Sau khi cầu hôn xong, Lương Mộc Thu tự nhận mình đã hoàn thành được chuyện lớn cả đời. Hôm đó cậu định đến nhà hàng ăn mừng, nhưng nhìn Sầm Nam rơm rớm nước mắt nhìn đáng yêu quá đỗi, thậm chí cậu còn không nhịn được đến khi về khách sạn mà suýt chút nữa đã lau súng cướp cò ngay nơi giáo đường thiêng liêng.
Có điều may là cậu vẫn kiềm lại được, ngẩng đầu nhìn thấy Chúa Jesu uy nghiêm trước mặt, lý trí cuối cùng cũng trở về. Với tư cách là chủ gia đình, cậu cài lại cúc áo sơ mi vừa bị cởi bỏ giúp Sầm Nam.
"Về thôi nào."
Cậu đã đặt một khách sạn gần bãi biển, là phòng trăng mật, rất thích hợp cho mấy loại hoạt động này nọ.
Nhưng có lẽ do quần áo hai người đều có hơi lộn xộn nên ánh mắt của lễ tân cứ kỳ quái nhìn họ mãi.
Nhất là Sầm Nam, khoé miệng anh bị cắn rách, đuôi mắt còn đỏ ửng, nếu không phải do vóc người quá cao lẫn khí thế quá mạnh thì chẳng khác nào một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
Ánh mắt của lễ tân rơi xuống người Lương Mộc Thu đang giả vờ trấn định, nhất thời không phân biệt được ai công ai thụ.
Nhưng cửa phòng vừa đóng lại, cô vợ nhỏ liền trút đi lớp ngoài vô hại dịu dàng, để lộ bản tính bạo liệt.
Sầm Nam ôm Lương Mộc Thu lên liều chết triền miên, từ cánh cửa đến thảm trải sàn, từ bệ cửa sổ đến trên giường, giữa từng đợt sóng biển nhấp nhô, Lương Mộc Thu mềm nhũn như một hồ nước xuân, chẳng rõ ai mới là vợ bé nhỏ.
*
Sau khi làm xong Sầm Nam gọi dịch vụ phòng, tay nghề khách sạn này không tệ lắm, bữa tối được nấu theo tiêu chuẩn chẳng kém nhà hàng Michelin.
Dù sao cũng không phải ở bên ngoài, Lương Mộc Thu trực tiếp quấn chăn ngồi ăn trên sô pha, cậu không quen dùng dao nĩa nên trực tiếp lấy đũa ăn.
Sầm Nam không quá đói, phần lớn thời gian đều chỉ nhìn cậu ăn.
Ngoài cửa chẳng biết trời đã mưa từ khi nào, mưa lạnh kéo dài nhưng trong phòng lại ấm áp, tình cảm nồng đậm, Sầm Nam đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn chẳng biết đang nghĩ gì.
Lương Mộc Thu cảm thấy Sầm Nam như đang cất giấu tâm sự gì đó nhưng phần nhiều có lẽ không phải tâm sự buồn, vì trong biểu tình kinh ngạc của anh còn mang theo cảm giác ngọt ngào đắm chìm, như là nhớ lại chuyện cũ nào đó.
Nhưng Sầm Nam có thể có chuyện cũ ngọt ngào nào nhỉ?
Lương Mộc Thu cắn thìa nghĩ, đơn giản là có liên quan đến cậu. Không phải cậu kiêu ngạo đâu, nhưng từ hồi trung học cậu đã nghe Sầm Nam nói, trong cuộc sống của Sầm Nam ngoại trừ cậu ra chỉ còn lại một màu xám tro, không có không tốt cũng chẳng có tốt, giống như một đoạn đường bước từng bước một, không có người đến làm rối loạn thì sẽ cứ vĩnh viễn kéo dài mãi thế.
Nhưng Lương Mộc Thu xuất hiện đã làm rối tung hết thảy.
Cậu vừa xuất hiện, thế giới của Sầm Nam đã được nhuốm một màu hồng ngọt ngào, là màu sắc mà Sầm Nam suốt bao năm chưa từng nghĩ đến, ngọt ngào đến mức như là ảo giác nhưng cũng khiến người ta hạnh phúc ngàn lần.
Lương Mộc Thu ăn uống hòm hòm rồi thì quấn chăn chui tọt vào ngực Sầm Nam, vuốt ve yết hầu anh, ánh mắt vô tội nhìn tới nhìn lui hỏi: "Lương phu nhân, anh đang nghĩ gì thế?"
Sầm Nam nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cậu: "Đang nghĩ em chuẩn bị cầu hôn anh từ khi nào thế?"
Vừa nói đến chuyện này Lương Mộc Thu đã có cảm giác thành tựu.
