Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 11




Dù có sến súa nhưng người nghe trong lòng vẫn thấy vui vẻ, chó cỏ lúc nào cũng tốt hơn khúc gỗ mục.

Trần Uyển Ước vừa xem vừa giải thích cho anh biết nội dung của vở diễn, mặc dù một tập thể chỉ nhảy, không lên tiếng nhưng động tác của bọn họ đều khác nhau, vui vẻ buồn giận tất cả đều có.

Thời gian trôi qua, người trên sân khấu đã cúi đầu cảm ơn, bắt đầu đến lượt các nhà tài trợ bỏ tiền quyên góp.

MC dùng giọng London tiêu chuẩn để trần thuật lại mục đích của buổi biểu diễn lần này, tiền được dùng để ủng hộ cho các bệnh nhân khó hồi phục, cũng trích một phần ra để quyên góp cho trẻ em bị chứng tự kỷ trên mọi vùng miền.

Trên dưới sân khấu, tâm trạng của mọi người vô cùng hồi hộp. Lớp trang điểm làm khuôn mặt Giang Mạn Nhu diễm lệ, gò má đỏ hây hây, mặc quần áo rườm rà sóng vai đứng cạnh Dung Kỳ, tự tin, hạnh phúc.

Vũ đoàn Vãn Nguyệt vô cùng có lòng tin với tiết mục hôm nay, trước khi biểu diễn họ đã nhận được sự tán dương và ủng hộ từ nhiều nơi, chỉ cần nhìn vào bảng tài trợ là đã biết chắc chắn sẽ giành hạng nhất, hạng nhì còn cách một khoảng khá xa.

Bọn họ tin chắc tối nay sẽ nhận được số tiền tài trợ cao nhất. Tiền tài trợ không liên quan gì tới bọn họ nhưng dạnh vọng thì có, giúp củng cố địa vị trên trường quốc tế.

Giang Mạn Nhu mong muốn nhận được danh lợi, hy vọng nhiều người sẽ biết và chú ý tới cô ta. Cho nên dù hôm nay không nhận được một đồng tiền, cô ta cũng đồng ý tới.

Trần Uyển Ước cũng nghiêm túc quan sát bảng tài trợ. Quả nhiên không ngoài dự liệu, vũ đoàn Vãn Nguyệt đã thu hút được 100 000 đô la quyên góp trong một thời gian ngắn.

Hạng nhì vẫn chưa được mười ngàn. Nếu như Trần Uyển Ước không xảy ra chuyện, bây giờ cô ta dễ gì có cơ hội thành công như thế này. Trần Uyển Ước để ly xuống bàn với một lực không hề nhẹ, tay dần dần lạnh lẽo.

Tiếng động không lớn không nhỏ làm Hạ Kỳ Sâm chú ý, anh nhìn về phía cô, "Đang êm đẹp, em tức cái gì?"

"Em không có tức." Trần Uyển Ước lập tức chối, ho khan, "Là một quý bà nhà giàu xinh đẹp điển hình, đức tính khoan dung không bao giờ so đo là đại diện cho con người em."

"Phải không?" Hạ Kỳ Sâm nhìn vào miếng bánh quy bị cô bóp vỡ, "Vậy em giải thích xem cái này là cái gì đây?"

Giận đến mức bóp nát miếng bánh.

"Em không để ý lỡ tay..." Trần Uyển Ước nhanh chóng bỏ miếng bánh xuống, rút khăn giấy ra lau tay, "Chỗ này chán quá, em tiện tay nghịch chút thôi."

Hạ Kỳ Sâm nhìn chằm chằm ly nước của cô, nhàn nhạt hỏi: "Em uống nước trái cây mà cũng say hả?"

Trần Uyển Ước không nói lời nào, lại yên lặng uống nước trái cây. Tên cẩu nam nhân này lúc cần thì không nói lúc không cần thì lại nói huỵch toẹt ra. Đúng là cô làm vậy để hả giận đó, rồi sao?

"Được rồi, anh nói đúng, em tức giận." Trần Uyển Ước nhún vai, "Em không chỉ tức giận mà em còn hâm mộ bọn họ có thể nhảy múa, cũng không biết bản thân đến năm nào tháng nào mới có thể nhảy như bình thường."

