Muốn Ngài Hôn Em

Chương 62: Phía trước có ánh sáng, mau chạy đến.




Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Sáng sớm hôm sau, Quý Dư Chu đưa Giang Tầm Dục đến chỗ ở của Dung Nhung.

Đi qua rừng trúc rậm rạp, Dung Nhung đã đợi ở đó từ lâu. Ngày hôm qua, khi Quý Dư Chu hỏi ông có thời gian không, nói muốn đưa Giang Tầm Dục đến thăm, Dung Nhung đã rất khϊếp sợ, thậm chí còn phải liên tục xác nhận trong thông tấn khí rằng có phải là...do Giang Tầm Dục chủ động hay không.

Và hôm nay, sau khi Giang Tầm Dục thực sự đến, Dung Nhung không có một chút hung hãn, chỉ nhàn nhạt chào hỏi hai người họ.

"Chào buổi sáng, cháu muốn uống gì? Tôi có trà thơm và nước chanh." Dung Nhung mỉm cười vỗ vỗ đầu của mình, "À quên, người trẻ tuổi các cậu có phải đều thích nước hoa quả có ga hay gì đó không? Con trai tôi cũng thích, nếu cháu muốn, tôi có thể đến tủ lạnh tìm cho cháu."


Thái độ rất bình thường, giống như trưởng bối chiêu đãi vãn bối đã lâu không gặp.

Điều này khiến trái tim vốn đang treo ngược của Giang Tầm Dục thả lỏng một chút, cậu nở nụ cười nói: "Không cần phiền như vậy, cháu uống nước lọc là được rồi."

Quý Dư Chu trịnh trọng nói: "Tôi cũng không cần, cám ơn ngài."

"Được rồi." Dung Nhung cười cười, chỉ vào chiếc ghế gần đó, đứng dậy rót một cốc nước cho Giang Tầm Dục, "Đến ngồi đây trước đi."

Giang Tầm Dục gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào ghế mây trước mặt, hai tay cầm lấy cốc nước, lễ phép cảm ơn.

Dung Nhung cũng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Quý Dư Chu đang đứng bên cạnh, Quý Dư Chu hiểu ra: "Hai người muốn nói chuyện riêng sao?"

Dung Nhung nhìn Giang Tầm Dục, hòa ái cười cười: "Có được không? Hay là cháu nghĩ có Quý tiên sinh ở đây thì sẽ thoải mái hơn một chút? Cháu không cần phải miễn cưỡng chính mình."


"Cháu..." Giang Tầm Dục do dự một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Cháu tự mình cũng được."

"Vậy được rồi." Quý Dư Chu gật đầu, cách mũ trùm đầu xoa đầu Giang Tầm Dục, "Anh đợi em trên xe."

Giang Tầm Dục cầm cốc, nhìn Quý Dư Chu bước đi.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Sau khi bóng dáng của Quý Dư Chu khuất hẳn sau rừng trúc, Dung Nhung mới lại lên tiếng: "Uống chút nước đi? Trên đường đi hẳn là khá xa đúng không?"

Giang Tầm Dục cúi đầu nhấp một ngụm nước trong cốc, nước ấm truyền đến dạ dày, cậu ngồi trên chiếc ghế mây màu sắc tươi tắn, còn được trang trí bằng những bông hoa nhỏ, mọi thứ xung quanh đều rất ấm áp, không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.

Cậu trả lời câu hỏi của Dung Nhung một cách nghiêm túc: "Là Quý tiên sinh lái xe tới đây, mất khoảng nửa giờ ạ."


"Quý tiên sinh lúc thường rất bận sao?"

"Vâng...thỉnh thoảng..."

"Hai người có hay ra ngoài chơi không?"

"Cũng xem như có ạ, khi nào rảnh Quý tiên sinh sẽ đưa cháu ra ngoài chơi..."

......

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Hai người cứ như vậy mà câu được câu không trò chuyện, từ thời tiết hôm nay đến việc sắp xếp rừng trúc như thế nào sẽ trông đẹp hơn, thậm chí Dung Nhung còn mang đến một ít bánh quy nhỏ, nói là tự tay ông nướng, muốn Giang Tầm Dục nếm thử.

Mùi thơm ngào ngạt lan tràn trong miệng, bánh quy mềm nhuyễn, thần kinh căng thẳng của Giang Tầm Dục dần dần thả lỏng, ngữ khí cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc mới vào cửa.

