Muốn Ngài Hôn Em

Chương 51: Em ấy là bảo bối của tôi.




Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Hè năm trước Giang Tầm Dục khởi hành đến tinh cầu γ, bây giờ trở về đúng lúc mùa hè năm nay vừa kết thúc, xem như là đúng dịp, cậu vừa về mấy ngày thì đã đến tết Trung thu.

Hai người vừa mới ở bên nhau, lại phải trải qua một năm không gặp, đúng là "tiểu biệt thắng tân hôn".

Trên đường lái xe chở Giang Tầm Dục về nhà, Quý Dư Chu nghiêng đầu tùy ý hỏi: "Em có muốn đi nghỉ mát không?"

Về phần Giang Tầm Dục, cậu ước mình mỗi ngày hai mươi tư giờ đều có thể ở bên Quý Dư Chu, nhưng cậu chỉ sợ Quý Dư Chu phiền chán mình dính người nên không dám chủ động nhắc đến. Đúng lúc này, Quý Dư Chu chủ động đề nghị, cậu không chút suy nghĩ gật đầu, đôi mắt màu xanh lóe lên: "Được ạ!"

Câu trả lời rõ ràng rành mạch, ở trong xe nhỏ còn đặc biệt vang dội, Giang Tầm Dục sợ mình quá khích nên không tự chủ nhéo ngón tay của chính mình rồi nói thêm: "Thật ra thì...em sao cũng được, tùy ngài sắp xếp."


Kể từ khi hai người ở bên nhau, Quý Dư Chu đã ngừng gọi tài xế, thay vào đó, mỗi ngày hắn tự mình lái xe đưa đón Giang Tầm Dục đi làm. Dù sao cũng là thời gian của hai người, không bị người ngoài chen vào mới có thể thoải mái.

Lúc này, Giang Tầm Dục đang ngồi ở ghế phụ lái, Quý Dư Chu có thể thấy rõ động tác có chút lo lắng của cậu.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu cảm thấy buồn cười: "Em muốn đi đâu?"

Giang Tầm Dục vẫn cúi đầu: "Chỉ cần ở cùng ngài, đi đâu cũng được cả."

Quý Dư Chu suy nghĩ một chút, chợt nhìn thấy trên đường bên ngoài cửa sổ có một tấm biển quảng cáo rất lớn và nổi bật.

"Công viên giải trí Tinh Hà, tưng bừng khai trương, XXXX..."


Quý Dư Chu đột nhiên nghĩ đến thời thơ ấu của Giang Tầm Dục, dùng ngón tay gõ gõ vào vô lăng hai lần, hỏi: "Công viên giải trí, em có hứng thú không?"

Giang Tầm Dục cũng nhìn thấy tấm biển quảng cáo kia, nền cam ấm áp, một gia đình ba người đang ngồi trên tàu lượn với nụ cười hài lòng và hạnh phúc. Hai mắt của Giang Tầm Dục sáng lên trong chốc lát, sau đó lại nhanh chóng ảm đạm: "Nhưng em không phải trẻ con nữa, đến những nơi đó có phải...quá kỳ quái không?"

"Trước giờ em có đến lần nào chưa?"

"Chưa ạ." Giang Tầm Dục lắc đầu, nói thật, "Trước đây...trong nhà không có tiền, lại sợ bị người khác phát hiện không giống người bình thường, nên không dám đến những nơi có nhiều người như thế này."

Vì mâu sắc của mình mà họ phải chuyển nhà khắp nơi, lưu lãng tứ xứ, bố cũng không thể làm một công việc bình thường, gia đình không giàu có, căn bản không có tiền để đến những nơi này vui chơi. Tiểu Tầm Dục lại là người hiểu chuyện, không bao giờ chủ động đòi hỏi cha mẹ, nhưng trong tâm tư cậu vẫn mong được đi chơi như những đứa trẻ khác.