"Áp lực trong lòng em quá lớn."

"Em biết."

"Uống rượu có thể giảm bớt áp lực." Hạ Kỳ Sâm nghiêm túc đề nghị, "Em cởi lớp áo ren bên trong ra cũng được."

Trần Uyển Ước: "..."

Sao cô lại cảm thấy trọng điểm của câu là vế sau nhỉ? Hơn nữa lúc nói những câu này mặt anh rất bình tĩnh, người không hiểu tiếng Trung còn tưởng rằng anh đang bàn chuyện với cô chứ không phải là giở trò lưu manh.

Màn quyên góp sắp kết thúc, Trần Uyển Ước biết vũ đoàn của Giang Mạn Nhu đang dần được chú ý hơn. Cô ta lại tỏa sáng lần nữa trước mắt cô. Thôi kệ, không xem nữa.

Trần Uyển Ước đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi thì bàn tay lại bị Hạ Kỳ Sâm nắm lại: "Không chờ thêm một lúc nữa à?"

"Chờ cái gì mà chờ, người ta sắp trao giải luôn rồi kìa."

Cô vừa dứt lời, MC đột nhiên nâng cao giọng, thần thần bí bí nói muốn tuyên bố một chuyện lớn. Đầu tiên MC cho mọi người biết tối hôm nay sẽ có một vị đại gia có tấm lòng đã từ thiện một số tiền. Anh ta nói xong, các vũ đoàn đều bắt đầu vỗ tay.

Giang Mạn Nhu lại càng vỗ tay lớn tiếng, chắc chắn đại gia này sẽ bỏ phiếu cho bọn họ, dù sao cũng là tiết mục đặc sắc nhất, thời gian cũng dài nhất. Đè bẹp màn trình diễn của đám con nít chỉ trong một giây.

Đếm ngược ba mươi giây, MC tuyên bố số tiền được tài trợ. Một đại gia tài trợ năm triệu. Con số vừa được công bố, toàn hội trường dậy sóng, tiền đô la đó.

Cuối cùng, MC tuyên bố năm triệu đô được quyên góp cho màn trình diễn của —— Hội Quán Nhi Đồng trong trung tâm nghệ thuật!

Giang Mạn Nhu vốn định chuẩn bị đi lãnh thưởng, vừa nghe thông báo xong, bước chân cứng đờ. Mấy đứa trẻ vui vẻ hoan hô. Không chỉ có Giang Mạn Nhu, ngay cả Trần Uyển Ước cũng kinh ngạc. Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi bên cạnh, mặt đầy nghi ngờ: "Anh..."

Hạ Kỳ Sâm: "Xem tiếp đi."

Năm triệu tiền quyên góp được đóng góp, mấy tên nhà giàu rối rít hùa theo, bày tỏ đội trẻ em biểu diễn vô cùng xuất sắc, bọn họ đều nguyện ý tài trợ cho mấy đứa nhỏ đã cố gắng này.

Vũ đoàn Vãn Nguyệt ngập trong sự hâm mộ không được mấy giây đã bị đè xuống. Cuối cùng, tiền được quyên góp cho vũ đoàn bọn họ cũng không bằng một phần mười mấy đứa con nít! Toàn vũ đoàn ai cũng lúng túng.

Giang Mạn Nhu tốn không ít công sức lăng xê tên tuổi mình trên mạng, muốn mượn buổi diễn lần này để sao tác*, không ngờ bị một đội nhảy thông thường vượt mặt, sợ sau khi về nước phải đăng rất nhiều bài mới lấy lại được danh dự.

* Sao tác là việc nghệ sỹ cùng cố tình dựa vào tên tuổi của nhau hay một bên đơn phương giở chiêu trò nhằm tạo chủ đề xung quanh của cả hai để có thể nổi tiếng hơn, có đề tài thu hút dư luận hay fan của hai bên

Nhìn sắc mặt Giang Mạn Nhu đứng trên bục càng ngày càng kém, Trần Uyển Ước thở phào nhẹ nhõm, cô đã biết Hạ Kỳ Sâm làm gì để bọn họ lúng túng rồi. Cô hài lòng vỗ vỗ bả vai anh, "Chồng em thật giỏi, thưởng anh mấy cái hôn*."

* moah moah da

Hạ Kỳ Sâm: "Thưởng đi."

