Muôn Vàn Lệ Quỷ Xếp Hàng Tỏ Tình Với Tôi

Chương 28a




Editor: ThmaiD


Chương 28


Trình Gia vốn đang bị nữ quỷ bất thình lình đột kích ngay bên cạnh Cố Vô Kế dọa suýt khóc, tinh thần hoảng hốt khẩn trương đến cực điểm, sau đó lại nghe thấy Cố Vô Kế xả ra một câu nói hết sức quen thuộc.


Trình Gia: "........"


Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy, bộ dạng của nữ quỷ này thật ra cũng bình thường mà thôi, nếu bỏ qua đống máu tươi dính toe toét trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì cô ta thoạt nhìn cũng không có đáng sợ cho lắm. Thậm chí còn khiến cho con người ta sinh ra suy nghĩ, nếu lau sạch đống máu ấy đi, có khi cô ta sẽ trở thành một thiếu nữ văn tĩnh.


Hơn nữa, việc Trình Gia đụng phải quỷ ở bệnh viện, đạo diễn Hoàng có khi không thoát khỏi quan hệ, Cố Vô Kế cảm thấy vấn đề phần lớn vẫn là nằm ở đạo diễn Hoàng bên kia.


Đạo diễn Hoàng vừa kinh vừa sợ, hoàn toàn không đoán được mọi việc sẽ phát triển thành như vậy, liền nhanh chóng mở miệng giải thích: "Không phải đâu Tiểu Cố!! Tôi thề với trời là tôi không làm cái gì sấc, nữ quỷ này tôi căn bản không hề quen biết a!! Tuyệt đối chưa làm ra việc gì trái với luân thường đạo lý!!"


Tuy rằng cảnh tượng này quen thuộc dị thường, hiển nhiên lúc trước chính mình cũng đã từng trải qua...... Nhưng Trình Gia nhất quyết không cho đạo diễn Hoàng nửa con mắt đồng tình, phẫn nộ quát: "Sao có thể không phải do ông chứ!? Lúc trước chính ông là kẻ tặng cho bổn thiếu gia giỏ hoa quả có chứa tờ giấy thu ma hút quỷ, chắc chắn là muốn đưa tôi vào chỗ chết!! Trình Gia tôi rốt cuộc có thù oán gì với ông mà ông lại làm ra việc táng tận lương tâm như vậy!?"


Đạo diễn Hoàng nghe vậy vô cùng khiếp sợ, nhưng dù trong thời điểm này, nhờ kinh nghiệm vuốt mông ngựa lâu năm, như một bản năng khi nói chuyện với Trình Gia vẫn không quên thổi phồng đối phương: "Làm gì có chuyện đó!! Tôi có điên mới đi ám hại Tiểu Trình tổng ngài!! Ngài chính là nhà đầu tư lớn nhất của đoàn phim chúng tôi a! Không có ngài thì làm gì có chúng tôi bây giờ chứ!! Tôi yêu ngài còn không hết sao mà nỡ tổn thương ngài."


Trình Gia có vẻ đã bị đối phương lấy lòng thành công, thái độ nhẹ nhàng không ít: "Nếu không phải ông thì là ai?"


"Tôi cũng không rõ lắm." Đạo diễn Hoàng không khỏi cười khổ rồi nhìn về phía nữ quỷ, hắn cảm thấy chuyện này chính là tai bay vạ gió.


Nữ quỷ sau khi nghe suy đoán của Cố Vô Kế liền khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía đạo diễn Hoàng không dấy lên nổi một tia hứng thú, sau đó nàng bèn liếc xuống ngực của hắn một cái rồi lấy tay chọc chọc vào người Cố Vô Kế, giống như đang muốn nhắc nhở cậu cái gì đó.


Đạo diễn Hoàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng moi tấm phú chú đặt bên trong lồng ngực của mình ra, dưới làn gió lạnh lẽo, tấm phù chú kia bỗng cháy lên ngọn lửa màu lam, gió thổi càng lúc càng lạnh, tấm phù chú nháy mắt cháy rụi rồi tan biến vào không khí.


Nhìn tấm phù chú mình vốn coi là cọng rơm cứu mạng cứ thế biến mất một cách quỉ dị, đạo diễn Hoàng không dấu được nghi hoặc.


