Editor: ThmaiD
Chương 37: Trở về hiện thực
Lúc Cố Vô Kế tỉnh lại liền nhận ra bản thân mình vẫn đang nằm trên giường tại phòng ngủ dành cho khách, cầm di động lên xem giờ thì phát hiện lúc này mới là ngày tiếp theo sau đêm đầu tiên cậu ngủ ở biệt thự Trình gia.
Còn Trình Gia lúc này vẫn giống y hệt như tối hôm trước, say giấc nồng trên dãy ghế sofa cách đó không xa, cậu ta hình như đang lâm vào ác mộng, cứ cau mày suốt.
Mọi chuyện xảy ra lúc trước tựa như một cơn ác mộng vậy, làm Cố Vô Kế sau khi tỉnh dậy có chút hoảng hốt.
Hơn nữa, phó bản này cùng thế giới hiện thực có một mối quan hệ khá là chặt chẽ, cũng không biết sau khi hoàn thành xong, nó sẽ thay đổi như thế nào?
[Chúc mừng người chơi đã thành công thông qua phó bản hiện thực, đạt được 100 tích phân gốc, tính chất của phó bản này có chút đặc biệt cho nên vẫn chưa được xếp vào loại phó bản đã kết thúc hoàn toàn.
Bởi vì biểu hiện ưu tú của người chơi bên trong phó bản, cùng với việc điều tra ra chân tướng của mọi chuyện, phong ấn Boss lệ quỷ, giải cứu những nhân loại không liên quan, khen thưởng 900 tích phân.]
Nghe vậy Cố Vô Kế thỏa mãn gật đầu, số lượng tích phân kiếm được trong phó bản này vẫn nằm trong phạm vi người bình thường chấp nhận được, chứ phó bản trước một phát ăn hơn 4000 tích phân làm người ta có chút khó tiêu. Lần này được 900 tích phân đều là do cứu người đi?
[Đạo cụ rơi xuống trong phó bản: Nhiễm huyết dây thừng.
Note: Đạo cụ thuộc về người chơi ngay từ đầu, khi phó bản kết thúc, nếu không bị bất kỳ ai chiếm lấy, sẽ được hệ thống trả về với chủ nhân cũ của nó. Nếu chủ nhân của nó đã tử nạn, sẽ được hệ thống tặng ngẫu nhiên cho những người chơi khác.]
Thật ra mà nói, cái sợi dây thừng này dùng cực kỳ thuận tiện, nếu thiếu nó, Cố Vô Kế sẽ cảm thấy trống vắng vô cùng.
Vui thì vui thật nhưng đồng thời cậu ngay lập tức nhận ra sự bất thường bên trong quy tắc hoàn trả đạo cụ của hệ thống, nếu có người chơi muốn chiếm lấy đạo cụ của người chơi khác.... Nói không chừng sẽ làm ra mấy chuyện trái với luân thường đạo lý, đạo đức xã hội.
[Đạo cụ mang ra từ phó bản: Dao phay inox dính chất lỏng kỳ quái cùng với máu tươi.
Lời giới thiệu: Tui chỉ là một con dao phay hết sức bình thường mà thôi, nhưng vì ở trong một không gian tràn ngập âm khí quá lâu, sau đó lại bị ai kia cầm chém rất nhiều sinh vật quái lạ, bất tri bất giác đã sinh ra một vài thuộc tính ẩn?
Thuộc tính ẩn cần người chơi tự thân kích phát mới có thể biết được.]
Cố Vô Kế: "....." Con dao phay này nghe có vẻ không thích hợp thái đồ ăn a.
Nhưng mà sử dụng rất dễ dàng, Cố Vô Kế rất thích nó, cho nên cũng không có ý kiến gì, tui muốn sử dụng nó cho các phó bản về sau nha!
"Hệ thống, thế giới trong gương kia về sau sẽ như thế nào? Những người bị kéo vào trong phó bản vẫn ổn cả chứ?" Cố Vô Kế dò hỏi hệ thống.
[Tuy rằng những người kia ngay từ đầu đều có mối liên hệ không cạn đối với phó bản hiện thực, nhưng bọn họ vốn chỉ là những nhân loại bình thường không phải là người chơi của hệ thống, sau khi rời khỏi phó bản sẽ quên hết những sự việc đã xảy ra trong đó, mà cho rằng bản thân mình chỉ chìm vào một cơn ác mộng mà thôi.
Trừ những người đặc biệt có mối liên hệ cực sâu với phó bản, thì mới có thể giữ lại ký ức.
