Lương Mộc Thu được Sầm Nam ôm vào lòng, khóc đến mức không thở nổi, lông mi ướt nhẹp, đôi mắt vốn vô hại dịu dàng giờ này lại càng giống cún con.
Ngoại trừ khi Sầm Nam nói chia tay mình ra, cả đời này cậu chưa từng mất mặt như thế lần nào, cậu nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng, gõ Sầm Nam mấy cái.
Sầm Nam thấp giọng dỗ dành cậu, nâng gương mặt đẫm nước mắt của cậu lên, hôn cậu từng chút một, gọi cậu "bảo bối".
"Xin lỗi em, sau này sẽ không để em phải khổ sở vậy nữa." Sầm Nam hôm nay nói xin lỗi rất nhiều.
Đời này số lần nói xin lỗi của anh cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay, năm đó có bao nhiêu người muốn anh cúi đầu, muốn anh thừa nhận mình sai rồi nhưng anh vĩnh viễn chỉ liếc mắt lạnh nhạt nhìn họ, cao ngạo đến tận cùng, ngay cả một câu cũng không nói với họ.
Duy chỉ có Lương Mộc Thu là anh chịu thua, cam tâm tình nguyện thần phục trước cậu.
Bây giờ Lương Mộc Thu thật đúng là muốn mạng của anh thì có lẽ anh cũng sẽ lập di chúc rồi tuân theo lời cậu.
Nhưng Lương Mộc Thu chỉ nằm trong lòng anh "hừ" nhẹ một tiếng, lầm bầm: "Bớt dỗ dành em đi, anh mà lại khiến em khổ sở nữa thì em sẽ thiến anh."
Sầm Nam bật cười: "Đổi cái khác đi, mạng có thể cho em, nhưng chuyện này không thể giỡn được."
Lương Mộc Thu lại hừ một tiếng.
Hai người cứ thế ôm nhau một hồi lâu.
Nến thơm trong phòng ngủ không được đốt lên nhưng trong không khí vẫn thoang thoảng hương cam ngọt, kéo dài dư vị mùa hè.
Lương Mộc Thu chơi đùa với cái cúc áo vừa nãy Sầm Nam mới lấy ra, cái cúc áo ngày tốt nghiệp trung học bị Sầm Nam trộm lấy đi. Cậu trộm tính sau này sẽ dùng nó làm đồ trang trí trong phòng ngủ. Tốt xấu gì cũng là một cái cúc áo băng qua đại dương, làm chứng cho tình yêu bị cất giấu những mười năm, coi như là có ý nghĩa kỷ niệm.
Còn Sầm Nam cứ quấy rối cậu mãi, hết hôn môi lại chuyển sang hôn vành tai, chóp mũi, hôn đến mức Lương Mộc Thu thẹn quá hoá giận.
"Anh đủ chưa hả," Lương Mộc Thu đẩy anh, càm ràm, "Đùa giỡn lưu manh xong chưa hả, hôn đến mức miệng em cũng sưng lên rồi."
Sầm Nam chỉ đành tiếc nuối mà chấm dứt quấy rối người ta.
Nhưng anh nhìn Lương Mộc Thu, ngay cả chính anh cũng không ý thức được giờ phút này ánh mắt anh cất giấu tình yêu thế nào, ánh mắt bình thường lạnh như băng giờ phút này lại như tan chảy dưới trời xuân, hoá thành dòng sông ấm áp.
Anh cười cười, giống như mình đã nhận được món quà quý giá nhất, trở thành người may mắn nhất trên đời.
Anh lại cọ lên trán Lương Mộc Thu, thu hết dã tính và răng nhanh, chỉ là một chú chó bự thuần phục dưới gối cậu, vừa dịu dàng vừa dính người.
"Anh vẫn luôn thấy mình như đang nằm mơ vậy." Anh lẩm bẩm, "Em thật sự tha thứ cho anh ư?"
Nếu như là một giấc mơ, vậy anh tình nguyện mình vĩnh viễn không tỉnh giấc.
Lời này nghe có chút đáng thương, Lương Mộc Thu vốn định chọc ngoáy anh hai câu cho tỉnh táo một chút, nhưng cậu chỉ im lặng một lát, lời nói muốn giáo dục bạn trai đến bên miệng thì ngừng.
Cậu mím môi, quyết định không so đo với Sầm Nam nữa, chỉ sờ sờ bụng mình rồi xuống khỏi người Sầm Nam, nói thẳng: "Em đói rồi."
Lúc này Sầm Nam mới ý thức được, anh còn hẹn trước với nhà hàng nữa.
Vốn dĩ anh muốn tỏ tình với Lương Mộc Thu mà.