"Hai tháng trước em đã có ý này rồi," Lương Mộc Thu nói, "Ký sinh trùng" lọt vào vòng cuối khiến em vui cực kỳ, nghĩ đến chuyện tốt tới nhà thì không bằng nhân ngày hoàng đạo này cưới anh vào cửa luôn."
Sầm Nam cúi đầu nhìn cậu.
Lương Mộc Thu chu môi: "Có điều em cũng nghĩ nếu mà mình không đoạt giải thì lúc cầu hôn sẽ có chút xíu hụt hẫng. Nhưng nghĩ lại em đã thảm vậy rồi, chẳng lẽ không thể nhân cơ hội này cưới một người vợ xinh đẹp về nhà để an ủi em nhỉ?"
Cũng may, cuối cùng cả giang sơn cả mỹ nhân cậu đều có được.
Tay Lương Mộc Thu sờ tới sờ lui trên cơ bụng Sầm Nam rất không yên phận, ấm no sinh dâ.m dục, vừa nãy cậu còn rê.n rỉ đau cúc, nhưng giờ thì sung sướng lắm.
Sầm Nam cũng không cho cậu phóng túng, rõ ràng hô hấp đã dồn dập nhưng cũng vỗ mông cậu một cái không nặng không nhẹ, khiến cậu yên tĩnh chút.
Lương Mộc Thu không phục, ngọ ngoạy trong lòng anh.
Nhưng chẳng mấy cậu đã nghe ra được chút ý khác từ câu hỏi của Sầm Nam. Trực giác của biên kịch kỳ cựu online, cậu ngờ vực hỏi Sầm Nam: "Không phải anh cũng định cầu hôn em đó chứ?"
Cậu càng nghĩ càng có khả năng, tên Sầm Nam ngạo kiều này từ 7 năm trước đã bày mưu tính kế nhưng giấu cậu đến mức không lộ ra tí tiếng gió nào, bây giờ đã về nước lâu như thế, tình cảm cũng ổn định lắm rồi chẳng lẽ lại không muốn tìm ngày lừa cậu về nhà ư?
Cậu đã sớm nhìn ra Sầm Nam không có cảm giác an toàn, khúc mắc của cậu đã được cởi bỏ sẽ không sợ Sầm Nam xoay người rời đi nữa, nhưng bóng ma tâm lý của Sầm Nam quá lớn, đến tận giờ vẫn chưa tốt hơn. Nếu không phải họ đang sống trong xã hội pháp quyền, lý trí của Sầm Nam vẫn còn thì loại chuyện nhốt cậu trong phòng giam cầm ngày ngày làm này làm kia không phải là không thể.
Nhưng Sầm Nam không giống cậu, cậu có tự tin Sầm Nam tuyệt đối sẽ không từ chối mình, nhưng Sầm Nam có vẻ như không được tự tin như thế.
Quả nhiên cậu bắt được chút chần chờ lướt qua trong mắt Sầm Nam.
"Đúng là anh có chuẩn bị kìa," Mắt Lương Mộc Thu sáng lấp lánh, "Kiểu gì đó?"
Sầm Nam vuốt tóc cậu, "Cũng không hẳn, chỉ là đang chọn địa điểm, không ngờ lại để em giành trước."
Nói đến đây Sầm Nam cười rộ lên, mưa xuân dịu dàng như hoa hạnh, từ khi trở thành Lương phu nhân anh giống như được vuốt lông, những bất an nôn nóng công kích ẩn dưới lớp da kia đều được Lương Mộc Thu vuốt ve.
Chuyện được Lương Mộc Thu cầu hôn là chuyện mà anh chưa bao giờ hy vọng xa vời đến, nhưng Lương Mộc Thu đã thật sự cầu hôn anh.
Trong lòng anh là sự thoả mãn và hạnh phúc chưa từng có.
Đối với chuyện này Lương Mộc Thu cũng đắc ý lắm: "Cũng không chắc đâu, cầu hôn cần phải quyết tâm, cứ do dự là sẽ bại trận."
*
Nghi thức cầu hôn của Sầm Nam tuy rằng không có đất dụng võ nhưng khi về đến nhà ở Tân Thành, Lương Mộc Thu nhìn thấy một hộp châu báu lấp lánh trong két sắt của Sầm Nam.
Bên trong đặt bảy đôi nhẫn, kim cương, ngọc lục bảo, kim cương hồng,... Đây đều là những thứ Sầm Nam làm ở nước ngoài.
Từ năm đầu tiên anh sang đó.
Mới đầu anh chỉ đặt một đôi nhẫn sapphire, dẫu không thể đưa ra ngoài, hôn lễ cũng hoá thành bong bóng.