Một năm, hai năm, nguyện vọng nhỏ nhoi này đã chôn sâu trong lòng Giang Tầm Dục, để lại một vết sẹo không nặng cũng không nhẹ, không đau, nhưng tình cờ nhớ đến vẫn tiếc nuối.

Quý Dư Chu sao có thể không hiểu được cảm giác này? Trong giọng nói của hắn tràn đầy đau lòng: "Không sao, lần này tôi đưa em đi."

Đáy lòng Giang Tầm Dục nóng lên, nặng nề "dạ" một tiếng.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Tối hôm đó, cả hai cùng nhau chuẩn bị những thứ sẽ mang theo vào ngày hôm sau. Công viên giải trí ở ngoại ô thành phố, hai người đã lên kế hoạch hoàn hảo, sau khi rời khỏi công viên giải trí, họ có thể đi đến con sông gần đó để nướng thịt.

Đồ ăn dùng cho ngày hôm sau đã được đông lạnh từ trước, thỉnh thoảng Giang Tầm Dục lại lẻn đến kiểm tra, bảo đảm nguyên liệu còn nguyên mới có thể yên tâm.
Tựa như con vật nhỏ, đáng yêu đến mức khiến người ta động lòng.

Quý Dư Chu đang ngồi trên ghế sô pha xem tin tức, nhìn thấy động tác lặp đi lặp lại của Giang Tầm Dục, hắn cảm thấy buồn cười, cuối cùng sau khi Giang Tầm Dục di chuyển không biết bao nhiêu lần, hắn liền lên tiếng gọi cậu: "Tầm Dục."

"Quý tiên sinh?"

Giang Tầm Dục dừng bước: "Em, em vào bếp uống nước, đột nhiên có chút khát..."

Quý Dư Chu mỉm cười, vẫy tay với cậu: "Lại đây ngồi một lát."

Giang Tầm Dục ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Quý Dư Chu ngồi xuống.

Quý Dư Chu nhếch khóe miệng, ôm người vào trong lòng, không nhịn được xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Yên tâm đi, những thứ đó sẽ không tự mọc chân chạy đi."

Giang Tầm Dục có chút xấu hổ, nhưng cậu cũng nghe thấy ý đùa cợt trong lời nói của Quý Dư Chu: "Xin lỗi, Quý tiên sinh, em chỉ..."
"Không sao, tôi biết."

Quý Dư Chu mỉm cười ngắt lời cậu.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Ánh mắt hai người chạm nhau, thân thể càng ngày càng gần, hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.

Cuối cùng, Quý Dư Chu nghiêng người, nhẹ nhàng hôn Giang Tầm Dục.

Nụ hôn này không có bao nhiêu du͙ƈ vọиɠ, càng giống như là quý trọng bảo bối, êm ái, thương tiếc, lan truyền nhiệt độ cơ thể ấm áp.

Nhưng mà nhịp tim của Giang Tầm Dục vẫn rất nhanh, khi nụ hôn kết thúc, đôi mắt của cậu đã phủ một tầng sương mỏng, ướŧ áŧ, càng giống một vùng biển sâu trong vắt.

Quý Dư Chu vẫn ôm người vào lòng, xoa xoa vành tai đỏ ngầu của cậu: "Còn muốn đi đâu nữa, nói cho tôi biết, chúng ta cùng nhau đi."
Giang Tầm Dục chớp mắt nhìn Quý Dư Chu, đôi mắt sâu như mực của Quý Dư Chu dịu dàng nhìn cậu, xua tan bất an trong lòng của cậu.

Cậu đỏ mặt, chủ động hôn lên má Quý Dư Chu: "Được, chúng ta cùng nhau đi."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Sáng hôm sau, Giang Tầm Dục dậy rất sớm, chọn trái chọn phải, cuối cùng từ trong tủ lấy ra một cái áo phông màu trắng, bước ra khỏi phòng đã thấy Quý Dư Chu đã đợi sẵn ở phòng khách.

