Editor: ThmaiD
Chương 40B
.........
Có hai người chơi với sắc mặt vô cùng hoảng loạn đang chạy trốn tán loạn bên trong cánh rừng hoang dã.
Địa hình cây núi trùng trùng ở đây đã gia tăng không ít khó khăn trong cuộc trốn chạy của hai người bọn họ, nhưng bọn họ biết rõ một điều, bản thân mình tuyệt đối không được dừng chân lại, nếu dừng lại chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì nữa, đồng đội vừa mới bị giết trước mặt bọn họ khi nãy chính là minh chứng chân thực nhất.
Phía sau bỗng truyền đến âm thanh rít gào vô cùng chói tai, nó đủ để khiến cho một người gan góc nhất cũng phải sởn tóc gáy, ở sâu bên trong khu rừng hắc ám, bóng dáng của một sinh vật gì đó với tứ chi vặn vẹo chậm rãi tiến gần, rõ ràng nó bước đi rất chậm, nhưng không hiểu sao lại có thể nhanh chóng đuổi kịp hai người.
Trên mặt hai người chơi kia lúc này đã tuôn đầy mồ hôi lạnh, ngay lúc này, có một người do chạy vội quá, chân vấp phải rễ cây rồi ngã lăn đùng xuống nền đất dơ bẩn, vẻ mặt của hắn tràn đầy sợ hãi, theo bản năng vươn tay cầu cứu đồng bạn phía trước: "Kéo tôi dậy với!"
Đồng bạn của hắn thấy vậy vẻ mặt thoáng chút do dự, sau đó liền dứt khoát xoay người tiếp tục công cuộc chạy trốn. Rốt cuộc hắn đã sử dụng hết tất cả các loại dụng cụ bảo mệnh mà mình có khi nãy rồi, trong hoàn cảnh nguy cấp này, cần thiết phải có một người hy sinh ở lại, thì người còn lại may ra mới có cơ hội sống sót.
Sự tuyệt vọng đang ăn mòn tâm trí của người bị bỏ lại, hắn vô cùng phẫn hẫn siết chặt đồ vật trong tay.
Vào lúc này, từng đợt sương mù hắc ám phía sau đã lan nhanh tới phụ cận, tiếng bước chân chậm rãi đạp trên lá khô, đã cách hắn ngày một gần hơn.
Họa vô đơn chí chính là, giây trước vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, mà giây sau một cái thi thể thối rữa một nửa đã nhảy trồ ra ngay trước mặt hắn.
Người chơi: "......!!!"
Nháy mắt sau đó, đằng sau thi thể bỗng đi tới hai người trang bị đủ loại vũ trang hạng nặng.
Thấy vậy, anh bạn bị bỏ rơi đã sợ tới ngây người, đối với hắn mà nói, hai kẻ được trang bị từ đầu đến chân này chả khác gì mấy tên nhà giàu mới nổi, bọn họ rốt cuộc kiếm đâu ra một đống vũ khí trang bị cao cấp như thế này a?!
Cố Vô Kế đột nhiên vọt người lên phía trước thi thể, đem người chơi sắp bị dọa xỉu đỡ đứng dậy, người chơi kia thấy vậy hết sức hoảng loạn, mồ hôi lạnh trên người cứ không ngừng tuôn ra, hắn sợ bản thân mình sẽ bị nhóm vũ trang hạng nặng giết người chặt xác.
"Cậu có khỏe không?" Cố Vô Kế quan tâm thăm hỏi.
"Tôi, chúng ta mau chạy thôi a!" Người này vốn hoảng loạn vô cùng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình quan tâm trên khuôn mặt tuấn mĩ của Cố Vô Kế, trong lòng ngay lập tức tràn đầy cảm động, cảm thấy đối phương rõ ràng có thể kết liễu cuộc đời của hắn trong chớp mắt, nhưng cư nhiên lại không làm như vậy, xem ra đối phương thật sự chính là người tốt!
Còn việc tại sao Cố Vô Kế lại xuất hiện đồng thời với một khối thi thể kinh dị đã bị hắn trực tiếp bỏ qua.
