Editor: ThmaiD
Chương 41A
Sắc trời đã bắt đầu tờ mờ tối, toàn bộ cánh rừng như được khoác trên mình một lớp áo mới vô cùng quỷ dị, có không ít bóng đen dặt dẹo bay lắc trên những thân cây cổ thụ, một cơn gió lạnh thổi qua kéo theo từng tiếng xào xạc của cỏ cây hoa lá, nếu đặt ở một nơi khác thì cảnh tượng này có lẽ rất là nên thơ, nhưng nó lại được đặt trong phó bản thần quái thì khung cảnh dù có nên thơ đến mấy cũng chỉ khiến cho con người ta nổi hết da gà da vịt.
Đương nhiên điều kể trên chỉ áp dụng thành công với những nhân loại bình thường khác, còn đối với anh bạn họ Cố của chúng ta thì nó chẳng phải là vấn đề gì to tát cả, cậu dùng ánh mắt sắc bén của mình tia từng lùm cây bụi cỏ xung quanh, có vẻ muốn tìm ra một vài quỷ hồn mới để giúp bọn họ đi đầu thai.
Lục Nguyên Châu tỏ ra khá là vui mừng đối với hành động của Cố Vô Kế, tuy rằng đối tượng trợ giúp có chút sai sai, nhưng tóm lại đều là việc tốt cho nên không thành vấn đề!
Còn anh bạn người chơi bị trẹo chân kia lại vô cùng khiếp sợ, hắn thậm chí còn không thể đoán ra được loại năng lực mà Cố Vô Kế đang sử dụng có tên là gì, chỉ nhìn thấy một chùm ánh sáng trắng phát ra, là những quỷ hồn kia cứ thế tiêu tán vào không khí.
Đó rốt cuộc là năng lực gì a?! Quả thực chả khác gì ma thuật trong thế giới huyền huyễn. Ánh mắt người chơi kia nhìn vào Cố Vô Kế lúc này tràn ngập sự sùng bái, giống như đã coi Cố Vô Kế trở thành lão đại của mình.
Tóm lại, xuyên qua khung cảnh âm u quỷ dị, nhóm người Cố Vô Kế cuối cùng cũng tìm được nơi mà bọn họ mong muốn ------ một căn nhà nhỏ được xây hoàn toàn bằng gỗ ẩn mình sâu bên trong cánh rừng hoang vu.
Căn nhà gỗ này có tất cả hai tầng, vết tích của năm tháng được ghim đầy trên trên từng lớp gỗ, nhiều mảng dây leo chằng chịt bò chi chít trên lớp tường bên ngoài, tuy rằng nhìn qua có chút bất thường, nhưng mò mẫm cả ngày tại một nơi bốn bề cây cối, khi nhìn thấy căn nhà gỗ đơn sơ này, ai nấy đều cảm động suýt khóc.
Có thể nói Lục Nguyên Châu là người cảm động nhất ở đây, trên lưng hắn lúc này vẫn đang cõng anh bạn người chơi bị trẹo chân kia, lúc nhìn thấy căn nhà gỗ hiện ra trong tầm mắt, nước mắt đều phải rớt xuống mấy giọt.
Khi nãy Lục Nguyên Châu cảm thấy cứ để cho Cố Vô Kế vác người này mãi thì vất vả quá, liền chủ động bước ra chia sẻ gánh nặng với đồng bạn. Kết quả sau khi tiếp nhận anh bạn người chơi này, Lục Nguyên Châu mới nhận ra cuộc sống này không dễ dàng a!
Rốt cuộc địa hình trong rừng cây cối lởm chởm, đường đất rất khó đi, cho dù Lục Nguyên Châu tự đánh giá thể lực của mình không tồi, kiên trì đến bây giờ cũng đã mệt thành cẩu, mồ hôi mồ kê tuôn ra không ngừng nghỉ.
Nếu không phải dọc đường đi thần may mắn đứng luôn về phía bọn họ, không cho gặp bất kì nguy hiểm nào, thì hiện tại không ai biết sẽ xảy ra chuyện quái quỷ gì nữa.
Đương nhiên bọn họ có đụng phải một vài quỷ hồn cấp thấp không có thần trí, nhưng đều đã bị Cố Vô Kế nhanh tay siêu độ trong chớp mắt, không để cho bọn chúng kịp hợp lại thành một bầy để tấn công với số lượng lớn.