Nhưng nhìn đôi mắt sưng húp như quả hạch đào của Lương Mộc Thu, lại nhìn áo sơ mi của mình bị giựt mất một cúc, có lẽ Lương Mộc Thu không muốn ra ngoài lắm.
Anh dịu dàng nói: "Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là anh đã đặt bàn trước ở nhà hàng Cirton, tuy rằng đã quá giờ nhưng vẫn có thể đến."
Lương Mộc Thu lắc đầu, kiên quyết không đi: "Dáng vẻ này của em ra ngoài mất mặt lắm."
Sầm Nam biết, đoạn anh nhanh chóng hôn Lương Mộc Thu một cái: "Anh thấy em thế này rất đẹp mà."
Lương Mộc Thu cực kỳ ghét bỏ đẩy mặt anh ra: "Cái thứ hai thì sao?"
"Cái thứ hai chính là, bạn trai mới nhậm chức của em nấu ăn cũng không tệ lắm, có thể nấu cho em một bữa đơn giản."
*
Sầm Nam vô cùng may mắn, hai hôm trước anh có đến kiểm tra lại nhà một lần nữa đã lấp đầy tủ lạnh, mặc dù không đủ làm một bữa lớn nhưng làm bữa tối bình thường thì vẫn dư dả.
Anh bày nguyên liệu trước mặt Lương Mộc Thu: "Muốn mỳ Ý hay cơm cà ri?"
"Mì Ý."
"Em còn muốn ăn gì nữa không?"
Lương Mộc Thu chọn chọn rồi gọi món: "Cánh gà rang muối, sườn bò, cả salad khoai tây nữa."
Sầm Nam tuân lệnh, thuần thục lấy tạp dề màu đen từ phía sau cửa tủ, cầm dao thái thái xắt xắt, trở thành người đàn ông của gia đình. Anh còn dành thời gian dặn dò Lương Mộc Thu: "Em đứng xa chảo một chút kẻo dầu bắn lên người."
Lương Mộc Thu ừ một tiếng qua loa, thưởng thức dáng vẻ Sầm Nam nấu ăn, cảm thấy bạn trai mới nhậm chức của mình đẹp trai lắm lắm.
Cậu hơi xuất thần.
Thật ra không chỉ Sầm Nam thấy như đang mơ, cậu cũng thấy có đôi khi cảm giác như mình đang lơ lửng chân không chạm đất, thứ gì cũng là phù phiếm. Nghĩ có khi vừa tỉnh giấc mọi thứ đều là giả dối, Sầm Nam vốn dĩ không về nước, anh vẫn còn ở Chicago, còn cậu thì đang nằm trong phòng ngủ của mình mơ giấc chiêm bao.
Cậu không nhịn được đưa tay chọc chọc Sầm Nam, lại nhéo nhéo cơ bắp trên cánh tay anh.
Nóng bỏng mà mạnh mẽ.
Sầm Nam thả lỏng cánh tay đang thái rau, ngẩng đầu nhìn Lương Mộc Thu: "Sao vậy em?"
Lương Mộc Thu lắc đầu không nói gì.
Nhưng cậu đứng trong bếp giết thời gian thì cũng hơi chán, chẳng mấy đã nhớ ra một chuyện khác. Thế là bèn chọc vào thắt lưng Sầm Nam hỏi tội.
"Anh còn chưa nói cho em biết vì sao em lại gặp Nguyễn Trúc Tiên ở dưới tầng kí túc xá của anh, chẳng lẽ cô ấy cũng ở đó sao?" Lương Mộc Thu hồi 20 tuổi rất rộng lượng, rất khoan dung với oanh oanh yến yến nhào về phía Sầm Nam, dù sao người cũng là của cậu. Nhưng bây giờ cậu thay đổi rồi, cho dù biết Sầm Nam và Nguyễn Trúc Tiên trong sạch cũng ghen đến chua lòm, "Tốt nhất là anh nên thành thật mà giải thích."
Sầm Nam chỉ đơn thuần là quên mất chuyện này.
"Chắc là cậu ấy đến lấy đồ cho anh." Sầm Nam thẳng thắn nói, "Sau này anh chuyển nhà đến một căn biệt thự nhỏ ở phía Bắc để tiện chăm sóc bà nội, nhưng chỗ ở cũ đó đã nửa năm chưa trả tiền phòng các thứ. Những lúc anh không tiện qua đó là Nguyễn Trúc Tiên giúp anh một đôi lần."
Không ngờ lại trùng hợp như thế, tình cờ gặp phải Lương Mộc Thu.
Sầm Nam nhìn cà rốt được thái nhỏ trên bàn, ngực cũng thấy ấm ức. Trong cuộc sống có đôi khi toàn là những lần bỏ lỡ nhau như thế, nếu lúc đó anh và Lương Mộc Thu gặp nhau thì hôm nay đã khác.
Nhưng như thế mới là cuộc sống.
