Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 10




Người đàn ông cao to đứng cạnh cô gái đang cầm chai nước suối, hai người nhìn cực kỳ xứng đôi, thậm chí cà vạt của anh còn đồng màu với váy của Trần Uyển Ước, nhìn như đồ đôi.

Vặn nắp chai nước thì được, nhưng gọi chồng trước đã. Nghĩ đến câu nói này, Trần Uyển Ước không biết nên khen anh hay là mắng anh không biết xấu hổ.

Người đứng xem như Thu Đường cũng phải bụm mặt. Hạ phu nhân đúng là quỷ nói dối, vừa rồi còn bảo Hạ tiên sinh sẽ không diễn cảnh ân ái trước mặt mọi người, thế bây giờ là gì đây? Hơn nữa cậu chắc chắn rằng mình không vặn nổi nắp chai nước? Tớ thấy cậu lộn mèo từ trước ra sau rất lưu loát, không hề mệt mỏi, sao ở cạnh ông xã một cái là nhõng nhẽo ngay cả nắp nước cũng không vặn nổi nhỉ?

"Được thôi." Trần Uyển Ước nói nhỏ, "Chồng giúp em vặn nắp chai nước nhé?"

Giọng nói mềm nhũn. Hạ Kỳ Sâm cầm lấy chai nước, ngón tay còn cạ bàn tay cô, dừng lại chốc lát, chọc Trần Uyển Ước run run, muốn lên tiếng thì anh đã mở nắp xong, đang đưa chai nước cho cô.

"Đi thôi." Hạ Kỳ Sâm nói, "Đã đặt xong phòng ăn rồi."

Trần Uyển Ước phối hợp: "OK."

Mặc dù bọn họ không giống như Thu Đường tưởng tượng, người đàn ông ôm người phụ nữ hoặc như một đôi tình nhân tay trong tay rời đi, nhưng Hạ tiên sinh Hạ phu nhân có thể show ân ái ở nơi công cộng thế này là đã rất an ủi người khác rồi.

Càng làm cho người ta vui mừng hơn là khi thấy mặt Giang Mạn Nhu như miếng gan heo, đen không tả nổi.

Cô ta không bao giờ ngờ tới một giây trước còn cười nhạo Trần Uyển Ước chưa thấy cảnh đời, một giây sau cô ta đã thành vợ của vị Hạ tiên sinh kia? Làm sao có thể?

Lại nói giữa Hạ Kỳ Sâm và Trần Uyển Ước không hề có bất cứ sợi dây liên hệ nào. Coi như hai người kết hôn thật thì sao không có tin nào truyền ra.

Nhìn Trần Uyển Ước như vậy, sợ là chỉ có thể dựa vào mặt mũi được bao nuôi, Trần gia đã suy bại thành như vậy, nhà nào còn muốn nhận lấy cục nợ này?

Giang Mạn Nhu dùng lý do này để an ủi mình, thế nhưng vẫn tức không nhịn được. Dù là bao nuôi hay vợ lớn thì thân phận của cô vẫn cao hơn trong tưởng tượng của Giang Mạn Nhu rất nhiều.

"Giả, nhất định là giả." Giang Mạn Nhu lầm bầm làu bàu, thậm chí bắt đầu dụi mắt, hy vọng nãy giờ chỉ là ảo giác. Cô ta xoa mắt một lúc lâu, sau đó định thần nhìn lại, loáng thoáng phát hiện Trần Uyển Ước vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cô ta.

Ánh nhìn kia của cô không có sự khinh miệt hay coi thường, chỉ ung dung lạnh nhạt, tựa như không đặt Giang Mạn nhu vào mắt, không coi cô ta ra gì.

Giang Mạn Nhu đang muốn trừng lại thì thấy Trần Uyển Ước mỉm cười. Người đẹp cười lên khuynh nước khuynh thành. Trần Uyển Ước vừa nhìn Giang Mạn Nhu cười, vừa giơ tay lên. Sau đó, cô giơ ngón giữa.

Giang Mạn Nhu: "..." Cô ta tức muốn bùng cháy!!!

