Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 57: 57: Thì Ra Là Thế





Ngày hôm sau Minh Cẩm chưa gặp lại Quân Nghiên, nghe nói đi hội thơ kết bạn, chỉ để lại vài hàng cho Minh Cẩm nói nàng cứ tự nhiên ở trong phòng.
Chữ của Quân Nghiên trông rất giống thư pháp nghệ thuật hiện đại, cũng có chút nét trẻ con, nhưng chữ "và" ở giữa được viết bằng chữ giản thể, điều này khiến Minh Cẩm cau mày.
Một cô gái đầy tham vọng nhưng bất cẩn như vậy thì hơi đáng lo ngại.
Nha hoàn hầu bên cạnh không phải đứa hôm qua, nhìn Minh Cẩm một cách cao ngạo.

Minh Cẩm dừng lại trước bàn viết, đôi mắt con nhỏ dò xét từng cử động của Minh Cẩm như sợ nàng nghịch hỏng thứ gì.
Minh Cẩm bất giác buồn cười, đứng dậy nói với nó: “Nếu cô nương không có nhà, ta cũng không lưu lại, khi nào cô nương về hãy nhắn giúp ta một câu, ngày mai giờ này ta lại đến.”
Nha hoàn kia dường như thở phào nhẹ nhõm, vội cười nói: “Để em đưa cô về.”
“Đưa ta đến chỗ làm việc của Lý tỷ tỷ là được,” Minh Cẩm nói, “Cần học may thêu nên ta muốn đi xem kim chỉ và vải vóc.”
Nha hoàn nghe xong càng thêm vui vẻ, “Chỗ đó ở ngay bên cạnh không xa, em đưa cô đi.”
Quả nhiên vừa ra khỏi cổng viện, bên cạnh chính là chỗ làm của Lý thị.


Lúc này Lý thị đang nói chuyện với một bà tử, thấy Minh Cẩm vội cười ra đón: “Muội muội vào chơi.” Nói xong bèn đuổi bà tử kia đi.
“Ta tới tìm chút kim chỉ để dùng.” Minh Cẩm nói, làm bộ không phát hiện Lý thị dùng phấn che đậy vết xanh tím trên mặt.
Lý thị dẫn Minh Cẩm vào phòng trong, cho mọi người lui xuống rồi rót chén trà mời Minh Cẩm, “Những thứ đó đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đưa hết đến viện của cô nương rồi.”
“Ta biết,” Minh Cẩm gật đầu, “Cô nương đi hội thơ, ta chỉ tìm cớ trốn việc.”
Lý thị ngập ngừng, phải mất một lúc lâu sau mới lấy hết can đảm nói: “Chuyện hôm qua làm phiền muội muội, ta đã nói chuyện với ông nhà, y đã phát thề độc không uống rượu nữa, sau này sẽ không như vậy.”
Minh Cẩm không lên tiếng chỉ cúi đầu uống trà, hồi lâu mới nói: “Ta muốn nghe lời nói thật của tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ mong ta giúp điều gì?”
Nàng đâu có ngốc mà cho rằng vừa mới tới là có thể khiến Lý thị vồn vã đến thế? Lý thị làm vậy dĩ nhiên có mục đích, nàng không muốn tới nhà Lý thị lần nữa, chỉ có thể đến đây tìm cô ta.
“Ta biết ngay mà, muội muội thông tuệ như thế sao có thể giấu giếm qua mắt muội.” Lý thị cười khổ, bắt đầu tâm sự với Minh Cẩm, “Ta không biết muội muội đã nghe được chút gì, chỉ là Triệu phủ đầy rẫy thị phi, rất nhiều sự tình không giống như muội muội suy đoán.

Hiện tại đến lúc các quản sự thay phiên, dĩ nhiên có người muốn chớp lấy cơ hội chiếm đoạt chức vụ béo bở, miệng tuôn bừa toàn những chuyện bắt gió bắt bóng.


Trong phủ chính là như thế, chủ nhân chỉ cần chúng ta an ổn làm việc, chuyện của các hạ nhân đều làm bộ không biết.

Phía dưới có xấu xa cỡ nào, chỉ cần không náo động quá mức gây bất lợi thì chủ nhân sẽ mặc kệ.”
Minh Cẩm nghe vậy lại thấy tò mò, nghĩ thầm quả thật có chuyện như thế, chỉ cần có đám đông thì sẽ có xung đột lợi ích, sao có thể không gây rối? Quan thanh liêm khó giải quyết việc nhà, mấy vụ mắt đi mày lại là không rõ ràng nhất; cho dù thật sự quyết tâm xử lý, một đám người ở cùng một chỗ cả ngày, kẻ châm ngòi thổi gió chưa chắc không có nhược điểm trong tay người khác; đến lúc đó lôi nhau ra vạch trần từng khuyết điểm của nhau, chẳng qua là đánh mỗi người năm mươi đại bản là xong.

