Muôn Trùng Nghìn Dặm

Chương 11




Vài ngày sau Hạc lại phải đi đãi tiệc khách hàng, lại về nhà muộn. Khi cô cầm thẻ tín dụng của công ty đi thanh toán quay trở lại, toàn bộ mọi người đã rời khỏi, chỉ còn lại mình trưởng phòng. Anh ta ngỏ ý muốn đưa cô về nhà nhưng cô một mực từ chối. Nhà của trưởng phòng và cô ở ngược hướng nhau, nếu đưa cô về không biết bao giờ anh ta mới tới được nhà. 

Giằng co một lúc thấy cô không có ý định đổi ý, anh ta mới để cho cô bắt taxi về nhà. Hạc ngồi trong xe ở ghế sau lơ mơ ngủ. 

Khi mắt he hé lên liếc nhìn đường mới phát hiện con đường đang đi không giống như bình thường. Cô tỉnh cả ngủ, trong ngực tim đập rầm rầm nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói với người taxi - "Chú ơi lúc nãy con đã nói muốn đến khu Nam Kỳ." 

"Không nhầm đâu em." - Người tài xế taxi trả lời - "Đi đường này gần hơn." 

Chữ "em" trong câu nói của người kia khiến Hạc được một trận rét run. Người kia rõ ràng là đáng mặt bác cô, cho vàng cô cũng không dám nhận anh. 

Vì quán ăn ở gần công ty, cho nên cô biết rất rõ con đường về nhà. Đường này không phải là hướng tới nhà cô. 

Người tài xế kia hình như không có ý định chuyển hướng. Cô không dám nói thêm, chỉ sợ nếu ông ta đang bày trò gì, cô quả thật không nên đóng vai quá thông minh. 

Hạc sợ đến nỗi dây thần kinh bay tán loạn, không ngừng hối hận, biết thế lúc nãy cứ thế ngồi xe của trưởng phòng cho rồi. Cô đành nặn ra một nụ cười, giữ cho giọng bình tĩnh lên tiếng nói - "Chú, con mới nhớ ra, nhà bạn con ở trên đường này, chú cứ cho con xuống ở đây cũng được." 

Cô vừa làm bộ chỉ chi một phía, vừa rút điện thoại ra, hỗn loạn suy nghĩ xem nên gọi cho ai. Cô chỉ có một cơ hội, phải gọi cho một người cô biết chắc chắn sẽ bắt máy vào giữa đêm như thế này. 

Trong não cô nghĩ đến một người. Cô không lưu số hắn, nhưng trong điện thoại vẫn còn danh sách cuộc gọi. 

San ở đầu bên kia nhấc máy gần như ngay lập tức khiến cô suýt nữa thì bật khóc vì mừng. Đầu bên kia gió vù vù thổi và tiếng động cơ rền rĩ đến điếc tai. Cô đoán chắc hắn đang bạt mạng đua xe nhưng cô chẳng màng, chỉ lớn tiếng nói hy vọng hắn sẽ nghe thấy. 

"Anh, em chợt nhớ ra nhà anh ở đường Vân Hải. Chẳng là em tiện đường đi ngang qua, anh ra đón em đi." 

Sở dĩ cô tôn hắn lên hàng anh là bởi vì cô muốn nhấn mạnh cho tên tài xế kia người quen của cô là đàn ông. Đầu bên kia tiếng gió và tiếng động cơ giảm dần, giống như người kia đang giảm tốc độ, cô nghe tiếng hắn càu nhàu - "Nửa đêm chị bị chí cắn à? Gọi đến nói vớ vẩn gì thế?" 

Cô nói tiếp - "Anh ra ngoài sẽ thấy em ngay. Xe taxi vàng biển XXXXX đấy. Em sắp tới nơi rồi." – Hạc có thói quen nhìn biển trước khi lên xe. Trước đây đồng nghiệp cô thường cười nhạo cô là rảnh rỗi sinh nông nỗi, lúc này cô lại cảm tạ thói quen tốt này của mình. Cô lôi hết vốn liếng quan sát của mình ra kể lể cho San, vừa liếc nhìn mặt tài xế đang sa sầm qua kính chiếu hậu. 