Lại nói tiếp, Cố Vô Kế chính là người chơi đầu tiên chịu chi tích phân để mua siêu độ thuật trong cửa hàng hệ thống mà Lục Nguyên Châu gặp được, loại năng lực này đều bị đa số người chơi đánh giá tiêu cực, cho rằng nó tồn tại là để moi 'tiền' của những bé cừu non mới gia nhập cuộc chơi không am hiểu sự đời. Nhưng khi rơi vào trong tay của Cố Vô Kế, liền phát huy được tối đa những công dụng vốn có của nó.
"Có cần đổi lượt với tôi không?" Cố Vô Kế nhìn bộ dạng héo hon của Lục Nguyên Châu, mở miệng quan tâm.
"Không cần! Ba cái việc đơn giản như thế này tôi vẫn thừa sức làm được." Lục Nguyên Châu cắn răng mở miệng, hắn có vẻ vẫn muốn duy trì hình tượng đáng tin cậy trước mặt Cố Vô Kế, trong đầu không ngừng lẩm bẩm: "Sắp đến nơi rồi, chỉ cần một xíu nữa thôi, là mình sẽ được nghỉ ngơi đã đời."
Đáng lẽ ra tui phải đi trước chiến đấu anh dũng như một anh hùng thực thụ chứ!! Thế quái nào mọi chuyện lại phát triển thành dư lày a!?
...........
Mà lúc này, ở bên trong nhà gỗ, có bốn thân ảnh núp trên lầu hai nhìn vọng xuống nhóm người Cố Vô Kế đang dần tiến đến..... Dĩ nhiên ánh mắt đầu tiên của bọn họ đều tập trung hết lên tấm lưng cần mẫn cõng người bị thương của Lục Nguyên Châu.
"Không ngờ nhanh như vậy đã có kẻ đến nạp mạng, ý tưởng mai phục sẵn ở nơi này của chúng ta đúng là số dzách!" Một tên khinh khỉnh nói: "Bọn chúng đến chết chắc cũng không nghĩ đến, căn nhà gỗ những tưởng là nơi trú ẩn an toàn này, lại là tấm mồ chôn thân a!"
"Khoan đã, người kia hình như là Lục Nguyên Châu." Một người khác khẩn trương mở miệng: "Vương ca, em nghe nói hắn là người của cái tổ chức kia đó, nếu chúng ta động thủ thật sự không xảy ra chuyện gì sao? Sẽ không bị trả thù chứ!?"
"Không sao đâu, chết trong phó bản thế giới vốn là một chuyện hết sức bình thường, chúng ta cũng chỉ làm theo đúng những quy tắc mà phó bản này đặt ra mà thôi. Cho dù hắn đúng là thành viên của cái tổ chức kia thì thế nào, chết là hết, chả có gì to tát cả." Vương ca tùy ý giải thích.
Lúc này, khoảng cách của nhóm người Cố Vô Kế với căn nhà gỗ ngày một gần hơn, mấy kẻ núp trong nhà đã có thể thấy rõ được các loại trang bị cao cấp mặc trên người Lục Nguyên Châu và Cố Vô Kế, quả thực làm bọn chúng ghen tỵ đến đỏ cả hai mắt.
"Không ngờ tên Lục Nguyên Châu kia làm lại người hào phóng đến như vậy a, cư nhiên sẽ đem một lô một lốc vật tư phân phát cho người khác! Đáng tiếc là hắn đã quá ngây thơ rồi, tự dưng vác bên mình hai tên đồng đội rác rưởi, làm người lương thiện bên trong phó bản thế giới thường không được chết tử tế a."
"Xem ra đêm nay chúng ta sẽ thu được không ít thứ tốt."
Người chơi chết trong phó bản thế giới trên người có đôi khi sẽ rơi ra các đạo cụ và kỹ năng mà bọn họ có được lúc còn sống, tuy rằng phải đợi đến lúc phó bản kết thúc, hệ thống tiến hành tổng kết thu hoạch, nếu may mắn mới có thể được phân phát tới tay, nhưng cho dù phiền phức như vậy cũng đủ để mê hoặc không ít người chơi đâm đầu vào mạo hiểm.
Huống chi trên người đám Lục Nguyên Châu còn giăng đầy thứ tốt, không cần đợi đến lúc trở về cũng có thể chiếm làm của riêng.
"Tên Lục Nguyên Châu kia dù sao cũng là thành viên của một tổ chức người chơi cấp cao, trong người khẳng định vẫn còn cất dấu không ít con át chủ bài lợi hại, đến lúc đó chúng ta cứ nhằm hắn mà tẩn, chỉ cần dùng cái đạo cụ kia.... Nhất định có thể đánh cho hắn không trượt phát nào chết không nhắm mắt!" Một người tiếp lời: "Còn cái tên chân cẳng chẳng ra gì cùng với tiểu minh tinh họ Cố kia, cứ tùy tiện giơ tay đập mấy cái kiểu gì chả ngủm."