Ăn xong điểm tâm, Dung Nhung rốt cuộc cũng vào chủ đề chính: "Nghe nói ngày hôm qua hai người đã đi..."
Hắn không trực tiếp nói ra danh từ đó, nhưng ánh mắt vẫn âm thầm cẩn thận quan sát phản ứng của Giang Tầm Dục.

"Tới phòng huấn luyện quang tử thương."

Phản ứng của Giang Tầm Dục bình tĩnh hơn nhiều so với mong đợi của Dung Nhung, cậu chủ động hoàn thành những gì Dung Nhung chưa nói xong, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi.

Dung Nhung gật đầu, thản nhiên đặt tay lên tay cầm ghế: "Phòng huấn luyện quang tử thương của Quân đoàn Đệ nhị hẳn là lớn nhất và tân tiến nhất trong bốn quân đoàn. Cảm giác thế nào?"

Giang Tầm Dục nhìn Dung Nhung, im lặng một lúc, hít sâu một hơi, không trả lời đề tài của Dung Nhung, mà đi thẳng vào vấn đề: "Ngài không cần cẩn thận như vậy, mức độ như thế, cháu vẫn có thể tiếp thu."

Giọng nói của cậu trầm hơn, mang theo ít ngột ngạt: "Cháu...cháu đã cố gắng rất nhiều lần, ngay cả khi có Quý tiên sinh ở bên cạnh, nhưng cháu vẫn không nổ súng được, tay của cháu run lên, hoàn toàn không nghe theo kiểm soát của cháu."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Giang Tầm Dục nhíu mày, giọng điệu cũng rất khẩn trương, Dung Nhung nhấp một ngụm trà trước mặt, ngữ khí vẫn như trước: "Không sao cả, đây vốn là một quá trình phải diễn ra tuần tự, cháu chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi."

"Nhưng mà..." Giang Tầm Dục mím chặt môi, "nhưng cháu muốn nhanh lên, mau chóng đứng cùng một chỗ với Quý tiên sinh, mà không phải trở thành một con quái vật bất cứ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát làm ngài ấy bị thương, cháu hiện tại như thế này...ở bên cạnh ngài ấy giống như một quả bom hẹn giờ, cháu, cháu không muốn làm tổn thương ngài ấy. "

Bàn tay đang cầm tách trà của Dung Nhung dừng lại một lúc, nheo mắt lại, tinh tường phát hiện ra vấn đề trong lời nói của Giang Tầm Dục: "Cháu nói...cháu không muốn làm tổn thương Quý tiên sinh?"
"Đúng vậy, chỉ cần Quý tiên sinh ở bên cạnh cháu..."

Chỉ cần Quý tiên sinh ở bên cạnh cậu...

Giang Tầm Dục đột nhiên nghĩ tới điều gì.

Khi cậu xem sách hoặc những bức ảnh liên quan đến quang tử thương, cảm giác bài xích trong lòng cậu cũng không mãnh liệt như vậy, Quý tiên sinh đưa quang tử thương cho cậu, mặc dù cậu run rẩy nhưng vẫn thành công nhận lấy, sau đó tay của Quý tiên sinh bao trùm lên tay cậu...

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý tiên sinh, Quý tiên sinh...Quý tiên sinh!

Cậu đã xem hàng nghìn bức ảnh quang tử thương, cũng đã tay không luyện tập rất rất nhiều lần, chỉ là vật này, động tác này, cậu không sợ.

Điều cậu sợ không chỉ là quang tử thương, mà quan trọng hơn, cậu sợ mình sẽ nã súng làm tổn thương Quý tiên sinh.
Cho dù lý trí nói với cậu rằng quang tử thương không nhằm vào Quý tiên sinh, nhưng cảm tính vẫn không ngừng nhắc nhở cậu rằng chỉ cần cậu bóp cò, bi kịch năm đó sẽ tái diễn.

Cậu không muốn làm tổn thương người mình yêu nhất.

Vì vậy, khi Quý tiên sinh ở đó, cậu không dám nổ súng.

Dung Nhung hiển nhiên cũng phát hiện điểm ấy, hỏi, "Vậy nếu...cháu bắn một mình thì sao?"

Đôi mắt Giang Tầm Dục sáng lên, nhưng nhanh chóng ảm đạm: "Nhưng mà...không có Quý tiên sinh, mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa. Cháu muốn nổ súng, cũng muốn có thể bình tĩnh nổ súng ở trước mặt ngài ấy."