Theo bước chân của người đàn ông, Trần Uyển Ước thuận miệng hỏi một câu: "Ở đây có hoa hồng đấy, anh ngửi thấy không?"

Vừa rồi lúc giễu cợt Giang Mạn Nhu, hai người bước đi cách nhau một khoảng, Hạ Kỳ Sâm dừng bước, kiên nhẫn chờ đợi, tranh thủ liếc mắt nhìn, hỏi ngược lại: "Là hoa của ai?"

Trần Uyển Ước chạy chậm đến bên cạnh anh, trả lời: "Giang Mạn Nhu thích hoa hồng nên ngày nào Dung Kỳ cũng mua một bó cho cô ta, cảm thấy thật lãng mạn."

Hạ Kỳ Sâm: "Vậy em có thích hoa không?"

Trần Uyển Ước: "Em hả...? Cũng thích."

Con gái mà, thích hoa tươi sô cô la là chuyện rất bình thường, huống chi hoa hồng xinh đẹp khiến người ta khó mà ghét nó. Cuối cùng anh nói: "Vậy anh cũng sẽ tặng em một ít."

Trần Uyển Ước bừng tỉnh. Người đàn ông này muốn tặng hoa cho cô? Anh nói tặng chắc là khách sáo thôi, giống như cuộc làm ăn trên bàn rượu, không giữ lời.

****

Ngày biểu diễn từ thiện đã tới, Trần Uyển Ước đang chọn lễ phục phù hợp trong phòng chứa quần áo. Xuất hiện trước công chúng, bị phóng viên chụp hình là điều khó tránh khỏi, là Hạ phu nhân, cô không chỉ muốn đoan trang mà còn muốn nổi bật giữa đám người.

Kiểu tóc thì tùy tiện bới là được, trời sinh có khí chất, làm kiểu gì cũng đẹp.

Cuối cùng cô chọn một bộ đầm dài màu đỏ rượu, bộ đầm hơi xòe ra, vòng eo được tô điểm thêm một sợi dây lưng màu đen có gắn đá lấp lánh, tông màu lạnh tôn lên đường nét khuôn mặt, để khí chất nghiêng về phía thanh tao nhã nhặn

Trong khi chỉnh lại váy áo, Trần Uyển Ước nghe lời nịnh nọt của năm sáu người giúp việc, vui như mở cờ trong bụng, tiếng xe hơi dưới lầu cuối cùng mới khiến cô chú ý.

Bây giờ chắc không thể nào là xe chở đồ dùng tới đâu, bọn họ sắp phải về nước rồi. Trong lúc nhất thời, Trần Uyển Ước không biết xe đó chở cái gì. Cô cầm vạt váy xuống lầu, phát hiện trên xe toàn là hoa hồng!

"Trời ạ." Trần Uyển Ước che miệng, "Chuyện này là sao đây?"

Tài xế và nhân viên một mực cung kính dùng tiếng Anh nói cho cô biết, đây là số hoa hồng Hạ tiên sinh tặng cô. Hoa hồng tươi trong khu vực và mấy thành phố cạnh bên đều được đưa tới đây hết.

Trần Uyển Ước khó nén vẻ kinh ngạc: "Không phải chứ..."

Thật là không tưởng tượng nổi. Một xe tải tràn ngập hoa hồng, sao lại tặng cô nhiều thế này? Không phải anh nói chỉ tặng một ít à? Ừm. Thì ra một ít trong miệng anh chính là nhiêu đây. Hôm nay cô mới biết.

Trần Uyển Ước không nhịn được gọi cho anh, muốn biết chuyện gì. Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh hỏi cô: "Thích không?"

Trần Uyển Ước hít thở sâu: "Anh đang lãng phí hoa tươi đó biết không?"

"Không lãng phí." Hạ Kỳ Sâm nhàn nhạt, "Phòng hoa hồng mứt hoa hồng phòng tắm hoa hồng đều tùy em lựa chọn."

"Nhưng mà..."

"Không phải em nói thích hoa hồng à?"

"Cho nên?"

"Cho nên anh mua hết."