Ngoài ra, chỉ khi nào người chơi xoát được tiến độ hoàn thành đến mức tối đa, thì phó bản mới có thể kết thúc hoàn toàn. Bởi vì lần này người chơi không xoát được tiến độ hoàn thành đến mức tối đa, cho nên Boss lệ quỷ có khả năng cao sẽ xuất hiện thêm nhiều lần nữa.
Nhưng không cần lo lắng, liên hệ giữa thế giới trong gương kia với Trình gia tổ trạch đã bị cắt đứt hoàn toàn.]
Hệ thống hiếm khi giải thích cặn kẽ từ đầu đến cuối cho Cố Vô Kế.
Cố Vô Kế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ít nhất hiện tại đã giải quyết xong xuôi vấn đề nan giải trên thân thể của Trình Gia.
Tuy rằng bọn họ vẫn chưa xác định được thân phận và mục đích thực sự của tên cao nhân kia, nhưng hắn ta chắc hẳn không thoát khỏi quan hệ với người trong gia tộc họ Ninh ở thủ đô, mọi chuyện có vẻ càng trở nên phức tạp thêm.....
Thôi kệ đi, dù sao mấy chuyện đó cũng chả có liên quan gì tới tui, tui chẳng qua chỉ là một người qua đường bình thường hăng hái làm việc tốt mà thôi, không đến mức phải để bản thân mình hãm sâu vào trong đó, cùng lắm thì mở miệng nhắc nhở người Trình gia đôi ba câu rồi rút lui trong thầm lặng.
Mà tui, cũng cần phải khôi phục tiết tấu sinh hoạt bình thường của một diễn viên.
Cố Vô Kế vẫn luôn nhớ rõ nghề nghiệp chính của bản thân mình.
"Cố, Cố đại sư...." Trình Gia bên kia đã tỉnh lại, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn vô cùng kinh hoảng, từ trên sofa nhảy bụp xuống đất, sau khi cẩn thận quan sát cảnh tượng xung quanh một lúc lâu, mới dám ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, hai chân vẫn còn hơi run, đưa tay lau sạch tầng mồ hôi mỏng ở trên trán: "Chúng ta đã thành công thoát khỏi nơi quỷ quái đó sao?"
Ký ức của tui đã bị ngắt tại khúc tên lệ quỷ kia vây lại, lúc đó vẻ mặt của đối phương phải nói là âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt lạnh băng như rất muốn lao đến xé tui thành trăm mảnh vậy, chưa hết, khi hắn trò chuyện với Cố đại sư, mùi gay nồng nặc bốc ra khắp bốn phương tám hướng, kinh tủng quá đi à!!
"Đúng vậy, tên lệ quỷ kia đã bị tôi phong ấn thành công." Cố Vô Kế gật gù: "Mọi người đều đã an toàn trở lại."
"Thật tốt quá!" Trình Gia đã cảm động đến rớt nước mắt, hận không thể đưa Cố đại sư lên bàn thờ để ngày đêm cúng bái. Không hổ là idol của tui, trong một tình huống nguy hiểm đến như vậy, mà có thể biến nguy thành an. Thậm chí còn có thể cứu sống tất cả mọi người rồi đưa bọn họ về nhà an toàn.
"Nhưng mà bọn họ đều sẽ quên hết những ký ức trong thế giới kia, vậy nên cậu cũng không cần tiết lộ quá chi tiết ra làm gì." Cố Vô Kế nói tiếp: "Chỉ cần nói sơ qua một vài điều cần lưu ý cho mọi người trong nhà biết là được rồi."
"OK, tôi đã rõ!" Trình Gia nghe Cố Vô Kế nói đến đó không khỏi có chút tự hào, nếu làm như vậy, những sự tình kia sẽ chỉ là bí mật riêng của tui và Cố đại sư thôi đó à nha! Những người khác làm gì có được sự vinh hạnh này cơ chứ!!
Lúc này, ánh mắt của hắn bỗng rơi xuống tấm gương to đùng treo giữa phòng, nó không khỏi khơi gợi lại những ký ức rùng rợn trong thế giới kia, cơ thể liền cứng đờ lại, nhanh chóng chạy trốn ra sau lưng Cố Vô Kế.
Cố Vô Kế duỗi tay chạm nhẹ vào mặt gương trước mắt, không cảm nhận được một chút âm khí nào, mở miệng trấn an: "Đừng sợ, không sao đâu, mấy tấm gương bây giờ đều đã bình thường trở lại hết rồi. Về sau cũng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì cả, ân, lát nữa tôi phải về nhà một chuyến."