Giang Tầm Dục vừa ngước mắt đã vô cùng sửng sốt khi thấy Quý Dư Chu cư nhiên lại mặc một chiếc áo phông màu đen.

Quý Dư Chu ngày thường mặc chính trang, bây giờ hắn lại mặc một chiếc áo phông cotton màu đen, khí chất nghiêm nghị và đáng sợ cũng bớt đi rất nhiều, hắn cũng không chải tóc lên mà để buông xõa tự nhiên, trông càng thêm ôn nhu.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là...hai người họ ăn mặc quá giống đồ tình nhân.

Giang Tầm Dục có chút đỏ mặt, ngoan ngoãn đi tới chỗ Quý Dư Chu, Quý Dư Chu rất tự nhiên cầm lấy túi trong tay cậu, giúp cậu chỉnh lại cái mũ lưỡi trai màu đen: "Chuẩn bị xong chưa?"

Giang Tầm Dục gật đầu, cảm thấy có chút e lệ, Quý Dư Chu tự nhiên khen, "Hôm nay em mặc rất đẹp."

Một phát xuyên tim.

Nửa ngày Giang Tầm Dục mới phục hồi tinh thần, trầm giọng nói: "Ngài cũng vậy..."

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Thời tiết những ngày này đặc biệt tốt, nắng sáng nhưng không quá gay gắt, rất thích hợp để đi chơi. Hai người xem như đến sớm, nhưng là vì Trung thu, công viên giải trí rất đông, người người nhốn nháo.
Hầu hết họ đều là phụ huynh đưa con đi chơi, nhưng cũng có thiếu nam thiếu nữ trông như học sinh cấp ba cùng nhau đi chơi, cả hai người mặc áo ngắn tay, đội mũ lưỡi trai và không hề dễ thấy trong đám đông.

Điều này cũng hợp với tâm ý của Giang Tầm Dục, Quý Dư Chu xếp hàng trước mua vé, Giang Tầm Dục do dự hồi lâu rồi quyết định làm điều cậu không dám làm ở lễ hội pháo hoa lần trước.

Cậu chủ động vươn tay nắm lấy tay của Quý Dư Chu.

Trong lòng bàn tay truyền đến một tia ấm, Quý Dư Chu quay đầu lại nhìn Giang Tầm Dục, khóe miệng hiện lên nụ cười, đan xen mười ngón tay, giữ cậu lại.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng bên cạnh hai người dường như bỗng yên lặng, tạo thành một thế giới nhỏ quyến rũ của riêng mình, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Nếu lúc này Tiểu C ở đây chắc chắn sẽ lấy tay che mắt và hét lên: "Woooooow! Cơm chó ngon quá!!!"
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Người xếp hàng có rất nhiều, nhưng tốc độ di chuyển cũng nhanh, ước chừng sau khoảng nửa giờ, cả hai đã vào công viên thành công.

Công viên có rất nhiều người, nhiều trò chơi đều phải xếp hàng nhưng Giang Tầm Dục vẫn cười mãn nguyện.

Dù sao cậu cũng không phải là trẻ con vài tuổi, đối với cậu sức hấp dẫn của khu vui chơi giải trí không lớn như vậy, chấp niệm của cậu đã được thỏa mãn ngay từ lúc hai người bước vào cổng công viên giải trí.

Cậu và người cậu yêu nhất cùng đi công viên giải trí.

Hai người đi chậm rãi, thong thả trong công viên, điểm đến là nơi tập trung nhiều người nhất, là một vòng đu quay khổng lồ.

Thấy hai người dừng lại dưới đu quay, cô hướng dẫn viên bên cạnh cũng đi tới: "Đu quay của chúng tôi là đu quay lớn nhất tinh cầu α hiện tại, ngồi lên còn có thể nhìn toàn cảnh của thủ đô!"
Quý Dư Chu nghiêng đầu nhìn Giang Tầm Dục hỏi: "Muốn chơi không?"

