Editor: ThmaiD
Chương 41B
Nháy mắt tiếp theo, tại phần đất dính đầy máu tươi xung quanh Cố Vô Kế, bỗng có một bóng đen vặn vẹo đang giãy giụa ngoi lên, đầu tiên là một bàn tay, sau đó là cả một cái mình rách tung tóe.
Kẻ núp ở chỗ tối thấy vậy không khỏi hít hà một hơi.
Mà lúc này, Cố Vô Kế vốn đang nghiêm túc đọc nhật ký không hề để ý đến tình hình xung quanh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén đối diện trực tiếp với quỷ hồn vừa mới xuất hiện.
Ngay tại khoảnh khắc này, dưới ánh sáng le lói của cây đèn dầu trong tay Cố Vô Kế, khuôn mặt dữ tợn của quỷ hồn được chiếu rọi hoàn toàn, đó là một khuôn mặt bị thứ gì đó cắn nát, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Nếu đổi là người khác đặt trong tình huống này phỏng chừng đã sợ đến mức gào la thảm thiết, dù đã là oldbie, từng thông qua không ít phó bản thế giới, kiến thức về quỷ hồn cũng được xếp trong top, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng kinh dị này, cơ thể của kẻ núp ở chỗ tối cũng phải bị bản năng chi phối, sắc mặt tái mét lại, mồ hôi lạnh tuôn ra xối xả, hai tay run rẩy đưa lên bưng kín chỗ khẩu nghiệp của mình.
Trái ngược hoàn toàn với Cố Vô Kế, cậu lúc này chẳng những không sợ hãi, hoảng loạn, đã thế còn nhìn quỷ hồn trước mặt bằng một ánh mắt tràn đầy sự quan tâm: "Cậu có khỏe không? Sắc mặt nhìn tiều tụy quá, có muốn tôi hỗ trợ cái gì không?"
Quỷ hồn đang lăn lộn trên mặt đất nghe vậy tức khắc lâm vào mộng bức. Ngay sau đó, Cố Vô Kế liền tiến tới, nắm lấy cổ tay nó rồi lôi xồng xộc ra khỏi bãi máu.
Quỷ: "??"
Kẻ núp ở chỗ tối: "??" Cậu ta đang làm cái quái gì vậy?! Ngại bản thân mình chết quá chậm hay sao?!
Sau khi đem quỷ kéo lên, Cố Vô Kế còn thuận tay giúp 'người ta' phủi hết bụi bặm dính trên quần áo, nhưng khi ánh mắt của cậu dừng lại ở nửa bên hông bị thứ gì đó cắn xé tơi tả đến độ lòi hết cả nội tạng ra, động tác kế tiếp đột nhiên chững lại.
Đúng rồi! Đây mới là tình tiết phát triển theo lẽ thường a! Nào, hãy run sợ trước ta đi nhân loại!!
Quỷ tiên sinh tin chắc cốt truyện sẽ quay trở lại đường ray rồi vận hành theo logic bình thường, hai mắt tức khắc ánh lên vài tia oán độc, một cánh tay với tư thế bẻ ngược đầy quỷ dị đang vươn ra muốn quắp chặt vào người của Cố Vô Kế.....
"Ngại ghê, tôi không cố ý mạo phạm thân thể của cậu!" Cố Vô Kế trực tiếp lùi về phía sau một bước, vừa vặn buông bàn tay giữ chặt quỷ hồn ra, biểu tình trên mặt cậu lúc này có vẻ khá là quẫn bách: "Tôi biết cho dù đã chết đi chăng nữa, trên cơ thể của mỗi quỷ hồn vẫn có những chỗ riêng tư nhạy cảm..... Nội tạng trong người cậu chính là chỗ như vậy đúng không?! Cậu nhất định chỉ muốn cho bạn đời tương lai của mình ngắm nhìn thôi chứ gì!"
