Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Xe càng ngày càng cách xa Quý trạch, bầu không khí trong xe của Quý Dư Chu cũng lạnh đi một chút.
Quý Dư Chu ngồi ở sau xe, nhắm mắt dưỡng thần, cảnh vệ bên cạnh do dự một chút, ngập ngừng hỏi: "Quý tiên sinh, đã đến giờ dùng bữa sáng rồi..."
"Đặt ở đó đi."
Quý Dư Chu vẫn khép hờ hai mắt, âm thanh lãnh đạm và xa cách, rất khác với lúc trước mặt Giang Tầm Dục.
Hay đúng hơn, đây mới là nguyên bản của hắn.
Cảnh vệ từ lâu đã quen với sự xa cách của Quý Dư Chu, thấp giọng nói "vâng" rồi yên tĩnh, không phát ra âm thanh nào nữa.
Chiếc xe mà Quý Dư Chu đang ngồi bề ngoài trông rất bình thường, thậm chí còn có một lớp đất nổi nhẹ, dường như đã lâu không được bảo dưỡng, thực chất đây là một chiếc xe quân sự cải trang, nội thất rộng lớn và sang trọng, tốc độ có thể đạt đến trình độ rất cao.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong chốc lát, Quý Dư Chu mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy mây trắng mờ ảo, tẻ nhạt mà vô vị, giống như những công tác hiện tại mà Quý Dư Chu phải làm.
Lúc còn nhỏ, Quý Dư Chu đã theo bố học cách giải quyết chính vụ, trải qua rất nhiều việc và đi thị sát rất nhiều nơi, lần này bất quá chỉ là một bước chuyển giao cần thiết.
Quý Dư Chu từ lâu đã tập mãi thành quen với loại công việc này. Nhưng có lẽ là vì gần đây sớm chiều ở cùng Giang Tầm Dục, bây giờ bên cạnh đột nhiên thiếu đi một người, tuy rằng người đó thường ngày trầm mặc ít nói, không chủ động quấy rối, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Một lúc sau, chiếc xe vững vàng dừng lại, lần này Quý Dư Chu đến một cô nhi viện khác.
Cô nhi viện này có hoàn cảnh trong sạch, là một tay bố của Quý Dư Chu thành lập, công việc vẫn luôn rất tốt, trước đây Quý Dư Chu không chỉ đến thị sát một lần, cũng coi như quen thuộc với nó.
Sau khi xuống xe, những đứa trẻ trong cô nhi viện đã đứng xếp hàng, trên tay cầm những vòng hoa để chào đón Tư lệnh đến.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cô bé đứng ở đầu hàng đặc biệt xinh xắn, khoảng chừng năm, sáu tuổi, đôi mắt hạnh tròn mở to, giọng nói bi bô, trên tay còn cầm một chiếc vòng hoa được bện bằng tay vô cùng tinh xảo.
Đây là một buổi đã được sắp xếp từ trước, Quý Dư Chu nở nụ cười, ngồi xổm xuống sờ đầu cô gái nhỏ, sau đó cúi đầu để cô gái nhỏ đeo vòng hoa lên cổ mình.
"Bé ngoan."
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng "tách tách" của đèn chớp vang lên không ngừng.
Quý Dư Chu đứng dậy, theo viện trưởng của cô nhi viện tiến vào thăm quan, bên cạnh còn có người hướng dẫn nhiệt tình và tỉ mỉ nói lại sự phát triển của cô nhi viện trong khoảng thời gian này.
......
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục cả đêm không ngủ, khi nhìn thấy xe của Quý Dư Chu lái đi, tảng đá nặng nề trong lòng rốt cuộc chìm xuống đến điểm thấp nhất, cảm giác rầu rĩ, có chút đau đớn.
Hậu quả của việc thức đêm dần dần kéo đến, cậu nằm trên giường, hai tay gác lên che khuất đôi mắt, hai chân buông thõng bên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ trong tư thế kỳ lạ này.
Tiểu C nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Giang Tầm Dục, trong lòng khó hiểu mà nhỏ giọng cảm thán, "Tình cảm của con người đều phức tạp và kỳ cục như vậy sao...Nếu thích thì nói thẳng ra không tốt hơn hả."
Nó lẩm bẩm bay đến bên cạnh Giang Tầm Dục, giúp cậu đắp chăn bông kín một chút: "Làm một cái máy còn tốt hơn...không cần nghĩ tới những thứ hỗn độn kia."
......
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục ngủ mơ mơ màng màng, hoảng hốt mở to mắt, lúc này mới phát hiện ánh sáng bên ngoài đã rất chói mắt.
