Muốn Ngài Hôn Em

Chương 58: Muốn anh giúp em không?




Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Ngày hôm sau vừa tan sở, Giang Tầm Dục vội vàng chạy đến phòng làm việc của Quý Dư Chu, lúc gõ cửa còn không nhịn được thở hổn hển.

Mở cửa ra, trên mặt Giang Tầm Dục vẫn còn chưa hết đỏ vì sốt ruột, Quý Dư Chu nhíu mày: "Có chuyện gì? Sao em lại chạy vội như vậy?"

Đáy mắt Giang Tầm Dục hiện lên một tia ngượng ngùng, đứng ngay ngắn lại, cười nói: "Không phải ngài nói buổi tối muốn mang mèo con đi tiêm sao?"

Quý Dư Chu bật cười, cố ý nói đùa: "Hóa ra gấp gáp như vậy không phải bởi vì muốn sớm gặp anh sao?"

Mặt Giang Tầm Dục nóng lên, không tự chủ được cắn chặt môi: "Em, em cũng muốn gặp ngài..."

Quý Dư Chu tiếp tục đùa cậu: "Nếu nóng lòng muốn gặp anh, bây giờ gặp được rồi, em cũng nên bày tỏ một chút nhỉ?"

Giang Tầm Dục sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Quý Dư Chu, mặt đỏ bừng cơ hồ muốn xuất huyết. Nhưng lời nói do chính mình nói ra, cậu không thể rút lại được, cậu đỏ mặt, đôi mắt xanh lam ươn ướt, nhích đến bên cạnh Quý Dư Chu, muốn theo thói quen lúc trước hôn lên mặt của Quý Dư Chu.


Quý Dư Chu đã sớm dự liệu được động tác này của cậu, trong lúc cậu kiễng chân lên thì hắn lại nghiêng đầu, hôn lên môi cậu.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Cảm xúc ấm áp truyền đến, Giang Tầm Dục đột nhiên mở to mắt, sau đó đôi môi bị cậy mở ra, đầu lưỡi mềm dẻo linh hoạt di chuyển trong miệng cậu, liếʍ ɭáρ, trêu chọc vòm miệng của cậu.

Giang Tầm Dục vốn đang kiễng chân, đứng cũng không vững được, bị khiêu khích như vậy chân cậu liền mềm nhũn, Quý Dư Chu ôm lấy eo cậu, cúi đầu, bình tĩnh hôn cậu càng sâu.

Giang Tầm Dục vô thức lùi lại phía sau, dựa lưng vào tường, một tay Quý Dư Chu chống đỡ vào tường, cả người dính chặt vào người cậu.

Đường cong cơ thể của hai người hoàn toàn ăn khớp với nhau, Giang Tầm Dục rõ ràng cảm nhận được hai vật thể cứng ngắc.


Một ở thắt lưng, một ở đũng quần.

Một lạnh lẽo, một nóng rực.

Giang Tầm Dục cũng cứng rồi.

Cậu không thể chịu nổi khiêu khích như vậy, phía dưới cứng đến mức đau đớn, cọ vào đùi của Quý Dư Chu một cách vô thức.

Cảm giác e ngại và kɦoáı ƈảʍ trên thân thể cùng nhau tập kích, khiến Giang Tầm Dục bất giác run lên, nếu không có bức tường ở phía sau chống đỡ, cậu cơ hồ đứng cũng không được.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Cơ thể muốn đón ý nói hùa nhưng lý trí lại muốn tránh né, trước khi cậu làm ra bất kỳ hành động kỳ quái nào Quý Dư Chu đã thân sĩ dừng động tác của mình lại.

Tay của Quý Dư Chu vẫn chống ở trên tường, nhưng thân hình không còn dán vào Giang Tầm Dục nữa mà bảo trì khoảng cách chừng hai mươi centimet với cậu. Giọng nói của hắn vẫn khàn khàn vì nhuộm tình, cười khẽ: "Nhóc con."


Khi hắn cười, Giang Tầm Dục có thể cảm thấy lồng ngực mình rung động. Giang Tầm Dục đỏ mặt, theo bản năng phản bác: "Ngài, ngài không phải cũng..."

"Ừ." Quý Dư Chu còn thẳng thắn hơn đứa nhỏ ngổ ngáo này: "Vì em mà anh cứng rồi."

Da ​​mặt Giang Tầm Dục mỏng, nghe được lời nói thẳng thắn như vậy, trong đầu muốn nổ tung, đại não sụp đổ tại chỗ, không biết nên trả lời như thế nào.

Quý Dư Chu cũng không nói, đôi mắt sâu ngậm theo ý cười nhìn cậu.

Quý Dư Chu đang mặc bộ quân phục bằng vải cứng, không nhìn gần sẽ không biết, còn Giang Tầm Dục thì khác, cậu mặc quần áo vận động nhẹ nhàng, khoan khoái, căn bản không giấu được phía dưới có một thứ đặc biệt rõ ràng.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Một lúc sau, Giang Tầm Dục mới bình tĩnh lại một chút, phản ứng lại, cậu xấu hổ túm lấy góc áo, cố gắng che đi chỗ nhô ra rõ ràng dưới người.