Mấy người khác nghe vậy đều gật gù đồng ý. Bọn chúng hoàn toàn không thèm đặt Cố Vô Kế vào trong mắt, đã thế còn sắp xếp mức độ nguy hiểm của anh bạn người chơi bị trẹo chân kia lên trên cậu.
Lúc nhóm người Cố Vô Kế sắp sửa tiến vào, bọn chúng đã bắt đầu phân tán ra các góc chết khác nhau, cẩn thận che giấu thân mình vào trong bóng tối, chờ cơ hội để tập kích bất ngờ.
Mấy người này hành động hăng hái đến độ hoàn toàn không phát hiện ra, lớp sương mù hắc ám bao xung quanh căn nhà gỗ, lặng lẽ không chút tiếng động tiến vào trong thân thể của bọn họ.
........
Lúc đến trước mặt căn nhà gỗ, Cố Vô Kế quan sát cửa chính mất một lúc rồi mới nhẹ nhàng đẩy ra. Một mùi hương mốc meo ẩm thấp xộc thẳng vào khoang mũi, bên trong còn bày biện một vài gia cụ đơn giản, hơn nữa nhìn qua vẫn có thể sử dụng được.
Ngoài ra, còn có từng đợt âm khí nồng nặc trôi nổi khắp căn phòng u tối, nhưng mà xét thấy trong cánh rừng hoang sơ này không chỗ nào là không có âm khí, vì vậy ở đây có âm khí cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhiều âm khí như thế này thì chẳng phải càng hợp ý tui hay sao, có vẻ tui lại sắp được ra tay làm việc tốt rồi, kích động quá đi à!!
Lục Nguyên Châu đem người chơi cõng trên lưng đặt xuống ghế sofa, người nọ vội vàng lên tiếng cảm tạ.
"Không có gì, người cậu nên cảm tạ chính là Cố Vô Kế."
Lục Nguyên Châu nhân lúc Cố Vô Kế không chú ý đến mình vội vàng lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, cảm thấy thể diện của chính mình vẫn được bảo vệ an toàn.
Ngay từ đầu chính tui là kẻ lôi kéo Cố Vô Kế vào đội, đã thế còn làm một vẻ đại ca muốn che chở cho tiểu đệ, nói chuyện xa xả, tuyên bố hùng hồn sẽ bảo vệ đối phương không chút thương tổn, nếu hiện tại tỏ ra yếu thế rút rè thì chẳng phải rất mất mặt hay sao?!
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại, khu rừng vốn âm u mờ mịt, nay chỉ còn là một mảnh đen nhánh duỗi tay không thấy được năm ngón, cánh cửa sổ bằng gỗ chắc nịch bỗng đong đưa kẽo kẹt theo từng đợt gió mạnh thổi ra từ trong rừng sâu, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng dã thú gào rống.
"Xem ra đợi đến lúc màn đêm hoàn toàn buông xuống, ngoài kia sẽ xuất hiện các loại quái vật mà ban ngày không có." Cố Vô Kế tự hỏi: "Nếu lúc này chúng ta vẫn còn lang thang ở bên ngoài, cho dù không chết thì sức lực cũng sẽ bị vắt kiệt vì phải trốn chạy khỏi sự truy sát của quái vật, ngày hôm sau hành động sẽ vô cùng mệt mỏi, mất hết thế chủ động."
Anh bạn người chơi bị trẹo chân kia nghe vậy không khỏi cảm thấy âm thầm may mắn, sau khi rời khỏi đây hắn nhất định sẽ đi mua vé số để test thử vận may, có khi lại trúng ấy chứ.
Lục Nguyên Châu cũng cảm thấy gia hỏa này may mắn quá rồi, nếu là người khác bị đồng bạn bỏ rơi, lại đi đứng không tiện tại một nơi nguy hiểm như thế này, thì khẳng định đã chết từ sớm rồi, sao có thể sống nhăn răng ngồi ở chỗ này a.
"Cũng không biết đêm nay sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng." Lục Nguyên Châu khẽ lắc đầu, mở miệng nói: "Mà cuộc đi săn này sẽ còn kéo dài liên tục trong 3 ngày kế tiếp, nếu 3 ngày sau số người lưu lại vẫn còn trên mười người thì sẽ như thế nào nhỉ?"
"Đến lúc đó, chờ đợi chúng ta có khi sẽ là một cuộc săn bắt đúng nghĩa." Cố Vô Kế nói tiếp: "Giống như hoàn cảnh của người chúng ta gặp lúc mới đặt chân lên đảo vậy."
