Muốn Ngài Hôn Em

Chương 59: Quãng đời còn lại.




Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Trời vẫn còn mưa, Quý Dư Chu lái xe còn Giang Tầm Dục thì ôm con mèo ngồi trên ghế phó lái, hai người nhanh chóng đến bệnh viện thú y.

Cô gái trẻ ở bệnh viện cẩn thận kiểm tra thân thể cho con mèo. Bàn tay hơi lạnh lẽo sờ soạng trên thân thể con mèo, con mèo hết lần này đến lần khác nhìn lại, khi nhìn thấy Giang Tầm Dục và Quý Dư Chu đứng bên cạnh nó mới thả lỏng một chút, tiếp tục phối hợp kiểm tra.

Đôi mắt màu gừng lóe sáng, tiếng kêu yểu điệu mà ngọt ngào.

Sau khi kiểm tra kỹ càng, cô y tá cuối cùng cũng thả con mèo ra và lấy ra một con cá khô nhỏ đút nó ăn như một phần thưởng. Con mèo ngửi ngửi một chút, cái mũi hồng nhạt khẽ nhúc nhích, há miệng, răng nanh nhỏ sắc bén chạm vào con cá khô, ngậm vào miệng nhưng không có bước tiếp theo.


Nó nghiêng đầu, nhảy nhẹ xuống bàn, đặt con cá khô trước mặt Quý Dư Chu và Giang Tầm Dục như thể đang lấy lòng, kêu meo meo rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nó cho răng đây là vật tốt hiếm có nên nhịn ăn, nó muốn đem tặng cho hai chủ nhân của nó.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Cô y tá "Ồ" một tiếng, đôi mắt không khỏi híp mắt: "Con mèo này thật ngoan, thật đáng yêu!!"

Cô tiện mắt nhìn lướt qua tờ khai thông tin của con mèo mà hai người vừa điền: "Con mèo này tên là gì...ơ, là mèo hoang ư? Vẫn chưa có tên sao?"

Giang Tầm Dục gật đầu: "Tôi nhặt nó ở vườn hoa nhỏ dưới lầu."

Cô y tá không tin được chậc chậc hai tiếng: "Thần kỳ thật đó, ngay cả những con mèo được nuôi từ nhỏ đến lớn cũng hiếm khi phân biệt được đồ ăn ngon."


Khóe miệng Quý Dư Chu nhếch lên một chút, ẩn ý liếc nhìn Giang Tầm Dục bên cạnh: "Có lẽ là nó giống chủ của nó."

Biết rõ Quý Dư Chu đang nói đến tính cách của mình, mà không biết tại sao Giang Tầm Dục đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trước khi đến đây, cậu mềm giọng cầu xin Quý Dư Chu chậm lại...Ngay lập tức, cậu xấu hổ đến mức đỏ mặt quay đi chỗ khác.

Cô y tá cũng không nghĩ ngợi nhiều, lại cảm thán con mèo này quá có nhân tính, sau đó đến phòng thuốc lấy một mũi vắc xin để tiêm cho con mèo.

Con mèo vẫn ngoan ngoãn, mặc dù khi bị kim đâm vào cơ thể nhỏ bé của nó liền run lên, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn, hai bàn chân trước không rút ra, móng vuốt cũng an phận thu lại trong đệm thịt, không hề có ý muốn cào người trầy xước.

"Tiểu bảo bối ngoan quá! Được rồi, ba tuần sau trở lại tiêm thêm một mũi nữa."


Cô y tá mỉm cười rút kim tiêm ra, xoa bóp bàn chân trước của con mèo một lúc rồi thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, hai người nhớ đặt tên cho nó sớm nhé. Nghe nói nếu gọi tên nó nhiều hơn thì nó sẽ càng thân với chủ hơn đó."

Khi hai người điền vào phiếu thông tin vừa rồi, cột tên của con mèo trống trơn, cô y tá vốn không quan tâm đến những chuyện nhỏ như vậy, nhưng con mèo này thực sự rất đáng yêu cho nên cô lại nói thêm vài câu.

Quý Dư Chu gật đầu: "Cảm ơn."

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Hai người lại mua thêm một balo đựng mèo và một số đồ dùng cho mèo ngay tại bệnh viện thú y, sau đó đặt con mèo vào chiếc balo.

Mùi bên trong balo có chút xa lạ, con mèo kêu hai tiếng, móng vuốt víu chặt không muốn đi vào, Quý Dư Chu cười khẽ, sờ sờ đôi bàn chân nhỏ của nó an ủi: "Ngoan, kiên trì một chút, rất nhanh sẽ về nhà thôi."
Có thể là ngữ khí của Quý Dư Chu quá ôn nhu hoặc cũng có thể là mùi trên người Quý Dư Chu khiến nó yên tâm, con mèo thật sự thu mình vào trong balo, nhưng đôi mắt to tròn vẫn nhìn ra bên ngoài.