Trần Uyển Ước: "..."

Hạ Kỳ Sâm: "Ngay bây giờ."

Trần Uyển Ước: "..."

Cô chỉ thuận miệng nói thôi mà!!! Làm gì có ý khác. Hơn nữa chó cỏ còn hiểu moah moah da là gì?!

"Em đi vệ sinh." Trần Uyển Ước đỏ mặt, bận bịu mượn cớ, giống như con thỏ nhỏ chạy nhanh như một làn khói. Cô chỉ nói miệng thôi, anh lại còn tưởng thật.

Trần Uyển Ước đi rồi mới phát hiện mình vội quá, không mang theo túi xách và điện thoại, nghĩ thầm dù sao đi vệ sinh cũng không lâu, cô không thèm quan tâm nữa.

Rạp hát này cô đã tới rất nhiều lần, không đến nổi không tìm được phòng vệ sinh. Năm phút sau, Trần Uyển Ước đi ra rửa tay. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem khi về nhà nên giải thích, từ chối cái moah moah hồi nãy thế nào... Chắc anh không muốn moah moah thật đâu nhỉ?

Trần Uyển Ước chuẩn bị đi ra, cụm đèn trên đầu đột nhiên chợt lóe một cái. Hệ thống cung cấp điện công cộng ở nước E không ổn định bằng Trung Quốc, Trần Uyển Ước tự nhận lá gan mình không nhỏ, không quan tâm mấy.

Đèn nháy ba lần sau đó vụt tắt. Nhất thời, xung quanh rơi vào bóng tối. Trần Uyển Ước kinh ngạc đứng tại chỗ, theo bản năng dựa vào tường. Đầu óc đột nhiên bắt đầu choáng váng, mê man nặng trĩu, cả người cũng đứng không vững.

Trí nhớ giống như một thước phim điện ảnh chiếu ở trước mắt. Bóng tối giống hệt như hôm đó, nhìn không thấy đáy.

Cảm giác đau thấu xương khi lòng bàn chân bị kim đâm đến giây thứ ba mới rõ ràng, cái đau khiến người ta quên cả thở, trong đầu lúc đó chỉ có một suy nghĩ, cô chỉ không thể khiêu vũ, cô tiêu rồi, phải chết.

Ngoại trừ bóng tối, chỉ là bóng tối.

*****

Lúc ánh đèn được rọi tới, Trần Uyển Ước đang co người thành một cục, ngồi chồm hổm dưới đất, bộ đầm dài che hết cả chân, lúc này cô không hề để ý tới hình tượng nữa, đôi môi vì sợ hãi đã bị răng cắn rách.

"Uyển Uyển."

Chất giọng trầm thấp vang lên từ trong bóng tối.

Hạ Kỳ Sâm tới, Trần Uyển Ước còn co lại một cục, run lẩy bẩy, hai mắt nhắm nghiền như con thú nhỏ bị ngược đãi đã lâu, nghe được tiếng người còn lui về phía sau, giày cao gót không chịu được sự dày vò, một bên rơi ra.

Cánh tay đàn ông vươn tới, nâng cả người cô lên, phát hiện cô đã sợ tới mức không đứng nổi, chỉ có thể nửa đỡ nửa nâng.

"Uyển Uyển, anh đây." Hạ Kỳ Sâm thấp giọng trấn an. Ánh sáng vẫn chưa chiếu tới, bóng tối như lũ lụt nhấn chìm cả người cô.

"Đừng cắn." Hạ Kỳ Sâm cầm tay cô, nhíu mày, "Môi đã bị cắn tới chảy máu rồi."

Trần Uyển Ước giống như không nghe thấy, thờ ơ, gắt gao cắn môi, dường như làm vậy thì nỗi thống khổ trong lòng có thể thoát ra. Người đàn ông nâng cằm cô, nhẹ giọng cảnh cáo.

"Uyển Uyển."

"Em còn như vậy."

"Đừng trách anh không khách sáo."

Tay của anh bóp bóp hai gò má của Trần Uyển Ước lại nhưng cô cũng không nghe, máu trên môi càng ngày càng nhiều, trong bóng tối, màu máu càng đậm hơn.

Lần cảnh cáo cuối cùng không thành công.

