Muốn Ngài Hôn Em

Chương 36: Bong bóng màu hồng.




Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Mạch máu của Giang Tầm Dục hơi nhỏ, tốc độ truyền dịch không thể quá nhanh, lại phải truyền hết mấy chai lớn, sau khi xong xuôi hết thì sắc trời bên ngoài đã tối sầm, Lữ Hà Vọng cũng đã rời đi trước.

Đang đến gần cuối xuân, thời tiết ban ngày khô nóng, buổi tối mới có cảm giác hơi mát mẻ.

Về đến nhà, Tiểu C vẫn đang đợi ở phòng khách, Giang Tầm Dục đã ở đây rất lâu, nó cũng nhìn ra được sự dung túng của Quý Dư Chu đối với Giang Tầm Dục, làm cơ khí thân cận nhất (? Được rồi, chuyện này nó cũng không chắc lắm) của Giang Tầm Dục nên lá gan của nó cũng lớn hơn không ít.

Lá gan nó lớn đến mức trực tiếp bỏ qua bầu không khí trì trệ giữa hai người, "ong ong" bay tới giữa, xoay xoay hai vòng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tầm Dục! Trận đấu hôm nay thế nào rồi?!"


Giang Tầm Dục lén lút liếc nhìn Quý Dư Chu, nhưng Quý Dư Chu vẫn không chút biểu cảm.

Giang Tầm Dục cắn chặt môi dưới, không nói gì.

Tiểu C nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Không nên a! Cậu mỗi ngày đều luyện tập muộn như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, theo lý thuyết thì không có vấn đề gì a!"

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Nghe Tiểu C nói nhảm, ánh mắt Quý Dư Chu khẽ nhúc nhích: "Mỗi ngày luyện tập rất lâu sao?"

"Đúng đấy, đúng đấy!" Không chờ Giang Tầm Dục nói chuyện, Tiểu C đã vội vàng nói: "Mỗi ngày Tiểu Tầm Dục đều luyện tập cho đến khi đèn trên sân tập tắt hẳn mới trở về, nhiều lần nằm mơ đều thấy đang thi đấu, có một lần lúc tập chạy còn bị ngã sấp xuống, còn bị sưng lên! Ngày hôm sau còn đi tập như thường, một chút cũng không chịu thư giãn..."


"Tiểu C! Đừng nói nữa..." Giang Tầm Dục có chút ngượng ngùng muốn ngắt lời, cậu không muốn nhắc tới những chuyện này với Quý Dư Chu, là đau đớn hay vui vẻ, trong lòng cậu tự có định đoạt.

Cùng lúc đó, Quý Dư Chu cũng nói: "Nói tiếp."

Đôi mắt tròn xoe của Tiểu C liếc quanh hai người, cuối cùng nhận ra bầu không khí giữa hai người không ổn, nó chớp mắt, vầng sáng màu đỏ trên đầu chợt lóe lên.

"Cái đó...Tôi đột nhiên hết pin! Tôi đi sạc pin trước! Hai người từ từ nói chuyện!"

Cả hai chưa kịp phản ứng, nó đã chui vào phòng ngủ của Giang Tầm Dục, còn khóa trái cửa lại.

Tiếng khóa cửa chói tai, mạnh đến mức không giống như hết pin...

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.


Tuy nhiên, Quý Dư Chu không rảnh và không muốn để ý Tiểu C bị làm sao. Ánh mắt của hắn trước sau vẫn chỉ nhìn chăm chú Giang Tầm Dục, một lúc sau, hắn trầm giọng nói: "Bị sưng chỗ nào?"

Giang Tầm Dục sững sờ, ngón tay vô thức giật giật góc áo: "Không sao..."

"Chỗ nào?"

Giang Tầm Dục thấp giọng nói, "Đầu gối..."

Nhìn thấy bộ dạng co rúm của Giang Tầm Dục, ngữ khí của Quý Dư Chu chậm lại một chút, hắn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: "Để tôi xem."