San hình như rất nhanh đã hiểu ra vấn đề. Hắn hỏi - "Chị đến nhà số bao nhiêu rồi?" 

Hạc liếc mắt ra ngoài, thấy biển sổ nhà 22, cô trừ hao vài căn, nói - "Nhà số 30 phải không, anh đứng trước cừa nhà à? Em biết rồi, đến ngay đây." 

"Tôi biết rồi. Chị đừng cúp máy, xuống xe ngay lập tức đi. Tôi sẽ cho người đến đón chị." – Tiếng động cơ và gió liền ào ào vang lên. 

Cô thấy người tài xế cũng đã nhận ra mình không phải là loại dễ chơi, kiên quyết cao giọng nói - "Chú, dừng xe lại, nhà bạn trai con đây rồi." 

Tên tài xế kia rốt cuộc cũng đã chịu đạp thắng. Hạc lập tức để tiền lại rồi mở cửa lao ra khỏi xe như chạy trốn. 

San hỏi cô – "Chị đã xuống xe chưa?" 

"Xuống rồi, nhưng ông ta vẫn đậu ở đó chưa chịu đi." – Cô vừa đi vừa nói. Bước chân gần như đang chạy. 

Tuy đã ra khỏi xe nhưng trên đoạn đường vắng tanh không một bóng người, chiếc xe kia đằng sau lưng của cô vẫn chưa chịu rời khỏi. Cô không dám ngoảnh đầu lại nhìn nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt người tài xế kia dõi theo mình qua gương chiếu hậu. Cả đời Hạc chưa từng gặp chuyện như thế, đây không phải lần đầu cô bắt taxi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp chuyện như thế. 

"Được rồi, chị cứ đi tiếp đi, tránh càng xa hắn càng tốt. Vừa đi vừa hát to lên cho tôi." 

"Hát? Hát cái gì?" – Hạc vừa đi vừa trợn mắt hỏi. 

"Gì cũng được." – Hắn giục – "Hát to vào, nếu có người nghe thấy càng tốt." 

Cô không biết nghĩ cái gì, cứ thế nghe lời hắn gân cổ rống lên – "Bắc Kim Thang, Cà Lang Bí Rợ..." 

Tuy là tình huống cấp bách, không ngờ bên đầu kia lại nghe thấy tiếng hắn phì cười. 

Cô vừa sợ vừa thẹn, uất ức gào lên – "Cậu dám cười. Tôi thề sẽ đăng số điện thoại của cậu lên mấy trang tìm bạn tình đồng giới." 

"Không cười." – Cô nghe hắn khẽ hung hắng ho – "Tốt lắm, cứ hát như thế đi." 

Cô cũng không thèm chấp hắn, cứ thế vừa đi vừa hát. Ở gần đó quả thật có một tiếng gào lên từ một căn chung cư gần đó – "Nửa đêm còn rống cái gì, để yên cho bố ngủ." 

Cô thấy có người đáp lại, tinh thần cũng ổn định thêm một chút cứ thế hát tiếp. 

Đột nhiên lại nghe thấy tiếng động cơ xe trờ tới. Cô nhìn thấy chiếc xe máy lao tới, cảm giác rất giống đang loi ngoi giữa biển nhìn thấy tàu cứu hộ, cô cật lực giơ tay vẫy, mừng quýnh quáng nói – "Có người đến rồi." 

Hắn đột nhiên đanh giọng nói vào điện thoại - "Chị nghe đây. Tuy chiếc xe đó có thể đúng là người của tôi cử tới, nhưng chị không được tuỳ tiện leo lên xe người khác nếu chưa xác định được danh tính của người ta. Nhất thiết phải hỏi cậu ta câu này "Bánh kem hôm nay có vị gì?", nếu người kia không trả lời "Cà ri sữa hột gà" thì chị nhất thiết phải chạy thật xa cho tôi." 