Nụ cười trong mắt Quý Dư Chu càng đậm: "Thật sự là giống y như chủ nhân của mày."

Ngồi trong xe, con mèo làm ầm ĩ một hồi, sau đó nheo mắt nằm im, nhìn bộ lông mềm mại của nó, Giang Tầm Dục đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt vô thức liếc nhìn Quý Dư Chu.

Quý Dư Chu cười một tiếng: "Sao vậy? Có việc hửm?"

Cậu không ngờ hành động nhìn trộm của mình lại bị phát hiện dễ dàng như vậy, Giang Tầm Dục xấu hổ nhìn sang chỗ khác, thấp giọng nói: "Em chỉ là...đột nhiên nghĩ ra một cái tên."

"Nói anh nghe xem."

Giang Tầm Dục dừng lại một lát: "Ngài...ngài không thích cũng không được cười em."
Quý Dư Chu mỉm cười: "Yên tâm."

"Gọi là 'Dư Sinh' đi."

Tiểu chu tòng thử thệ, giang hải kí dư sinh.(*)

Quý Dư Chu nhanh chóng hiểu được ý nghĩa sâu xa của cái tên này, không ngừng nắm chặt tay Giang Tầm Dục thêm một chút: "Được, vậy gọi là 'Dư Sinh'."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Hai người xem như là hai vị khách cuối cùng mà bệnh viện thú y tiếp đón, khi họ rời đi thì bên ngoài trời đã tối đen.

Ban đêm, cảm giác mát lạnh đậm hơn ban ngày, mưa cũng lớn hơn.

Gió lạnh không ngừng thổi tới, phả vào người, hòa cùng mưa lạnh.

Con mèo hiển nhiên sợ thời tiết như vậy, thu mình trong góc xa trong balo, Giang Tầm Dục do dự một hồi, liền lấy nó ra ôm vào trong lòng, theo bản năng mà ôm nó chặt hơn một ít.
Lúc hai người đi ra ngoài cũng không nghĩ nhiều, cũng không có mặc quần áo dày, cả hai đều chỉ mặc một chiếc áo khoác, Quý Dư Chu cau mày nói: "Mau về thôi."

Giang Tầm Dục gật đầu, hai người chạy đến chỗ đỗ xe.

Mưa to gió lớn, gió lạnh xen lẫn nước mưa tạt lên người, dù có ô nhưng cũng không có tác dụng gì, cả hai đều bị ướt mưa. Trong xe đã bật hệ thống sưởi ấm nhưng Giang Tầm Dục vẫn hắt xì hai cái liên tiếp.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Sau khi trở về, Giang Tầm Dục lập tức đi tắm, sau đó Quý Dư Chu còn trông cậu uống một chén trà gừng nóng, nhưng đến tối cậu vẫn phát sốt.

Trong giấc ngủ, Giang Tầm Dục cảm thấy nóng lên, đầu óc choáng váng, toàn thân không còn sức lực. Cậu muốn mở mắt, nhưng lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, trong bóng tối, dường như cậu nghe thấy một âm thanh có phần chói tai, giống như tiếng chuông, cậu muốn vươn tay ấn tắt, nhưng không thành công.
Cậu ậm ừ lầm bầm, "Ồn quá..."

Sau một lúc, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tay của Quý Dư Chu vẫn đang đặt trên công tắc của chuông báo động, hắn cau mày nhìn Giang Tầm Dục đang co ro trên giường.

Buổi tối hắn vừa ngủ không được bao lâu, chuông báo động trong phòng của Giang Tầm Dục vang lên, nhắc nhở trong phòng có người thể chất không bình thường, Tiểu C cũng tỉnh dậy, vội vàng bay tới cửa phòng của Quý Dư Chu, nhanh chóng gõ cửa: "Quý tiên sinh! Không ổn rồi, ngài mau đến xem Tiểu Tầm Dục!"

Quý Dư Chu vội vàng đứng dậy đi đến phòng của Giang Tầm Dục, mu bàn tay lên vầng trán đỏ bừng của Giang Tầm Dục, rất nóng.

Sau một khoảng thời gian điều trị, thân thể của Giang Tầm Dục tốt hơn trước rất nhiều, nhưng dù sao thì cơ địa của cậu rất kém, lạnh một chút là dễ dàng sinh bệnh, hắn cũng hết cách rồi, cứ chậm rãi nuôi vậy.
Quý Dư Chu thở dài, gọi cho Lữ Hà Vọng.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Trong lúc chờ Lữ Hà Vọng đến, Quý Dư Chu lấy quang não ra tìm kiếm trên thanh tìm kiếm: "Đứa nhỏ bị sốt thì phải làm sao?" Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Tầm Dục không còn là trẻ con nữa, hắn cười cười xóa hai chữ đầu đi.

