Muôn Nẻo Đường Yêu

Chương 25




Chúng tôi đan chặt mười ngón tay vào nhau, trong giây phút này đây tất cả mọi yêu thương thù hận, tất cả mọi bi hoan li hợp đã lùi vào quá khứ! Giọng Bắc nói đã yếu ớt lắm rồi, nhưng anh vẫn cố thều thào giải thích, anh chỉ yêu mình em thôi, cơ thể anh đã từng phản bội em nhưng tâm hồn anh suốt đời gắn bó bên em. Sau khi em bỏ đi, anh như người lên cơn điên, anh tìm em ở tất cả những nơi có thể tìm được. Em ác quá, tại sao em lại có thể trừng phạt anh như vậy?

Mùa thu năm 2004, Thẩm Quân đã trở thành người nổi tiếng. Tiếng tăm của anh nổi lên như cồn, anh đi biểu diễn khắp nơi, đâu đâu cũng có các fan nữ xinh đẹp hâm mộ, các bài hát trên mạng của anh được download liên tục. Chỉ trong một đêm mà chàng ca sĩ Thẩm Quân đã lên như diều gặp gió. Sau khi mọi sự hồi hộp, cảm động ban đầu đã trôi qua, tôi rất khó gặp được Thẩm Quân.

Người đàn ông đó bế bồng tôi lên và quay hết vòng này đến vòng khác nói, chúng mình phất lên rồi em ạ, Tiểu Bạch, chúng mình có rất nhiều tiền, em thích mấy chiếc nhẫn kim cương anh sẽ mua hết cho em, tay trái đeo, tay phải đeo, hôm nay đeo cái này, mai lại đổi cái khác.

Thẩm Quân không biết rằng, tôi là cô gái không thích đeo đồ trang sức.

Anh còn không biết rằng, tôi không quá coi trọng đồng tiền.

Sau khi mọi sự hưng phấn ban đầu qua đi, chúng tôi ngày càng xa nhau hơn. Anh thường xuyên nhận lời phỏng vấn, thường xuyên tham gia các liveshow, đâu đâu cũng có người lăng xê, hâm mộ anh, anh chỉ thích ở khách sạn năm sao, còn tôi làm thư kí cho một công ty của Pháp, cuộc sống của hai chúng tôi đã rẽ theo hai quỹ đạo hoàn toàn khác nhau, Thẩm Quân thường gọi điện thoại đến cho tôi thông báo ảnh của anh lại được đăng lên đầu trang của chuyên mục âm nhạc giải trí.

Tôi không hề cảm thấy có gì hứng thú.

Người đàn ông đã mấy lần cầu hôn tôi đó, trong lúc trả lời phỏng vấn của báo chí đã nói rằng: tôi chưa có bạn gái, tình yêu của tôi vẫn chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi.

Anh giải thích với tôi rằng, anh nói như thế sẽ không bị mất đi các fan hâm mộ nữ, mình làm như thế đĩa sẽ bán chạy hơn.

Và còn có tin đồn là anh yêu một cô người mẫu, cao ráo, duyên dáng, xinh đẹp, cô người mẫu này từng đóng một bộ phim của một đạo diễn có tiếng. Họ đứng bên nhau, trai tài gái sắc, đẹp đôi vô cùng.

Anh lại giải thích, không phải vậy đâu. Tôi bảo, anh không cần phải giải thích, đừng để em phải đánh giá thấp anh, em hi vọng anh vẫn là một chàng trai để lại ấn tượng sâu sắc trong em như hồi gặp anh ở Hậu Hải, giản dị, trong sáng.

Chúng tôi đã chia tay nhau rất thoải mái. Tôi tưởng rằng mình sẽ lại một lần nữa day dứt khôn nguôi, lại một lần nữa phải dày xé con tim, nhưng tất cả đều không phải. Tôi chỉ một mình lang thang đến Hậu Hải và uống say một bữa. Tôi thuê một chiếc thuyền con và nằm bồng bềnh trên đó ngắm vô số những chiếc đèn lồng lập lòe ánh điện, bất giác tôi thầm nghĩ cuộc đời sao thật vô định.

Tôi đã quá quen với yêu đương hận thù như thế này.

Mùa xuân năm 2005, tôi một mình dạo bước trên đường phố Bắc Kinh, lòng cảm thấy vô cùng thanh thản, vẻ mặt điềm tĩnh đến lạ thường. Không yêu ai, cũng không được ai yêu, ngày lại qua ngày, xung quanh có không ít người theo đuổi tôi, nhưng trái tim tôi giờ đã không còn biết rung động, dường như tôi đã trở thành người bị lãnh cảm với tình yêu.