Quý Dư Chu nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, không nhịn được cười, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: "Muốn anh giúp em không?"

"Ầm."

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, đại não của Giang Tầm Dục lần thứ hai chết máy, cậu hoàn toàn không có ý định khởi động lại, tay chân không biết đặt ở đâu, khuôn mặt ửng hồng bị Quý Dư Chu ôm đến chiếc ghế sô pha bên cạnh.

Cứ như vậy, Quý Dư Chu một thân mặc chính trang, trong văn phòng sáng sủa và rộng rãi, hắn đã giúp Giang Tầm Dục giải quyết một số vấn đề cá nhân.

Toàn bộ quá trình Quý Dư Chu đều mặc quần áo chỉnh tề, ngay cả cúc áo sơ mi cũng không cởi ra, nhưng không biết từ lúc nào, nửa người dưới của Giang Tầm Dục đã bị lột sạch, hai chân trắng nõn lộ ra, từng ngón chân tê dại đến mức cuộn lại.
Cuối cùng, Giang Tầm Dục xấu hổ che mắt, khóc lóc cầu xin Quý Dư Chu buông tha, Quý Dư Chu mới chịu thả người.

Sau khi xong việc, Quý Dư Chu từ bên cạnh rút ra hai tờ khăn giấy, lau đi chút dịch dinh dính trên tay mình. Một tia sáng trắng lóe lên trước mắt Giang Tầm Dục, cậu dần dần bình tĩnh lại, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được. Cậu đỏ mặt, chịu đựng xấu hổ và luống cuống, đôi tay mò loạn trên người Quý Dư Chu: "Quý tiên sinh, em, em cũng giúp ngài..."

Quý Dư Chu chậm rãi đè tay đang di chuyển của Giang Tầm Dục lại: "Không cần."

Giang Tầm Dục ngẩn người, không biết tại sao Quý Dư Chu lại từ chối. Tay của cậu cứng đờ tại chỗ, có chút bất lực. Giọng nói của Quý Dư Chu khàn khàn, trong mắt vẫn còn ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ đang cháy: "Nếu em không nghĩ anh muốn em ngay tại đây."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu tự nhận mình không phải thánh nhân, nếu để đứa nhỏ giúp mình thì hắn sẽ không kìm lòng được.

Trong lòng hắn đang ẩn náu một cự thú bạo ngược, đứa nhỏ trước mặt rất mẫn cảm lại từng bị tổn thương. Vì vậy hắn phải cẩn thận, phải nâng niu cậu ở trong lòng bàn tay từng chút một, để cậu từ từ chấp nhận, hưởng thụ và dựa dẫm vào hắn.

Không đợi Giang Tầm Dục phản ứng, hắn nhanh chân sải bước đến phòng tắm bên cạnh, tự mình động thủ giải quyết vấn đề.

Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, mặt Giang Tầm Dục càng đỏ hơn, cậu chậm rãi đọc ra sự dịu dàng trong lời nói của Quý Dư Chu, trong lòng ấm lên.

Cậu chậm rãi mặc quần áo vào, ngồi trên sô pha, trong đầu vẫn không khỏi nghĩ đến chuyện lúc nãy...Dừng lại!
Quá xấu hổ, Giang Tầm Dục véo đầu ngón tay của mình để xua đuổi hình ảnh quyến rũ kia ra khỏi tâm trí.

Ước chừng qua mười mấy phút nữa, Giang Tầm Dục không biết mình đã đếm số ô gạch trên sàn bao nhiêu lần, cuối cùng Quý Dư Chu cũng từ phòng tắm đi ra.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Người máy đã thu dọn sạch sẽ những dấu vết lộn xộn vừa rồi, lúc này giọng nói của Quý Dư Chu cũng không còn dị thường nữa: "Không phải em nói muốn đưa mèo đến bệnh viện thú y sao? Đi thôi."

Đầu óc của Giang Tầm Dục vẫn còn nóng, vẫn không dám nhìn vào mắt của Quý Dư Chu: "...Dạ."

Quý Dư Chu mỉm cười: "Nhóc con, chuyện này rất bình thường, không có gì phải xấu hổ."

Hắn chủ động nắm tay Giang Tầm Dục, nắm trong lòng bàn tay.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, Giang Tầm Dục hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rất nhiều, chậm rãi đi theo bước chân của Quý Dư Chu.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Vừa rồi hồ đồ một phen lãng phí rất nhiều thời gian, lúc hai người đi ra ngoài sắc trời tối hơn bình thường rất nhiều, vừa lúc đụng phải nhóm tân binh đang luyện quang tử thương ở sân huấn luyện.

Sân huấn luyện là nơi phải đi qua nếu muốn đi từ bãi đậu xe đến cổng quân đoàn, dù đã có lưới cách ly bảo vệ không thể trực tiếp nhìn thấy hình ảnh luyện quang tử thương nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn nghe thấy tiếng súng giòn giã.