Có rất nhiều kết quả tìm kiếm, Quý Dư Chu lướt ngón tay lên xuống, cuối cùng nhíu mày, đi vào phòng tắm cầm ra một chậu nước nóng, bỏ khăn vào, vắt khô lau người cho Giang Tầm Dục.

Quý Dư Chu chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, động tác có chút không thuần thục, nếu là người khác thì hắn sẽ không bao giờ tự mình động thủ, nhưng khuôn mặt đỏ bừng và đôi mày nhíu chặt của Giang Tầm Dục quả thực rất làm người ta thương, Quý Dư Chu bất đắc dĩ thở dài, động tác trên tay cứng đờ nhưng lại vô cùng cẩn thận.
Lúc này, thân nhiệt Giang Tầm Dục dường như cao hơn trước, ý thức càng mờ mịt hơn, thân thể bởi vì khó chịu mà giãy dụa, Quý Dư Chu giúp cậu lau người, có thể cảm giác được hô hấp nóng rực trên người cậu.

Chiếc khăn lướt qua trán và hai má, Quý Dư Chu vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cậu qua, cụp mắt xuống, giọng nói đầy ôn nhu: "Chờ một lát, bác sĩ sẽ đến ngay, ngoan."

Giang Tầm Dục mơ màng dường như nghe thấy giọng nói của Quý Dư Chu, giãy giụa cũng không còn kịch liệt nữa, cậu chỉ nheo mắt lại rồi khẽ ậm ừ, "Quý tiên sinh..."

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu dừng động tác trên tay, cúi người, ngón tay lướt qua đuôi tóc của Giang Tầm Dục: "Ơi? Em không thoải mái sao? Đợi thêm một lát nữa."
"Quý tiên sinh..."

Giang Tầm Dục nắm lấy tay của Quý Dư Chu, đưa lên mặt cậu cọ cọ, Quý Dư Chu lập tức nghĩ đến con mèo đen nhỏ vẫn đang ngủ say ở chân cầu thang.

Âm thanh Giang Tầm Dục mơ hồ, dây thanh quản cũng khàn khàn vì sốt, cứ lặp đi lặp lại tên của Quý Dư Chu, cứ như thể coi đây là nhánh cỏ cứu mạng.

Quý Dư Chu bất đắc dĩ, để cho cậu tùy ý lôi kéo cái tay, hắn đổi tay còn lại tiếp tục giúp cậu lau cổ.

"Quý tiên sinh..." Giang Tầm Dục ho khan hai tiếng, nhíu mày chặt hơn một chút: "Em sợ...Em sợ..."

"Ngoan, anh ở đây." Quý Dư Chu nghiêng người ở bên cạnh cậu, nhẹ giọng an ủi.

Lần này, cuối cùng hắn cũng nghe thấy Giang Tầm Dục đang lẩm bẩm cái gì: "Em sợ...quang tử thương..."

Chỉ có khi đầu óc không tỉnh táo, Giang Tầm Dục mới có thể vạch trần nỗi sợ hãi không thể xóa nhòa ẩn trong phản xạ có điều kiện của cơ thể.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, vết thương đã mưng mủ làm sao có thể dễ dàng chữa lành được như vậy, trong lòng Giang Tầm Dục vẫn không ngừng bài xích, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không phải ý thức chủ quan có thể khống chế được.

Động tác của Quý Dư Chu dừng lại, hắn đặt khăn xuống, ngón tay chạm vào gò má của Giang Tầm Dục vừa được hắn lau qua mà mồ hôi đã rịn ra: "Vậy thì tại sao ban ngày em vẫn muốn thử?"

Giang Tầm Dục ngủ mê man vô cùng trằn trọc, nguyên bản là đang lầm bầm với chính mình. Cậu nói xong liền lăn qua lăn lại chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không nghe thấy Quý Dư Chu nói cái gì.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Một lúc lâu sau, Quý Dư Chu khẽ thở dài, trong lòng đầy chua xót, mục đích và ước nguyện ban đầu của hắn quả thực là vì muốn tốt cho đứa nhỏ, hắn cũng đã chuẩn bị xong cho quá trình khó khăn này, nhưng hắn chưa bao giờ nhận thức được rõ giống như hiện tại rằng toàn bộ quá trình này sẽ mang đến cho đứa nhỏ bao nhiêu thống khổ.
Đứa nhỏ của hắn sống nội tâm, hiểu chuyện, chỉ biết giấu kín mọi chuyện trong lòng, nếu không phải lần này bị bệnh đột ngột, có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết được những nỗi sợ hãy và giãy dụa mà cậu giấu kín trong lòng.