"Đừng mà!! Cố đại sư, tôi cảm thấy tôi không thể sống nếu không có ngài ở bên cạnh!" Trình Gia vội vàng mở miệng, mồ hôi lạnh chảy ra liên tục, sau khi trải qua những sự việc khủng bố này, lá gan của hắn cũng chả lớn hơn được chút nào, đã thế còn mất niềm tin nghiêm trọng vào thế giới này, cứ cảm thấy nơi nào cũng tràn ngập nguy hiểm, mà thể chất của tui còn xui xẻo đến như vậy nữa, nếu không ôm chặt đùi của Cố đại sư, tui có khi không thể sống hết năm nay a: "Hay là, hay là tôi... Đúng rồi, Cố đại sư, ngài đã có người đại diện chưa?"
"Người đại diện sao, chưa có a." Cố Vô Kế lúc trước mới diễn qua một bộ phim chiếu mạng mà thôi, thật ra lúc đầu có khá là nhiều người liên hệ mời chào, nhưng cậu còn chưa kịp ký hợp đồng đã bị bôi đen, cho nên sau đó không có công ty nào thèm nhận nữa.
Chờ đến lúc mọi chuyện được làm sáng tỏ, Trình Gia còn bồi thường đủ loại, mọi người đều cho rằng cậu đã làm việc trong công ty giải trí của Trình gia, ai mà dám phi thân ra đoạt người của Tiểu Trình tổng chứ, ngại bản thân mình sống quá lâu sao?!
Cho nên hiện tại, trong giới showbiz, Cố Vô Kế vẫn cô đơn một mình....
"Thế thì quá tốt rồi!!" Trình Gia kích động mở miệng, bỗng nhận ra lời nói của mình rất dễ gây hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không, tôi không phải đang cười nhạo ngài, mà tôi muốn nói.... Cố đại sư, cho tôi làm người đại diện của ngài đi, a, không, làm trợ lý thôi cũng được!"
"Ah?" Cố Vô Kế nhướng mày liếc hắn một cái, tựa hồ có chút kinh ngạc: "Cậu không phải tổng giám đốc sao?"
"Đó chỉ là chức vụ trên danh nghĩa mà thôi! Ghi thế cho sang mồm thôi chứ có phải làm cái gì đâu, bất quá, tuy tôi chỉ là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng lại có khá nhiều kinh nghiệm trong cái giới showbiz này." Trình Gia nói tiếp: "Đương nhiên, ngài không cần phải phát tiền lương thưởng gì đó đâu, tôi là tôi chả bao giờ thiếu mấy thứ đó, làm việc vì đam mê mà thôi, chỉ cần để cho tôi được ở bên cạnh san sẻ gánh nặng công việc với ngài là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Công ty giải trí của tôi rất là chuyên nghiệp, nhất định sẽ cho ngài hưởng đãi ngộ tốt nhất có thể, đợi lát nữa tôi sẽ tự thân soạn riêng cho ngài một bản hợp đồng tràn đầy hứa hẹn!"
Chỉ có làm trợ lý mới có thể được sát cánh bên cạnh Cố đại sư ngày đêm không xa rời! Huống hồ tui rất am hiểu lĩnh vực này, càng nghĩ càng cảm thấy hợp tình hợp lý nha!
Trình Gia hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình trên danh nghĩa vốn là tổng giám đốc của một công ty giải trí nổi tiếng tự dưng đi làm trợ lý cho một tiểu minh tinh là hạ thấp giá trị bản thân, hắn sung sướng còn không hết ấy chứ.
Được làm trợ lý cho Cố đại sư là vinh hạnh của tui nha, đứa nào dám cướp, ông đây vả cho toẹt mỏ!!
Cố Vô Kế cũng không có từ chối, cậu cảm thấy khá là bớt việc. Có người tự nguyện tới hỗ trợ, cậu cầu còn không được nói chi là từ chối, không những thế còn là người quen, tiện phải biết.
Hai người ăn nhịp với nhau, sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, rồi mới xuống lầu dùng bữa sáng.
Vừa mới ra cửa không lâu bọn họ liền đụng phải Phương Tuệ Tuệ. Nàng có vẻ đã mất đi toàn bộ ký ức, nhưng không hiểu sao khi vừa nhìn thấy Trình Gia, Phương Tuệ Tuệ lại cảm thấy Trình Gia không còn đáng tin cậy như lúc trước nữa.