Mua hết hoa không chừa cho Giang Mạn Nhu một cành nào, nếu Dung Kỳ muốn tặng thì phải ngồi máy bay chạy tới thành phố khác. Hoa hồng trong khu vực và gần thành phố đều bị Hạ Kỳ Sâm nhận thầu. Sau đó tặng cho cô vợ nhỏ nhà mình.

Loại chuyện lãng mạn này quả nhiên phù hợp tác phong của chó cỏ.

****

Cúp điện thoại, Hạ Kỳ Sâm bảo thư ký lái nhanh một chút. Không phải anh muốn nhanh đến buổi biễu diễn mà muốn về nhà sớm với vợ.

"Hạ tổng." Thư Ký tăng tốc, nịnh nọt nói, "Tôi phát hiện gần đây anh rất quan tâm Hạ phu nhân, chuyện nhỏ như mua hoa mà anh cũng muốn tự làm."

Hạ Kỳ Sâm không nhúc nhích, "Tôi phát hiện dạo này anh nói nhảm hơi nhiều."

Mặc dù bị quở trách nhưng thư ký quèn không hề lo sợ, Hạ tổng biết nói đùa chuyện tốt, nếu tức giận thật thì làm gì dễ dàng thế này. Lúc thư ký theo anh đi mua hoa, bởi vì nhân viên tiệm lỡ lời, sơ ý để bọn họ biết một chuyện.

Vốn là Hạ Kỳ Sâm cũng không tính mua cả một xe chở hoa, mua một bó tỏ ý là được. Ai ngờ chọn hoa xong rồi, nhân viên tiệm hỏi anh xem có muốn thêm thẻ viết chữ vào hay không.

Là một thẳng nam, dưới sự để cử của nhân viên, Hạ Kỳ Sâm chọn một thẻ hình trái tim màu hồng, giao cho nhân viên đi viết chữ. Nhân viên tiệm hỏi anh viết chữ gì, anh nói viết "tặng vợ yêu Trần Uyển Ước" là được.

Ai ngờ người nhân viên nghe được cái tên này xong thì xúc động cảm thán, nói cô gái này thật nhiều người theo đuổi, lâu lâu lại có người mua hoa tặng.

Câu này có nghĩa là ngoại trừ Hạ Kỳ Sâm, còn có người khác tặng hoa cho cô. Hạ Kỳ Sâm hỏi thăm được từ miệng nhân viên, cuối cùng xác nhận một chuyện. Người mua hoa hồng, hơn nữa viết danh thiếp là Dung Kỳ. Mỗi ngày anh ta mua hoa hồng không phải tặng Giang Mạn Nhu mà là muốn tặng cho Trần Uyển Ước, có điều cô không xuất hiện, bó hoa kia bị trao lộn người.

Tấm danh thiếp quá nhỏ, không có ai chú ý, mọi người cũng đương nhiên nghĩ rằng Dung Kỳ mua hoa cho Giang Mạn Nhu.

Là người chồng hợp pháp của cô, Hạ Kỳ Sâm không thể nào chấp nhận việc có một thằng đàn ông thúi khác mua hoa tặng vợ mình, thế nên anh trực tiếp mua hết hoa trong tiệm, cũng vung tay mua luôn hoa nơi khác.

Mới đầu thư ký còn thắc mắc, hỏi anh có nên nói chuyện này cho cô nghe hay không. Hạ Kỳ Sâm thẳng thừng từ chối. Nói cho cô nghe, Trần Uyển Ước không chỉ biết những vi đáng xấu hổ của Dung Kỳ mà còn biết sự hẹp hòi của chồng mình.

Chuyện này sao có thể nói cho cô biết chứ.

Khoảng nửa giờ sau, xe đã tới chỗ. Khi Hạ Kỳ Sâm tới, Trần Uyển Ước cơ bản đã sửa soạn xong. Bộ váy kiều diễm làm người ta bị mê hoặc từ cái nhìn đầu tiên, tông màu tối và lạnh làm cô giống như là nữ vương ưu nhã đi ra từ bóng tối rừng rậm.

Trần Uyển Ước đứng giữa những bó hoa hồng, cầm điện thoại di động tự chụp, con gái khi chụp hình rất ít quan tâm tới xung quanh, không để ý bên cạnh có người tới.