Quý Dư Chu đứng sang một bên, nhìn Giang Tầm Dục rõ ràng đã ngủ say nhưng hồi lâu vẫn cau mày, cúi người đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Đang lúc thân mật, Tiểu C đã đẩy cửa bước vào.

Tiểu C: "... Xin lỗi, các người tiếp tục!"

Quý Dư Chu không đổi sắc mặt, đứng lên nhìn Tiểu C: "Có việc gì?"

Vừa nhìn thấy thứ không nên thấy, ánh mắt của Tiểu C vẫn có chút lơ lửng, không cố định: "Chỉ là...bác, bác sĩ Lữ đã đến và đang đợi ở phòng khách."

"Tôi biết rồi."

Quý Dư Chu gật đầu, mặt không biến sắc mà bước nhanh ra phòng khách.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong phòng khách, Lữ Hà Vọng đã ngồi trên sô pha đợi một hồi, đáy mắt còn mang theo tơ máu, hiển nhiên là kết quả của việc bị đánh thức trong giấc ngủ.

Dù sao cũng là nửa đêm bị đánh thức, Lữ Hà Vọng không có tâm tfnh gì, khi nhìn thấy Quý Dư Chu đi ra khỏi phòng Giang Tầm Dục, anh cố ý tặc lưỡi hai lần: "Các người đây là túng dục quá độ đi? Hay là tiểu biệt thắng tân hôn? Các người phải nghĩ cho bác sĩ chứ, kiềm chế chút đi!"

Quý Dư Chu liếc anh một cái rồi trực tiếp bỏ qua lời chế giễu của anh: "Đứa nhỏ dầm mưa hai ngày liền, phát sốt."

Thấy sắc mặt của Quý Dư Chu không tốt, Lữ Hà Vọng ngậm miệng, đi theo Quý Dư Chu đến phòng của Giang Tầm Dục.

Anh giúp Giang Tầm Dục kiểm tra đơn giản, sau đó ghim kim truyền nước cho cậu, nói: "Cậu ấy bị sốt do cảm lạnh thông thường, đừng quá lo lắng."
Lữ Hà Vọng ngồi xuống ghế bên cạnh nghỉ ngơi, lắc đầu một cái, "Thân thể của Tiểu Tầm Dục đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tôi vốn cho là sẽ giống như lúc trước, ba ngày hai lần chạy đến nhà của cậu, nhưng bây giờ nhìn lại, cậu ấy đã trở về lâu như vậy nhưng chỉ mới phát sốt có lần này, nhưng cũng do thời tiết thay đổi, bị bệnh là chuyện không thể tránh khỏi, rất tốt."

Sắc mặt của Quý Dư Chu cũng dịu đi rất nhiều, hắn thấp giọng "Cảm ơn."

Lữ Hà Vọng cũng thả lỏng, nháy mắt mấy lần, khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Tôi rất vinh dự khi được phục vụ ngài."

Lữ Hà Vọng ở nhà Quý Dư Chu ngủ một đêm, đợi đến khi sắc trời trở nên trắng xóa, nước trong bình treo hết sạch, thân nhiệt của Giang Tầm Dục cũng giảm xuống, anh mới yên tâm rời đi.
Quý Dư Chu cả đêm không ngủ, không giấu được vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đã giản ra của Giang Tầm Dục, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên chút ý cười, sau đó hắn nằm xuống bên cạnh Giang Tầm Dục, ôm lấy Giang Tầm Dục vẫn còn đang ngủ vào trong lòng.

--

Chú thích:

(*) Tiểu chu tòng thử thệ, giang hải kí dư sinh: Thuyền nhỏ từ nơi đây ra đi, gửi cuộc đời còn lại trên sông biển.

Đây là hai câu thơ cuối trong bài "Dạ quy Lâm Cao" của tác giả Tô Thức:

Dạ ẩm Đông Pha tỉnh phục tuý,

Quy lai phảng phất tam canh,

Gia đồng ty tức dĩ lôi minh.

Xao môn đô bất ứng,

Ỷ trượng thính giang thanh.

Trường hận thử thân phi ngã hữu,

Hà thì vong khước doanh doanh?

Dạ lan phong tĩnh hộc văn bình.

Tiểu chu tòng thử thệ,

Giang hải ký dư sinh.

Dịch nghĩa:
Đêm uống rượu ở Đông Pha, tỉnh rồi lại say,

Trở về phỏng chừng canh ba,

Lũ trẻ hầu trong nhà ngủ ngáy như sấm.

Gõ cửa mãi chẳng thưa,

Một mình dựa gậy nghe tiếng sông.

Giận nỗi thân này chẳng phải của ta,

Bao giờ mới quên được ý nghĩ về công danh lợi lộc?

Đêm khuya, gió lặng, sóng lăn tăn.

Chiếc thuyền nhỏ từ đây đi,

Gửi đời thừa nơi sông biển.