Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Những người vây xem đều đứng sững ở đó, theo dõi động tác của Quý Dư Chu, hít vào một ngụm khí lạnh.
Có người dùng sức bấm một cái lên cánh tay của mình, không khỏi đau đớn đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn nghi ngờ những gì mình nhìn thấy.
Chỉ huy quân đoàn, người đại diện cho quyền lực tối cao của quân đoàn...cứ như vậy hạ thấp người, gần như thành kính, ôm một học viên bình thường của trường học quân đoàn.
Không, thân phận của học viên này không thể bình thường.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng chen qua trong đám người đi tới, nhìn thấy Quý Dư Chu, vẻ mặt rõ ràng là cứng đờ, tay chân không được lưu loát.
Quý Dư Chu liếc nhìn y, nhìn thấy bảng tên của giáo y trước ngực y, vẻ mặt hơi bớt giận, ôm lấy Giang Tầm Dục, đi theo phía sau giáo y, đặt người vào chỗ râm mát.
Giáo y nuốt nước bọt, tay cầm nhiệt kế có chút run rẩy suýt chọc vào mặt Giang Tầm Dục, Quý Dư Chu cau mày, im lặng đứng cách xa một bước, giáo y mới thuận lợi giúp Giang Tầm Dục đo nhiệt độ, sau đó lấy nước đá chườm cho Giang Tầm Dục.
Gương mặt của Giang Tầm Dục rốt cuộc cũng có chút máu, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt không có ý định tỉnh lại, cùng lúc đó, một tiếng ong ong vang lên, xe cấp cứu vội vàng chạy tới hiện trường.
Quý Dư Chu phớt lờ ánh nhìn của những người xung quanh, toàn bộ hành trình đều đi theo cậu, lên xe cấp cứu và đến bệnh viện trực thuộc quân đoàn gần nhất.
Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, Giang Tầm Dục vừa ra khỏi chỗ này không được bao lâu.
Giang Tầm Dục được đẩy vào phòng cấp cứu, còn Quý Dư Chu thì ngồi bên ngoài, dùng thông tấn khí để liên lạc với bác sĩ tư nhân Lữ Hà Vọng.
Sau hai sự cố vừa rồi, Lữ Hà Vọng đã có kinh nghiệm, câu đầu tiên sau khi kết nối thông tấn khí là: "Đứa nhỏ nhà cậu lại xảy ra chuyện gì à?"
Quý Dư Chu gật đầu, lặp lại tình huống của Giang Tầm Dục với Lữ Hà Vọng, trong giọng nói còn có sự khẩn trương mà hắn không hề hay biết.
Sau khi nghe Quý Dư Chu miêu tả, ngữ khí của Lữ Hà Vọng cũng trở nên có chút lo lắng, không còn ý đùa giỡn như vừa nãy nữa: "Bây giờ hai người đang ở đâu, tôi qua đó một chuyến."
Chỉ trong chốc lát, Lữ Hà Vọng đã xuất hiện ở hành lang của bệnh viện.
Anh bước đến bênh cạnh Quý Dư Chu, "Tầm Dục bây giờ ở đâu?"
Quý Dư Chu chỉ vào phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn, thần sắc có vài phần suy sụp mà Lữ Hà Vọng chưa từng thấy: "Bên trong."
"A," Lữ Hà Vọng thở dài và ngồi xuống băng ghế bên cạnh Quý Dư Chu, "Lúc trước khi kiểm tra sức khỏe cho cậu ấy tôi đã phát hiện sức khỏe của cậu ấy quá tệ, nếu không cẩn thận chút thôi liền sẽ sinh bệnh."
Quý Dư Chu cau mày: "Vậy thì phải làm thế nào?"
Từ nhỏ hắn đã có chuyên gia xây dựng chế độ ăn uống cho mình, rất ít khi ốm đau, hắn thật sự không biết nhiều về phương diện này.
"Ừm, điều trị một chút là tốt rồi, nhưng mà..." Lữ Hà Vọng cố ý dừng lại, đôi mắt chuyển một vòng.