Cậu bật dậy từ trên giường, ánh mắt theo bản năng nhìn về hướng chiếc đồng hồ treo trên tường.
Tám giờ đúng.
Thời gian muộn nhất mà trường quân đoàn cho phép là tám giờ rưỡi, Giang Tầm Dục giật mình nhảy ra khỏi giường, vội vàng thay quần áo.
Tiểu C ở bên cạnh cũng cả đêm không ngủ, chỉ là có chút lơ mơ, nghe thấy động, thấp giọng lẩm bẩm: "Làm gì vậy...mới sáng sớm..."
Tiểu C không thể hiểu được tình cảm của nhân loại, nhưng nó lại học được bản chất bám giường của con người vô cùng thành thạo.
Giang Tầm Dục không có thời gian chăm sóc Tiểu C còn đang ậm ừ bất mãn, nhanh chóng thay quần áo, tóm lấy bữa sáng trên bàn, lon ton chạy ra khỏi nhà.
Quý tiên sinh vừa đi, nếu ngay ngày đầu tiên đi học mà cậu đã bị muộn thì...hơi quá đáng.
Giang Tầm Dục thở hồng hộc chạy ra sân, bắt chuyến xe buýt đưa đón cuối cùng của trường.
May mắn, may mắn, cuối cùng Giang Tầm Dục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì chạy nhanh nên cậu hơi nóng, dưới chiếc mũ lớn, những sợi tóc đã dính vào trán.
Là chuyến xe buýt đưa đón cuối cùng của trường học, người trên xe cũng không nhiều, Giang Tầm Dục tìm một chỗ ở hàng sau ngồi xuống, chung quanh không có ai.
Cậu cúi đầu, dưới chiếc mũ chậm rãi ăn sáng.
Ngày đầu tiên Quý tiên sinh đi vắng, cậu có chút không quen.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Xe buýt lững thững đến trường, Giang Tầm Dục đạp lên tiếng chuông đi vào lớp học.
Thẩm Khâu Dương kỳ lạ mà nhìn Giang Tầm Dục: "Sao hôm nay cậu lại đến đây muộn vậy! Tớ còn tưởng cậu có chuyện nên xin nghỉ phép đây!"
Giang Tầm Dục tâm trạng không tốt nên thấp giọng nói: "Không có chuyện gì" rồi lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra.
Giáo viên ngữ văn cũng bước vào lớp theo tiếng chuông, trừng mắt nhìn hai người họ rồi ho nhẹ hai tiếng: "Khụ, không nói nữa, hôm nay chúng ta sẽ học..."
Thẩm Khâu Dương ngậm miệng lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn quăng ánh mắt qua chỗ Giang Tầm Dục.
Y luôn cảm thấy cảm xúc của Giang Tầm Dục không đúng.
Buổi trưa tan học, Thẩm Khâu Dương chủ động ngăn Giang Tầm Dục đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi: "Tầm Dục, buổi trưa đi ăn cơm với tớ đi, nhà ăn ở lầu ba vừa mới ra món cơm thịt kho cực kỳ ngon luôn!"
Giang Tầm Dục cúi đầu: "Tớ không..."
"Ai nha, đi thôi, đi thôi!"
Thẩm Khâu Dương không nói lời nào kéo Giang Tầm Dục bỏ chạy, Giang Tầm Dục bất đắc dĩ đi theo phía sau y, tay kia cầm chiếc mũ để tránh bị gió thổi bay.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Tới nhà ăn, Thẩm Khâu Dương gọi hai phần cơm thịt kho, hai người bưng hai cái mâm tìm chỗ ngồi xuống, Thẩm Khâu Dương hỏi: "Nói đi, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Giang Tầm Dục cúi đầu ăn cơm, làm bộ như không nghe thấy.
Thẩm Khâu Dương một mặt bình tĩnh: "80% là liên quan đến Quý tiên sinh của cậu."
Bàn tay đang cầm đũa của Giang Tầm Dục cứng đờ, cơm vừa gắp lại rơi vào bát.
"Nhìn đi, nhìn đi! Tớ biết mà!"
Thẩm Khâu Dương làm bạn với Giang Tầm Dục đã lâu, cũng sớm hiểu rất rõ ngôn ngữ cơ thể của Giang Tầm Dục, y theo dõi kỹ càng phản ứng của Giang Tầm Dục, nhìn thấy thân thể Giang Tầm Dục cứng đờ, y càng khẳng định suy đoán của mình.
Giang Tầm Dục: "..."
Cậu không nói được gì với Thẩm Khâu Dương, thẳng thừng quay đầu nhìn TV treo trong nhà ăn: "Ăn cơm không được nói chuyện, xem TV đi."
