Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Giang Tầm Dục nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng lại ngủ không ngon giấc.
Quý Dư Chu ngồi bên cạnh cậu một lúc, liền thấy lông mày của Giang Tầm Dục hơi nhăn lại, trên trán hiện ra một tầng mồ hôi.
Quý Dư Chu cau mày, vừa định gọi bác sĩ lại thì nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khàn khàn khó kìm nén của Giang Tầm Dục.
"Không, đừng chạm vào tôi..."
Hai mắt Giang Tầm Dục nhắm chặt, vẻ mặt đau khổ, giống như đang cố hết sức trốn tránh thứ gì đó ở trong mơ.
Có phải cậu mơ thấy chuyện ở trại mồ côi lúc trước không?
Quý Dư Chu có chút đau lòng, đưa tay vén mái tóc dính đầy mồ hôi trên mặt của Giang Tầm Dục, ngay sau đó, hắn liền nghe thấy cậu nói tiếp: "Quý, Quý tiên sinh...tôi bẩn...đừng...đừng chạm vào tôi."
Ngón tay thon dài cách gò má Giang Tầm Dục chừng mười centimet thì dừng lại, đầu ngón tay khẽ run lên.
Hụt hẫng, Quý Dư Chu nhạy bén cảm giác được thứ cảm xúc này rất xa lạ đối với hắn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Thân thể cứng ngắc vài giây, hắn lặng lẽ thu tay về, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vầng trán liên tục chảy mồ hôi của Giang Tầm Dục, nhưng lại không đưa tay chạm vào cậu lần nào nữa.
Giấc mơ là thứ phản ánh chân thực nhất xã hội hiện thực, hóa ra mãi đến tận lúc này, đứa nhỏ trước mặt hắn vẫn cứ tự ti.
Chuyện này cuối cùng đã khiến Quý Dư Chu nhận rõ Giang Tầm Dục đã phải chịu đựng sự tra tấn tâm lý như thế nào, những chuyện cũ bẩn thỉu vẫn còn ẩn núp trong nội tâm của cậu, chưa bao giờ biến mất.
Trương Ái Linh – một vị văn nhân thời Trái đất cổ đại – từng nói: "Gặp em rồi tôi bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng tôi thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn nở ra một bông hoa..." Nhưng Giang Tầm Dục lại không giống, cậu vốn dĩ đã cắm rễ bên trong bụi trần, ánh sáng, nước sương, chất dinh dưỡng, cái gì cũng không có, nhưng dù vậy, cậu vẫn nguyện ý vì một chút ánh sáng mà toàn lực nở hoa.
Đóa hoa này có thể không lớn, nhưng đủ chói mắt.
Thậm chí còn khiến Quý Dư Chu cảm thấy ý định lợi dụng cậu trước đây quá mức đê hèn.
Nếu cung cấp đủ ánh sáng, lượng nước và không gian phát triển cho đứa nhỏ thì cậu còn có thể phát triển tươi tốt đến mức nào nữa?
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng là một tên sắt đá, một tay súng vô tình, rồi cũng có một ngày hắn lại cân nhắc rất nhiều về tương lai của đứa nhỏ như vậy.
Quý Dư Chu rũ mắt xuống, không suy nghĩ nữa, cúi người vỗ nhẹ vai Giang Tầm Dục, ôn nhu nói: "Tầm Dục, dậy đi, cậu gặp ác mộng."
Sau khi vỗ vỗ hai lần, Giang Tầm Dục mờ mịt mở mắt ra nhìn Quý Dư Chu: "A...Quý tiên sinh?"
"Cậu gặp ác mộng." Quý Dư Chu không dấu vết rút tay về, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, "Cậu không sao chứ?"
Đầu óc Giang Tầm Dục có chút mông lung, giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, chỉ mơ hồ nhớ tới cảm giác thống khổ tan nát cõi lòng vừa nãy, nhưng lại không nhớ rõ chính mình mơ thấy cái gì.
Cậu choáng váng ôm đầu, nhẹ lắc một cái, khàn giọng: "Không sao..."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Vết thương của Giang Tầm Dục gần như đã bình phục, sau khi tỉnh lại, bác sĩ đã tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu, sau khi xác định không có vấn đề gì khác, Quý Dư Chu liền đưa cậu về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Quý Dư Chu đưa cậu trở lại chỗ của Lê Hàm Thu.
Chưa nói đến đồ đạc của cả hai đều ở đó, dù sao chuyện lớn hay nhỏ đều chỉ có thể giấu diếm Lê Hàm Thu một thời gian, không thể giấu bà cả đời, Lê Hàm Thu cũng dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, không chỉ một lần gọi cho Quý Dư Chu để hỏi hắn đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Trong điện thoại, Quý Dư Chu không thể nói rõ, không thể làm gì khác hơn là hứa với Lê Hàm Thu hai ngày nữa sẽ đưa Giang Tầm Dục trở về một chuyến, mới có thể tạm thời xoa dịu trái tim bất an của Lê Hàm Thu.