"Xem ra, có kẻ muốn mạng của ông, tấm phù chú kia có chức năng hấp dẫn ma quỷ." Cố Vô Kế suy tư, nói: " Nữ quỷ này..... Thật ra chỉ muốn nhắc nhở ông phải cẩn thận mà thôi."


Chỉ là quá trình nhắc nhở có chút thảm thiết, vô tình đem đạo diễn Hoàng doạ đến sống đi chết lại, tam quan vỡ nát.


Thật ra Cố Vô Kế hoàn toàn không biết cái phù chú kia tên gọi là gì, chẳng qua cậu vốn có thể chất bẩm sinh hấp dẫn chúng quỷ cho nên mới có thể cảm nhận được công dụng của nó. Như vậy suy ra, nếu không có nữ quỷ này bám theo, đạo diễn Hoàng đã bị những quỷ hồn khác nhảy vào xâu xé.


Đạo diễn Hoàng không dám tin tưởng sự thật này: "Không thể nào!! Đây là tấm phù chú tôi nhờ trợ lý đích thân đến ngôi chùa linh thiêng nhất, hương khói nghi ngút cầu đến_____"


Nói đến đây, đạo diễn Hoàng bỗng nhiên ý thức được cái gì đó: "Tiểu Hà đâu?" Tiểu Hà là trợ lý của hắn.


"Hình như hắn vừa ở ngay đây mà, sao bây giờ lại không thấy, chẳng lẽ là......"


"Mọi chuyện là do hắn động tay động chân sao?" Đạo diễn Hoàng lẩm bẩm: "Trách không được giỏ hoa quả kia xảy ra vấn đề, nếu là hắn mà nói thì khẳng định có thể vô thanh vô thức làm ra chuyện này, rốt cuộc giỏ hoa quả kia phần lớn thời gian đều nằm trong tay của hắn."


Bây giờ Trình Gia đã biết hết thảy chân tướng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ chịu bỏ qua mọi chuyện, hai mắt lạnh lùng lườm đạo diễn Hoàng mấy cái cho bõ ghét.


Đạo diễn Hoàng quả thực đau khổ không thôi, nghĩ nếu còn sống trở về, hắn nhất định sẽ dành thời gian đi nhận lỗi với Trình Gia.


Nháy mắt sau đó, sương đen xung quanh càng trở nên nồng nặc, làm cho nơi này tràn ngập hơi thở chết chóc, so với lúc trước càng thêm áp lực nặng nề, nó khiến con người ta chỉ cần đứng yên ở đây thôi đều cảm thấy cực kỳ khó chịu, hô hấp như bị ai đó bóp nghẹt.


Vẻ mặt nữ quỷ lập tức biến đổi, đạo diễn Hoàng và Trình Gia thấy vậy đều khẩn trương đến cực điểm, lo lắng nàng nổi điên hại người.


Sau đó, bọn họ thấy, nữ quỷ kia, cư nhiên chạy trốn ra sau lưng của Cố Vô Kế.


Trình Gia: "???" Chỗ đó rõ ràng là vị trí của tui mà!! Cô là quỷ phải có tôn nghiêm của quỷ chứ!! Sao lại nỡ đi chiếm đoạt nơi trú ẩn của một nhân loại yếu ớt như tui thế hả!? Quỷ tộc sẽ thất vọng về cô đó!! Phải dũng cảm lên chứ cô gái!!


Nhưng lá gan của Trình Gia đặc biệt nhỏ cho nên cũng chỉ dám oán hận ở trong lòng mà thôi, không có dũng khí đi cạnh tranh với nữ quỷ, đành phải đổi chỗ đứng sang bên cạnh Cố Vô Kế, nhưng vì sợ gây ảnh hưởng đến hành động "trừ ma vệ đạo" của Cố đại sư, nên hắn cũng chỉ có thể vươn tay túm lấy một góc áo của cậu.


Đạo diễn Hoàng tuy không hiểu Trình Gia đang làm cái gì, nhưng nói không chừng thật sự có tác dụng, vì thế cũng bắt đầu học theo, chạy sang bên còn lại, cũng vươn tay túm lấy một góc áo khác của Cố Vô Kế.


Cố Vô Kế: "......?"