Hạ Kỳ Sâm không phải là người đặc biệt kiên nhẫn, không cho Trần Uyển Ước có thời gian phản ứng, anh đã trực tiếp ép cô vào tường, một tay nắm hai cổ tay cô lại, một tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lấy đôi môi đang chảy máu.

Xung quanh yên tĩnh lại. Yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở. Người vốn đang bị nỗi sợ khống chế dần chậm rãi trợn to mắt, đồng tử trợn lên, không nhúc nhích nhìn anh.

Nụ hôn không tính là mạnh bạo, trăn trở êm ái. Cứ thế tách đôi môi của cô ra. Khoảng chừng mười giây, xung quanh đột nhiên sáng lên. Đèn trên vách tường đồng loạt chiếu rực rỡ, ánh sáng rọi vào hai người.

Trần Uyển Ước dần dần tỉnh lại, cũng có đủ sức để đứng thẳng người, chỉ là... Cô mơ màng nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, "Anh..."

"Nói muốn hôn anh." Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh, "Mà anh phải tới lấy?"

Cô ngạc nhiên. Được rồi... cô không cần phải tốn công suy nghĩ xem nên giải thích thế nào nữa. Bọn họ đã moah moah rồi.

"Đi thôi, lát nữa anh còn có một cuộc phỏng vấn." Hạ Kỳ Sâm cúi đầu quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nắm tay cô không buông, "Em đi theo anh, đừng để lạc mất."

"Em..." Trần Uyển Ước xoa môi, nhỏ giọng nói, "Anh mới vừa làm gì vậy?"

Hạ Kỳ Sâm: "?"

Cô yếu ớt nói: "Miệng em bị anh cắn rách rồi."

Hạ Kỳ Sâm: "..."

Rõ ràng là cô tự cắn mà!!!

"Là em tự cắn." Hạ Kỳ Sâm sửa lại. Trần Uyển Ước nghi ngờ: "Em cắn? Vừa rồi em..."

Cô chỉ nhớ mình đột nhiên hoảng sợ. Cô sợ tối? Nói chính xác, cô sợ cái loại bóng tối đó, tối mà không có một chút ánh sáng.

****

Buổi tối, bên ngoài có gió, thổi vù vù.

Trần Uyển Ước trở lại bình thường, trong vẫn lòng vẫn còn sợ hãi, đứng trên bậc thang chờ người đàn ông đứng cách đó không xa. Giống như những người cô gái khác, áo khoác cầm trong tay nhưng không mặc, bởi vì muốn làm dáng, chưa rét run thì chưa cần mặc.

Những cô gái khác cũng giống vậy, ai cũng không hy vọng trang phục đẹp đẽ của mình bị áo khoác che mất.

Lần biểu diễn từ thiện này còn có phần phỏng vấn, có rất nhiều màn hỏi đáp được thực hiện, dù sao cũng liên quan tới lòng nhân ái, nhà tư bản sẽ không làm mà không lưu tên.

Điều khiến cô nghi ngờ đó là Hạ Kỳ Sâm không thích xuất đầu lộ diện cơ mà!

"Nói về chuyện..." Trần Uyển Ước liếc mắt nhìn thư ký bị ra lệnh đứng bên cạnh mình, "Tên chó cỏ đó sao tính tình đột nhiên thay đổi rồi?"

Thư ký quèn: "??? Chó cỏ là ai?"

"À..." Trần Uyển Ước ngại ngùng cười hai tiếng, "Tôi nói là tổng tài của mấy anh."

Cô vô tình coi thư ký của Hạ Kỳ Sâm là Thu Đường, cái gì cũng nói toẹt ra. Thư ký tiếp tục truy hỏi: "Sao phu nhân lại gọi Hạ tổng là chó cỏ?"

Trần Uyển Ước nói nhỏ, "Anh muốn méc à?"

"..."

Theo lý thuyết, chuyện này phải nói cho Hạ tổng biết, thư ký quèn suy nghĩ. Nhưng Hạ phu nhân cũng không phải là đèn cạn dầu, tiếp tục nói nhỏ: "Anh định méc thế nào? Nói cho Hạ Kỳ Sâm biết vợ anh ta kêu anh ta là chó cỏ? Nếu tôi sống chết không thừa nhận, anh cảm thấy anh ấy sẽ tin tôi hay tin anh?"