Tuy rằng đã sớm biết xu hướng giới tính của Trình Gia, nhưng Phương Tuệ Tuệ vốn nghĩ đối phương đã là nhị thiếu gia của Trình gia thì không thể không lấy vợ sinh con, cho nên trong lòng vẫn luôn ôm vài phần may mắn. Nhưng hiện tại, không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hắn, nội tâm của nàng lại không hề dao động như trước nữa.
Khi tầm mắt rơi xuống Cố Vô Kế bên cạnh, Phương Tuệ Tuệ đột nhiên sinh ra cảm giác gặp được đại ca bá đạo trong cuộc đời mình, thái độ liền xoay chuyển 180°, hai mắt đều phát sáng như đèn pha ô tô: "Cố đại sư! Chúc ngài buổi sáng tốt lành, thần thái của ngài hôm nay thật xán lạn a."
Cố Vô Kế gật đầu tỏ vẻ cảm ơn đồng thời không quên đáp lễ lại bằng một nụ cười mỉm đầy dịu dàng, hai má của Phương Tuệ Tuệ tức khắc ửng hồng, trong đầu đã sớm ném Trình Gia lên chín tầng mây.
Nhóm người hầu đi ngang qua thấy vậy không khỏi kinh ngạc, đều hoài nghi Phương tiểu thư mới sáng sớm mà đã uống lộn thuốc rồi. Nhưng mà cũng có thể hiểu được, rốt cuộc vị khách nhân Trình Gia thiếu gia mang về lớn lên cực kỳ đẹp trai, chỉ cần đứng yên một chỗ đã khiến cho người khác tâm sinh hảo cảm, nhưng tý nữa Nhị Phu nhân trở về, phỏng chừng.....
Khi ba người bước xuống phòng khách, đã thấy quản gia đứng đấy phân phó công việc đâu ra đấy, khi nhìn thấy Cố Vô Kế, trong lòng quản gia đột nhiên sinh ra cảm giác kính nể. Hắn không hiểu bản thân mình rột cuộc tại sao lại như vậy, nhưng linh tính mách bảo tuyệt đối không được đắc tội với Cố Vô Kế.
"Cố tiên sinh, ngài đã xuống rồi, xin hãy ngồi ở chỗ này, bữa sáng tôi đã chuẩn bị tốt."
"Được, cảm ơn." Cố Vô Kế nói lời cảm tạ.
Không hiểu tại sao, khi nghe thấy lời cảm ơn của Cố Vô Kế, quản gia lại sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh, rõ ràng ngày thường cho dù được mấy lão gia trong nhà mở miệng khích lệ, tui cũng chả xúc động như bây giờ a?!
Cứ như vậy, mấy người bắt đầu dùng bữa sáng, không khí trên bàn ăn đều tôn Cố Vô Kế lên hàng thượng vị, ai nấy sau khi ăn xong một miếng đều ngẩng đầu lên coi chừng ánh mắt của Cố Vô Kế, xem cậu có không hài lòng ở chỗ nào không.
Nếu người không biết gì đi ngang qua, có khi sẽ cho rằng Cố Vô Kế mới là người của Trình gia, còn những người khác chỉ là khách đến chơi nhà mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, Thang phu nhân- mẫu thân của Trình Gia rốt cuộc cũng về tới nhà.
Bà đang đi phượt ở nước ngoài, bỗng nhận được tin tức, nghe nói thằng con trai hư hỏng của mình dám ngang nhiên dắt một nam minh tinh hạng ba về nhà lêu lổng, bà tức đến nỗi gọi hẳn phi cơ riêng bay gấp về nước.
Thang phu nhân tuyệt đối không chấp nhận cho thằng con của mình dắt một người lung tung rối loạn bước vào Trình gia tổ trạch! Trình Gia chính là nhị thiếu gia của gia tộc họ Trình tiếng tăm lừng lẫy, bình thường ở ngoài ăn chơi đàng điếm gạ trai các kiểu thì không sao cả, nhưng đối tượng của hắn cho dù không phải môn đăng hộ đối thì cũng phải con nhà gia giáo có học thức nghề nghiệp đàng hoàng, không thể vớ ai cũng được, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến mặt mũi của cả gia tộc.
Người làm vườn bên ngoài đã thấy siêu xe của Thang phu nhân lái thẳng vào trong sân nhà, trong lòng bắt đầu đồng tình cho Cố Vô Kế.... Cha mẹ của nhị thiếu gia không phải loại người dễ tính gì a!
