đâm nó vào chỗ hiểm của Cố Vô Kế, nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể mình chợt lạnh, toàn thân run rẩy kịch liệt không điều khiển được vũ khí trên tay, làm nó rơi bộp xuống mặt đất.


"Sao lại như vậy?" Người này còn chưa kịp nói dứt lời, liền nhận ra tính huống hiện tại có gì đó sai sai, khi xoay người lại liền nhìn thấy vẻ mặt của những người khác đều tràn đầy kinh ngạc.


"Đại, đại ca, sau lưng anh có quỷ!"


"Cái gì?!" Người này kinh hãi đến mức mô hôi lạnh thấm ướt cả người trong nháy mắt, tức khắc cảm thấy đỉnh đầu và cổ của chính mình lạnh đến thấu tận tâm can, hắn hoàn toàn không dám chạm vào sau lưng của mình, mà khẩn trương quan sát khắp bốn phương tám hướng.


Từng đợt sương mù không biết từ lúc nào đã tụ lại quanh đây, những bóng hình đen thui thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp sương mù dầy đặc, mà bên cạnh mấy người đồng đội của hắn, không biết từ khi nào cũng đã xuất hiện không ít quỷ hồn, bọn chúng đem bọn họ quấn đến gắt gao.


Hình ảnh này quả thực vô cùng đáng sợ, làm hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi: "Mọi người mau nhìn xung quanh bản thân mình!"


"Đây, đây là....sao lại thế này?!"


Những người khác cũng lập tức nhận ra tình huống bất ổn trên người mình, khung cảnh tức khắc lâm vào một tình thế vô cùng hỗn loạn, bọn họ biết rất rõ sự khủng bố của lớp sương mù này, bên trong ẩn chứa vô số quỷ hồn, mà bọn họ hoàn toàn không thể đối phó được.


Tuy rằng trong người bọn họ trên cơ bản đều có đạo cụ phòng thủ, nhưng thực hiển nhiên, nếu chỉ dùng nó mà đòi sống sót trước một đám quỷ hồn, thì căn bản không khả thi a.


"Chẳng lẽ nơi này đã chuyển hóa thành một khoảng không gian đặc biệt sao? Cho nên lớp sương mù kia mới có thể tụ lại quanh đây, theo lý mà nói thì không thể như thế này a......."


"Mau giết chết Cố Vô Kế! Chỉ cần hắn chết là chúng ta liền có thể thoát khỏi cái phó bản quỷ quái này, nếu không chúng ta đều phải bỏ mạng tại đây!" Không biết là ai khẩn trương mở miệng.


"Tao cũng muốn lắm chứ! Nhưng mà hiện tại căn bản không có biện pháp lại gần hắn."


"Ngại ghê." Cố Vô Kế lôi cái đạo cụ ngón tay đứt kia ra, bình tĩnh nhìn về phía những người khác, biểu tình có chút áy náy: "Hình như những quỷ hồn này đều là do tôi dẫn đến đó, không nghĩ tới lời nguyền của ngón tay đứt này lại mạnh ngoài dự đoán nha."


Trên thực tế, những người bình khác khi bị nguyền rủa, bên người cùng lắm cũng chỉ có một vài quỷ hồn hiện ra quấn chặt cơ thể mà thôi, tình cảnh đương nhiên là thảm không nỡ nhìn.


Nhưng bản thân Cố Vô Kế vốn đã thu ma hút quỷ, hơn nữa còn kết hợp với lời nguyền của ngón tay đứt này, khiến cho thể chất của cậu một bước tăng vọt, ngoài ra nơi này ngay từ đầu vốn đã có rất nhiều quỷ hồn.


Dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên trực tiếp tạo ra quỷ triều, đã thế còn đem nơi này biến thành một khoảng không gian ma mị.


"Mày làm gì...."


Những người khác đều tập trung hết lên người Cố Vô Kế, bọn họ đã kinh ngạc đến cực điểm. Ngay cả Bành Hạo Thương cũng không phải là ngoại lệ, rõ ràng ngày hôm qua cậu ta vẫn còn hết sức bình thường mà, sao hôm nay lại trở nên đáng sợ như thế này a!


Dòng thứ ngu ngục nào dám bảo Cố Vô Kế chỉ là một cái bình hoa vô dụng bất tài a!!