Trở lại chỗ cũ, đồ đạc trong sân và trong phòng không khác gì lúc hai người rời đi, Lê Hàm Thu nhìn chăm chăm hai người từ trên xuống dưới một vòng, tức giận nói: "Mẹ còn tưởng hai đứa chỉ đi hai ngày, ai biết được vừa đi chính là nửa tháng...kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc rồi đúng không?"
"Xin lỗi, mẹ, để con giải thích cho mẹ những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay."
Quý Dư Chu thở dài ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, Giang Tầm Dục cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Quý Dư Chu, vẻ mặt của Lê Hàm Thu càng trở nên nghiêm túc hơn, ngồi xuống trước mặt họ.
Lê Hàm Thu dường như thở phào nhẹ nhõm: "Con rốt cuộc cũng chịu nói ra sự thật sao?"
......
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giọng nói Quý Dư Chu trầm thấp, Lê Hàm Thu chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng lông mày hơi nhăn lại thành hình chữ thập.
Khi nghe đến Giang Tầm Dục đỡ đạn cho Quý Dư Chu, bà trợn to hai mắt, mi tâm nhíu chặt nhìn chằm chằm Giang Tầm Dục, bật thốt lên hỏi: "Bị thương ở đâu?!"
Quý Dư Chu liếc mắt nhìn Giang Tầm Dục: "Vai phải."
Lê Hàm Thu đứng dậy, đến ngồi ở bên cạnh Giang Tầm Dục, ngón tay thử thăm dò muốn chạm vào vai Giang Tầm Dục, nhưng sợ làm cậu đau, cánh tay lúng túng ở một chỗ: "Hiện tại đã khá hơn chưa?"
Cảm giác được quan tâm khiến Giang Tầm Dục cảm thấy chua xót, vội nói: "Không đau nữa."
"Ai," Lê Hàm Thu buông ngón tay xuống, cẩn thận chạm vào vai Giang Tầm Dục, "Thằng nhỏ ngốc, lần sau tuyệt đối đừng ngốc như vậy nữa, Dư Chu từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cường độ cao, quang tử thương bình thường không bắn trúng nó được đâu."
Thân thể Giang Tầm Dục có chút cứng ngắc, chậm rãi cúi đầu xuống.
Trên thực tế, những gì Lê Hàm Thu nói, cậu đều biết.
Nếu không có năng lực, Quý Dư Chu không thể bình yên vô sự ngồi vào vị trí này. Nhưng biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Cũng giống như vụ đánh nhau với học sinh trong lớp lần trước, cậu biết người đó không thể gây tổn hại cho Quý tiên sinh, nhưng bản năng của cậu bằng mọi giá vẫn muốn ngăn chặn người đó chửi bới.
Phản ứng của cơ thể đã đi trước lý trí một bước, muốn dùng phương thức của mình để bảo vệ Quý tiên sinh, tựa hồ đã trở thành một loại bản năng của Giang Tầm Dục.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giọng cậu trầm thấp đến mức khàn khàn: "Là cháu cam tâm tình nguyện..."
Lê Hàm Thu thở dài, nỗi xót xa trong lòng càng đậm.
"Thằng nhỏ ngốc."
Nếu như lúc trước bà còn có chút không yên lòng đối với Giang Tầm Dục thì khi nghe lời này của Giang Tầm Dục, bà liền vững tin rằng Giang Tầm Dục sẽ khăng khăng một mực vì Quý Dư Chu mà thôi.
Nhưng ngược lại là con trai ruột của bà, dường như chưa sẵn sàng để mở lòng.
Quý Dư Chu ngồi ở một bên nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, tâm tình bình tĩnh như bị ném vào một hòn đá, bắt đầu gợn sóng.
Lời nói của Giang Tầm Dục tràn đầy tình nghĩa, hắn làm sao có thể không phát hiện.
Hắn không dấu vết chuyển đổi đề tài: "Mẹ, tháng sau con xin nghỉ, đến lúc đó sẽ đưa Tầm Dục trở về thăm mẹ."
Lúc này, tình cảm được xây dựng dựa trên những hiểu biết hạn hẹp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là sự hồ đồ nhất thời, nháy mắt động lòng, sẽ không bền lâu.
Sau này, khi nhìn thấy được thế giới bên ngoài, cậu sẽ phát hiện ra tình cảm hiện tại của mình thật ngây thơ, mỏng manh và không đáng nhắc đến.
Không hiểu sao, Quý Dư Chu nhất thời cảm thấy thất lạc.