Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Khó khăn chui ra từ trong đám đông, Giang Tầm Dục đi theo phía sau cảnh vệ, từ từ rời khỏi khán phòng.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người.
Bên trong quân đoàn có rất nhiều lối đi phức tạp, Giang Tầm Dục đã sớm không biết mình đi hướng nào, chỉ có thể âm thầm đi theo phía sau cảnh vệ, từng bước tiến lên phía trước.
Sau khi đi qua không biết bao nhiêu lối rẽ và nhiều cánh cửa được canh gác cẩn mật, cuối cùng một cánh cửa lớn và trang trọng cũng xuất hiện trước mặt cậu, đó là văn phòng của Quý Dư Chu.
Cảnh vệ gõ cửa hai lần, xuyên qua cửa gỗ truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Mời vào."
Giọng nói này không nghe ra chút cảm xúc nào, thậm chí còn có chút mờ ảo bởi cách âm của tấm cửa gỗ, nhưng lúc này trái tim vốn đang đập loạn xạ của Giang Tầm Dục đột nhiên bình tĩnh lại, đập trong lồng ngực, ngột ngạt và đau đớn.
Đối diện với cửa ra vào là một khung cửa sổ sát đất lớn và trong suốt, từng tia sáng chiếu vào, Quý Dư Chu đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía hai người họ.
Người mà cậu nhung nhớ đang ở ngay trước mặt, nhưng Giang Tầm Dục nhất thời không dám tới gần.
Hắn mặc một bộ quân phục màu trắng, bóng lưng vẫn là dáng dấp trong ký ức của Giang Tầm Dục, ánh tuấn và rắn rỏi, khiến người ta bất giác ngước nhìn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu không quay đầu lại, giọng nói vẫn lãnh đạm: "Ừm, cậu đi ra ngoài trước đi."
Cảnh vệ cúi đầu rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Giang Tầm Dục và Quý Dư Chu.
Không ai lên tiếng trước, thời gian dường như đang dừng lại.
Giang Tầm Dục si ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng của Quý Dư Chu, cuối cùng hạ quyết tâm, tiến lên hai bước.
Trên mặt đất có một tấm thảm dày, bước lên chỉ phát ra một âm thanh thật khẽ.
Cậu bước đến, khi cách Quý Dư Chu khoảng hai mét liền đứng lại, khẽ gọi, "Quý tiên sinh."
Quý Dư Chu xoay người.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
"Tầm Dục."
Quý Dư Chu rõ ràng không có làm bất cứ động tác nào khiến người khác thẹn thùng hay nói lời nào đáng xấu hổ, nhưng Giang Tầm Dục lại cảm thấy trên mặt nóng lên, hầu kết vô thức khẽ động, cổ họng khô khốc: "Quý tiên sinh...em đã trở về."
Ánh mắt Quý Dư Chu đảo quanh trên người Giang Tầm Dục, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Hoan nghênh em trở về."
Giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt cũng nhàn nhạt, tựa như thượng thần không chút cảm xúc, nhưng ý cười trong đáy mắt lại làm bại lộ cảm xúc của hắn lúc này.
Người mình thương nhớ bấy lâu nay cuối cùng vẫn hoàn hảo đứng trước mặt, cho dù có tàn nhẫn đến đâu cũng không có cách nào thờ ơ, không đành lòng, huống chi là trái tim của Quý Dư Chu đã bị Giang Tầm Dục đốt lên một ngọn lửa.
Hắn không nhẫn nại nổi nữa, tiến lên hai bước, vươn tay đánh rơi cái mũ vướng bận trên đầu Giang Tầm Dục, giọng nói của hắn không tự chủ được trở nên khàn khàn: "...Tầm Dục."
Hai mắt đối diện, Giang Tầm Dục có thể thấy rõ ngọn lửa đang cháy mãnh liệt trong đôi mắt đen như mực đó, cậu vô thức kêu một tiếng, "Quý tiên sinh?"
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục so với một năm trước đã cao lên một chút, đỉnh đầu vừa vặn ngang với lông mày của Quý Dư Chu, Quý Dư Chu cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người lúc này gần trong gang tấc.