Chớp mắt sau đó, tên trợ lý với khuôn mặt xanh trắng, từ màn sương đen bước ra, trên môi còn không quên nở một nụ cười lạnh đúng chuẩn chất nhân vật phản diện trong phim kinh dị, thứ gã nhìn thấy đầu tiên chính là màn bấu víu đầy quỷ dị này.


Trợ lý: "........"


Thật ra mà nói, nếu có một mình Trình Gia thôi là ổn rồi, ít nhất lớn lên không tồi, đứng bên cạnh Cố Vô Kế còn khá là thuận mắt, cảnh đẹp ý vui. Thế quái nào lão bánh quẩy kia còn đú theo!! Đạo diễn Hoàng ông nếu sinh ra là con gái chắc bây giờ đã đến tiền mãn kinh rồi đấy, thân thể lại cao lớn thô kệch y hệt con voi ma mút trong thời tiền sử, ông bị cái gì rớt vào đầu mà lại dùng bàn tay khủng bố đó lôi kéo quần áo của con trai nhà người ta, đã thế vẻ mặt còn cố ý tỏ ra nhu nhược ướt át làm như bản thân chính là bé chim nhỏ nép muốn vào ngực của crush cầu che chở á!! Thôi xong! Cái hình ảnh này cũng quá đẹp rồi!! Đẹp đến nỗi ngay cả thành quỷ rồi cũng hold không nổi a!!


Còn nữ quỷ trốn sau lưng Cố Vô Kế làm tay trợ lý không đoán được tâm tư của nàng, đành phải cố tỏ ra trấn định, mở miệng nói chuyện đúng chuẩn nhân vật phản diện: "A, không nghĩ đến vận khí của lũ các người lại tốt như vậy a! Cư nhiên có thể làm nữ quỷ kia bỏ qua cho, nhưng đừng tưởng rằng cứ như thế là có thể sống sót trở về."


Đạo diễn Hoàng nhìn thẳng vào tay trợ lý mới xuất hiện, không dám tin mở miệng: "Tiểu Hà, tại sao cậu lại làm như vậy? Từ trước tới giờ tôi chưa từng bạc đãi cậu ngày nào a!!"


"Hắn đã bị quỷ nhập vào người." Cố Vô Kế nhàn nhạt nói: "Hiện tại không thể giữ được thần trí vốn có của mình, ông có nói gì cũng vô dụng thôi."


Nghĩ kỹ lại thì trên người của vị trợ lý này ngay từ đầu đã bám vài tia âm khí, nhưng bởi vì Cố Vô Kế ngày nào cũng tiếp xúc "thân mật" ma quỷ cho nên không quá mẫn cảm với âm khí phát ra từ những người xung quanh..... Vì vậy cũng không có chú ý đến sự khác thường của đối phương.


Sắc mặt đạo diễn Hoàng tái nhợt là, hắn bỗng ý thức được có lẽ bản thân mình trong khoảng thời gian trở lại đây đều vung tay vung chân sai sử một con quỷ làm việc...... Có thể sống được đến giây phút này hoàn toàn dựa vào phúc trạch của ông bà tổ tiên phù hộ.


"Đạo diễn Hoàng, thật ra ông không mấy liên quan đến sự việc này a." Tay trợ lý thong thả mở miệng, vẻ mặt vô cùng vặn vẹo, ánh mắt nồng đậm sát ý dính chặt lên người của Trình Gia: "Người tôi chân chính muốn giết chính là vị Trình thiếu gia kia, tiện thể xử lý ông luôn cho đã thèm mà thôi."


Sắc mặt của Trình Gia lúc này cực kỳ khó coi, nắm chặt góc áo của Cố Vô Kế: "Tôi, tôi cũng chưa từng làm gì có lỗi với cậu mà!"


"Nếu muốn biết tại sao thì về hỏi thử gia tộc của ngài đi, Trình gia nhị thiếu." Trợ lý cười lạnh: " Nhưng mà, ngài làm gì có thể sống sót trở về mà hỏi chứ."


Hắn vô cùng tin tưởng bản thân có thể dễ dàng xử lý ba nhân loại trước mắt này, rốt cuộc chỉ là một tên phú nhị đại ăn chơi trác táng, một tên diễn viên quèn, cộng thêm một gã đạo diễn già, nhìn kiểu gì cũng thấy "chân yếu tay mềm" búng một cái là chết lăn quay...... Còn cái nữ quỷ kia cứ coi như người qua đường mà đối đãi.