Thư ký đi sau lưng Hạ Kỳ Sâm, vừa đi vừa nịnh hót: "Hạ phu nhân hôm nay rất đẹp."

Bước chân anh hơi ngừng lại, liếc anh ta một cái, "Cần cậu khen chắc?"

"..."

"Cần cậu khen chắc" = "Vợ tôi chỉ tôi mới được khen"

Thư kí quèn im lặng, anh ta đơn giản chỉ muốn ca ngợi, không có ý gì khác. Thư ký tự cảnh cáo mình, liên quan tới Hạ phu nhân vẫn nên ít nịnh bợ thì hơn, anh ta không muốn số phận mình giống như Dung Kỳ đâu.

Phát hiện Hạ Kỳ Sâm đi tới, Trần Uyển Ước cố ý nâng váy, xoay một vòng trước mặt anh, ngón tay cầm một cành hồng, cố làm ra vẻ quyến rũ, "Em có đẹp không?"

Hạ Kỳ Sâm: "Tạm được."

Thư ký quèn: "..."

Mẹ anh chứ tạm được, Hạ tổng anh từ khi xuống xe đã cố định ánh mắt trên người phu nhân, sao lời đến khóe miệng lại thành "tạm được"?

Trần Uyển Ước đã sớm biết tên cẩu nam nhân này rất keo kiệt lời khen, không mong anh nói được lời hay, cô đeo lên bông tai xong lên xe.

Hình thức của buổi biểu diễn là quyên góp, các nhà tài trợ khắp nơi trên thế giới nếu thấy tiết mục hấp dẫn thì có thể tài trợ toàn bộ tiền cho tiết mục đó. Trần Uyển Ước có xem qua màn bỏ phiếu trên mạng, vũ đoàn Vãn Nguyệt được bỏ phiếu nhiều nhất, không hề nghi ngờ rằng vũ đoàn này có thể được tài trợ nhiều nhất.

Bọn họ được sắp xếp ngồi ở ghế VVIP, tầm nhìn cực tốt. Nhìn đám người kia mặc váy kiểu quý tộc châu Âu ra sân khấu, Trần Uyển Ước không hề hào hứng, trong lòng cảm thấy ngột ngạt.

Nhìn thấy hai vai chính là Giang Mạn Nhu và Dung Kỳ ra sân khấu, cô đã nắm chặt cái ly. Trần Uyển Ước cắn môi, nhìn về phía Hạ Kỳ Sâm: "Lát nữa bế mạc, anh không được quyên góp cho tiết mục của bọn họ."

Lần biễu diễn từ thiện này có sự tham dự và tài trợ của Hạ Kỳ Sâm, Trần Uyển Ước gõ chuông báo động cho anh trước, tránh không để tên nam nhân này giúp đỡ người ngoài.

Môi Hạ Kỳ Sâm giật giật, không trả lời, ngược lại thư ký đi cùng ngồi ở bên kia cung kính nói, "Phu nhân hãy yên tâm. Tiên sinh sẽ không tài trợ mà còn sẽ làm bọn họ lúng túng."

Trần Uyển Ước: "Lúng túng?"

Không đợi thư ký nói tiếp, Hạ Kỳ Sâm đã lành lạnh quét mắt, thư ký yên lặng ngậm miệng. Chậc, không được nói nhiều.

Trần Uyển Ước không hiểu, không tài trợ là được, anh còn muốn làm cái gì?

"Anh định làm gì vậy?" Trần Uyển Ước tò mò hỏi kỹ lại, "Anh làm sao khiến họ lúng túng chứ?"

Mọi người đã ở trên sân khấu, sắp bắt đầu biểu diễn, chỉ cần không xảy ra tai nạn thì sẽ không có chuyện gì.

Thấy anh không định giải thích, Trần Uyển Ước đặt hai ngón tay lên bàn, sau đó từ từ gõ xuống mặt bàn, cô hạ thấp giọng, thần thần bí bí hỏi: "Nói đi, anh định làm gì thế?"