Thư ký quèn: "..."

Quả nhiên lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất. Anh ta chưa tố cáo đã bị uy hiếp. Thư ký quèn lập tức cười ha hả: "Sao có thể chứ, tôi không định tố cáo đâu ạ."

"Anh còn chưa nói cho tôi biết sao anh ấy phải nhận phỏng vấn đấy?" Trần Uyển Ước nghi ngờ. Thư ký quèn cung kính trả lời: "Đại khái chắc là bởi vì Dung Kỳ ạ."

Trần Uyển Ước: "Vì Dung Kỳ... hai người đó có quan hệ?"

"Không phải." Thư ký vội chối, cũng không biết Hạ phu nhân sao mà nghĩ sâu xa thế, anh ta lập tức giải thích cho bà chủ, "Hạ tổng muốn tuyên chiến với Dung Kỳ."

Anh khiêm tốn quá cũng làm Dung Kỳ cảm thấy người chồng hợp pháp là Hạ Kỳ Sâm đây không có gì đáng để đề phòng. Trần Uyển Ước gật đầu, bày tỏ mình hiểu, lại cảm thấy không đúng. Không cần phải vậy chứ... Chó cỏ không cần làm thế đâu.

Trần Uyển Ước ngẩng đầu, nhìn nơi phỏng vấn ở cách đó không xa. Hạ Kỳ Sâm không thuộc một trong các thành viên của đội biểu diễn nhưng nhờ khoản tiền tài trợ quá lớn, xung quanh anh tràn đầy phóng viên vây quanh.

Phóng viên là người Trung Quốc, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn để hỏi một ít chuyện liên quan tới buổi biễu diễn, ngoài ra còn hỏi một vài vấn đề riêng tư.

Ngày thường Hạ Kỳ Sâm sẽ không trả lời, nhưng hôm nay ngược lại hiếm thấy, anh không từ chối.

Phóng viên giơ mic lên, lễ phép khách khí hỏi: "Hạ tổng, tôi muốn hỏi ngài mấy vấn đề riêng tư, ngài có thể trả lời không?"

"Hỏi đi."

"Ngài cảm thấy phụ nữ thế nào có thể lọt vào mắt ngài."

Loại này vấn đề quá riêng tư rồi. Hạ Kỳ Sâm lại không kiêng kỵ như trước kia, trả lời từng chữ một: "Mặc váy đỏ."

Nghe vậy, Trần Uyển Ước theo bản năng nhìn bộ váy đỏ trên người mình. Móa nó...

Cô vội khoác lên người chiếc áo khoác hồi nãy vừa chê.

"Thì ra Hạ tiên sinh thích phụ nữ mặc váy đỏ." Phóng viên lại hỏi: "Trừ cái này ra thì còn có điểm đặc thù nào khác không?"

Hạ Kỳ Sâm không mặn không lạt trả lời: "Thích vén tóc."

Lúc anh nói chuyện, cô đang vén tóc. Nghe được câu này, cô lập tức ngừng động tác vén tóc lại. Phóng viên tiếp tục hỏi: "Trừ cái này ra?"

Ánh mắt anh Hạ như có như không chiếu vào người Trần Uyển Ước bên này, tiếp tục trả lời: "Dễ xấu hổ."

Trần Uyển Ước: "..."

Cô sờ sờ gò má bởi vì xấu hổ mà nóng lên. Trời ạ. Chó cỏ đang nói gì vậy?

Phỏng vấn kết thúc, Hạ Kỳ Sâm đi thẳng về phía này. Trần Uyển Ước muốn không để ý cũng khó, tiến thoái lưỡng nan, càng không biết nên nói gì cho phải. Hạ Kỳ Sâm rất bình tĩnh, còn hỏi cô: "Em đang nghe lén à?"

Trần Uyển Ước: "..."

Cái này còn cần phải nghe lén sao? Mấy người phỏng vấn minh bạch như vậy, ngu mới không nghe được.

Nhưng cô không thể không chối: "Không có."

Anh cũng không vạch trần, cười nhạt hỏi: "Vậy em đỏ mặt cái gì?"

Trần Uyển Ước trầm mặc một hồi, "Bị cái sự cợt nhã của anh làm đỏ."