Một mùa xuân như vậy đã khiến tôi không cảm nhận được sức sống mãnh liệt của vạn vật, tôi chỉ mặc lòng hưởng thụ mùa xuân, quần là áo lượt, mọi thứ đều do tự mình quyết định, thế có gì là không ổn?

Lúc nhận được điện thoại của Mai Lợi lòng tôi có đôi phần xao động.

Tôi là Mai Lợi, tôi tìm chị rất lâu rồi, thậm chí tôi còn phải nhờ đến thám tử tư mới tìm thấy chị.

Có việc gì không ạ? Tôi hỏi bằng giọng khách khí, tôi không làm gì liên quan đến công trình xây dựng, không có việc gì cần quen chị.

Không, không, Mai Lợi nói, tôi bắt buộc phải tìm chị, tôi bắt buộc phải để chị đi gặp một người, Cố Vệ Bắc, tôi nghĩ, chắc chị vẫn chưa quên.

Khi cái tên đó buột ra khỏi miệng của Mai Lợi, lập tức máu trong người tôi như sôi lên, tôi chửi, hai người là đồ chó đẻ, lẽ nào còn định đòi tìm nhau tính sổ nữa sao, lẽ nào còn thích gây chuyện lằng nhằng với tôi nữa hay sao? Tôi là đứa có mắt như mù, số phận tôi xui xẻo mới yêu lão ấy… Tôi không ngờ mình lại chửi một cách điên cuồng như vậy, chuyện đã xảy ra hai năm mà tôi vẫn ấm ức chưa nguôi.

Chị chửi đủ chưa? Nếu đủ rồi thì chị đến Thượng Hải một chuyến đi, không phải tôi mời chị đến dự lễ cưới của chúng tôi đâu, mà mời chị đến để gặp Cố Vệ Bắc lần cuối cùng, anh ấy sắp không qua khỏi rồi.

Ai? Ai sắp không qua khỏi?

Tim tôi dường như nhảy ra khỏi lồng ngực. Bắc sắp không qua khỏi ư? Mặc dù tôi từng nguyền rủa anh chết, nhưng trong thâm tâm tôi không muốn anh chết thật! Tôi bảo, cô nói đi, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng tôi đã hiểu ra rằng, chỉ cần hai người đã từng yêu nhau, chỉ cần cả hai từng có những niềm đau ghi xương khắc cốt. Việc người đó sống chết không phải không có liên quan gì với bạn, mà thực sự có liên quan với bạn, một sự liên quan mật thiết, bạn từng nghĩ rằng nếu anh ta chết bạn mới thấy mừng, mới thấy hả giận, nhưng đến khi anh ta sắp rời xa bạn, bạn mới phát hiện ra rằng, không, bạn không hề mong muốn chuyện đó xảy ra, bạn vẫn mong anh ta được sống mạnh khỏe, cho dù anh ta là người đã phụ tình bạn, cho dù anh ta không còn yêu bạn, bạn vẫn mong anh ta được sống yên ổn, sống đến 80 tuổi, con cháu đầy nhà. Đúng vậy, tôi đã nghĩ như vậy.

Chân tay tôi bắt đầu lạnh cóng, giữa mùa xuân hoa đào rực rỡ, giữa Vương Phủ Tình người đông như trảy hội, tôi nghe thấy Mai Lợi nói rằng, mau đến đi, muộn là không kịp nữa đâu.

Tôi lên taxi và bảo lái xe phóng thẳng ra sân bay, thậm chí vội vàng đến mức tôi còn không kịp mang bộ đồ trang điểm có thể làm cho tôi tươi xinh hơn, tôi vẫn mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình đó, tôi không còn tâm trí nào để tâm đến mọi chuyện nữa, thậm chí tôi cũng chẳng để ý đến việc xin nghỉ, tất cả đều phải bỏ qua, Bắc sắp rời xa cõi đời này, người đàn ông tôi đã từng yêu đó, người đàn ông đã từng cùng tôi thề non hẹn biển đó đang chuẩn bị bỏ tôi mà đi, trước kia, cho dù có hận anh, nhưng anh vẫn tồn tại trên thế gian này, còn giờ đây, anh đã sắp đi xa.

Thời gian ngồi máy bay chỉ hơn một tiếng đồng hồ, nhưng đối với tôi nó dài đằng đẵng tự vạn năm, thậm chí tôi không uống ngụm nước nào, tôi liên tục xem đồng hồ, liên tục hỏi cô tiếp viên bao giờ đến Thượng Hải?

Không ngờ trời lại vẫn mưa lất phất, tôi thấy Mai Lợi rất tiều tụy. Cô ta không còn tươi tắn, hấp dẫn như xưa, người đàn bà tôi căm hận nhất đó đã cướp đi tình yêu của tôi, cô ta đã từng khiến trái tim tôi đau đớn đến tột cùng.