Thực hiển nhiên, đó mới là một cuộc đi săn đúng nghĩa, mà đối thủ của bọn họ, thậm chí còn không phải là nhân loại, đã thế bọn chúng còn được trang bị các loại vũ khí nóng gây sát thương diện rộng.
"Ngay cả như vậy, cậu vẫn muốn cứu người sao?" Lục Nguyên Châu nhìn về phía Cố Vô Kế, rồi lơ đãng nhìn sang anh bạn người chơi bên cạnh: "Nói không chừng bọn họ sẽ trở thành kẻ địch kế tiếp của cậu."
Anh bạn người chơi nghe vậy tức khắc ngồi thẳng lưng lên, đến thở mạnh cũng không dám, bày ra một vẻ bé vô tội, bé ngoan lắm, đừng đánh bé mà.
"Đương nhiên." Cố Vô Kế thản nhiên tiếp lời: "Tôi chỉ giúp bọn họ một tay mà thôi, không nhất định sẽ bảo vệ tính mạng của bọn họ chu toàn. Những việc nằm trong khả năng của mình thì tội gì mà không vươn tay? Chỉ là cho bọn họ nhiều thêm một cơ hội sống sót mà thôi, lại không phải cứu vớt bọn họ hoàn toàn, nhưng thế thôi cũng đã đủ rồi. Lại nói, nếu cứu bọn họ rồi bọn họ quay ra phản bội mình, âu cũng là ánh mắt nhìn người của tôi không tốt, không thể là oán trách người khác được."
Loại chuyện như thế này, Cố Vô Kế đã ngộ ra từ sớm, rốt cuộc trong mấy phó bản phía trước, cậu đã được trực tiếp trải nghiệm không ít lần.
Ánh mắt của Lục Nguyên Châu nhìn về phía Cố Vô Kế tức khắc nhu hòa như nước, còn ẩn ẩn mang theo vài phần thưởng thức. Lúc đầu khi thấy Cố Vô Kế đứng lẻ loi một mình có chút đáng thương, hắn vốn chỉ muốn tùy tiện giúp đỡ một chút mà thôi, nhưng hiện tại lại sinh ra một cảm xúc mãnh liệt muốn lôi kéo đối phương tham gia vào tổ chức của mình ngay lập tức.
"Mặt khác, nếu bọn họ chẳng may tử nạn, tôi còn có thể thuận tay siêu độ luôn, để bọn họ ra đi được thanh thản." Cố Vô Kế mở miệng nói, cậu cảm thấy chính mình cực kỳ tri kỷ luôn.
Lục Nguyên Châu: "......." Đúng là thực tri kỷ nhưng thế quái nào tui cứ cảm thấy quái quái a!
Sau đó Cố Vô Kế châm lửa cho cái đèn dầu ở trên bàn, có ánh sáng, căn phòng thoạt nhìn ấm áp hẳn lên.
"Chúng ta vẫn nên giải quyết bữa tối trước đã." Cố Vô Kế từ balo lấy ra một ít đồ ăn.
Lại nói tiếp, đồ ăn cất giấu trên đảo thế nhưng vô cùng đa dạng, thậm chí có có cả những món ăn vặt lạ miệng, ngoại trừ những món ăn cần nấu bằng lửa ra, thì mấy món ăn liền khác đều có đủ cả. Bọn họ thậm chí còn có thể lựa chọn hương vị mà mình thích để nhấm nháp.
Mấy người chơi khác kiếm được một hai loại đồ ăn đã là khá lắm rồi, thế mà nhóm người Cố Vô Kế còn có thể chọn lựa, quả thực xa xỉ vô cùng, đúng là không có đối lập sẽ không có đau thương.
Mấy kẻ núp ở chỗ tối thấy vậy đã ghen tỵ đến đỏ mắt, phải biết rằng cho đến bây giờ bọn họ cũng chỉ kiếm được một ít vật tư mà thôi, mỗi người cũng chỉ có một mẩu bánh quy nén để gặm cho đỡ đói.
Nếu không phải sợ ba tên kia tụ lại một chỗ với nhau khó đối phó, bọn họ đã động thủ từ lâu rồi!
Lục Nguyên Châu đang ăn ngon lành, ánh mắt suy tư liếc toàn bộ căn phòng một lượt, sau đó lại trở về bộ dáng bình tình không gợn sóng, còn sang sảng bảo Cố Vô Kế ăn nhiều thêm một chút.
Sau khi giải quyết xong bữa tối, Cố Vô Kế lập tức đứng dậy: "Tôi đi xung quanh thăm dò một chút."