Giang Tầm Dục dường như ngửi thấy mùi thơm hương gỗ đặc biệt trên người Quý Dư Chu mà mình nhớ nhung đã lâu, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng phả vào chóp mũi của mình.
Cậu theo bản năng lùi lại hai bước, cảm thấy sau lưng mình là chiếc bàn gỗ rắn chắc.
Cậu chống một tay lên bàn, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được những họa tiết tinh xảo và phức tạp trong lòng bàn tay.
Giang Tầm Dục bị vây trong một không gian cực kỳ nhỏ hẹp, bao quanh cậu đều là hơi thở của Quý Dư Chu.
Toàn thân cậu như nhũn ra, cơ thể dường như không thuộc về mình nữa, lồng ngực phập phồng lên xuống, hàng mi mảnh mai không ngừng run rẩy, giống như một con bướm sắp phải cất cánh.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giọng nói khàn khàn của Quý Dư Chu vang lên bên tai: "Tại sao lại muốn trở về?"
Nếu lúc này Giang Tầm Dục đủ bình tĩnh, cậu sẽ phát hiện ra Quý Dư Chu cũng đang trong trạng thái căng thẳng, cánh tay hắn chống đỡ hai bên thân thể cậu khẽ run lên, trên vành tai của hắn còn thoáng hiện một vệt hồng.
Giang Tầm Dục khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, dây thanh quản thắt lại, không biết mình làm sao mở miệng: "Bởi vì...ngài."
"Chỉ vì tôi?"
Quý Dư Chu cười nhẹ, ánh lửa trong mắt càng thêm kịch liệt, như ngọn lửa cuồng bạo sắp thiêu cháy cả đồng cỏ, muốn nhen lửa lên cả thân thể Giang Tầm Dục.
Hầu kết của Giang Tầm Dục vô thức trượt lên trượt xuống, ánh mắt rơi trên mũi chân của mình, không dám nhìn Quý Dư Chu chút nào, trên má hiện lên một vệt đỏ ửng: "Vâng."
"Có gặp được những thứ mới mẻ mà em chưa từng gặp lúc ở bên cạnh tôi không?"
"Có."
"Em có biết lúc trước đưa em về là vì tôi muốn lợi dụng em?"
"Biết."
"Em có biết nếu lần này trở lại, em sẽ không thể trốn thoát?"
"...Biết."
"Em vẫn nguyện ý ở lại bên cạnh tôi?"
"Nguyện ý."
Quý Dư Chu có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh lý trí của mình đang bị sụp đổ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Có nghe không? Cậu nói nguyện ý, sau khi biết tất cả những âm mưu và lừa gạt của hắn, cậu vẫn một khỏa tấm lòng son như trước đây, chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Trong lòng Quý Dư Chu như ẩn chứa một con bạo thú, đang kêu gào muốn giam cầm thanh niên trong sáng trước mặt. Giữ lấy cậu, khiến cho đôi mắt hạnh, một mảnh chân thành, thậm chí là cả trái tim cậu nguyện ý moi ra vì hắn, vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn.
Thế nhưng, hắn không đành lòng làm thế.
Bởi vì đây là bảo bối chỉ thuộc về riêng hắn.
Quý Dư Chu kiềm chế, đè nén, áp xuống tất cả thô bạo, tàn ác dưới đáy lòng, chỉ để lại sự dịu dàng thuần túy.
Trong một thời gian rất dài, rất lâu.
Hắn vẫn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Tầm Dục như vậy.
Hắn miêu tả nó hết lần này đến lần khác, cố gắng khắc sâu từng li từng tí về cậu trong tâm trí.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đợi hồi lâu cũng không đợi được Quý Dư Chu phản ứng, lông mi dài khẽ run lên, Giang Tầm Dục muốn ngước mắt lên nhìn Quý Dư Chu, nhưng giây tiếp theo, trên môi đã cảm nhận được một vật mềm mại, ôn nhu chạm vào.