Tay trợ lý nói xong, một đám hơn mười quỷ hồn với khuôn mặt đáng sợ đang từ từ bò ra từ trong lớp sương đen xung quanh, muốn tấn công nhóm người Cố Vô Kế. Đạo diễn Hoàng và Trình Gia thấy vậy sợ suýt ngất, nếu không phải có Cố Vô Kế ở bên cạnh, Trình Gia phỏng chừng đã rú lên một cái rồi trực tiếp bỏ chạy mất dép. May mắn là tốc độ của lũ quỷ hồn này vô cùng chậm chạp, có lẽ phải mất một lúc nữa mới có thể tiếp cận bọn họ.


Trình Gia nơm nớp lo sợ nhìn về phía nữ quỷ trốn sau lưng Cố Vô Kế, phát hiện cô ta lúc này cũng bị doạ không nhẹ, toàn thân run bần bật ôm chặt lưng Cố Vô Kế..... Đậu xanh rau má!! Cô có còn là quỷ không đấy!!


Trình Gia khi nghĩ đến chuyện Đạo diễn Hoàng cư nhiên bị một nữ quỷ nhát gan như thế này doạ đến sống đi chết lại không khỏi sinh ra một cảm giác ưu việt.


"A, đúng rồi, tôi còn một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi cậu."


Thanh âm Cố Vô Kế đột nhiên vang lên, đuôi mày thanh tú hơi nhíu lại, giống như đang tự hỏi một điều gì đó hết sức trầm trọng, giọng nói bình tĩnh lạ thường, hoàn toàn không phải làm ra vẻ, mà thật sự thờ ơ đối với cảnh tượng quỷ dị trước mặt.


Đạo diễn Hoàng không khỏi hít sâu một hơi, cảm thấy Cố Vô Kế hình như đã phát hiện ra cái gì đó, cậu ta có thể bình tĩnh đến như vậy, khẳng định không phải tay mơ a!! Chẳng lẽ thân phận thực sự của Cố Vô Kế là cao nhân thâm tàng bất lộ!?Unbelievable!!


Còn Trình Gia bên kia thì không cần phải nói, ánh mắt ngưỡng mộ lấp la lấp lánh dính chặt lên người của Cố Vô Kế không xa rời, chỉ hận trong tay không có gậy cổ vũ để đánh call cho Cố Vô Kế.


*Đánh call: chỉ sự cổ vũ nhiệt tình.*


Đối với thái độ không nóng không lạnh của Cố Vô Kế, tay trợ lý có chút kinh ngạc, cảm thấy tiểu minh tinh này có tố chất tâm lý không tồi, hơn nữa hắn cực kỳ tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay, tùy ý nói: "Hỏi đi, dù sao cũng là lời trăn trối trước khi chết, tôi có thể rộng lượng thỏa mãn các người."


Cố Vô Kế nhìn chăm chú vào tay trợ lý, nghĩ ngợi một lát, dưới ánh mắt mong mỏi của Trình Gia và đạo diễn Hoàng, chậm rãi hỏi: "Tôi muốn hỏi là, mấy quỷ hồn kia là do cậu thuê sao? Đã ký hợp đồng lao động với bọn họ chưa? Nhìn qua thật mờ ám, thời buổi này quỷ còn đi bóc lột quỷ ư!? Đều là đồng loại với nhau phải biết thấu cảm hoàn cảnh của đối phương chứ!"


Trình Gia cùng Hoàng đạo: "???"


Tay trợ lý đầy mộng bức, lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi đang ám chỉ cái quái gì? Cái này mà cũng có thể nói, muốn chơi nhau à!?" Cái gì mà mờ ám, cái gì mà thấu cảm, phê đá à cha nội!!


"Cho nên sự thật hoàn toàn là do cậu ép buộc từ một phía, cố tình lơ đi ý muốn của bọn họ." Cố Vô Kế liếc toàn bộ quỷ hồn ở đây một lượt, giọng nói mang vài phần thương cảm: "Sao cậu có thể làm ra chuyện ác ôn như vậy."