"Ừm, cậu nhớ cẩn thận đấy." Lục Nguyên Châu dặn dò: "Nếu có gì bất thường phải gọi cho tôi."
Nếu bình thường tổ đội với những người yếu hơn mình, Lục Nguyên Châu sẽ không yên tâm để đối phương đi một mình, cho nên thường sẽ lết xác theo sau, nhưng nếu là Cố Vô Kế..... Lục Nguyên Châu cảm thấy chính mình căn bản không cần lo lắng làm gì cho mệt tâm, lại nói, bên này vẫn còn vấn đề đang chờ hắn giải quyết.
Cố Vô Kế khẽ gật đầu, cầm theo cây đèn dầu ở trên bàn cùng với con dao phay cất trong balo, bắt đầu rảo bước sang một căn phòng cạnh đó.
Mấy kẻ núp ở chỗ tối thấy vậy đều vui vẻ muốn phiêu, lập tức ra hiệu cho một người âm thầm theo sau.
"Lại nói tiếp căn nhà gỗ này nhìn qua khá là đầy đủ tiện nghi ấy chứ." Cố Vô Kế xuyên qua dãy hành lang, thấy cảnh tượng hiện ra trước mắt, trong lòng thầm nghĩ.
Người chạy trốn khẳng định không có khả năng tự xây một căn nhà như thế này, đây phỏng chừng là kiệt tác của mấy tên quý's tộc'ss biến thái kia, nhằm mục đích kéo dài hơi tàn của con mồi, làm cho cuộc đi săn trở nên kịch tính hơn.
Lầu một có đại sảnh, gian trữ vật cùng với phòng bếp, thậm chí bên cạnh cửa sau thông ra bên ngoài còn có một khu đất trồng rau nho nhỏ...... Đương nhiên hiện tại nó chỉ là một mảnh đất hoang vu trơ trọi.
Phòng trữ vật đã bị khóa kín, Cố Vô Kế thử đẩy hai cái nhưng vẫn không thể mở ra.
Kẻ núp ở chỗ tối thấy vậy, cảm thấy đây chính là thời cơ chín muồi để ra tay, lúc hắn muốn hành động, ngay lúc đó-------
Cố Vô Kế liền lui về phía sau một bước, một chân khẽ co lên đạp mạnh vào cánh cửa phía trước, một tiếng 'rầm' vang lên dữ dội, cánh cửa gỗ dày nặng trực tiếp bị đạp bung ra. Xong xuôi hết thảy, cậu vô cùng bình tĩnh bước vào, giống như bản thân mình vừa mới làm một chuyện hết sức bình thường.
Kẻ núp ở chỗ tối thấy vậy động tác kế tiếp tức khắc chững lại, sau đó hắn không khỏi vén áo lau lớp mồ hôi lạnh vừa chảy ra trên trán, không, cái cánh cửa này chắc chắn được làm bằng loại gỗ sida, khóa cửa để lâu nên lỏng lẻo, vì vậy mới bị tên Cố Vô Kế tùy tiện đá vỡ!
Cố Vô Kế đi vào bên trong phòng trữ vật, phát hiện trong này ngoài hai cái ghế dựa mục nát ra thì chả có bất kỳ cái gì cả, liền thất vọng đi ra, ánh mắt nhìn sang phòng bếp cạnh đó.
"Trong phòng bếp có khi sẽ có cái gì đó thì sao?"
Kẻ núp ở chỗ tối thấy vậy, không khỏi hừ nhẹ một cái, nếu trong bếp có thứ gì tốt thì đã bị người của bọn họ dọn sạch từ lâu rồi, tên Cố Vô Kế muốn tìm ra vật gì hữu dụng là không có khả năng. Huống hồ trong này vốn dĩ chả có cái gì đáng giá.
Cố Vô Kế đi vào, phát hiện bên trong trống rỗng, chẳng có bất kỳ mẩu đồ ăn nào, bàn bếp cùng lò nấu nướng đều dính đầy tro bụi, nhìn qua liền biết đã bị bỏ bê từ lâu.
Cậu đang định bỏ đi, liền đột nhiên chú ý đến một chỗ.
"Đây là cái gì?" Cố Vô Kế cầm đèn dầu tiến gần chỗ đó, ở lớp tro tàn phía dưới bàn bếp phát hiện một vài mẩu giấy còn chưa kịp cháy hết, tựa hồ là một quyển nhật ký của người nào đó viết trong cơn hoảng loạn.
Nét chữ trên giấy vô cùng nguệch ngoạc, còn dính thêm vài vết máu khô, phần lớn nội dung đều đã bị lửa thiêu rụi, cho nên không thể suy đoán ra bên trong rốt cuộc viết về cái gì.