Nghe vậy, động tác kế tiếp của quỷ không khỏi chững lại, trong lúc nhất thời, nó cư nhiên không thể tiêu hóa nổi những phát ngôn gây sốc của tên nhân loại trước mắt này, hơn nữa nó cũng không biết đối phương có thể tránh được công kích của nó rốt cuộc là vô tình hay cố ý.
Sau đó Cố Vô Kế lại nhìn về phía quỷ hồn, cầm quyển nhật ký giơ ra trước mặt nó: "Cái này do cậu viết đúng không, chẳng may là có một số chỗ đã bị lửa thiêu rụi, tôi nghĩ cậu chắc cũng không ngại tiết lộ cho tôi biết nội dung thực sự của nó đâu nhỉ......"
Quỷ nghe xong không khỏi tức đến run người, tên nhân loại đáng ghét này không bị nó dọa cho rã rời chân tay thì thôi, đã thế còn dám mở miệng hỏi này hỏi nọ? Nó nhìn qua hiền lành tốt tính đến như vậy sao?
Cố Vô Kế không nhận được câu trả lời của đối phương, biểu tình có chút thất vọng, lập tức quay người lại, đem tấm lưng không hề phòng bị triển lãm ra trước mặt bạn quỷ.
Kẻ núp ở chỗ tối thấy cảnh tượng này đều muốn chạy ra ngoài nhắc nhở một chút, trên đời này còn có người to gan hơn cậu ta sao?
Khóe miệng quỷ hồn tức khắc nhếch lên một vòng cung đầy dữ tợn, không nghi ngờ gì nữa, chỉ chớp mắt nữa thôi là nó có thể cắn xé tên nhân loại trước mắt này ra thành trăm nghìn mảnh vụn-------
Cố Vô Kế đột nhiên xoay người lại, một bàn tay còn cầm theo dao phay, đối diện ngay với khuôn miệng đỏ au đang ngoác to hết cỡ của bạn quỷ, vẻ mặt cậu hơi chút do dự, sau đó liền rộ lên một nụ cười thật tươi. Tay còn lại vươn ra vỗ nhẹ lên bả vai của nó, kẻ núp trong chỗ tối rõ ràng thấy được, sau mỗi cái vỗ của Cố Vô Kế, thân thể của quỷ hồn thế nhưng lại run lên vài lần, tiếng xương cốt răng rắc vang lên không ngừng nghỉ, mồ hôi lạnh đều đã xối ướt toàn thân.
Quỷ hồn kia chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn con dao phay tràn ngập oán khí đang nằm trong tay của Cố Vô Kế, nó biết bản thân không thể làm nên cơm cháo gì nữa rồi, chỉ đành mặc kệ đối phương tung hoành ngang dọc trên thân thể của mình, mỗi một lần vỗ, thân thể của nó càng thêm cứng đờ lại, trên mặt mơ hồ hiện ra vài tia sợ hãi, lập tức gật đầu lia lịa, ngữ khí nghẹn ngào mở miệng: "Đ..được, tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng trước đó cậu cần phải làm giúp tôi một chuyện."
................
.........
Thời gian đảo trở lại một lúc.
Trong đại sảnh, Lục Nguyên Châu đã bị khóa chặt hai tay, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, đã thế khóe miệng còn ẩn ẩn một nụ cười mỉa mai nhìn về ba người trước mắt.
Cái còng dùng để khóa chặt tay Lục Nguyên Châu là đạo cụ đặc thù đám người này may mắn kiếm được trong một phó bản có bối cảnh ngục giam, tác dụng của nó chính là giam cầm mọi loại năng lực của người bị khóa, nói cách khác người bị khóa sẽ không thể vận dụng bất kỳ loại năng lực cũng như đạo cụ nào, hoàn toàn biến thành một người bình thường.