Nhìn đội ngũ xếp hàng dài, Giang Tầm Dục do dự: "Xin hỏi...phải xếp hàng bao lâu mới đến lượt?"

"Với tốc độ hiện tại, sẽ mất khoảng ba mươi đến bốn mươi phút. Chúng tôi có bố trí một khu vực chờ, hai người có thể đến đó nghỉ ngơi."

Hướng dẫn viên vô tình liếc thấy bàn tay đang nắm chặt của hai người, mỉm cười hiểu ý ​​tiến lại gần, cố ý hạ giọng: "Hơn nữa...tôi nghe nói nếu một cặp đôi hôn nhau khi đu quay chạy đến điểm cao nhất thì họ có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi!"

Khuôn mặt Giang Tầm Dục đột nhiên đỏ bừng. Quý Dư Chu nhướng mày nhìn cậu: "Không bằng thử xem?"

Giang Tầm Dục xấu hổ không dám nhìn Quý Dư Chu, nhắm mắt lại, giọng nói cơ hồ không nhận ra: "...Được."

"Được rồi," cô gái trẻ tươi cười nhiệt tình đưa cho họ biển số đã chờ sẵn, "Chúc hai người vui vẻ."
Cuối cùng, cô lại chớp chớp mắt, bổ sung một câu: "Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc!"

Quý Dư Chu gật đầu, cầm lấy biển số, cùng Giang Tầm Dục mặt đang đỏ bừng như quả táo đi tới khu vực chờ.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Khu vực chờ là một cái lều lớn, trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt, hai người bọn họ tìm được một chỗ ngồi xuống, người xung quanh cơ hồ là đều đang cầm trà sữa và đồ ăn vặt. Quý Dư Chu do dự một lúc: " Em muốn ăn gì không? Tôi đi mua một ít."

"Để em đi." Giang Tầm Dục chớp chớp mắt, chủ động đứng lên, "Để em đi đi, ngài muốn ăn gì?"

Quý Dư Chu cười khẽ, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình: "Đừng cướp mất lạc thú mua sắm cho bạn trai nhỏ của tôi."
Giang Tầm Dục bị từ "bạn trai nhỏ" làm cho ngây người, nhưng khi định thần lại thì Quý Dư Chu đã gia nhập vào đội ngũ xếp hàng. Giang Tầm Dục ngồi ở trên ghế, khuôn mặt ửng hồng chờ Quý Dư Chu quay lại, liền nghe thấy bên cạnh có giọng nói của một người phụ nữ: "Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?"

Giang Tầm Dục ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phụ nữ ở đối diện, lịch sự nói: "Không có."

Khuôn mặt của người phụ nữ xoẹt qua, Giang Tầm Dục luôn cảm thấy có chút quen thuộc khó tả.

Cậu chưa kịp phản ứng thì từ phía đối diện vang lên tiếng "cạch" giòn tan, cốc trà sữa trên tay người phụ nữ rơi xuống đất.

Ngay sau đó, giọng nói run rẩy của người phụ nữ truyền đến, sắc bén như thể đang chịu đựng nỗi thống khổ khôn nguôi: "Giang, Giang..."

Bên cạnh người phụ nữ còn có một đứa bé, nó chưa từng thấy chuyện như vậy bao giờ, cũng hét lên: "Bà ơi! Bà làm cháu đau quá!!"
Giang Tầm Dục đột ngột ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng biết sự quen thuộc đến từ đâu, người phụ nữ này giống hệt người mẹ đã qua đời nhiều năm của cậu.

Cậu nhớ, đây là chị gái của mẹ mình, dì của cậu, Hà Thục Lan.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Bóng ma của năm đó đã theo Hà Thục Lan rất nhiều năm, bà lấy chồng xa quê, mãi đến khi mấy năm gần đây chồng chuyển công tác, bà mới trở lại thủ đô của tinh cầu α.