"Không nghĩ tới sắp chết đến nơi rồi mà mày vẫn có tâm tình nói giỡn." Ánh mắt gã lạnh băng: "A, không sao, thực nhanh thôi, mày cũng sẽ trở thành một thành viên trong đó." Ánh mắt gã lại đảo sang phía Trình Gia: "Chỉ tiếc linh hồn của gia hoả này còn có tác dụng khác, không thể cho các người đoàn tụ với nhau."


Trình Gia nghe vậy không khỏi run lên một cái, sau đó liền chửi ầm lên: "Đừng tưởng thành quỷ rồi là ghê gớm!! Rơi vào trong tay của Cố đại sư, mày căn bản chỉ có thể giãy dụa được ba chiêu."


"Tiểu tổ tông đừng nói nữa!! Không cần chọc giận nó! Nó điên lên cắn chết chúng ta bây giờ!!" Đạo diễn Hoàng bên cạnh đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, khuyên nhủ Trình Gia.


Hắn hiện tại cảm thấy Cố Vô Kế không còn đáng tin cậy nữa a!! Không hiểu sao Trình Gia bên kia lại có tự tin mù quáng như vậy nữa, hắn vừa nãy chắc bị doạ sắp điên rồi mới đặt hết hy vọng lên người Cố Vô Kế. Đạo diễn Hoàng cảm thấy ngày này năm sau có lẽ sẽ là ngày giỗ của mình.....


Đám quỷ hồn xung quanh bỗng trở nên táo bạo hơn hẳn, tốc độ bò cũng nhanh hơn không ít, nửa người trên đã lộ ra rõ rệt...... Hoàn toàn có thể tưởng tượng đến lúc bọn chúng từ lớp sương đen bò ra hoàn toàn, cũng sẽ là lúc bọn họ chấm dứt cuộc đời tươi đẹp ở đây.


Cục diện đã xấu đến cực điểm, Cố Vô Kế bèn chậm rãi lê bước đến bên cạnh tay trợ lý, lặng yên không tiếng động lôi nhiễm huyết dây thừng ra cầm trong tay.


Ánh mắt tay trợ lý nhìn sang Cố Vô Kế mười phần miệt thị, hoàn toàn không cho rằng tên nhân loại này có thể tạo nên sóng gió gì: "Đừng cho rằng có thể xoay chuyển được cái gì.... Một nhân loại tầm thường như mày mà có thể đụng vào thân thể ngọc ngà của ta của tao sao______"


Lúc hắn nói nhảm, tay của Cố Vô Kế cũng đã đặt trên vai của hắn, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.


Trợ lý: ".....??" WTF!? Thân thể của tui tuyệt đối không phải thứ người bình thường muốn đụng là đụng a!! Phải bị đẩy ra chứ!!


"Xem ra mày cũng có chút thực lực."


Ánh mắt gã lúc này cực kỳ âm trầm: "Nhưng mà, nếu nghĩ như vậy là có thể đánh bại tao, thì mày quá ngây thơ rồi đó con trai!!"


Vừa nói, hắn vừa vươn tay nắm chặt cổ tay của Cố Vô Kế, móng tay sắc nhọn nhanh chóng mọc dài, bỗng, có một cái bóng đen từ trong thân thể tay trợ lý trong chớp mắt giãy dụa chui ra, mơ hồ lộ ra dung mạo hết sức dị dạng, nhìn xa thôi cũng có thể khiến người gan góc nhất phải héo ngay tại chỗ.


Đám người Hoàng đạo đều hận không thể lui về sau mười cây số..... Nhưng Cố Vô Kế vẫn không hề dao động, có chút kinh ngạc nhìn về phía quỷ hồn vừa rút ra khỏi thân thể trợ lý Tiểu Hà.


"Hiện tại đã biết sợ rồi sao?" Tiếng cười của ác quỷ vang lên the thé, vô cùng chói tai, khiến nhân tâm tê dại.


"Tôi thật ra khá là khiếp sợ." Cố Vô Kế mở miệng, nỗ lực tìm từ để miêu tả: "Tôi không hề nghĩ tới..... Trên đời này, còn có......Ân, ác quỷ tốt đến như vậy."


Từ mình chui ra khỏi thân thể ký sinh càng tiện đường cho tui ra tay a. Đúng là bớt đi bao việc, làm cho tui không cần phải tiếp tục suy nghĩ câu hỏi: 'Làm thế nào để bắt được ác quỷ mà không gây thương tổn cho tiểu trợ lý.'