"Có bánh kem mùi đó sao?" – Cô hỏi. 

"Chuyện đó quan trọng lắm sao?" – Hắn nạt – "Tôi hỏi chị có nghe rõ không?" 

"Nghe rõ rồi." 

Chiếc xe kia vừa lúc đó thắng lại cái két trước mặt cô. Là một chiếc xe đua màu đen. Cô nhất thời hơi ngừng bước. Có lẽ vì chiếc xe lạ, cũng vì câu nói của San, cô lùi lại cảnh giác. 

Người trên xe nhảy xuống đến trước mặt cô, cả người đều trùm kín, đầu đeo mũ bảo hiểm nồi cơm điện cũng màu đen. 

Cô liền lên tiếng – "Đừng qua đây." 

Người kia quả thật dừng bước. Cô lại hỏi tiếp – "Hôm nay bánh kem có vị gì?" 

Người kia nghiêng đầu giống như suy nghĩ một chút, rồi đáp – "Vị dâu tây." 

Hạc lúc đó liền ngẩn người. Tuy đúng là đáp án sai, nhưng giọng nói này lại rất quen. Cô giơ tay chỉ về phía người kia, miệng thốt lên hai chữ – "Kim San." 

Người kia liền tháo mũ bảo hiểm xuống, quả nhiên để lộ cái đầu đỏ hoạch. Hắn ném cái mũ lên xe rồi giận dữ đi về phía cô. Vừa lại gần hắn đã đưa tay bóp miệng cô mắng một tràng – "Nói chị rằng không phải "Cà Ri Sữa Hột Gà" chị phải bỏ chạy, chị rốt cuộc có bao giờ nghe lời tôi nói không hả? Đây không phải chuyện đùa, nếu lần này không phải tôi thì sao? Phải để bị bắt đem bán chị mới chịu nghe lời đúng không? Hả?" 

Tuy bị mắng, nhưng giữa lúc dầu sôi lửa bỏng như thế nhìn thấy hắn cô lại chỉ thấy mừng đến suýt rơi nước mắt. Khuôn mặt giận dữ của hắn nhất thời đẹp rạng ngời như David Beckham hồi con chơi cho Manchester, lời hắn phun vào mặt cô cũng nhất thời cũng thánh thót giống như tiếng hát của Sam Smith, Hạc xúc động đáp – "Cho dù cậu có trả lời sai một ngàn lần, tôi vẫn nhận ra." 

San ngớ người nghe cô nói, sau đó lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn cô – "Tôi còn chưa hỏi tội chị, đêm hôm khuya khoắt chị rốt cuộc ra đường làm gì, để cho gặp chuyện này?" 

Nghe đến đây cô nhất thời mới nhớ ra chuyện chiếc taxi ban nãy. Quay đầu lại nhìn đã không thấy bóng dáng chiếc xe đó đâu. Hạc cũng cảm thấy kỳ lạ, lúc nãy rõ ràng là cô rất khiếp sợ, thể nào vừa nhìn thấy hắn liền quên bén chuyện này. 

Lúc này nỗi sợ hãi bỗng dưng quay trở lại. Tay chân Hạc bủn rủn ngồi phịch xuống đất. San cau mày nhìn cô hỏi - "Lại sao nữa?" 

Hắn tiến đến định đỡ cô dậy thì cô lại ngăn lại nói - "Chờ một chút, tôi đứng không được. Để cho tôi bình tĩnh lại một chút." 

"Chị đúng là đồ chết nhát." 

Hạc oán hận nạt hắn - "Cậu thì biết cái gì? Có biết đối với một cô gái đây là chuyện đáng sợ nhất hay không?" 

Khóe miệng hắn đột nhiên kéo lên, thành một nụ cười nhỏ, hỏi cô - "Lúc nãy chị đã nói gì?" 

"Tôi nói cái gì?" - Cô ngơ ngác. 

"Chị nói ai là bạn trai chị?" 