Trên TV đang phát tin tức buổi trưa, tình cờ đang chuyển sang chuyên mục chính trị, Giang Tầm Dục nhìn thoáng qua người dễ thấy nhất ở trung tâm đám đông.
Nụ cười trên mặt Quý Dư Chu vừa phải, không làm cho người ta cảm thấy xa lạ, nhưng vẫn duy trì sự thận trọng nên có, ánh mắt Giang Tầm Dục nhìn theo bóng dáng của Quý Dư Chu, liền nhìn thấy...Quý Dư Chu chậm rãi ngồi xổm, khẽ sờ đầu một cô bé.
Cô bé có vẻ ngoài xinh xắn, sống mũi khéo léo cao mà thẳng, lông mi dài như búp bê sứ, đôi mắt sâu như một hồ mực tàu, giọng nói ngọt ngào, đúng là mẫu người mà người ở mọi tinh cầu thích nhất.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Chú ý thấy Giang Tầm Dục nhìn lên màn hình, Thẩm Khâu Dương cũng ngẩng đầu nhìn theo. Y chớp mắt, nói tiếp, "Xem như Quý thượng tướng là người có lòng tốt nhất trong bốn vị Tư lệnh nhỉ? Tớ thường thấy hắn đến thăm các viện mồ côi, trường học, bệnh viện gì đó, có thể trực thuộc trong khu vực của hắn chúng ta rất may mắn..."
Giang Tầm Dục chỉ nghe được một nửa lời của Thẩm Khâu Dương, trong lòng đột nhiên ghen tị.
Cậu nhớ tới nhiệt độ và sức mạnh của những ngón tay thon dài của Quý Dư Chu...hóa ra đều không phải thuộc về riêng cậu, Quý tiên sinh cũng sẽ đối xử dịu dàng với người khác, cũng vuốt ve đầu người khác bằng đôi bàn tay to lớn và mạnh mẽ đó.
Hắn cũng sẽ gọi những người khác là "bé ngoan".
Tin tức này chỉ kéo dài hơn mười giây, liền nhanh chóng được chuyển sang tin tức tiếp theo, Giang Tầm Dục nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử không có Quý Dư Chu một hồi lâu, sau đó đột nhiên cúi đầu lùa cơm vào miệng.
Trong miệng bị lắp đầy đến căng phồng, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng.
Sau khi ăn cơm như gió thổi mây bay, Giang Tầm Dục thực ra cũng không nhận ra chút hương vị gì, cậu lau miệng hai lần rồi thấp giọng nói với Thẩm Khâu Dương bên cạnh, "Tớ đi trước."
"Ơ...cậu..."
Thẩm Khâu Dương khó hiểu mà muốn nói thêm chuyện gì, nhưng Giang Tầm Dục đã bưng mâm cơm sải bước đi.
Cậu để chiếc đĩa trống của mình đến nơi đúng quy định, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng cậu chạy chậm đến khu vườn sau trường.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lúc này đã là buổi trưa, học sinh không phải đang ăn cơm thì là trở về ký túc xá hoặc về nhà nghỉ ngơi, dù sao cũng phải trở lại lớp tiếp tục học tập, mảnh vườn nhỏ không có một bóng người, chỉ có mấy con chim sẻ ở lại địa phương nghỉ đông thỉnh thoảng 'hàn huyên' vài câu, thừa dịp giờ trưa ấm áp ra ngoài kiếm thức ăn.
Giang Tầm Dục đứng ở giữa khu vườn nhỏ, xung quanh là những cây thường xanh cao lớn, nhìn bầy chim sẻ ríu rít, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ cánh tay lên, đặt lên đầu, nhẹ nhàng sờ một cái.
Một lần, hai lần.
Bởi vì đội mũ trùm đầu, Giang Tầm Dục không kiểm soát tốt sức lực của mình, đầu tóc bị cậu làm cho loạn cả lên.
Cậu tưởng tượng, đây là bàn tay của Quý tiên sinh.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong suốt thời gian nghỉ trưa, Giang Tầm Dục vẫn luôn ngồi xổm trong khu vườn nhỏ, mãi đến khi chuông vào lớp buổi chiều vang lên cậu mới không hứng thú lắm mà trở lại lớp.
Thẩm Khâu Dương cả buổi trưa không gặp Giang Tầm Dục, vừa mở miệng muốn nói gì đó, Giang Tầm Dục đã không chút do dự nằm nhoài trên bàn, quay đầu ra ngoài cửa sổ, cũng không thèm nhìn Thẩm Khâu Dương.
Thẩm Khâu Dương do dự một chút, nhưng vẫn thử thăm dò gọi cậu, "...Giang Tầm Dục?"