Đương nhiên, dựa vào thực lực vốn có của Lục Nguyên Châu, đáng lẽ sẽ không dễ dàng bị kẻ khác dùng đạo cụ khóa lại, nhưng trong đám người trước mắt này có kẻ mới đạt được một đạo cụ làm cho con người ta trong lúc nhất thời bị lâm vào ảo giác, Lục Nguyên Châu vì không cẩn thận nên đã đã bị trúng chiêu.
Còn anh bạn người chơi bị trẹo chân kia đã bị đánh ngất từ lâu, thực lực ba xu của hắn chưa đủ để đám người kia đặt vào trong mắt.
Lúc ba người này nhìn thấy biểu tình nhởn nhở thiếu đánh trên mặt Lục Nguyên Châu, trong lòng tức khắc cảm thấy không vui: "Lục Nguyên Châu, đã đến nước này rồi mày còn đắc ý cái quái gì nữa, đừng tưởng có dăm ba cái ô dù là ngon. Chỉ cần bọn tao ném mày ra làm mồi nhắm cho lũ ác quỷ ngoài kia, xong xuôi, ai có thể phát hiện ra nguyên nhân cái chết thực sự của mày được cơ chứ!"
"Ồ." Lục Nguyên Châu mở miệng: "Chúng mày dám động đến tao, đúng là cần phải tính toán kỹ lưỡng, nhìn qua không phải hạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển gì nha, tao hẳn phải có lời khen để khích lệ tinh thần lũ chúng mày mới đúng."
Khi nói chuyện, Lục Nguyên Châu nhìn qua có vẻ đang chơi rất vui với bộ còng, đã thế còn quơ quơ vài cái, từ trước đến giờ hắn chưa từng được trải nghiệm PLAY mới lạ này nha.
Nhìn biểu tình bất cần đời của Lục Nguyên Châu, không hiểu sao mồ hôi lạnh trên trán của nhóm ba người cứ tuôn ra xối xả. Nhưng đây chính là đạo cụ bọn họ mang ra từ trong phó bản thần quái, tuyệt đối không thể tùy tiện tháo gỡ, cho dù thực lực của Lục Nguyên Châu mạnh đến mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi, nghĩ như vậy, bọn họ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Lục Nguyên Châu nhìn đám người trước mắt, cười như không cười. Đám người này thật sự cho rằng chỉ bằng một cái còng tay rác rưởi là có thể làm thịt hắn được hay sao? Cho dù bị tròi buộc trở thành người bình thường, đám người này có xông hết lên cũng tuyệt không phải là đối thủ của hắn...... Nhưng nếu cứ để mọi chuyện kết thúc nhanh như vậy có vẻ hơi nhàm chán.
Vào lúc này, một tiếng ầm lớn từ một gian phòng nào đó truyền đến. Đám người tức khắc quay đầu nhìn qua.
"Bớt kiêu ngạo đi, đồng bạn của mày chắc hẳn đã bị người của bọn tao chế ngự thành công." Vương ca cười lạnh một tiếng: "Hiện tại xem ra đã lành ít dữ nhiều."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại có chút bực mình, tên kia thế quái nào lại làm ra động tích lớn đến như vậy chứ, chỉ đối đầu với một cái bình hoa mà thôi, cần gì phải khoa trương đến như vậy?
"Ồ." Trong lòng Lục Nguyên Châu đột nhiên sinh ra một chút thương hại. Dĩ nhiên, đối tượng thương hại ở đây chính là đồng đội của đám người kia, sau khi trải qua một chuỗi các sự kiện lúc trước, hắn còn không biết sức lực của Cố Vô Kế rốt cuộc mạnh đến mức nào sao, cho dù có phải khiêng theo hai người trưởng thành chạy marathon cũng không thành vấn đề a!
"Nhìn cái gì mà nhìn, lập tức sẽ đến lượt mày!" Một tên quát lớn, bỗng nhiên cảm giác được có một chất lỏng lạnh băng chảy xuống cổ, biểu tình tức khắc biến đổi: "Lục Nguyên Châu, mày đã làm cái gì?"