Nhưng mỗi một năm sau, anh đều đi đặt làm một cặp nhẫn khác.
Giống như ở nơi xa xôi, chẳng biết đến ngày nào mới có thể thực hiện lời hứa của mình.
Bây giờ Sầm Nam đã có thể bình tĩnh đối mặt với cái hộp này, "Khi đó anh luôn tự lừa mình dối người mỗi năm đặt một đôi, giống như hôn lễ của chúng ta chỉ bị hoãn lại mà thôi, giống như là do nhẫn này vẫn chưa đủ đẹp nên mới phải đem đi sửa đi đổi, một ngày nào đó sẽ có thể đeo lên tay em rồi."
Lúc này đến lượt Lương Mộc Thu khựng lại.
Nơi Chicago xa xôi cậu chưa từng sống lại như một móng tay sắc nhọn cứa vào tim cậu.
Cậu không biết khi mua những đôi nhẫn này Sầm Nam đã nghĩ gì, chẳng khác nào một viên kẹo có độc, là một chút chờ đợi duy nhất trong những năm dài đằng đẵng.
Nhưng cậu lại chẳng nói gì, lúc ngẩng đầu lên cậu chỉ khẽ mỉm cười với Sầm Nam rồi đưa tay ra: "Nhưng em chỉ có mười ngón tay thôi, không đeo hết được."
Sầm Nam như là một tên nhà giàu mới nổi đeo tất cả nhẫn lên tay cậu, mấy ngón của Lương Mộc Thu lập tức trở nên lấp la lấp lánh.
"Vậy thì thay phiên nhau đeo, mỗi ngày đổi một cái." Lúc này Sầm Nam có vẻ rất vô nhân tính, "Đeo chán rồi anh sẽ đặt cho em cái khác."
Lương Mộc Thu bật cười, "Có đức hạnh chút đi Lương phu nhân!"
*
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, năm rộng tháng dài không có sóng to gió lớn, chỉ còn lại những chuyện vụn vặt thường ngày nhưng đều rất hạnh phúc.
Lương Mộc Thu lại nuôi một con mèo làm bạn với Mao Đậu, thuộc giống mèo Anh lông ngắn màu vàng, đặt tên nó là Ngũ Hào, vì Lương Mộc Thu ôm bé về nhà vào ngày 5 tháng 6.
Nhưng vào tháng đầu tiên Ngũ Hào về nhà, có một chuyện không tính là nhỏ đã xảy ra.
Trên đường đi Lương Mộc Thu tình cờ gặp được người bạn trên mạng hay nói chuyện với mình - "Nam Độ". Bản thân Nam Độ cũng thanh tú văn nhã như trên ảnh chụp, quả thật cũng là một tiến sĩ văn học, nói chuyện ôn hoà lễ phép.
Chỉ có điều y không biết Lương Mộc Thu, mờ mịt nhìn Lương Mộc Thu mở tài khoản trên D trạm ra thì lại càng thắc mắc: "Tôi chưa bao giờ chơi trên D trạm."
Gặp quỷ à, thế rốt cuộc cái người nói đủ thứ chuyện thơ từ ca phú với cậu rốt cuộc là ai???
Lương Mộc Thu đi đường bị doạ cho cả người lạnh toát, trao đổi phương thức liên lạc với người nọ là Dư Sênh xong thì vội vội vàng vàng về nhà, nhào vào trong ngực ông xã cầu ôm ôm.
Nhưng người chồng nhị thập tứ hiếu đã kết hôn một năm này của cậu lại lộ ra vẻ chột dạ hiếm thấy.
Lương Mộc Thu: "..."
Cậu vốn đã nghi ngờ Nam Độ là bản thân Sầm Nam, lần này thì hay rồi, khỏi cần hỏi chỉ nhìn vẻ mặt chột dạ này đã biết chắc chắn là anh.
Lúc thấy Sầm Nam lấy điện thoại ra mở ID quen thuộc kia, Lương Mộc Thu mặt không đổi sắc nhìn vài giây rồi buông điện thoại xuống tẩn Sầm Nam một trận.
Lương Mộc Thu cậu hôm nay muốn gia bạo, không ai có thể cản được.
Sầm Nam quanh năm tập thể dục lại còn học võ, bị cậu đánh không đau không ngứa, ngược lại Lương Mộc Thu đi đánh người thì chả mấy đã mệt mỏi, nhanh chóng buông đao ngồi xuống muốn Sầm Nam thành thật khai báo.
Lần này Sầm Nam không hề giấu diếm.
Thật ra Dư Sênh là em họ của Nhậm Khải Hàm, ảnh chụp lẫn mấy chuyện nọ kia đều do Nhậm Khải Hàm cung cấp, lần này người ta đến Tân Thành cũng là đi tìm anh họ.