Mưa mùa hạ vốn đã dài, nhưng lúc này tiếng mưa vẫn còn rơi tí tách, tiếng súng "đoàng đoàng" lanh lãnh còn vang rõ ràng hơn trong nền mưa, mang theo âm vang, vang vọng trong không trung rất lâu, không chịu tiêu tan.
Quý Dư Chu nhíu mày, dư quang không ngừng theo dõi phản ứng của Giang Tầm Dục, trong lòng âm thầm hối hận đã không tính thời gian cho tốt.

Giang Tầm Dục ngắt đầu ngón tay của mình, đôi môi có chút tái nhợt, cậu cúi đầu không để Quý Dư Chu nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Cậu thực sự có chút sợ hãi, nhưng cậu cũng biết rõ Quý Dư Chu đang mong đợi cậu vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, cậu cắn môi thì thầm: "Quý tiên sinh..."

Quý Dư Chu càng nhíu mày chặt hơn, không khỏi tăng tốc độ xem thêm một chút: "Em không thoải mái sao? Chúng ta sẽ qua ngay thôi..."

"Không phải!" Thanh âm của Giang Tầm Dục đột nhiên tăng lên một chút, cậu cảm thấy giọng nói của mình quá sắc bén, lúng túng trầm mặc một hồi, cắn chặt đầu lưỡi để ép mình bình tĩnh lại: "Em, em cũng muốn thử..."

Quý Dư Chu giật mình, rất nhanh liền hiểu ý của Giang Tầm Dục: "Ý em là...muốn luyện quang tử thương?"
"Vâng!" Giang Tầm Dục vội vàng gật đầu, trầm giọng hơn chút nữa nói: "Nhưng mà...nhưng mà, ngài có thể đi cùng em được không?

Cậu vẫn sợ, nhưng cậu cũng biết chính xác Quý Dư Chu mong đợi điều gì ở cậu, cậu muốn thử một lần.

Quý Dư Chu im lặng một lúc, sau đó khẽ cười: "Được."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Xe chạy ra khỏi cổng quân đoàn, hai người về nhà đón mèo trước. Cả ngày trong nhà không có ai, con mèo nhỏ rõ ràng đang cuống lên, không ngừng kêu rên, ngay khi nó nghe tiếng bước chân mở cửa nó càng kêu lớn hơn nữa.

Nếu Quý Dư Chu không dựng một tấm lưới cách ly tạm thời, con mèo chắc chắn đã chạy tới và cọ vào ống quần của hai người họ.

Thật hiếm khi trong nhà có thêm thành viên mới, Tiểu C – cái máy sắp nghỉ hưu - cuối cùng đã có một nhiệm vụ mới, ở nhà trông mèo.
Lúc này nhìn thấy con mèo vô cùng phấn khích, Tiểu C hết sức bất mãn nói: "Sao nó nhìn thấy hai người lại phản ứng lớn như vậy, đối với tôi thì lạnh lùng như vậy! Đây là phân biệt đối xử trắng trợn!"

Con mèo dường như nghe hiểu lời Tiểu C nói, nó liếc mắt nhìn bên này, sau đó vội vàng quay đầu lại, để lại cho Tiểu C cái mông mềm mại của mình.

Tiểu C: "...?"

QAQ Tôi thực sự bị tổn thương.

Giang Tầm Dục tiến lên hai bước, cách vòng bảo hộ sờ sờ con mèo đang dùng đôi mắt tròn xoe nhìn mình, con mèo rất thuần phục cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, rất ngoan ngoãn. Giang Tầm Dục có chút ngạc nhiên nhìn lại Tiểu C: "Cậu đã nói gì với nó vậy? Rõ ràng nó rất biết điều mà."

Tiểu C nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Chỉ là...hàn huyên với nó một lúc thôi trời ạ! Lúc đầu nó còn nằm sấp ra nghe tôi kể lể, sau đó không để ý đến tôi nữa...Tôi đã nói gì sai chứ!"
Giang Tầm Dục: "..."

Hiểu rồi.

Cậu cũng là người từng bị cái gọi là "hàn huyên một lúc" của Tiểu C đầu độc.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Đừng nhìn vào hình thể Tiểu C không lớn, có lẽ nó đã được thừa hưởng những ưu điểm từ chủ nhân của nó và khả năng tồn tại trong thời gian dài siêu khủng. Nếu không ai ngắt lời nó, nó sẽ nói bô bô cả ngày mà không lặp lại lời nào.

Giang Tầm Dục bế con mèo ra khỏi lưới bảo hộ, lựa chọn bỏ qua Tiểu C đang khóc lóc bên cạnh, quay người nói với Quý Dư Chu, "Quý tiên sinh, đi thôi, một lát nữa cửa hàng thú cưng sẽ đóng cửa."

Quý Dư Chu gật đầu, đưa tay ra giúp Giang Tầm Dục mở cửa.

Tiểu C: Ủa alo?

Cái này là không để ý đến nó á hả?
Tiểu C cắn nhẹ chiếc khăn mùi xoa của mình, đưa mắt nhìn hai người đưa mèo rời đi.