Muốn Nói Yêu Em

Chương 27




Vốn là Tống Tiểu Tây đang đi bên bờ sông thì nhận được hai cuộc điện thoại của Giang Thừa Mạc, nhưng cô không đáp lại. Cho đến khi anh gọi đến lần thứ ba, Tống Tiểu Tây trực tiếp ấn tắt điện thoại.

Buổi tối cô không ngủ được, liền suy nghĩ lý do hoàn hảo từ để chối Lý Duy Diệp. Có lẽ anh đã thất vọng đối với cô rồi, thế nên rốt cục đưa ra tối hậu thư. Tống Tiểu Tây mô phỏng một lần tâm tình của anh, lại mô phỏng một lần mình và anh sau khi đính hôn, thậm chí cả cảnh tượng kết hôn, cuối cùng không thể thuyết phục giả thiết mình sẽ sống vài chục năm với anh.

Trước đây cuộc sống của Tống Tiểu Tây trời yên biển lặng, vẫn luôn không ủng hộ hành vi của những người bị tình cảm vây khốn. Nhưng giờ suy nghĩ một chút, bây giờ chuyện của cô cũng như vậy, hơn nữa còn là một chân đạp hai thuyền khiến mọi người khinh bỉ nhất.

Chỉ là hai chiếc thuyền này, một cái là cô chủ động bước lên, còn cái còn lại là bị buộc lên, Tống Tiểu Tây chóng mặt run rẩy rất nhiều, không phải không có ác ý mà nghĩ, dứt khoát để cô nhảy xuống sông thì tốt lắm, để hai chiếc thuyền này tự sinh tự diệt, cô thật lười phải đau đầu về những chuyện này, chờ chiếc thuyền tiếp theo tới giải cứu là được.

Cứ như vậy cô coi đó là lối thoát tinh thần, vào ngày thứ hai lên đường đi nghỉ phép ở đảo Hải Nam.

Trước khi đi, cô không quên gửi trả Cáp Đa lại cho Giang Thừa Mạc. Dĩ nhiên không phải cô tự mình đưa tới cửa, mà là truyền lại thông qua chị họ. Chị họ không giải thích được hành động đà điểu này của cô, suy nghĩ một chút nói: “Hai người bọn em thật sự cãi nhau?”

“Hai bọn em? Em với ai?”

“Làm trò, biết rõ còn hỏi. Em và Giang Thừa Mạc, gần đây mỗi người đều không bình thường.”

”Em không bình thường thật ra là đúng. Nhưng Giang Thừa Mạc làm sao anh ấy có thể không bình thường hả? Không phải anh ấy rất tốt sao.” Tống Tiểu Tây nở nụ cười như hoa, “Hơn nữa làm sao em cãi nhau với anh ấy được, hai chúng em rõ ràng là đoạn tuyệt quan hệ mới đúng.”

Ba năm trước Tống Tiểu Tây từng tới Hải Nam, kế hoạch lộ trình lần này của cô cơ bản giống với với lần Giang Thừa Mạc đưa cô đến đây, cùng đặt một khách sạn. Cô luôn thiếu ý nghĩ thăm dò, thích bảo thủ không thích thay đổi, đã có sẵn con đường liền ghét đi sang con đường mới khác, như thế cũng có chút giống với thói quen thường ngày của Giang Thừa Mạc.

Thời điểm cô ngâm mình ở suối nước nóng nhận được điện thoại của Giang Thừa Mạc, một lần nữa trực tiếp không tiếp, lại không tự chủ nhớ về mối quan hệ tay ba, cô đau đầu muốn chết, ở trong không gian rộng lớn dứt khoát một mình đọc to tất cả các tác phẩm có thể nhớ được của Đương Thi Tống Từ, liều mạng muốn xua đuổi những thứ khiến cho người ta phiền lòng kia.

Phong cảnh Hải Nam làm cho con người ta mê say, ngày thứ hai cô đội nón đeo kính râm nhàm chán ở trên bờ nghịch cát, quay đầu lại nhìn dần dần hình thành một tòa thành cát, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn một chút, đột nhiên hai ống quần xuất hiện trước mắt cô.

Tống Tiểu Tây từ từ nhìn lên, lọt vào trong mắt là đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần màu sáng, mặc chiếc áo bó hiện lên vai rộng eo gầy, lên trên là một đôi môi mỏng, lên nữa là chiếc kính râm, dưới ánh mặt trời khuôn mặt người nào đó đang nhíu mày.