Giang Tầm Dục đột nhiên mở to mắt, đối diện với đôi mắt của Quý Dư Chu. Trước mặt cậu là đôi mắt sâu như vực thẳm của Quý Dư Chu, chỉ cần hắn liếc mắt một cái là cậu sẽ sa vào trong đó, không có bất kỳ chỗ nào để trốn thoát.
"Bé ngoan, nhắm mắt lại."
Cánh bướm chập chờn nhấp nháy, Giang Tầm Dục ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trái tim đập kịch liệt.
Nụ hôn không sâu, chỉ dừng lại ở bờ môi và lướt qua, dù như vậy, Giang Tầm Dục cũng đã mềm nhũn cả người trong vòng tay của Quý Dư Chu, ngón tay không tự chủ nắm lấy áo khoác của Quý Dư Chu, khiến cho chiếc áo vốn bằng phẳng trở nên nhăn nhúm.
"Em, em xin lỗi..."
Giang Tầm Dục xấu hổ muốn buông ra, nhưng bàn tay to của Quý Dư Chu đã bao phủ chặt chẽ bàn tay của cậu: "Em đã không còn cơ hội buông tay."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp khiến hai chân của Giang Tầm Dục mềm nhũn, đáy mắt đọng lại một tầng sương nước mỏng manh, cậu chớp chớp mắt, tầng sương nước kia liền rung động theo bờ mi.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Việc nên làm đã làm, việc tiếp theo đương nhiên là thẳng thắn thổ lộ lòng mình.
Giang Tầm Dục không chút do dự, nhẹ giọng nói: "Quý tiên sinh, em, em thích..."
"Suỵt..."
Quý Dư Chu đặt ngón trỏ lên đôi môi của cậu.
"Tầm Dục, tôi yêu em. Không phải lợi dụng, cũng không phải thương hại, tôi chỉ muốn cẩn thận mà yêu em...Em có thể, cho tôi cơ hội này được không?"
Yêu thích luôn đi kèm với mặc cảm và lo lắng, nói trước đại biểu cho thế yếu nhưng Quý Dư Chu lại cam tâm tình nguyện.
Hắn muốn nói với đứa nhỏ rằng, không liên quan gì đến thân phận và địa vị, dù trong quá khứ có chuyện gì xảy ra thì hai người cũng là yêu nhau một cách bình đẳng, cho dù hắn có là người tỏ tình trước thì cậu cũng không cần phải mặc cảm hay lo lắng.
Giang Tầm Dục hiểu rất rõ sự chua xót của tình yêu đơn phương, nên làm sao cậu có thể không hiểu dụng ý của Quý Dư Chu. Cậu chỉ cảm thấy cả trái tim mình như bị ngâm trong nước muối ấm áp, ngâm đến sưng phồng, chua xót.
Cậu chủ động quàng tay qua cổ Quý Dư Chu, để lại trên môi Quý Dư Chu một nụ hôn chớp nhoáng.
Hai má của cậu gần như đỏ đến xuất huyết, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Quý tiên sinh, em cũng yêu ngài."
"Bé ngoan."
Quý Dư Chu than thở một tiếng, lần thứ hai hôn lên môi của Giang Tầm Dục.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lần này, thay vì chạm nhẹ như khi nãy, đầu lưỡi hắn lại cạy mở đôi môi của đối phương, tiến quân thần tốc, công chiếm lãnh địa thuộc về mình, đồng thời dẫn dắt chiếc lưỡi nhỏ bé kia nhảy múa cùng mình.
Linh hồn rung động khiến toàn thân Giang Tầm Dục không khỏi run lên. Kích động đến mức cậu vô thức muốn tránh né, nhưng cánh tay lại vô tình cọ vào vật cứng lạnh ngắt trên thắt lưng của Quý Dư Chu.
Thân thể Giang Tầm Dục theo bản năng run lên, ngón tay càng nắm chặt quần áo của Quý Dư Chu.
Quý Dư Chu nhanh chóng nhận ra đứa nhỏ của hắn sợ quang tử thương.
Hắn nhẹ nhàng và yên lặng thay đổi vị trí của quang tử thương, sau đó vòng tay qua chiếc eo thon thả của Giang Tầm Dục, khiến cho nụ hôn trở nên sâu hơn.