Hạ kỳ sâm mặt mũi bất động: "Chờ lát nữa sẽ biết."

"Em muốn biết bây giờ, anh nói cho em biết thì có làm sao?" Trần Uyển Ước hỏi, có chút lo âu, "Làm bọn họ gặp tai nạn có thất đức lắm không?"

Mặc dù Trần Uyển Ước hy vọng Giang Mạn Nhu sẽ bị tai nạn giống mình nhưng những người khác trong vũ đoàn vô tội, cô không muốn liên lụy đến họ. Hạ Kỳ Sâm chắc sẽ không thất đức đến thế đâu nhỉ? Cô không nghĩ ra được cách nào ngoài cách này có thể làm bọn họ lúng túng.

"Nói đi, chồng?" Trần Uyển Ước thúc giục, đầu ngón tay di chuyển, nhảy đến trên cổ tay anh, như có như không có cào một cái.

Nhìn như nhẹ bỗng, không có ảnh hưởng gì, nhưng vẻ nũng nịu của cô đã lọt vào trong mắt người đàn ông, được không gian mờ tối và âm nhạc du dương làm nền, bộ lễ phục trên người cô cũng rất trùng hợp, từ bên Hạ Kỳ Sâm nhìn qua có thể thấy những mảng trắng như ẩn như hiện. Làm người ta suy nghĩ sâu xa.

"Hạ phu nhân." Giọng đàn ông trong trẻo vang lên, "Em tự trọng chút đi."

Trần Uyển Ước: "..."

Cô không tự trọng chỗ nào. Dùng đầu ngón tay múa múa trên tay anh xíu thôi thế là không tự trọng? Suy nghĩ một chút, thôi kệ cứ xem biểu diễn đi, Trần Uyển Ước thu hồi ngón tay, ánh mắt từ trên người anh dời đi.

Sân khấu được bố trí tinh xảo tỉ mỉ, người nào cũng mặc quần áo sang trọng hoa lệ cổ điển, làm hài lòng thị giác người xem. Trần Uyển Ước vừa xem biểu diễn vừa len lén để mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Trong ánh sáng mờ tối, đường nét khuôn mặt của anh gần như hoàn mỹ, lông mày sắc nét, nhìn còn khá nghiêm túc. Trần Uyển Ước hoài nghi, anh đang nhìn mấy cô gái trên sân khấu à?

Nhìn theo ánh mắt anh, không phải. Từ từ, Trần Uyển Ước mới phát hiện anh đang nhìn nam chính trên sân khấu, cũng chính là Dung Kỳ. Hạ Kỳ Sâm biết cô nhìn mình, hỏi: "Diễn viên nam nhảy ba lê ít lắm hả?"

Trần Uyển Ước chống cằm: "Rất ít."

"Vậy Dung Kỳ thuộc hàng khan hiếm?"

"Đúng."

Các tác phẩm múa ba lê xuất sắc đều lấy phụ nữ làm chính, phái nam ra sân rất ít, có lúc một người nam được vây quanh bởi hàng chục cô gái. Số lượng nam ít tới nỗi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà người ưu tú quả thật rất khan hiếm.

Trần Uyển Ước hăng hái suy đoán hỏi: "Sao thế, anh hâm mộ anh ta hả?"

Hạ Kỳ Sâm: "Hâm mộ cái gì?"

"Hâm mộ mỗi ngày anh ta được nhiều cô gái vây quanh thế á."

"Có gì tốt đâu mà hâm mộ?" Vẻ mặt Hạ Kỳ Sâm bình thản, "Bạn gái anh ta lại không đẹp bằng vợ anh."

"..."

Trần Uyển Ước trố mắt nghẹn họng. Chó cỏ hôm nay... Cũng biết nói chuyện quá. Cô không chớp mắt nhìn người đàn ông đối diện. Quá thần kỳ. Dạo này anh học sự sến súa này của ai vậy? Còn tìm cách khen cô trá hình nữa chứ.

Trần Uyển Ước nghiêm túc nhìn anh: "Chồng."

Hạ Kỳ Sâm: "Sao thế?"

Trần Uyển Ước: "Cuối cùng anh cũng về làm người rồi."