"Sao lại gấp đến như vậy, đằng sau có thứ gì đuổi theo sao?" Cố Vô Kế đưa mắt nhìn về phía lớp sương mù, rõ ràng thấy có mấy bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện ở bên trong đó, nhưng vô luận thế nào cũng không thể thấy rõ khuôn mặt thực sự của bọn chúng, chỉ cảm nhận được những tầm mắt lạnh băng dính chặt vào thân thể của mình, mang đến cho con người ta một cảm giác kinh tủng đến rợn người.
"Tôi cũng không rõ nữa! Bọn chúng cực kỳ đáng sợ!" Người này mở miệng nói liên tục: "Hơn nữa chỉ cần bị lớp sương mù kia cuốn vào, thần trí liền trở nên mơ hồ.....Sẽ bị lớp sương mù đồng hóa trở thành một thành viên trong đó! Khi nãy hai đồng bạn của tôi đều bị bỏ mạng y như vậy."
"Thì ra là thế." Ngay từ đầu trực giác cũng đã mách bảo Cố Vô Kế không được để chính mình bị lớp sương mù kia chạm vào người, nhưng nếu từ bỏ dễ dàng như vậy thì không phải phong cách của cậu, Cố Vô Kế tức khắc quay ra túm lấy tay của thi thể ca ca, mở miệng dò hỏi: "Lớp sương mù này có phải rất nguy hiểm đúng không?"
Thi thể ca ca với khuôn mặt dữ tợn vừa mới xuất hiện đã dọa cho anh bạn người chơi suýt xỉu, khi bị Cố Vô Kế nắm tay, thân thể nó không khỏi dịch ra sau một chút..... Tiếp theo đó, hắn còn nhìn thấy, khuôn mặt có thể dọa chết người của cái thi thể này, cư nhiên hiện lên vài tia ủy khuất, rồi liền gật đầu lia lịa.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Cố Vô Kế dù có hiếu kỳ cũng sẽ không mạo hiểm ở lại nơi đây, một tay giữ lấy thi thể, tay còn lại kéo theo anh bạn người chơi.
Trên mặt người chơi bỗng lộ ra vài tia khó xử: "Chân tôi hình như bị trật khớp mất rồi."
"Loại chuyện này phải nói ra từ sớm chứ." Cố Vô Kế mở miệng.
Lục Nguyên Châu phía sau khẽ nhíu mày: "Mang theo một người bị trật khớp, chúng ta sao mà chạy nhanh được, làm vậy rất dễ lâm vào nguy......"
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Cố Vô Kế đã trực tiếp nhấc bổng anh bạn người chơi kia vác ở trên vai, động tác của cậu cực kỳ nhanh gọn, dứt khoát, một người thanh niên trưởng thành mà cậu khiêng lên nhẹ tựa lông hồng vậy, làm người khác khó có thể tưởng tượng được dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn này, lại có một sức lực kinh khủng đến như thế.
Cố Vô Kế cư như vậy dắt một cái thi thể và khiêng một người thanh niên trên vai bắt đầu chạy lao về phía trước, Lục Nguyên Châu phải co giò chạy thục mạng mới có thể đuổi kịp bước chân của Cố Vô Kế.
Tốc độ của Cố Vô Kế phải nói là cực nhanh, bọn họ thực mau đã thoát khỏi sự truy đuổi của lớp sương mù.
Lúc 'ba người một thi' đến được nơi an toàn, Cố Vô Kế còn thuận tay phân cho người chơi kia một phần vật tư sơ cứu của bản thân mình, anh bạn người chơi kia lúc này quả thực đã cảm động đến cực điểm: "Cố đại ca, ngài chính là ân nhân của cuộc đời tôi."
"Không cần khách khí, tôi cũng chỉ làm những việc bản thân mình cảm thấy đúng mà thôi." Cố Vô Kế bình tĩnh nói.