Giữa hai người có hai chiếc kính râm, nhưng Tống Tiểu Tây vẫn có thể cảm giác được Giang Thừa Mạc đang đứng nhìn chằm chằm vào cô.Cô kinh ngạc trong nháy mắt nhưng rất nhanh ngậm miệng, ở nơi này ngồi xếp bằng, cúi đầu tiếp tục xây một nửa tòa thành trước mặt.

Hai người, người đứng người ngồi giằng co trong chốc lát, cho đến khi Tống Tiểu Tây nghĩ mình sắp bị mặt trời nướng chín, Giang Thừa Mạc mới nửa ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Tống Tây.”

Tống Tiểu Tây lạnh lùng đáp lại: “Vị tiên sinh này, tôi là Tống Tiểu Tây, không phải Tống Tây. Ngài nhận lầm rồi.” (Cãi nhau nên mình để “Anh – Tôi” cho nó kịch tính, ٩(^‿^)۶)

Cô vẫn chờ anh làm khó dễ, nhưng không nghĩ tới anh hơi nhếch nhếch khóe môi, lại nghe lời nói lại ba chữ: “Tống Tiểu Tây.”

“…” Tống Tiểu Tây nhịn xuống mong muốn ngẩng đầu quan sát anh, nói: “Vị tiên sinh này, bên kia hạt cát còn nhiều mà. Ngài cách xa hơn một chút được không?”

Anh vươn bàn tay phải ngày trước bị miệng hổ của cô cắn chảy máu đầm đìa ra, còn chưa đụng tới mô hình tòa thành, đã bị Tống Tiểu Tây nhẹ nhàng bâng quơ đẩy ra.

Rốt cục Tống Tiểu Tây nâng mi mắt lên: “Anh tới làm gì? Không phải anh nói muốn đoạt tuyệt quan hệ sao?”

Giang Thừa Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, chậm rãi nói: “Lúc đầu không phải anh nói như vậy.”

Từ bờ cát Tống Tiểu Tây đứng lên, một cước đá bay mô hình căn bản đã xong, quay đầu bước đi.

Bước chân của cô không bằng bước chân rất lớn của Giang Thừa Mạc, liền đi như bay, ngay cả bị ngã giữa chừng cũng không dừng lại. Chỉ là vừa đi vừa thấy mắt cá chân có vấn đề, lại đem cảm giác khác lạ này quay trở về. Ở sau lưng Giang Thừa Mạc không nhanh không chậm đi theo cô, cô chạy vài bước anh cũng đi nhanh vài bước, cô đi chậm lại anh cũng bước nhỏ bước chân, một thời gian ngắn sau Tống Tiểu Tây đi vẫn thấy anh ở phía sau, người đột nhiên thay đổi, lặng lẽ cầm một hòn đá mượt mà bóng loáng lên ném thẳng vào trán của anh.

“Sao anh đi theo tôi?”

Cục đá cách chóp mũi của Giang Thừa Mạc nửa thước thì theo đường vòng cung rơi về phía quần áo của anh, một bộ quần áo mỏng manh của anh bị gió biển thổi bay bay, phác thảo ra đường cong rất mơ hồ, Giang Thừa Mạc vươn tay chụp lấy, cục đá rơi xuống bàn tay anh, sau đó thản nhiên mở miệng: “Bên kia không chỉ có một khách sạn của em.”

“… Anh vô sỉ!” Tống Tiểu Tây tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói bừa: “Tôi cảnh cáo anh, tôi không biết anh, anh đừng có đi theo tôi. Nếu đi theo tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Ở trường học em còn có lớp phải không? Em cứ chạy trốn như vậy sao?”

“Liên quan gì đến anh?” Trong gió biển Tống Tiểu Tây gào lên về phía Giang Thừa Mạc, “Anh ít chụp mũ đàn áp tôi đi! Tôi không cần nghe lời anh! Bản thân tôi đã là người trưởng thành, tôi tự có trách nhiệm với mình, cần anh quản sao?

“Anh tới Hải Nam làm gì? Quay về thành phố T đi! Nghe nói không có công việc anh sẽ chết sao? Không phải anh vội vàng hẹn hò với chị Tả Tiêm đi thăm Tống Thường Thanh sao? Không phải anh xem thường những người chỉ biết hưởng thụ mà không làm gì sao? Hơn nữa, nghe nói không phải tôi chỉ là hệ thống windows2000 não heo sao? Anh tới tìm heo làm gì? Không phải anh rất luôn khinh bỉ tôi sao? Anh là mì sợi sao? Quản được nhiều như thế?”