Vốn dĩ bà cho rằng chuyện đã qua, con trai bà cũng đã kết hôn sinh con, lần này là đứa cháu trai nháo nhào muốn đến công viên giải trí, con trai bà lại không rảnh nên bà mới đưa cháu trai đi chơi.

Phải nói rằng Giang Tầm Dục trông rất giống Giang Cần khi còn trẻ, ngay cả thần sắc cử chỉ cũng rất giống, khi nhìn thấy thân ảnh của Giang Tầm Dục, trái tim của Hà Thục Lan nhảy loạn lên mà không rõ lý do.
Bà không thể khống chế được cơ thể của mình, cố ý muốn nhìn vào đôi mắt ẩn trong vành nón của người thanh niên đối diện, cuối cùng, từ một góc độ nào đó, bà đã nhìn thấy đôi mắt xanh mà cả đời này mình không bao giờ muốn gặp lại nữa.

Hà Thục Lan môi mấp máy, sắc mặt tái nhợt nói: "Mày, sao mày lại ở đây!"

Nhìn Hà Thục Lan kinh hãi, Giang Tầm Dục bị buộc phải nhớ lại cơn ác mộng cậu không muốn nhớ lại nhất.

Sắc mặt cậu cũng tái đi một chút.

Người máy quét dọn trong công viên nhanh chóng đến dọn sạch trà sữa rơi trên mặt đất trước mặt người phụ nữ, nghe thấy động tĩnh ở bên này, Quý Dư Chu cũng sải bước đi tới, hắn nhìn thấy Hà Thục Lan ngồi cứng đờ ở đối diện Giang Tầm Dục.

Mà Hà Thục Lan cũng nhìn thấy Quý Dư Chu lao đến bên cạnh, nuốt nước miếng, quay mặt về phía hắn: "Ngài, sao ngài lại giữ con quái vật này bên người, nó thật sự sẽ mang đến xui xẻo! Cái chết của em gái tôi chính là bằng chứng tốt nhất!"
Giang Tầm Dục run run, tai cũng ù đi, chỉ nghe thấy hai chữ "quái vật", "xui xẻo" sắc nhọn, dường như cậu đã trở về thời điểm bị tấm vải đen bao phủ.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Cậu không khỏi run rẩy, lời nói của Hà Thục Lan đã đánh thức nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của cậu.

Cậu thực sự là một con quái vật, mọc ra một đôi mắt xanh hoàn toàn khác với những người khác, cha của cậu cũng có đôi mắt xanh, đã tự tay gϊếŧ chết người phụ nữ ông yêu thương mà không có bất kỳ lời cảnh báo nào.

Đêm đó, trong căn nhà gỗ tối tăm và hẻo lánh ấy, những tiếng súng giòn giã, vẻ mặt đau đớn, quằn quại của người cha và ánh mắt lạ thường của mẹ đã khắc sâu trong trí nhớ, day dứt trong lòng cậu.
Đến giờ vẫn chưa tiêu tan.

Liệu rằng một ngày nào đó, cậu cũng sẽ như vậy, giống như phát điên mà giương súng về phía người mình yêu thương nhất.

Ánh mắt Giang Tầm Dục mê man, bối rối giơ hai tay lên, tựa hồ trên tay đã dính đầy vết máu, cả người của cậu mềm nhũn, từ từ khuỵu xuống, giống như rơi xuống vực sâu.

Ngay khi Giang Tầm Dục run rẩy sắp quỳ xuống khỏi chỗ ngồi, một đôi tay ấm áp mà mạnh mẽ khoác lên vai cậu, ôm cậu vào lòng.

Giọng nói của Quý Dư Chu trầm ổn và bình tĩnh, từng chút một xoa dịu trái tim đang đau đớn của Giang Tầm Dục, kéo cậu trở lại từ bờ vực thẳm.

"Không." Trong giọng của hắn không có chút do dự nào, "Em ấy không phải quái vật, em ấy là bảo bối của tôi."