"Tôi có thể tiếp tục đi theo hai người được không?" Anh bạn người chơi khẩn cầu mở miệng: "Đương nhiên, tôi biết yêu cầu của mình thực quá phận, nhưng nếu ở lại một mình, tôi nghĩ bản thân mình không sống quá hôm nay...... Nếu có thể an toàn vượt qua đêm nay, tôi sẽ nói cho hai người biết một bí mật quan trọng."
"Chỉ cần một đêm mà thôi! Đợi đến sáng hôm sau, chân tôi liền có thể hoạt động bình thường."
Nếu là trước đây, Lục Nguyên Châu khẳng định sẽ cự tuyệt không chút do dự, rốt cuộc mang theo một đứa con chồng trước ở một nơi nguy hiểm như thế này chẳng khác gì mua dây buộc mình. Cho dù hắn có muốn giúp đỡ người khác đi chăng nữa, cũng chỉ chọn Cố Vô Kế thoạt nhìn yếu ớt làm đồng đội mà thôi, sẽ không đi làm những việc vượt quá năng lực thừa nhận của bản thân mình.
Nhưng, cái người hắn vốn cho rằng là bình hoa, hiện tại lại trở thành leader cầm trịch cả nhóm, đứng bên cạnh Cố Vô Kế, hắn cảm thấy bản thân mình an toàn hơn bao giờ hết, Lục Nguyên Châu không khỏi lâm vào trầm mặc.
Loại người thánh mẫu thấy ai cũng muốn cứu vớt không phải tui chưa từng thấy qua, cuối cùng những người đó trên cơ bản đều phải trả một cái giá cực kỳ đắt cho sự thánh mẫu của bản thân mình.... Nhưng anh bạn họ Cố này tồn tại quả thực chính là để thay đổi thế giới quan của tui!
"Không thành vấn đề." Cố Vô Kế đáp ứng không cần nghĩ suy.
"Đúng rồi." Cố Vô Kế nhìn xuống cái thi thể vẫn luôn giả chết ở dưới đất, ôn nhu mở miệng: "Cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của cậu trong suốt khoảng thời gian vừa qua."
Nghe vậy, ánh mắt thi thể nhìn về phía Cố Vô Kế tràn đầy bi phẫn, nó cảm thấy bản thân mình đã chết thành quỷ rồi mà vẫn bị ép đi làm việc tốt trợ giúp mấy tên nhân loại ngu xuẩn, đây quả thực chẳng khác gì một sự sỉ nhục sâu sắc đối với quỷ hồn chân chính như nó! Nhưng nó lại không thể thắng nổi Cố Vô Kế, chỉ có thể trơ mắt ra để đối phương tùy tiện sai bảo mình, sai bảo xong còn tỏ ra thân thiết các kiểu, bao lời đường mật đều không tiếc phun ra, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tin tưởng một tên nhân loại xảo trá như nhà ngươi!!
"Để đáp lại sự giúp đỡ của cậu, tôi quyết định sẽ siêu độ cho cậu, cậu có ý kiến gì không?" Cố Vô Kế nói tiếp: "Nếu cậu có tâm nguyện gì chưa hoàn thành cũng có thể nói ra."
Thi thể nghe vậy sợ đến ngây người, từ khi tử vong cho đến tận bây giờ, linh hồn của nó vẫn luôn bị trói buộc trên cái hoang đảo ác mộng này, chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện có thể rời đi, nhưng tên nhân loại trước mắt này, cư nhiên không chút để ý nói ra những lời này !? Nhân loại này biết ý nghĩa thật sự của siêu độ đối với mỗi quỷ hồn là gì sao?!
"Nếu cậu không muốn siêu độ thì cứ coi như tôi chưa nói gì cả." Cố Vô Kế luôn tôn trọng sự lựa chọn của mỗi quỷ hồn, ngoại trừ những quỷ hồn cấp thấp chưa sinh ra ý thức thì cậu mới lựa chọn giúp, còn những quỷ hồn đã sinh ra ý thức, cậu đều suy xét đến cảm thụ của đối phương.
Sau đó, hai người chơi khác liền nhìn thấy cái thi thể cứng đờ này liều mạng lắc đầu, dường như sợ Cố Vô Kế không siêu độ cho mình, thậm chí hai con ngươi vẩn đục đều lấp lánh mong chờ.