Xin lỗi cô ta nói, tôi không ngừng tìm chị, tôi rất yêu Bắc , nhưng người mà anh yêu trước sau vẫn là chị. Anh ấy chỉ nhất thời không thắng nổi sự cám dỗ của tôi, sau đó, khi chị bỏ đi, anh ấy đã tìm chị gần như khắp Trung Quốc, anh ấy đánh tôi chửi tôi, nói tôi đã hại cuộc đời anh ấy, việc chị bỏ đi đã khiến trái tim anh ấy tan nát, sống với tôi nhưng anh ấy chưa bao giờ vui được một ngày, trong giấc mơ , anh ấy chỉ nhắc đến tên chị mà thôi, kể cả khi chúng tôi chuẩn bị cưới, Bắc vẫn thường xuyên gọi nhầm tên chị, tôi biết, tôi có lỗi với hai người. Sau đó, khi biết chị đã gắn bó với một anh ca sĩ, Bắc mới khá hơn đôi chút, nhưng anh ấy vẫn thường xuyên lấy chị làm gương để yêu cầu tôi, anh ấy chê tôi lả lướt quá, không trong trắng như chị , chê tôi xấu xí , nhưng hiện giờ , anh ấy không còn cơ hội để nói nữa , anh ấy sắp…

Người đàn ông tôi đã từng yêu đó đã mắc một bệnh lạ, mỗi ngày anh một gầy hơn , anh liên tục lên cơn sốt, những lúc sốt anh chỉ gọi tên một người, gọi mãi không ngừng, gọi nhiều đến nỗi người đàn bà kia cũng cảm thấy xót xa. Mai Lợi đã gác hết mọi ân oán trước kia để đi tìm tôi. Cô ấy nói, tôi không muốn anh lên thiên đường trong khi vẫn chưa được thỏa nguyện.

Trên đường đi, tôi khóc như mưa. Tôi tưởng rằng từ lâu mình không còn biết khóc nữa, tôi tưởng rằng mình đã khóc cạn nước mắt vì Bắc, nhưng người đàn ông đó, chắc chắn do tôi có nợ với anh, nước mắt tôi vẫn chưa chảy hết , tôi vẫn phải tiếp tục đi trả.

Tấm cửa quen thuộc đã được mở ra, tôi sững sờ, căn phòng vẫn còn nguyên xi như lúc tôi đi, Mai Lợi nói, anh ấy không cho động vào bất cứ thứ gì.

Bắc đang nằm liệt trên chiếc giường chúng tôi đã từng bao lần ân ái. Tôi mở cửa phòng ngủ thì nhìn thấy anh đang nằm nghiêng, gầy gò, chỉ còn da bọc xương. Anh quay lưng vào tôi, mặt hướng ra ngoài cửa sổ , đã có một thời, người đàn ông cao to vạm vỡ này đã từng khiến tôi ngây ngất. Giờ đây, anh đã gần như biến thành một cái xác không hồn, thậm chí trông anh chẳng khác gì một đứa trẻ.

Nước mắt tôi đã giàn giụa từ lâu.

Bắc, tôi khẽ gọi một tiếng.

Nghe thấy tiếng tôi, Bắc từ từ quay đầu lại.

Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, giống như lần gặp gỡ đầu tiên, nhưng tại sao bốn mắt lại rưng rưng.

Nhớ lại tháng chín năm xưa, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hình như cũng là ánh mắt này, nó như nhìn thấu được tâm hồn của nhau, như phát hiện ra người thân nhất của mình trên thế gian.

Chúng tôi nhìn nhau trong bao lâu? Một phút? Mười phút? Hay chỉ mấy chục giây?

Về rồi à ? Bắc hỏi giọng rất nhẹ. Giống như tôi chỉ đi công tác xa một tiếng. Giống như tôi vừa đi chợ về. Giống như hôm qua chúng tôi vẫn còn ở bên nhau.

Nước mắt đã làm lộ bí mật của tôi, anh lau nước mắt cho tôi và và nói: ngốc ạ, sao em hay khóc thế?

Tôi run rẩy, nghẹn ngào: sao anh lại ra nông nỗi này ? Ai để anh ra nông nỗi này? Ai cho phép anh?

Chúng tôi đan chặt mười ngón tay vào nhau, trong giây phút này đây tất cả mọi yêu thương thù hận, tất cả những bi hoan li hợp đã lùi vào quá khứ!

Giọng Bắc nói đã yếu ớt lắm rồi, nhưng anh vẫn cố thều thào giải thích, anh chỉ yêu mình em thôi, cơ thể anh đã từng phản bội em nhưng tâm hồn anh suốt đời gắn bó bên em. Sau khi em bỏ đi anh như người lên cơn điên, anh tìm em ở tất cả những nơi có thể tìm, em ác quá, tại sao em có thể trừng phạt anh như vậy?