Giang Tầm Dục gục xuống bàn không nhúc nhích.
"Tớ làm cậu tức giận sao?"
"..."
"Vậy cậu phải nói cái gì đi chứ!"
"..."
Bất kể Thẩm Khâu Dương nói cái gì, Giang Tầm Dục đều trưng ra bộ dáng như không có nghe thấy, hoàn toàn không có ý trả lời. Chuông báo vào lớp vang lên, cô Nhiễm bước vào, Thẩm Khâu Dương không thể làm gì khác hơn là phải lấy sách giáo khoa ra và tạm thời im lặng.
Giang Tầm Dục từ trên bàn chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhưng vẫn cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa nhưng lại không tập trung nổi.
Nội dung bài giảng của cô Nhiễm tựa như không có ý nghĩa thực tế gì cả, Giang Tầm Dục sửng sốt, nửa buổi học cậu không nghe lọt một chữ.
"Được rồi, tôi còn vài điều nữa cần thông báo. Cuộc thi sức bền hàng năm của quân đoàn chúng ta sắp bắt đầu, người chiến thắng sẽ có huân chương cá nhân, đây là một vinh dự rất lớn, còn có..."
Cô Nhiễm vô cùng hứng thú nói, nhưng Giang Tầm Dục không nghe lọt tai câu nào. Nhìn thấy bộ dạng uể oải của Giang Tầm Dục, Thẩm Khâu Dương không chịu được nữa, lại gõ gõ bàn hỏi: "Tầm Dục, cậu có định tham gia cuộc thi sức bền không?"
Mi mắt của Giang Tầm Dục không hề nâng lên dù chỉ một chút: "Không có hứng thú."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trên thực tế, Giang Tầm Dục mặc dù khá quen với học sinh trong lớp, nhưng cậu rất ít tham gia các hoạt động của lớp, Thẩm Khâu Dương không cần hỏi cũng biết, Giang Tầm Dục tám phần mười là sẽ không đến đó, y chẳng qua là thuận miệng tìm một đề tài, không muốn nhìn Giang Tầm Dục mất tinh thần như vậy.
Thẩm Khâu Dương tiếp tục cố gắng nói: "Người nào có thứ hạng đều có thể nhận được huân chương, ôi chao, nếu may mắn thì còn có thể nhận được huân chương hạng hai đó, có được vinh dự này quá là có mặt mũi luôn, mọi người tuyệt đối sẽ coi trọng cậu thêm một chút! "
Giang Tầm Dục: "..."
Cậu không quan tâm đến những chuyện phân cao thấp, cậu chỉ muốn người kia nhìn thấy là được rồi.
Giang Tầm Dục sửng sốt, mở miệng muốn hỏi Quý Dư Chu có đến dự trận chung kết không, môi cậu mấp máy một lúc, rồi lại cúi đầu im lặng.
Quý tiên sinh có thực sự quan tâm đến việc cậu có tham gia hay không tham gia, đoạt giải hay không đoạt giải không?
...Có lẽ hắn đều đối xử với tất cả mọi người như vậy.
Giang Tầm Dục lắc đầu: "Không đi."
Thẩm Khâu Dương có chút nản lòng trước sự từ chối kiên quyết như vậy, y bất đắc dĩ thở dài, nhỏ giọng nói: "Buổi trưa vẫn ổn, sao đột nhiên..."
Giang Tầm Dục không nói gì, chỉ giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa của mình.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Mười giờ tối, Quý Dư Chu cuối cùng cũng hoàn thành công việc thị sát cả ngày của mình, cơ hồ là mới vừa trở về nơi ở, thông tấn khí đã vang lên.
Là người phụ trách bên trường học quân đoàn gọi đến.
Quý Dư Chu xoa bóp mi tâm nhức mỏi, kết nối thông tấn khí.
"Quý thượng tướng."
Người phụ trách bên kia chào theo tiêu chuẩn của quân đội.
Quý Dư Chu nhàn nhạt: "Không cần đa lễ, có chuyện gì vậy?"
"Là như vậy," người phụ trách vẫn đứng thẳng, "Dựa theo thông lệ, cuộc thi sức bền hàng năm trong trường sắp bắt đầu, trận chung kết trao giải sẽ tiến hành vào hai tuần sau, không biết ngài có thời gian không..."
Cuộc thi sức bền là cuộc thi đã có từ hơn chục năm nay trong trường học quân đoàn, nhằm rèn luyện tố chất của học sinh và thể hiện năng lực của học sinh, nói như vậy, cuộc thi sức bền hàng năm đều có Tư lệnh xuất hiện và trao giải thưởng cho các tuyển thủ đoạt giải.