Lục Nguyên Châu thấy vậy không khỏi sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một quỷ hồn có ánh mắt lấp lánh đến như vậy, không, đây căn bản chính là lần đầu tiên hắn được chứng kiến một người có thể khiến quỷ hồn tâm phục khẩu phục đến như vậy! Từ trước đến giờ, hắn cùng lắm cũng chỉ gặp qua người chơi có năng lực khống chế quỷ hồn trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi, người nọ cũng dựa vào năng lực đặc biệt đó để nhận được đãi ngộ cao cấp nhất của tổ chức.
Chẳng lẽ, Cố Vô Kế thật sự có thể làm được những lời mà cậu ta nói sao?
Cố Vô Kế cảm nhận được ý nguyện mãnh liệt của quỷ hồn trước mắt, khẽ gật đầu, đưa tay đặt lên đỉnh đầu của thi thể, nhắm hai mắt lại, kích hoạt siêu độ thuật.
Cũng may là siêu độ thuật không được xếp vào loại năng lực có sát thương lớn, cho nên vẫn được sử dụng trong phó bản này.
Theo chùm ánh sáng trắng phát ra, thi thể trước mắt dần trở nên trong suốt, mơ hồ hiện ra khuôn mặt hoàn chỉnh lúc còn sống của nó. Khi sắp sửa tan biến, nó liền quay đầu lại nhìn Cố Vô Kế lần cuối, ánh mắt lấp lánh tràn đầy cảm kích, biểu cảm an tường hạnh phúc khi mong muốn suốt bao nhiêu năm qua của mình được trở thành hiện thực, linh hồn trong suốt kia nhẹ nhàng bay đên bên tai Cố Vô Kế, thì thầm nói cái gì đó, rồi mới hóa thành đốm sáng phiêu tán trong không khí.
Dưới ánh sáng trắng tinh khiết, một mảnh giấy nhỏ tùy ý rơi xuống lòng bàn tay của Cố Vô Kế.
Cố Vô Kế nhớ đến lời nói cuối cùng của đối phương, đem mảnh giấy này cẩn thận giữ lấy, quay đầu nhìn về phía những người khác: "Chúng ta tiếp tục lên đường thôi, phải nhanh chóng tìm được căn phòng an toàn trong rừng, không nhanh lên đợi đến khi màn đêm buông xuống, khả năng cao sẽ phát sinh những chuyện càng đáng sợ."
.........
Ở một chỗ khác trong rừng.
Một nhóm người đang hành tẩu trong rừng, đúng là đoàn người của Bành Hạo Thương.
"Chúng ta đã chiếm được ba cái vật tư lận, chắc chắn là nhóm có tiến độ nhanh nhất ở đây." Tên cầm đầu cười lạnh mở miệng: "Mấy tên rác rưởi kia sao xứng là đối thủ của nhóm chúng ta."
"Đúng vậy, cái phó bản này đối với những người khác là khó, nhưng đối với chúng ta mà nói, chỉ là tùy tiện chơi chơi mà thôi." Một tên khác đắc ý hùa theo: "Phần thưởng của Boss lệ quỷ lần này, chắc chắn là vật trong túi của chúng ta."
"Chuẩn men, việc quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng tìm được Cố Vô Kế."
"Khi nãy tôi đã bảo cậu làm chút dấu hiệu trên người tên Cố Vô Kế kia, cậu đã làm rồi đúng không?" Thủ lĩnh nhìn về phía Bành Hạo Thương, nhíu mày mở miệng: "Còn chưa cảm nhận được tung tích của hắn sao?"
Bành Hạo Thương miễn cưỡng xả ra một nụ cười, trong lòng đã lo lắng cho Cố Vô Kế đến cực điểm, nhưng vẫn phải giả bộ bình tĩnh, mở miệng: "Tôi cũng rất muốn nhanh chóng tìm được tung tích của Cố Vô Kế, nhưng hắn có vẻ cách chúng ta xa quá, đến bây giờ vẫn chưa cảm nhận được bất cứ động tĩnh nào."