"Đừng thừa nước đục thả câu."
Lữ Hà Vọng cười lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy cậu lo lắng cho ai như vậy."
Thay vì trả lời hời hợt như trước, Quý Dư Chu im lặng một lúc, không nói gì.
Lữ Hà Vọng chớp mắt: "Dựa vào tính cách của đứa bé đó, cậu ấy hẳn là không có hứng thú tham gia hoạt động tập thể như thế này đúng không? Cậu ấy liều mạng như thế, thậm chí còn té xỉu, với năng lực của cậu, cậu đã đoán được nguyên nhân rồi nhỉ?"
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khi Lữ Hà Vọng nói chuyện, anh vẫn luôn theo dõi biểu hiện của Quý Dư Chu, quen Quý Dư Chu đã lâu, anh đã sớm học được cách nghe lời đoán ý, không bao giờ nói những điều không nên nói.
Chỉ lần này, anh rõ ràng cảm thấy Quý Dư Chu đã động lòng.
Từ trước đến giờ, Quý Dư Chu không bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện tình cảm, đời tư tẻ nhạt, thanh lãnh như thần phật không có thất tình lục dục.
Nếu như vẫn luôn vô tình vô dục thì tốt, nhưng một khi người có tâm cơ sâu như vậy động lòng thì chỉ cần chuyện nhỏ thôi cũng sẽ khiến người đó bị tổn thương sâu sắc, chỉ bằng giao tình nhiều năm như vậy của hai người, Lữ Hà Vọng cũng muốn mình có thể giúp hắn một tay.
Quý Dư Chu có chút cáu kỉnh: "Đến cùng cậu muốn nói gì vậy?"
Lữ Hà Vọng dừng một chút, trực tiếp chọc thủng cửa sổ bằng giấy kia: "Không phải cậu ấy đã thành niên rồi à, yêu thích thì liền thử xem, ngươi tình ta nguyện, rất tốt không đúng à."
Quý Dư Chu trầm mặc một lúc, tránh né ánh mắt của Lữ Hà Vọng: "...Cậu ấy vẫn còn nhỏ."
Lữ Hà Vọng còn muốn nói gì đó, nhưng cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, anh đành phải nuốt lời, lắc đầu nói: "Cậu sẽ hối hận."
Quý Dư Chu đứng dậy và sải bước về phía bác sĩ, giả vờ như không nghe thấy câu này.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Bởi vì Giang Tầm Dục đột ngột phải trải qua vận động mạnh cộng thêm cơ thể yếu ớt dẫn đến say nắng, lúc này cậu đã tỉnh dậy và được đưa đến phòng bệnh thường.
Quý Dư Chu bước vào phòng bệnh, Lữ Hà Vọng theo sau hắn. Giang Tầm Dục ngồi ở trên giường bệnh, đầu giường được nâng lên một nửa để cậu thuận thế.
Nhìn thấy Quý Dư Chu đi vào, Giang Tầm Dục hiển nhiên có chút xấu hổ, cúi đầu, nhẹ giọng gọi: "Quý tiên sinh."
Sắc mặt của cậu vẫn có chút tái nhợt, lông mi dài rũ xuống, màu lam sẫm dưới mắt vẫn còn hiện rõ, trên mu bàn tay cắm một cây kim, một cái ống nhỏ nối với bình treo bên cạnh. Quý Dư Chu nhíu mày, cứ như vậy yên lặng nhìn cậu.
Giang Tầm Dục hơi căng thẳng, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Một cô y tá nhỏ mở cửa, rụt rè nhô đầu ra: "Chào ngài, bây giờ tôi vào có tiện không?"
Quý Dư Chu lạnh nhạt gật đầu với cô y tá nhỏ: "Mời vào."
Cô y tá đẩy xe bước vào, cảm nhận được bầu không khí ngưng trệ trong phòng, cô lo lắng sờ lên chiếc mũ y tá của mình.
"Tôi là y tá ở đây, chịu trách nhiệm thay thuốc cho bệnh nhân."