Đây là một truyền thống đã kéo dài nhiều năm, Quý Dư Chu không có lý do gì để từ chối.
"Đã biết, tôi sẽ đến."
Ngắt kết nối thông tấn khí, Quý Dư Chu cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, ngồi trên ghế sô pha của khách sạn, vừa định thay quần áo, thông tấn khí lại vang lên.
Hắn có chút không kiên nhẫn cau mày, vừa nhìn thấy người truyền tin, khó chịu trong lòng liền bị quét sạch.
"Tầm Dục?"
Giang Tầm Dục đứng ở bên kia, vẻ mặt có chút sợ hãi, không cần nghĩ cũng biết cậu tốn bao nhiêu dũng khí mới dám liên lạc với Quý Dư Chu.
Cậu khẽ cắn môi, ngập ngừng hỏi: "Không, không quấy rầy đến ngài chứ?"
"Ừ," Quý Dư Chu tùy ý ngồi trên sô pha, biểu tình trên mặt thả lỏng không ít: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không có gì......"
Giang Tầm Dục lúng túng mà cúi đầu, ngón tay vô thức đan vào nhau.
Chỉ là cậu...nhớ Quý tiên sinh.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đặc biệt là vào ban ngày, cậu tận mắt chứng kiến Quý tiên sinh đối xử dịu dàng với những đứa trẻ khác.
Cậu không đủ can đảm để gọi điện thoại cho Quý Dư Chu, nhưng những hình ảnh trên TV như một bộ phim cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Anh có chút buồn bực muốn xua những hình ảnh đó đi nhưng thần xui quỷ khiến thế nào mà nhấn nút liên lạc.
Giang Tầm Dục chưa kịp dập máy thì cuộc gọi đã được kết nối.
Chỉ là lời này, cho dù đánh chết Giang Tầm Dục thì cậu cũng không nói ra được, mà cậu sẽ không nói dối, chỉ có thể ấp úng, nửa ngày không nói ra được lời nào.
Quý Dư Chu nhìn thấy hành động của Giang Tầm Dục, trong lòng đột nhiên muốn bật cười.
Đứa nhỏ căn bản không thể che giấu được suy nghĩ của mình, cậu suy nghĩ chuyện gì đều viết hết lên trên khuôn mặt, đơn thuần đến mức gần như liều lĩnh, khiến cho hắn muốn trêu chọc cậu một lúc.
Quý Dư Chu mỉm cười: "Nhớ tôi rồi?"
"Không..." Giang Tầm Dục theo bản năng mà phủ nhận, nhưng biết rằng mình hoàn toàn không thể lừa được Quý Dư Chu, cậu cúi đầu do dự một hồi, cuối cùng từ trong mũi khẽ hừ nhẹ một tiếng.
"Ừm..."
Một đôi mắt xanh biếc ướŧ áŧ liếc nhìn Quý Dư Chu một cách rụt rè, sau đó nhanh chóng liếc đi chỗ khác, trực tiếp khiến nhịp tim của Quý Dư Chu lệch đi một nhịp.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ánh mắt Quý Dư Chu tối sầm lại, trầm giọng đổi chủ đề: "Ở trường học có chăm chỉ không?"
"Có..."
Giang Tầm Dục nhớ đến tinh thần sa sút của mình lúc chiều, có chút chột dạ cúi đầu, cũng may Quý Dư Chu cũng có chút lơ đễnh, hiếm thấy không phát hiện sự khác thường của cậu.
"Vậy thì tốt." Quý Dư Chu nghĩ đến cuộc thi sức bền mà người phụ trách vừa đề cập, thuận miệng nói: "Ngoài chuyện học, cậu cũng phải tích cực tham gia các hoạt động trong quân đoàn."
Giang Tầm Dục chớp mắt, đột nhiên tìm được đề tài: "Đúng rồi, Quý tiên sinh, trong trường sắp tổ chức cuộc thi sức bền."
"Chuẩn bị tham gia sao?"
Giang Tầm Dục do dự một chút, sau đó hỏi: "Ngài...sẽ đến xem sao?"
"Ừ."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, viên đá nhỏ mà Giang Tầm Dục tích cóp trong lồng ngực đột nhiên bị vỡ ra.
Chấn động đến mức ngực cậu hơi đau.
Cậu đã minh bạch, nếu Quý tiên sinh không muốn nhìn cậu, vậy cậu phải nỗ lực, cố gắng hơn nữa để chen vào tầm mắt của Quý tiên sinh.
Trong giọng nói của cậu tràn đầy kiên định: "Tôi sẽ tham gia."