Dung Nhung mỉm cười, thấy nước trong cốc của Giang Tầm Dục đã hết, ông lại giúp cậu rót tiếp: "Như lúc nãy tôi đã nói, đây là quá trình cần phải thực hiện từng bước một, từng chút tiến bộ đều đáng được khích lệ. Có lẽ cháu có thể thử một lần."
Hắn dừng lại một lúc, rồi nói thêm: "Tôi tin rằng Quý tiên sinh sẽ rất vui khi thấy sự tiến bộ của cháu."

Giang Tầm Dục còn muốn phản bác, nhưng khi nghe được nửa câu sau của Dung Nhung, lời nói đã đến cổ họng đột nhiên tắt ngấm, nhìn chằm chằm vào cốc nước vừa mới rót vào, còn đang có gợn sóng hồi lâu, cậu mới thấp giọng "vâng" một tiếng.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Trở lại xe, Giang Tầm Dục chỉ thấp giọng chào hỏi Quý Dư Chu một câu, sau đó im lặng ngồi xuống.

Quý Dư Chu không khởi động xe ngay lập tức, duỗi tay ra, tự nhiên giúp Giang Tầm Dục điều chỉnh lại dây an toàn đã bị xoắn lại, hắn sợ sẽ tạo áp lực tâm lý quá lớn cho Giang Tầm Dục, nên cũng không hỏi cậu và Dung Nhung đã nói những gì, nhẹ nhàng hỏi: "Em đói chưa? Bữa trưa em muốn ăn gì?"
Giang Tầm Dục còn đang đắm chìm trong lời nói của Dung Nhung, sửng sốt một chút mới nói: "...Em làm được."

Giọng nói của Giang Tầm Dục bất giác nặng nề, Quý Dư Chu cũng không hỏi cậu nữa, khởi động xe, cười nói: "Muốn ăn lẩu không? Trước tổng bộ quân đoàn có một nhà hàng lẩu mới mở, thoạt nhìn không tệ lắm."

Ngữ khí của Quý Dư Chu quá tự nhiên, hắn hoàn toàn không giống như vừa đưa Giang Tầm Dục đi gặp bác sĩ tâm lý, mà càng giống như hắn thực sự vừa đưa cậu đến gặp một người bạn cũ, gặp gỡ, tán gẫu rồi tạm biệt.

Giang Tầm Dục càng áy náy: "Quý tiên sinh...Em..."

Quý Dư Chu bật chế độ lái tự động vươn tay xoa đầu Giang Tầm Dục: "Sao vậy? Em không muốn ăn lẩu sao? Còn mì thì sao? Anh nhớ lúc trước em nói quán mì cạnh nhà ăn rất ngon, em có muốn ăn không?"
Quý Dư Chu quá ôn nhu, động tác của đôi tay cũng rất nhẹ nhàng, thậm chí đôi mắt còn lấp lánh ánh sao dịu dàng, giống như đang nâng niu bảo vật trân quý nào đó. Giang Tầm Dục liền chua xót.

Quý tiên sinh quá tốt, tốt đến mức như đang ở trong một thiên hà xa xôi không thể tiếp cận. Trước đây cậu vốn nhút nhát và uất ức, sợ Quý tiên sinh sẽ chán ghét cậu vì chờ đợi cậu quá lâu, hắn sẽ bỏ rơi cậu và không muốn để lộ sự xấu xa của mình.

Nhưng giờ đây, cậu đã hòa giải với một bản thân rụt rè, tự ti và vụng về ngày đó.

Nếu một bước đuổi không kịp vậy thì chạy thêm vài bước, rồi chạy thêm vài bước nữa, dù chỉ còn cách Quý tiên sinh một chút thôi, cậu cũng sẵn sàng thử sức.

Bởi vì từ xa, người đàn ông với đôi mày kiếm mắt sao này đã mở rộng vòng tay với cậu, nhẹ nhàng động viên cậu: "Phía trước có ánh sáng, mau chạy đến."
Giang Tầm Dục chậm rãi nâng mắt lên, đôi mắt xanh như ngọc nhìn Quý Dư Chu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định: "Quý tiên sinh, em muốn thử một lần nữa."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Sau khi ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày, Quý Dư Chu rốt cuộc lại đưa Giang Tầm Dục đến phòng huấn luyện quang tử thương.