Giang Thừa Mạc lại nhìn trời, khe khẽ thở dài: “Khi nào thì anh nói anh làm việc muốn chết? Em mơ mộng nhiều quá.”

Tống Tiểu Tây lại cúi người, ném qua một hòn đá, kết quả đều rơi xuống trước mặt anh không xa, Tống Tiểu Tây liếc mắt nhìn biểu tình ung dung của anh, lạnh lùng cười giễu cợt, tiếp tục quay đầu khập khiễng đi.

Cô ở tầng ba của khách sạn, khập khiễng đi lên bấm thang máy, một khắc cửa thang máy đóng thì bị Giang Thừa Mạc mở ra, sau đó Tống Tiểu Tây trơ mắt nhìn anh vững vào rảo bước đi vào, vững vàng xoay người, vững vàng đứng ở trước cửa chờ thang máy đi lên.

Không riêng phổi mà ngay cả ruột Tống Tiểu Tây cũng tức đến điên mất.

Thời gian rõ ràng chỉ có mấy giây, nhưng Tống Tiểu Tây lại cảm thấy kéo dài như mấy giờ. Chờ thang máy mở ra lần nữa, cô đi vòng qua anh, mặc dù khập khiễng nhưng vẫn chạy chậm đến cửa phòng mình, sau đó trong khoảnh khắc mở cửa phòng, dư quang khóe mắt cô lại liếc về phía Giang Thừa Mạc đang cầm thẻ chuẩn bị mở cửa phòng bên cạnh.

“Giang Thừa Mạc!”

Một giây sau khi cô hét lên từ trong phòng Giang Thừa Mạc lùi trở lại, đứng ở đó nghiêng đầu, tỏ vẻ thản nhiên chờ đợi động tác kế tiếp của cô.

Tống Tiểu Tây chỉ vào anh, hít thật sâu một hơi, nói: “Anh tới Hải Nam để họp hả?”

Anh quay một vòng thẻ mở cửa trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nói: “Anh đặc biệt trở về để tìm em.”

Tống Tiểu Tây ngừng một chút, say đó nặng nề hừ một tiếng: “Không phải anh muốn chúng ta tuyệt giao từ lâu sao?”

“Khi nào anh nói tuyệt giao?”

“Trước kia là ai nói trong vòng ba ngày nếu em không chia tay với Lý Duy Diệp, thì không cần đến tìm người đấy nữa?”

Giang Thừa Mạc lại quay thẻ mở cửa trong tay một vòng, chỉ hơi nghiêng đầu, mắt cũng không nhìn về phía cô. Cho đến khi Tống Tiểu Tây sắp nhìn anh đến thủng một lỗ, mới lại nhàn nhạt mở miệng: “Không phải quả thật em cũng không tới tìm anh sao?”

Lời của anh khiến cô có chút biến hóa, mà giọng nói lại có hơi kỳ quái, rõ ràng nghe vẫn là ngắn gọn trầm thấp, mang theo chút từ tính, nhưng so với lúc trước có chút bất đồng. Mặt Tống Tiểu Tây sa sầm nhìn anh, nhưng lại không nhìn ra dấu vết gì trên khuôn mặt tê liệt vạn năm không đổi của anh, không thể làm gì khác hơn là đẩy mạnh cửa ra nữa rồi đóng sầm lại.

Vào cửa cô cẩn thận tựa vào vách tường để nghe động tĩnh phòng bên. Nhưng mà hiệu quả cách âm của khách sạn này quá tốt, cô chỉ có thể nghe được chính tiếng hít thở của mình. Tống Tiểu Tây dậm chân, đi vòng vo ở các phòng hai lần, ném toàn bộ gối ôm từ trên giường tới ghế sa lon rồi lại từ ghế sa lon ném tới trên giường, cuối cùng rửa mặt qua loa, nặng nề ném mình vào giữa giường, dứt khoát nhắm măt đi ngủ.

Trong thời gian cô ngủ không lâu thì nghe được tiếng gõ cửa vang lên hai lần. Lần đầu tiên trong lúc mơ mơ hồ hồ hình như cô nghe được âm thanh Giang Thừa Mạc, vốn đang cho là ảo giác, sau đó phát giác tiếng chuông cửa kéo dài có vẻ không đúng, thoáng tỉnh táo đầu óc thì ra anh ở bên ngoài cánh cửa hỏi cô về vấn đề bữa trưa, Tống Tiểu Tây ngồi dậy, cầm gối ôm dậm chân đi qua, ném gối ôm vào cửa, lớn tiếng nói: “Tôi không cần phải đi ra ngoài ăn cái gì với anh!”