Sầm Nam vốn cũng định chuẩn bị thẳng thắn với Lương Mộc Thu, chỉ là không ngờ Lương Mộc Thu lại tình cờ gặp Dư Sênh trên phố.
"Lúc ấy anh giả vờ là người khác cũng không có ý gì cả. Chỉ là khi đó quá khó khăn, anh chỉ muốn nhìn thấy em, kiếm một cái cớ để nói chuyện với em mà thôi." Sầm Nam nói.
Bây giờ anh rất ít khi nhớ lại chuyện cũ, nhưng vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của mình khi đăng ký tài khoản nơi bên kia đại dương.
Những video mà Lương Mộc Thu quay có lồng tiếng của cậu, phong cảnh cũng tuỳ hứng cắt ghép. Với người khác có lẽ còn chẳng phải là trò tiêu khiển hằng ngày, nhưng với Sầm Nam lại như cọng rơm cứu mạng.
Rõ ràng đã rời khỏi viện dưỡng lão kia lâu rồi nhưng anh lại như vẫn bị nhốt trong căn phòng màu trắng không có cửa sổ kia, bốn phía không có người, chỉ có một mình anh bị vây trong đó.
Nhưng giọng nói của Lương Mộc Thu truyền đến từ video giống như đã đục mở một cửa sổ nơi căn phòng đó.
Là Lương Mộc Thu đã cứu anh.
Bất kể là quá khứ hay hiện tại, cho dù có cách nhau vạn dặm thì Lương Mộc Thu vẫn là ngọn hải đăng của anh, để anh ở dưới hải vực lạnh như băng đó không bị mất phương hướng.
Cho nên nếu như cho anh được lựa chọn lại lần nữa, anh vẫn sẽ làm vậy.
Khi đó anh khoác lớp mặt nạ "Nam Độ" lần đầu tiên nói chuyện với Lương Mộc Thu, anh đang ngồi trong căn phòng trống rỗng cảm tưởng như cuối cùng cũng có thể hô hấp được.
Nhưng anh cũng thành tâm thành ý xin lỗi Lương Mộc Thu: "Xin lỗi em."
Lương Mộc Thu không giận nổi.
Cậu đưa tay bới tóc Sầm Nam như bới đậu, khiến mái tóc anh rối bời.
"Không sao." Cậu nói.
Cậu biết Sầm Nam cần một chút an ủi để có thể vượt qua, giống như từ chỗ "Nam Độ" cậu cũng có thể nhận được sự đồng hành và thấu hiểu.
Họ vẫn ở bên nhau, dù đổi sang một cách khác.
*
Nhưng sau hôm nay khi đã giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm, Lương Mộc Thu đã thân thiết với Dư Sênh hơn.
Lần này Dư Sênh đến Tân Thành ngoại trừ để tìm anh họ thì cũng là để giải quyết công việc luôn, trực tiếp dọn nhà đến đây.
Lương Mộc Thu xung phong dẫn y đi làm quen Tân Thành, còn kéo cả Tống Duy đi tụ tập cùng. Liên minh ba người trực tiếp thăng cấp thành anh em kết nghĩa, hơn nữa Dư Sênh còn có học thức phong phú, tuổi còn trẻ mà đã có chỗ đứng trong giới học thuật rồi.
Lương Mộc Thu với Tống Duy đối với người anh em học siêu cấp giỏi này thì sùng bái lắm.
Thành thử Sầm Nam ngày nào cũng phải nghe Dư Sênh dài Dư Sênh ngắn, trong lòng ghen tuông ầm ầm nhưng lại chẳng dám hó hé gì đâu.
*
Hết ngoại truyện 4.
Lời tác giả: Ý chính của ngoại truyện này chính là "Cho dù cách nhau vạn dặm thì em vẫn là ngọn hải đăng của anh." Lúc viết về thân phận này chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ này trải qua 7 năm kia quá khổ rồi, luôn cần một chút an ủi, giống như là Sầm Nam đang tự lừa gạt mình ấy.
Lời editor: Đến đây thì phải nói lời tạm biệt với Nam Nam và Thu Thu rồi. Lúc edit thì nhiều cảm xúc lắm mà giờ xong rùi thì chẳng biết viết sao. Cảm ơn các cậu đã đồng hành và ghé đọc ở blog của tớ nhé, chúc cho mỗi người chúng mình đều sẽ tìm được nửa kia của cuộc đời nhưng đừng quá gian truân như hai bạn Sầm Lương là được. Hẹn gặp lại các cậu ở [Đừng quản chuyện vặt của tôi - Lâm Thất Niên] nhé <3
2
Hoàn toàn văn.