Nước mắt anh rơi lã chã xuống tóc tôi. Tôi không còn là cô gái để tóc dài nữa, sau khi rời xa Bắc, tôi đã cắt tóc ngắn, anh bảo : sao em để tóc ngắn thế, anh không thích.

Sau này em sẽ để tóc dài, tôi bảo, chỉ cần anh thích, em sẽ giống hệt như trước.

Nước mắt của tôi và nước mắt của anh hoà lẫn vào nhau, vừa mặn vừa đắng. Đã có một thời, chúng tôi tưởng rằng mình rất hiểu tình yêu, hóa ra, tình yêu sẽ mãi mãi là con đường ở chốn xa xôi mà chúng tôi phải tìm kiếm, chúng tôi tưởng rằng sẽ có thể dắt tay nhau đi hết cuộc đời, nhưng đến giữa đường cả hai đã đánh mất chính mình.

Bắc thở dài trong nước mắt: Tiểu Bạch, tại sao anh lại có thể để lạc mất em!

Chúng tôi ôm chặt nhau, xương trên người anh đâm vào làm tôi đau quá.

Anh xin lỗi, Bắc nói, anh vẫn vô cùng yêu em.

Em cũng vậy. Tôi nức nở.

Không hiểu tại sao chúng tôi lại nói với nhau nhiều như vậy, giống như nếu không nói nhanh thì tất cả sẽ muộn mất, anh vuốt tóc tôi và bảo, em xem này, thoáng một cái mà em đã lớn thế này rồi đấy này, em nhìn mà coi, khóe mắt em đã có nếp nhăn rồi đấy.

Tôi nằm xấp trên người anh và vẫn nức nở khóc. Cuối cùng chúng tôi đã sắp mất nhau.

Anh hỏi tôi, kiếp sau em có muốn gặp lại anh không? Em còn tên là Tiểu Bạch không? Tôi chưa kịp trả lời thì Bắc nói với tôi bằng giọng run rẩy, nếu đúng có kiếp sau, nhất định anh vẫn sẽ là Cố Vệ Bắc. Anh không thể đổi tên, tính em hay quên, anh sợ em không tìm thấy anh, nhất định anh sẽ tìm em dưới gốc cây hoa dạ hợp, em cũng đừng đổi tên, em vẫn là Lâm Tiểu Bạch, cho dù kiếp sau em không được làm người, em là một bồn hoa, anh sẽ chăm sóc em chu đáo. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau anh sẽ trả!

Nước mắt tôi tuôn trào như suối. Tôi không cho Bắc nói tiếp nữa, tôi hôn anh qua hai hàng nước mắt, anh thân yêu, mình mãi mãi sẽ là người yêu của nhau, đời đời kiếp kiếp, anh từng nói rằng mình vô cùng đẹp đôi.

Màn đêm đã buông xuống, Bắc mỗi lúc một khó nhọc hơn, anh gắng gượng nói nhát gừng từng chữ: Tiểu Bạch, anh muốn em đẩy anh ra ngoài ngắm cảnh đêm Thượng hải, giống như lần đầu tiên mình đặt chân đến Thượng Hải, mình cứ đi như vậy ra bãi ngoài nhé.

Vâng. Tôi nói.

Hôm đó tôi đã đẩy Bắc ra bãi ngoài, tôi kể cho anh nghe sau khi rời Thâm Quyến tôi đã suýt mất mạng, tôi có thai, tôi quay về Bắc Kinh rồi lại từ Bắc Kinh đi Trùng Khánh, sống ở Trùng Khánh được mấy tháng thì mất con, con của chúng ta mất rồi anh ạ, sau đó tôi lại quay về Bắc Kinh. Tôi kể cho anh nghe hai năm qua mình đã sống thế nào, giống như tôi đang báo cáo cho anh biết tình hình, giống như tôi vừa đi xa một vòng rồi lại quay về, giống như chúng tôi chưa từng xa nhau. Còn Bắc một mực im lặng, đợi đến khi tôi đẩy xe đến bãi ngoài, đầu anh mới nghẹo sang một bên.

Người yêu của tôi, người đàn ông đã từng khiến tôi tự nhủ với lòng mình sẽ yêu anh suốt đời , sống chết bên nhau đó đã chết trong vòng tay của tôi.

Tôi ôm anh trong lòng đến tận khi trời sáng.

Khi bình minh đến, nước mắt tôi đã cạn khô, tôi khẽ hôn lên trán anh và bảo, Bắc ơi, em đưa anh về nhà nhé.