Cô nói xong bên ngoài không có âm thanh, chờ lúc nhìn vào mắt mèo thì bên ngoài đã không còn ai. Tống Tiểu Tây nhẹ nhàng “Ah” một tiếng, nheo lông mày dậm chân lần nữa: “Thời điểm hồi trước em dỗ anh thiếu kiên trì như thế sao? Anh chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn heo chạy chứ?”

Cô lầm bầm lầu bầu vài câu, bên ngoài vẫn không có người. Sự tức giận của Tống Tiểu Tây đã vơi đi giờ lại tăng lên không ít, nhặt gối ôm từ mặt đất lên ném tới ghế sa lon, tiếp tục buồn bực trong đầu ngủ.

Không nghĩ tới không lâu sau cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa, lần nữa Tống Tiểu Tây vọt tới trước cửa, dùng một câu như vừa rồi nói về phía cánh cửa, lúc này không ngờ ngoài cửa ngừng trong chốc lát, một âm thanh tỉ mỉ nhẹ nhàng vang lên: “Tiểu thư, tôi nhận được điện thoại tổng đài, nói cô cần một cái khăn lông.”

“…”Tống Tiểu Tây không thể làm gì khác hơn là mở cửa, bên ngoài quả thật là một người phục vụ, cầm một cái khăn lông dày mềm mại màu trắng trên tay. Cô trợn mắt nhìn một hồi lâu, mới nghẹn ra một câu hỏi: “Tôi không yêu cầu cái này mà.”

Phục vụ ngắt ống nghe bên tai, xác nhận lại một lần nữa, mỉm cười nói: “Người khách ở phòng bên nói cô phải dùng tới.”

“… Không thể hiểu nổi.” Tống Tiểu Tây vừa lầm bầm vừa nhận lấy, “Anh ấy có nói gì khác không?”

“Không có.”

Chờ phục vụ vừa đi, Tống Tiểu Tây treo khăn lông ở gương trang điểm bên cạnh thì mới cảm thấy từng trận đau đớn ở mắt cá chân. Vừa rồi cô chỉ lo đối phó, giờ phút này một cơn đau nhức đánh tới, đau đến nhất thời hít sâu một hơi, lập tức ngồi ở trên bồn cầu.

Cô cởi giày từng li từng tí, rốt cuộc đã thấy mắt cá chân sưng lên như sườn núi nhỏ. Hầu như còn lớn hơn so với quả đấm của cô.

Cô quên mất cách trị trẹo chân là chườm lạnh, lại tập tễnh chống vách tường tìm tòi trên Internet. Chưa tìm được mấy trang thì nghe tiếng gõ cửa ổn định vang lên, Tống Tiểu Tây dựng thẳng lỗ tai hỏi: “Ai đấy?”

“Mở cửa.”

Tống Tiểu Tây nhảy cà tưng tới cửa, vừa mở vừa chống eo, vịn vách tường duy trì tư thế gà vàng độc lập, mắt tròn trịa trừng trừng như viên bị thép, giọng điệu không tốt như cũ: “Anh lại tới làm gì?”

Giang Thừa Mạc cúi đầu xem cô, lại ngẩng lên nhìn một chút, nói: “Chân của em bị trẹo?”

“Không phải anh biết rõ rồi sao?”

“Tại sao biết rõ rồi anh còn hỏi hả?”

“Vậy anh bảo phục vụ đưa khăn lông tới làm gì?”

Mặt Giang Thừa Mạc không thay đổi nhìn cô, đột nhiên lật tay lại, có thêm hai túi chườm đá.

Khóe mắt Tống Tiểu Tây nhảy lên, lầm bầm một câu “Giả bộ tốt bụng”, nói xong lại muốn đóng cửa, bị Giang Thừa Mạc nhanh tay nhanh mắt cản lại, sau đó do chênh lệch về sức mạnh, cả người cũng tiến vào bên trong cửa. Nhất thời Tống Tiểu Tây vừa giận vừa tức: “”Tôi cho anh đi vào rồi sao?”