Cô y tá nhỏ vừa từ bệnh viện địa phương đến bệnh viện quân đoàn, nhất thời không nhận ra Quý Dư Chu, cô bước đến bên cạnh Giang Tầm Dục và giúp cậu thay bình nước biển, không nhịn được mắc bệnh nghề nghiệp, vừa đổi thuốc vừa nói: "Biết thân thể của mình yếu ớt mà còn vận động mạnh giữa trời nắng, cậu không muốn sống nữa sao?"
Giang Tầm Dục lén lút liếc nhìn Quý Dư Chu vẻ mặt vô cảm ở bên cạnh, vội vàng ngắt lời y tá: "Tôi biết..."
"Ôi! Cậu...cái người này!" Cô y tá nhỏ tròn mắt, "Tôi đang vì cậu đấy, cậu có biết say nắng nghiêm trọng rất dễ mất nước và rất nguy hiểm không, nếu không được cấp cứu kịp thời thì còn có thể..."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục mở miệng muốn nói gì đó, nhưng là Quý Dư Chu lại lên tiếng hỏi: "Tình huống của cậu ấy nghiêm trọng sao?"
"Đúng, đúng!" Cô y tá gật đầu lia lịa, ngẩng đầu nhìn Quý Dư Chu, nghiêm túc nói: "Anh là người nhà của cậu ấy sao? Sau này đừng để cậu ấy làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, thật đấy!
"Được, tôi đã biết."
Trong giọng nói của Quý Dư Chu không nghe ra hỉ nộ, Giang Tầm Dục không dám nói lời nào, vẫn luôn cúi đầu cho đến khi y tá rời đi, Quý Dư Chu mới bước đến bên cạnh cậu: "Vừa rồi có nghe thấy y tá nói gì không?"
Giang Tầm Dục trầm giọng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "...Tôi xin lỗi, Quý tiên sinh."
Đứng ở một bên, Lữ Hà Vọng không khỏi rùng mình, hiếm thấy Quý Dư Chu nghiêm túc như vậy. Càng lo lắng thì càng tức giận, thực ra Lữ Hà Vọng cũng có thể hiểu được cảm giác này, nhưng mà...hung dữ với trẻ con thì không tốt chút nào.
Lữ Hà Vọng do dự một lúc, nhưng vẫn cắn răng nói: "Ai nha, đừng có hung dữ với bạn nhỏ như vậy!" Anh chậm rãi đi đến giữa hai người, "Bạn nhỏ cố gắng như thế cũng chỉ là vì hi vọng cậu tán thưởng thôi mà, quán quân luôn đấy, rất lợi hại."
Quý Dư Chu cũng nhớ tới nguyên nhân lần này Giang Tầm Dục đến bệnh viện, lo lắng, tức giận, đau lòng...đủ loại cảm xúc cứ dâng lên trong lòng hắn, hắn cố kìm nén cảm xúc sắp ức chế không được, nhíu chặt mày: "...Ừ."
Nhìn thấy tác dụng của những gì mình nói, Lữ Hà Vọng nói tiếp: "Hơn nữa cơ thể cũng cần từ từ điều trị, đừng lo lắng, để tôi, chúng ta sẽ kết hợp chế độ ăn và uống thuốc, hai bút cùng vẽ, hoàn toàn không có vấn đề gì."
Quý Dư Chu cau mày, tùy ý để cho Lữ Hà Vọng nói mà không cắt ngang lời anh.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Với sự hướng dẫn của Lữ Hà Vọng, bầu không khí trong phòng ấm lên một chút, chủ đề dần dần bị kéo đi.
Giang Tầm Dục cúi đầu thở phào nhẹ nhõm, cơ bắp căng thẳng cũng thả lỏng.
So với đau đớn về thể xác, cậu còn sợ Quý Dư Chu giận mình hơn. Khi ngữ khí của Quý Dư Chu thấp hơn một chút, cậu sẽ hoảng sợ, lúng ta lúng túng, không biết phải làm thế nào.
Thực ra...cậu chỉ muốn để ánh mắt của Quý Dư Chu để ý đến cậu thêm vài giây nữa thôi.