Hạc cứng đờ người. Quả thật lúc nãy do ngồi trên taxi trong tâm lý hoảng loạn lo đối phó với tên tài xế lái xe, cô có gọi hắn là bạn trai thật. 

Nhưng mà cô không nghĩ hắn nghe được, vì bên hắn gió và tiếng động cơ rất lớn. 

Cô cười gượng hai tiếng, nói - "Cậu đừng nói cậu cho là thật nhé, tôi chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy." 

Hắn cười cười nhìn cô - "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy." 

Lại nữa, lại dùng thành ngữ. 

"Cậu vừa lái xe vừa nghe điện thoại rất nguy hiểm." - Cô nói. 

Thấy cô còn cãi được là vẫn còn ổn, hắn nhún vai – "Được rồi, chị rốt cuộc còn muốn ngồi đây đến bao giờ?" 

"Nếu tôi đứng được còn muốn ngồi đây sao?"- Cái tên này thật không có chút kiên nhẫn. 

San chặc lưỡi một tiếng, đột nhiên cúi người xuống vòng tay qua người bế cô dậy. 

Hạc bị hành động của hắn dọa cho bất ngờ, liền giật bắn mình - "Cậu làm gì thế? Mau thả tôi xuống!" 

"Không đứng được thì ở yên đó cho tôi." - Hắn lạnh tanh ra lệnh cho cô. 

"Không cần, bây giờ tôi ổn rồi. Phiền cậu thả tôi xuống." 

"Ngồi yên." 

Trong khi cô còn đang nghĩ cách đối phó với hắn thì San đã đủng đỉnh đi tới đặt cô lên xe. 

Hạc bởi vì bất ngờ mà không kịp đề phòng. Khi cô nhận thức được thì mông cô đã hạ lên yên xe hắn. 

San vừa định buông tay ra thì Hạc đã vươn tay ôm ghì lấy hắn. 

Sự tình đột ngột này nằm ngoài dự đoán của hắn. Bà chị này bỗng dưng giữa đêm trên đường vắng ôm hắn, lại dồn dập hít thở bên tai hắn như thế là có ý gì. Hắn vội đưa tay kéo cô ra - "Chị làm trò gì thế? Lên cơn động đực à?" 

Hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy cả người Hạc run rẩy kịch liệt. 

Giọng nói cô như lạc đi, khẩn khoản - "Cho tôi xuống... Cậu làm ơn để tôi xuống xe..." 

Hắn chợt ngẩn người - "Chị làm sao vậy?" 

Hạc ở trong tay vẫn ôm chặt lấy hắn không buông. Hơi thở cô dồn dập như bị thiếu khí, cả người run rẩy theo từng cơn giống như trúng gió lạnh. Cô lặp đi lặp lại, giọng gần như van nài, thổn thức - "Cho tôi xuống xe, làm ơn cho tôi xuống xe." 

San bất đắc dĩ đành bế Hạc lùi lại, nhưng cô vẫn không bình tĩnh lại, vẫn còn lảm nhảm đòi xuống xe. 

San cảm thấy cô giống như đang bị kích động mạnh, thêm nữa lại có biểu hiện giống như bị nghẹt thở, đành ngồi xuống lề đường, xếp bằng trên đất, gom cô vào trong ngực, lấy tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng cô, nhẹ giọng trấn an cô - "Được rồi. Xuống xe rồi. Chị bình tĩnh lại đi. Thở đều vào." 

Cứ thế hắn ngồi trên lề đường dỗ dành cô một lúc lâu thật lâu. Đến khi thấy cô bắt đầu có dấu hiệu bình thường trở lại, không còn nói nhảm mà chỉ im lặng ôm hắn, hơi thở bình ổn đều đặn, hắn mới nơi lỏng tay đang siết quanh cô, nhẹ nhàng kéo cô ra, không ngờ nhìn lại thì thấy cô lại đã ngủ thẳng cánh cò bay. 