Lương Mộc Thu lại nhớ đến một chuyện khác, nghe đến việc Sầm Nam chăm sóc bà nội thì cậu do dự một chút rồi vẫn hỏi: "Bà anh... cuối cùng là qua đời vì bệnh tật sao?"
Sầm Nam gật đầu.
"Bệnh ung thư cuối cùng cũng tệ hơn, những năm đó bà không có mấy chuyển biến tích cực, phẫu thuật cũng không tạo ra kỳ tích." Anh nói, "Những ngày cuối đời, bà rất bình thản."
Lương Mộc Thu thoáng yên tâm, xem ra bà nội Sầm Nam không phải vì phát hiện chuyện của cậu và Sầm Nam nên mới chuyển biến xấu.
Nhưng cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe Sầm Nam nói tiếp: "Nhưng một tháng trước khi đi, có một tối bà đột nhiên hỏi anh có phải đã yêu một cậu bé không."
Lương Mộc Thu ngây ngẩn cả người, mặt trắng bệch đi vài phần: "Vậy anh đã nói gì?"
Sầm Nam dùng xà phòng rửa tay rồi lau khô, xoay người xoa đầu cậu.
"Không cần sợ hãi như vậy," Sầm Nam thở dài, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, "Anh thừa nhận với bà, bà biết được người đó là em thì yên tâm hơn rất nhiều."
Anh cho rằng bà mình sẽ không thể chấp nhận được tình yêu đồng tính thì những ngày cuối đời, bà lại đeo kính ngắm ảnh của Lương Mộc Thu, cuối cùng bà chỉ cười cười, nói đứa nhỏ này bà đã từng gặp, năm đó bà vui lắm.
Sau đó bà nói với anh về người anh trai bỏ nhà ra đi nọ, nói thật ra người ấy đã qua đời. Năm thứ mười sáu sau khi bỏ đi đã bỏ mạng, tha thương nơi đất khách, cho nên bà mới chưa từng nhắc đến.
"Nhưng ta luôn nghĩ, khi anh ấy ở cùng với người kia hình như cực kỳ, cực kỳ vui vẻ." Bà Sầm khẽ thì thào, "Anh ấy ở nhà luôn không vui, khi bị sắp đặt cưới Lâm ngũ tiểu thư anh ấy cũng khổ sở lắm. Có lẽ đối với anh ấy mà nói, 16 năm kia so với nửa đời trước của mình còn có ý nghĩa hơn."
Sầm Nam nhẹ nhàng ôm lấy Lương Mộc Thu.
Một khoảng thời gian dài, anh không bất hạnh như người ông cậu mình chưa từng gặp mặt. Anh vẫn còn được ở bên người yêu của mình rất lâu, rất lâu nữa.
Anh thấp giọng nói: "Bà nói với anh, thật ra một hai năm sau khi bà ra nước ngoài đã nhận ra anh yêu một người con trai, chỉ là không muốn vạch trần. Nhưng cuối cùng bà đã nghĩ thông, thích ai thì sao chứ, không thẹn với lòng là được rồi, không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác."
"Tiếc nuối duy nhất của bà chính là không được gặp em lần cuối, nhờ cậy em chăm sóc anh."
Lương Mộc Thu khựng lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn Sầm Nam, Sầm Nam cười với cậu, vẻ mặt thư giãn không giống như đang nói dối.
Đã lâu vậy rồi, cậu không còn nhớ rõ dáng vẻ của bà nội Sầm Nam, chỉ nhớ bà là một bà lão hiền từ.
Cậu thật không ngờ, trong gia đình Sầm Nam, người duy nhất có thể hiểu anh lại chính là bà.
Cậu cũng xoay người ôm lấy Sầm Nam, ôm rất mạnh.
"Em sẽ." Cậu dựa vào Sầm Nam, thề như lời thổ lộ năm đó, "Em đã hứa là sẽ chăm sóc tốt cho anh, sẽ khiến anh được hạnh phúc."
Khi cậu và Sầm Nam chia tách, cậu không có gì cả.
Cho dù cậu có đuổi đến bên kia Thái Bình Dương, cậu cũng không biết mình có thể cho Sầm Nam được gì.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Cậu không chỉ có rất nhiều tình yêu, cậu còn có sự nghiệp và tài sản mà tuổi 20 cậu không có, cho dù Sầm Nam một nghèo hai trắng tay, cậu vẫn sẽ cần anh, rồi chăm sóc anh cả đời.
Lông mi Sầm Nam chớp chớp, cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Anh đương nhiên biết, từ nay về sau, mỗi ngày Thu Thu của anh đều sẽ cho anh hạnh phúc.
*
Lời tác giả:
+
Thu Thu: Tôi là người đứng đầu gia đình (làm mặt nghiêm túc)