Giang Tầm Dục không dám từ chối nữa, cậu nhích từng chút đến rìa ghế sô pha, cuốn ống quần lên, lộ ra vết thương rõ ràng trên đầu gối.

Vết thương quả thực không phải mới, đã đóng vảy rồi, nhưng Giang Tầm Dục vốn là một thân mang theo thương tích, một mảng lớn màu đỏ thẫm trên đầu gối trắng nõn, đặc biệt chói mắt.
Đôi mắt của Quý Dư Chu tối sầm lại, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Giang Tầm Dục cắn môi: "Không đau nữa, thật đó!"

Khẩn trương, vì sợ Quý Dư Chu sẽ tức giận.

Quý Dư Chu khẽ thở dài, vươn tay giúp cậu duỗi thẳng ống quần: "Muốn giành lấy vị trí quán quân?"

Thanh âm Giang Tầm Dục trầm thấp, từ trong mũi phát ra một tiếng "vâng".

"Tại sao?"

Giang Tầm Dục do dự, không biết nên nói cái gì, Quý Dư Chu lại nói: "Đừng gạt tôi."

Giọng hắn trầm, nhưng không mang theo trách móc nặng nề, chỉ là xuất phát từ tò mò hoặc bối rối.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Thời điểm không bị tra hỏi còn có thể nhẫn nại, bây giờ Quý tiên sinh hỏi đến thì trong lòng Giang Tầm Dục lại nổi lên bọt nước "sùng sục sùng sục", chua xót, tâm ý ẩn giấu ở nơi sâu xa tranh nhau muốn chen ra.
Cậu cắn cắn môi dưới: "Bởi vì...muốn ngài khen tôi một câu."

Thuần túy, không lẫn lộn bất kỳ mục đích nào khác.

Trái tim Quý Dư Chu đột nhiên mềm nhũn, nóng hầm hập, lúc đầu hắn còn có chút tức giận đứa nhỏ không chút nào biết quan tâm thân thể của mình, lúc này, lửa giận liền biến mất không còn tăm hơi.

Đứa nhỏ khiến người ta quá đau lòng, là trời cao phái tới khắc hắn.

"Được."

Quý Dư Chu nhẹ nhàng nói, ngữ khí quá đỗi dịu dàng: "Quán quân cuộc thi sức bền quả thực nên được khen ngợi."

Giang Tầm Dục kinh ngạc nhìn về phía Quý Dư Chu, lông mi run lên, đôi mắt xanh lam còn mang theo một tầng sương nước.

Quý Dư Chu chuyển đề tài: "Tuy nhiên, trước giờ tôi thưởng phạt phân minh, không biết yêu quý thân thể của mình thì nên phạt. Lần này thưởng phạt xem như bù trừ."
Lông mi dài rung động, Giang Tầm Dục cúi đầu, cắn môi, chậm rãi gật đầu.

Mặc dù những ngày huấn luyện đau đớn đến mức muốn bỏ cuộc vô số lần nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, chỉ đổi lại kết quả như vậy, nhưng...chỉ cần Quý tiên sinh không giận cậu và không ghét cậu là được rồi.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu nhìn hành động của Giang Tầm Dục, không ngờ cậu lại dễ dàng tiếp nhận như vậy, cười tủm tỉm hỏi: "Ban đầu cậu muốn phần thưởng gì?"

"Tôi..." Giang Tầm Dục sững sờ, không biết nên nói như thế nào.

Quý Dư Chu bất động thanh sắc dụ dỗ: "Không sao, nói nghe một chút, tôi sẽ không cười nhạo cậu."

Giang Tầm Dục cắn răng: "Tôi muốn ngài xoa đầu của tôi...Lúc trước ngài còn khen bé gái kia ngoan..."
Giọng cậu càng lúc càng trầm, đến cuối thì gần như không nghe được.

Quý Dư Chu sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi mới biết Giang Tầm Dục đang nói cái gì.