“Tống Tiểu Tây”, khóe mắt Giang Thừa Mạc bắt đầu xuất hiện từng đợt khí lạnh. “Em giỏi lắm.”

Theo bản năng cổ Tống Tiểu Tây rụt một cái, rất nhanh lại ưỡn thẳng sống lưng, học bộ dáng ngày xưa của anh cười lạnh một tiếng: “Tôi giỏi rồi hả? Chân của tôi xoay tới xoay lui đều không phải do anh sao? Anh mới là người đầu sỏ gây nên!”

Giang Thừa Mạc nghiêng mặt nhìn cô không có hình tượng lớn tiếng nói chuyện, đợi cho mọi âm thanh trong phòng đều biến mất, liền kéo cổ áo của cô không màng cô tay đấm chân đá xách tới đầu giường phòng ngủ, rồi đi ra bàn trang điểm cầm khăn lông, sau đó ngồi xuống chiếc ghế thấp cạnh giường. Tống Tiểu Tây lại muốn giơ chân đá anh, bị anh biết trước xách lấy chân, sau đó lại lấy cái khắc đặt lên đùi, xoa nhẹ nhẹ ở chỗ đau của cô, muốn bóp xuống, cổ Tống Tiểu Tây lập tức co lên bất động.

Anh giễu cợt liếc mắt nhìn cô một cái, dung khăn lông bao lấy túi chườm đá thoa lên mắt cá chân, Tống Tiểu Tây “Shh…” một tiếng, động tác của anh cũng không có dừng tí nào. Một lát sau, trong phòng bắt đầu vang lên âm thanh hơi nức nở của Tống Tiểu Tây: “Anh nói mà không giữ lời, khốn kiếp, hỗn đản, vương…” Hai chữ phía sau ngưng lại sau khi bị ánh mắt lạnh lẽo của anh quét tới, mím mím môi lại nói tiếp: “Tóm tại em chán ghét anh!”

Giang Thừa Mạc cười nhạo một tiếng.

“Không phải anh không để ý tới em sao? Không phải anh muốn vạch rõ giới hạn với em sao? Không phải anh ngạo mạn y như con khổng tước sao? Không phải anh mắt cao hơn đầu khinh bỉ dân đen sao? Anh tới Hải Nam làm gì?”

“Thuộc tính của khổng tước là con sao?”

“Anh đừng nghĩ nói sang chuyện khác!”

Trong chốc lát Giang Thừa Mạc mím môi im lặng không lên tiếng, trầm giọng nói: “Không phải buổi sáng anh nói nguyên nhân rồi hả?”

Tống Tiểu Tây mở mắt tò mò: “Em không nghe thấy! Lại nói anh tính nguyên nhân này là gì?”

Giang Thừa Mạc giả vờ muốn bóp ở chỗ đau của cô, Tống Tiểu Tây khinh bỉ nhìn anh, khiêu khích: “Anh bóp à? Sao không bóp tiếp? Bóp đi!”

Sau đó mặt Giang Thừa Mạc không thay đổi tay thật sự nắm lại.

Lập tức Tống Tiểu Tây ô oa một tiếng khóc lên: “Anh hèn hạ vô sỉ! Để anh bóp anh liền bóp à? Đau chết người anh biết không? Sao anh không thử bóp của mình một chút đi?”

Giang Thừa Mạc nhẫn nại nghe một phút, thấy cô không có dấu hiệu dừng lại, lạnh lùng mở miệng: “ Giả bộ khóc liền ném em ra ngoài cửa sổ.”

Kỹ sảo Tống Tiểu Tây bị vạch trần, thanh âm thút thít lập tức dừng lại. Nghiêng đầu sang chỗ khác hừ một tiếng, ôm gối ôm vào trong ngực, lại nghẹo cổ không để ý đến anh. Quá năm phút đồng hồ thấy anh không có ý để ý tới cô, xoay đầu lại, mở miệng, lại mở miệng, rốt cuộc không cam lòng lại không nhịn được phá vỡ trầm mặc: “Chẳng lẽ anh không biết nói xin lỗi gì gì sao? Trên lý thuyết anh nói không để ý liền không để ý sao? Tinh thần của em bị tổn thương nặng anh biết không?”

Giang Thừa Mạc chỉ cúi đầu thoa túi chườm nước đá, không chút để ý nói: “Anh thấy em tốt lắm.”

“… Hèn hạ vô sỉ! Khốn kiếp! Hỗn đản! Vương… Tóm lại anh đi chết đi!”