"Tao đã làm cái đéo gì đâu." Lục Nguyên Châu mở miệng phản bác, có chút suy tư ngẩng đầu ngắm nhìn trần nhà, cười cợt nói: "Có lẽ là do chúng mày đã làm ra chuyện gì đó thất đức đi."
Mấy người này nghe vậy liền nhìn thẳng vào tròng mắt của Lục Nguyên Châu, vốn đang cảm thấy mờ mịt, nhưng nháy mắt tiếp theo càng có nhiều chất lỏng lạnh lẽo nhỏ xuống, bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vài tia hoảng sợ.
Xuất hiện ngay phía trên bọn họ chính là một cái thi thể treo lơ lửng, bên hông còn bị rạch ra nhiều vết thương dữ tợn, khuôn mặt với biểu tình chết không nhắm mắt nhìn chăm chú vào đám người phía dưới, hai tròng mắt trắng dã trợn trừng lên nhìn như sắp rớt ra bên ngoài, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng nhỏ rọt xuống dưới.
"Đậu má!!" "Nữ quỷ này rốt cuộc ở đâu chui ra!?"
Sắc mặt đám người tức khắc xảy ra biến đổi lớn. Cho dù đã leo lên đến phó bản trung cấp, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ đủ sức để đối đầu trực tiếp với quỷ hồn a, cùng lắm là có thêm nhiều thủ đoạn bảo mệnh mà thôi, muốn gây ra sát thương trên cơ thể của quỷ hồn vẫn vô cùng khó, chỉ khi nào lợi dụng được những quy tắc đặt ra bên trong phó bản thì may ra mới có thể thành công.
Huống hồ, bộ thi thể trước mắt này, mặc kệ nhìn theo hướng nào cũng không giống loại quỷ hồn cấp thấp dễ đối phó chưa sinh ra thần trí, mà chả khác gì loại lệ quỷ cao cấp tràn ngập oán khí a!
................
..........
Bên kia, Cố Vô Kế cầm con dao phay trên tay bước ra khỏi phòng bếp, dựa theo lời nói của quỷ hồn, đi lên trên lầu hai.
Còn anh bạn quỷ hồn kia, lại gieo mình xuống bãi máu dưới sàn nhà kia, nó tựa hồ không thể rời khỏi nơi này.
Kẻ núp ở chỗ tối thấy vậy cũng cắn răng đi theo, tuy hắn cảm thấy sự tình nguy hiểm hơn tưởng tượng..... Nhưng rất tự tin với đám đạo cụ bảo bối trong người, cho rằng bản thân mình dư sức để đối phó với Cố Vô Kế. Hơn nữa, hắn cũng có một chút tò mò, không biết quỷ hồn kia muốn Cố Vô Kế làm cái gì, cho nên liền rón rén bám theo sau.
Lầu hai có mấy gian phòng cách biệt, một đống đồ vật vứt la liệt khắp hành lang, toàn bộ đều bị ném lung tung lộn xộn trên mặt đất, nhìn qua cực kỳ bừa bộn, vách tường có một vài vết nứt lớn, có thể là do mấy đồ vật to nặng đậm vào nên mới sinh ra biến dạng.
"Cậu ta bảo chỉ cần mình tìm được một tấm ảnh chụp ở chỗ này, liền sẽ nói ra tất cả mọi chuyện, thực sự chỉ đơn giản như vậy sao? Thôi cứ tìm trước rồi tính sau." Cố Vô Kế thầm nghĩ, trực tiếp bước vào căn phòng đầu tiên trên lầu hai.
Nơi đây tựa hồ là một gian phòng ngủ, ở giữa có kê một cái giường cũ nát. Cửa sổ đã bị từng chùm dây leo ngoài kia lấp kín lại, trên giường và sàn nhà đều vô cùng hỗn độn, đủ loại đồ vật linh tinh vương đầy trên mặt đất, huống hồ ánh sáng trong phòng lại vô cùng u ám, muốn tìm ra thứ gì đó quả thực chả khác gì mò kim đáy bể.