Hắn mơ hồ nhớ ra hình như mình vì công việc mà chạm vào đầu một cô bé, ánh đèn xung quanh nhấp nháy, trí nhớ của Quý Dư Chu cũng tiêu tán theo.

Trong nhận thức của Quý Dư Chu, đó là chuyện đã qua lâu rồi, thậm chí trong đầu hắn bây giờ nó chỉ là một bóng đen mơ hồ, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Nhưng có một người vẫn không ngừng nghĩ đến, còn cố gắng hết sức, chỉ vì muốn hắn xoa đầu của mình.

Quý Dư Chu mỉm cười, trong lòng mềm mại đến khó tin, hắn đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Giang Tầm Dục, một lúc sau mới than một câu: "Đồ ngốc, mấy chuyện đó đều là giả."

Tất cả đều là giả và đã được sắp đặt, bất quá đó chỉ là sách vở, phải đi theo đúng quy trình, chỉ có đối với đứa nhỏ trước mặt, những gì hắn nói và làm mới xuất phát từ sự chân thành.
"Ừm."

Giang Tầm Dục thấp giọng đáp lại, giọng nói truyền đến từ sâu trong mũi.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Xúc cảm từ mái tóc mềm mại khiến Quý Dư Chu yêu thích không muốn buông tay. Hắn lại sờ thêm vài lần nữa rồi mới buông ra: "Lần sau không được viện cớ này nữa."

Cảm xúc ôn nhu mà mạnh mẽ vẫn còn vương trên đầu Giang Tầm Dục, cậu hơi đỏ mặt gật đầu như giã tỏi.

Quý Dư Chu cảm thấy thích thú trước bộ dạng nghiêm túc của cậu, nửa người dựa vào ghế sô pha: "Thật là, nếu lần sau để tôi phát hiện cậu không tự chăm sóc cho mình, tôi sẽ thật sự phạt cậu, biết không?"

Giang Tầm Dục cong cong khóe mắt, đôi mắt trong veo như nước, trong đó còn lấp lánh đầy sao: "Tôi hiểu rồi, cám ơn Quý tiên sinh."
Sắc trời đã không còn sớm, Giang Tầm Dục vừa ra khỏi bệnh viện, Quý Dư Chu gật đầu, đứng dậy đi khỏi sô pha: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Đôi mắt Giang Tầm Dục không ngừng nhìn theo bóng lưng Quý Dư Chu rời đi, mãi cho đến khi có tiếng đóng cửa, cậu mới trở về phòng, trên mặt không kìm được ý cười.

Quý tiên sinh thực sự quá tốt, ngoài miệng nói muốn trừng phạt cậu, nhưng hắn vẫn chạm vào đầu cậu.

Cậu rất dễ thỏa mãn, chỉ cần một cái chạm tay là cậu đã cảm thấy những nỗ lực và vất vả trước đây đều xứng đáng, chúng còn tìm được ý nghĩa cho riêng mình.

Tiểu C trốn trong phòng, nhìn thấy Giang Tầm Dục trở về với vẻ mặt vui vẻ, tâm tình của máy móc như nó mới thả lỏng, bay tới chỗ Giang Tầm Dục, hỏi: "Tiểu Tầm Dục, cậu và Quý tiên sinh nói gì đó?"

Tâm trạng Giang Tầm Dục rất tốt, hiếm thấy nguyện ý mở miệng: "Chỉ là...Quý tiên sinh bảo tôi sau này không được bỏ quên chăm sóc thân thể, nếu không sẽ phạt tôi."
"Tôi không tin, vậy sao cậu lại vui như vậy?"

Giang Tầm Dục cười loan con ngươi, trong mắt sáng lấp lánh, như là một dòng sông tinh tú hiện ra.

"Bởi vì Quý tiên sinh đã xoa đầu tôi."

Tiểu C chớp chớp mắt.

Tại sao nó lại cảm giác bong bóng màu hồng đột nhiên xuất hiện trong căn phòng này vậy chứ?