Gỡ lỗi trang bị xong, Quý Dư Chu bất giác nhíu mày: "Em thật sự muốn ở đây một mình sao?"

"Vâng." Ánh mắt Giang Tầm Dục đầy kiên định cùng khát vọng.

"...Ừm, anh sẽ đợi em ở bên ngoài."

Ngày đó, nghe Giang Tầm Dục nói muốn luyện tập một mình, Quý Dư Chu từ chối không chút do dự, quang tử thương quá nguy hiểm, Giang Tầm Dục lại có chút sợ hãi nó, nếu mất kiểm soát, cậu có thể sẽ tự làm mình bị thương.
Nhưng hiếm thấy Giang Tầm Dục không có ý định thỏa hiệp, kiên trì không ngừng năn nỉ hắn, đôi mắt xanh biếc tràn đầy khẩn cầu.

Một khi Giang Tầm Dục trở nên quật khởi, ngay cả Quý Dư Chu cũng sẽ không có biện pháp gì với cậu, lại thêm Dung Nhung cũng không ngừng thuyết phục hắn, vì vậy Quý Dư Chu mới miễn cưỡng đồng ý.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, lấy quang tử thương từ trong ngăn kéo ra, trịnh trọng đưa cho Giang Tầm Dục, lại nhìn Giang Tầm Dục một cái thật sâu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng huấn luyện.

Giang Tầm Dục nhận lấy quang tử thương, hít sâu một hơi rồi từ từ nhắm mắt lại.

Sau một lúc, cậu mở mắt ra, chậm rãi nhắm ngay hồng tâm.

Phản xạ có điều kiện của cơ thể cậu không ngạc nhiên chút nào mà xuất hiện, cánh tay cậu lại bắt đầu run lên, sắc mặt tái mét.
Giang Tầm Dục run rẩy, cánh tay buông xuống.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Thực ra, Quý Dư Chu cũng không đi xa, sau khi bước ra khỏi phòng huấn luyện, hắn ngồi xuống ở hành lang bên cạnh, bật quang não, mở thiết bị giám sát, quan sát mọi động tĩnh trong phòng.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Quý Dư Chu lạnh xuống, âm thầm hối hận chính mình đã quá nuông chiều Giang Tầm Dục và quá tin tưởng Dung Nhung, hắn muốn đẩy cửa bước vào thì lại thấy Giang Tầm Dục giơ súng lên.

Giang Tầm Dục nghiến răng, nhìn về phần đỏ trắng giao nhau ở bia ngắm.

Vang lên bên tai là những méo mó của đêm hôm đó, những tiếng la hét chói tai, tiếng chuông cảnh báo inh ỏi và những lời bàn tán của hàng xóm...Trước mắt cậu là vẻ mặt đau đớn của bố mẹ và máu me không ngừng tuôn ra.
Đôi môi tái nhợt của Giang Tầm Dục run lên.

Thả lỏng đi, xung quanh không có ai cả, Giang Tầm Dục buộc mình phải bình tĩnh lại.

Quý tiên sinh không có ở đây, mày sẽ không thể làm tổn thương ngài ấy.

Mày sẽ không thể làm tổn thương một Quý tiên sinh anh tuấn, dịu dàng và mạnh mẽ như một vị thần giáng thế như thế.

Mày phải học cách bảo vệ ngài ấy.

Giang Tầm Dục nhắm mắt lại, dùng ngón tay bóp cò súng.

"Đoàng."

"Lạch cạch."

Khoảnh khắc quang tử thương tuột khỏi tay cậu một cách không kiểm soát, một viên đạn đã được bắn ra, để lại một vết đạn đen ngay rìa bia ngắm.

Cậu đã làm được.

Dù vẫn không kiềm chế được và ném súng ra ngoài nhưng trước đó, cậu đã bóp cò thành công.

Giang Tầm Dục lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, Quý Dư Chu cũng đồng thời đẩy cửa đi vào.
Hắn sải bước đi tới, đi đến trước mặt Giang Tầm Dục dường như đã kiệt sức, ôm chặt lấy cậu.

Xung quanh là hơi thở ấm áp và quen thuộc, giọng nói của Giang Tầm Dục run rẩy: "Quý tiên sinh, em làm được rồi."

Quý Dư Chu không nói lời nào, chỉ mạnh mẽ ôm người vào lòng, liên tục hôn xuống.