Vì thế Cố Vô Kế quyết định đến gần cái bàn cạnh đó xem trước, ngay lập tức nhìn thấy trên bàn có một quyển notebook.
Kẻ núp ở phía sau không khỏi cả kinh, lúc hắn mới tiến vào nơi này, đâu có thấy trên bàn có cái gì đâu. Hiện tại hắn còn quên cả nhiệm vụ được đội trưởng giao, bị một chuỗi các thao tác của Cố Vô Kế làm cho tâm sinh hiếu kỳ.
Cố Vô Kế mở notebook ra, phát hiện chất giấy của nó giống y hệt với những tờ giấy nhặt được dưới nhà bếp, lấy ra so thử thì thấy không có điểm gì khác biệt.
Sau đó, có một tấm ảnh chụp rơi ra từ bên trong quyển notebook.
"Tấm ảnh cần tìm, chính là tấm này ư?"
Chuyện này hình như quá mức đơn giản rồi?
Cố Vô Kế cầm tấm ảnh chụp lên, nhận thấy khung cảnh có chút khác biệt, nhưng thực hiển nhiên vẫn ở trên hòn đảo hoang này.
Mấy người trong ảnh đều mặc bộ chế phục màu trắng đầy quen thuộc kia, nhưng biểu cảm trên mặt lại không hề có một tia sợ hãi, tầm mắt của họ tập trung hết lên người đứng ở giữa, trong mắt đều tràn ngập tin cậy cùng khát khao.
Nhưng người đứng ở giữa kia đã bị ai đó dùng bút tô đen mặt, nhìn qua cứ thấy rợn rợn sao sao á, hoàn toàn không thể hình dung ra dung mạo thực sự của người đó, từ thân hình Cố Vô Kế chỉ có thể suy đoán, người đó có lẽ chính là một nam thanh niên trẻ tuổi.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào......"
Cố Vô Kế lật ngược tấm ảnh chụp lại, thấy phía sau có viết một hàng chữ.
'Sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ đạt được tự do.'
Cậu ẩn ẩn ý thức được, người ở giữa tấm ảnh tập thể này nhất định là một nhân vật vô cùng quan trọng, chắc chắn có mối liên hệ mật thiết đối với chân tướng thực sự của toàn bộ phó bản, cậu lập tức đem tấm ảnh chụp cùng với quyển notebook cẩn thận cất đi.
Nhưng lúc Cố Vô Kế định quay lại rời đi, lại phát hiện cánh cửa đã tự đóng lại từ lúc nào không ai hay biết.
Nháy mắt tiếp theo, bóng của những đồ vật linh tinh phản chiếu trên vách tường, bất thình lình ngưng tụ lại tạo ra một quái vật đen nhánh, nó mở hai con ngươi đỏ au của nó nhìn chằm chằm về phía Cố Vô Kế, mơ hồ còn phát ra tiếng dã thú gào rống.
Tui biết ngay mà, mọi chuyện đâu có dễ thế!!
.......
Bên trong đại sảnh của căn biệt thự xa hoa trên sườn núi, ánh mắt đám 'người' đều tập trung hết lên hình chiếu trước mắt, hiển nhiên đang cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với những sự tình sắp diễn ra kề tiếp.
Chỉ riêng chủ nhân dinh thự, hai tròng mắt lạnh băng nhìn vào Cố Vô Kế như muốn tìm tòi một thứ gì đó.
______________________________________
ThmaiD: Từ những manh mối ít ỏi mà Cố Daddy kiếm được mọi người thử suy luận xem chân tướng thực sự của phó bản này cũng như thân phận thực sự của Boss là gì xem nào?? Xem ai suy đoán khớp nhất!! 🧐🤔