Thang phu nhân chính là người mẹ đau sủng con trai của mình đến cực điểm, nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì, đều đổ hết lên đầu người khác, luôn cho rằng con trai mình là ngoan nhất, nếu hư đều là do người khác xui khiến, câu nói kinh điển 'Con trai tôi tôi biết, nó từ nhỏ đã hiểu chuyện, tuyệt đối không thể tự mình làm ra mấy cái cái chuyện khủng khiếp này, nhất định là có người ép buộc nó, tôi không quan tâm nhân chứng vật chứng gì cả, thằng bé là con trai của tôi thì nó luôn đúng, sai là thế giới này...' Hiện tại nhất định sẽ nháo đến long trời nở đất, nói không chừng sẽ trực tiếp phong sát vị Cố tiên sinh kia, đến lúc đó cho dù là Trình Gia thiếu gia cũng không thể bảo vệ được.
Thang phu nhân vẻ mặt âm trầm bước vào trong nhà, vệ sĩ bên cạnh lập tức mở cửa ra. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào cảnh tượng bên trong cánh cửa, có vẻ muốn xem xem con hồ ly tinh mặt dày vô sỉ nào có thể đem Trình Gia mê hoặc đến không biết trời cao đất dày, chẳng lẽ tự tin đến độ cho rằng bản thân có chút nhan sắc là có thể bám vào Trình Gia để leo lên xã hội thượng lưu sao? Hừ, cái thủ đoạn ba xu này chỉ có thể lừa được thằng con trai đơn thuần của ta thôi!!
Nháy mắt sau đó, Thang phu nhân liền nhìn thấy cháu gái Phương Tuệ Tuệ cùng Trình Gia đều đang ân cần hầu hạ Cố Vô Kế dùng bữa.
Cố Vô Kế ngồi ở kia lướt diễn đàn hệ thống, còn Trình Gia và Phương Tuệ Tuệ hai người đứng hai bên tranh nhau bưng trà đổ nước cho cậu đến sứt đầu mẻ trán.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Trình Gia cảm thấy con em họ này chướng mắt đến như thế, chẳng lẽ nó muốn soán lấy ngôi vị đệ nhất fanboi của tui trong lòng Cố đại sư sao!? Đừng si tâm vọng tưởng, tui nhất định sẽ không để cho điều đó xảy ra!
Phương Tuệ Tuệ đột nhiên nhớ tới việc Trình Gia là gay, vẻ mặt vi diệu vô cùng, cảm thấy một người ưu tú như Cố đại sư, sao có thế coi trọng thằng anh họ ướt át tàn tạ của mình chứ!! Ngài xứng đáng lấy một người tốt hơn!!
Bởi vì Trình Gia chưa từng lên tiếng giải thích gì, mà bọn họ còn mất đi đoạn ký ức khủng bố kia, cho nên đều cho rằng Cố Vô Kế và Trình Gia là một đôi.
Thang phu nhân: "....." Sao khác hoàn toàn so với tưởng tượng của tui vậy? Không phải mọi trong nhà nên đổ xô vào làm khó dễ tiểu minh tinh kia ư!?
Thôi kệ, tuy rằng không biết tiểu minh tinh này bỏ bùa mê thuốc lú gì của Phương Tuệ Tuệ, nhưng tui tuyệt đối sẽ không bị vẻ bề ngoài của người này lừa gạt thành công.
"Mẹ?" Thấy Thang phu nhân bước đến, Trình Gia không khỏi ngẩn người. Phương Tuệ Tuệ đứng bên cạnh cũng vội vàng đi ra tiếp đón, Cố Vô Kế thấy vậy đương nhiên không thể tiếp tục ngồi vắt chân, đang định đứng dậy chào hỏi.
Thang phu nhân âm dương quái khí nhìn Cố Vô Kế, khẽ cười lạnh một tiếng, ngữ khí tràn đầy trào phúng: "Không cần phải đứng lên, tôi làm sao chịu nổi lễ lớn như vậy."
Sau đó bà phát hiện ánh mắt Trình Gia nhìn về phía mình tràn đầy vui mừng.
Thang phu nhân: "??"
Trình Gia cảm thấy ánh mắt mẹ mình không tồi, cực kỳ đáng tin cậy, Cố đại sư chính là cao nhân nha! Không biết đã tu hành trên núi biết bao nhiêu năm rồi, nếu đứng lên hành lễ đối với nhân loại bình thường khác hình như không được ổn lắm, nói không chừng còn khiến người ta giảm