Hắn nửa giận nửa buồn cười, muốn đưa tay nhéo má gọi cô dậy nhưng nhìn gương mặt ngủ bình yên của cô, lại nhớ đến vẻ kích động đến đáng thương của cô ban nãy, hắn lại không đành. 

Hắn thở dài. Giữa đêm trên đường vắng hắn bị kẹt lại với một cái xác không dám lên xe hắn. Bảo hắn phải làm sao để về? 

Hắn rút điện thoại ra gọi. Đầu bên kia thằng bạn thân Min liền gào lên - "Đang nửa đường đua cậu phóng đi đâu giờ còn chưa về? Có biết làm tôi thua hết bao nhiêu tiền không?" 

"Mỗi mình cậu mất tiền chắc." - Hắn làu bàu - "Đến khu Vân Hải đón tôi đi." 

"Đón cậu?" - Min sửng sốt - "Xe sao rồi mà không tự về được? Cậu gặp tai nạn nữa à?" 

Hắn liếc cô vẫn đang say ngủ trên tay mình, nói - "Nói là tai nạn cũng không sai đâu." 

Min cười hề hề bên đầu kia điện thoại - "Từ ngày gặp em gái kia, tôi thấy cậu liên tục bị tai nạn, xem ra là bị người ta ám rồi." 

"Bớt nói nhảm đi." - San nạt - "Đừng đi xe máy, đưa xe hơi tới đi, nhớ kêu thêm người để lái xe tôi về." 

Nói xong không chờ bạn mình đáp hắn lập tức dập máy. 

Mười phút sau, một chiếc xe hơi đen quả thật trờ tới trước mặt hắn. Xe vừa thắng lại, Min đã nhảy ra gào rú chỉ vào cô gái trong tay San - "Mỹ nữ này là nhặt được ở đâu?" 

San cau mày - "Mắt cậu so le hả? Này mà cậu gọi mỹ nữ?" 

Min toét miệng cười - "Với tôi, tất cả các cô gái đều đẹp." 

San lắc đầu bó tay. 

Vừa lúc đó một người thanh niên khác cũng từ trong xe bước ra, tiến đến chào hắn. Hắn phân phối cho người đó lái xe hắn về rồi vẫn ôm Hạc ngồi lên ghế sau. 

Min leo lên ghế phụ đằng trước, hỏi - "Kim thiếu gia, đi đâu đây?" 

"Về nhà tôi." - Hắn đáp. 

Min trợn mặt quay lại nhìn hắn trân trối - "Cậu vừa nói về nhà cậu?" 

"Ừ." 

"Cô em này cũng về?" 

"Ừ." 

Đôi mắt một mí của Min mở ra to đùng, trợn trừng nhìn San, cuối cùng hắn nuốt nước bọt nói - "Muốn ra mắt gia đình cậu sao? Cậu suy nghĩ kỹ càng chưa thế?" 

"Trưa ngày mai tôi phải đi ăn với một số người. Dù sao cũng phải về nhà, không thể để cô ấy ở giữa đường được." 

"Cậu có thể để cô ấy lại chỗ tôi." 

San trầm ngâm một chút rồi phun ra một câu - "Tôi không tin tưởng cậu." 

Min bất mãn nhìn hắn - "Tôi và cậu là thanh mai trúc mã, bên nhau mấy chục năm, cậu dám nói vì cô gái này mà không tin tưởng tôi?" 

"Thanh mai trúc mã là thành ngữ để chỉ con gái và con trai." - San lẳng lặng nói. 

Min cũng không thèm để ý lời hắn nói - "Cậu nghĩ cho kỹ đi. Cậu mình đồng da sắt chắc chắn là không sao rồi, nhưng mỹ nữ này thì đảm bảo có sao đó." 

San im lặng nhìn ra ngoài cửa một chút, sau đó hắn quay lại nói - "Thôi được, đưa cô ấy qua nhà cậu. Trước khi đi ăn ngày mai tôi sẽ ghé qua, nếu cô ấy thiếu một cọng tóc, tôi sẽ ném xác cậu ra đường rồi bảo anh em cán xe qua."