Giải quyết ba phải cho xong việc kiểu này chi bằng mở một con mắt nhắm một con mắt, cầu được thanh tịnh.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Minh Cẩm biết rất rõ ràng, Lý thị và Chu quản sự nhất định có chuyện gì đó, e rằng chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ, nếu không Hứa tẩu tử và Quân Nghiên chẳng cần khinh thường như vậy.
“Nhưng hai vợ chồng chúng ta đều không phải người làm trong phủ,” Minh Cẩm cảm thấy kỳ quái, “Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?” Đây mới là trọng điểm nàng muốn chú ý, Lý thị tất nhiên có mục đích, mà nàng không thích loại cảm giác này.
“Ta nghe Chu quản sự nói qua, Lục đại nhân không giống thị vệ bình thường,” Lý thị nói nhẹ nhàng, “Cấp trên đương nhiệm của Triệu lão gia chính là bạn tốt của Lục đại nhân.”
Minh Cẩm sửng sốt nói không nên lời.
Cũng may Lý thị cũng không cần nàng thừa nhận, tiếp tục thổ lộ: “Chuyện này không mấy ai biết đến, Chu quản sự cũng tình cờ phát hiện, bởi vậy đặc biệt dặn dò ta nhất định phải giữ quan hệ tốt với Lục gia.

Ai ngờ mấy kẻ mắt mù không biết chuyện này cứ đồn đãi ầm ĩ, khiến ta không còn thể diện trước mặt muội muội.” Lý thị nói xong, móc khăn tay bụm mặt khóc một cách thương tâm.
“Tỷ tỷ đừng khóc.” Minh Cẩm bất đắc dĩ, chợt hiểu vì sao Triệu gia nhiều năm không liên lạc lại đột nhiên nghĩ đến việc mời Phó lão gia đến dạy học.

Nếu vậy, trước đó Lục Trạm vốn định về quê trồng trọt, thế mà cuối cùng lại tới Triệu gia làm việc, có phải cũng liên quan đến vụ này hay không?
Rốt cuộc Lục Trạm còn giấu giếm nàng bao nhiêu chuyện?
Minh Cẩm vừa cảm động vừa tức giận.
“Đều do lỗi của ta, một lòng chỉ nghĩ giao hảo với muội muội mà lại quên mấy kẻ ngu xuẩn thiếu tâm nhãn.” Lý thị hãy còn khóc thương tâm, “Bây giờ nghĩ lại, ta chỉ ước mình có thể đập đầu chết quách.”
“Chuyện của các vị ta không quan tâm,” Minh Cẩm đành phải trấn an, “Từ khi ta tới tỷ tỷ vẫn luôn giúp ta, đương nhiên ta ghi tạc trong lòng.”
Lúc này Lý thị mới dừng khóc, vẻ mặt đau khổ nói với Minh Cẩm: “Muội muội nói vậy khiến ta càng không biết cách nào tự xử, sau này muội muội có chuyện gì cứ việc lên tiếng, nếu ta có thể giúp được tất nhiên sẽ không chối từ.”
Minh Cẩm biết nếu mình không nói gì thì Lý thị càng lo sợ bất an, hai ngày này nàng cũng đã nhìn ra Lý thị không phải người xấu, nếu đã đắc tội Hứa tẩu tử, vẫn nên có người chiếu ứng ở Triệu gia thì tốt hơn, vì thế bèn cười lãng ra khỏi đề tài: “Ta đói bụng rồi, chúng ta đi ăn chút gì nhé!”
Lúc này Lý thị mới cười, vội kéo tay Minh Cẩm mời: “Sáng sớm đã chuẩn bị tốt, muội muội cùng ta về nhà ăn cơm nha.”
Minh Cẩm há hốc mồm, nhớ tới gã đàn ông cộc cằn trong nhà cô ta, không khỏi từ chối: “Thôi không cần đâu.”
“Không được, nhất định đến đi.” Lý thị bướng bỉnh kéo tay Minh Cẩm, ghé vào tai nàng nói, “Ông nhà ta lúc không uống rượu không phải như vậy, hơn nữa, khi y còn trẻ đã từng là đầu bếp chuyên môn cung phụng thức ăn cho lão phu nhân.


Ta muốn đãi muội muội mấy món ngon mới mời muội về nhà ăn.”
Minh Cẩm do dự, nhìn gương mặt Lý thị khóc đến đỏ rần lại cảm thấy tội nghiệp, dưới ánh mắt cầu khẩn của cô ta bèn gật đầu, giọng nói mang theo một tia nghiêm khắc: “Nếu để ta lại thấy vấn đề gì, ta sẽ xoay người đi ngay.”
Lý thị cười: “Dĩ nhiên là thế, nếu lại xảy chuyện, đời này ta không còn mặt mũi nào nói chuyện với muội muội.”
Minh Cẩm đi cùng Lý thị về nhà, ngoài sân đã quét dọn sạch sẽ, thằng bé kia đứng ở cửa nhìn hai người họ tiến vào, không nói gì.
“Mau tới đây, chào Lục thẩm.” Lý thị thân thiết kéo thằng bé lại gần, kiêu ngạo giới thiệu với Minh Cẩm, “Đây là Tiểu Siêu nhà ta.”
Minh Cẩm nghe một câu “Lục thẩm” suýt nữa bị sặc, xấu hổ nhìn thằng bé.
“Lục thẩm.” Thằng bé lí nhí như tiếng muỗi vo ve.
“Ngoan.” Minh Cẩm cũng ngượng ngùng.
Lý thị mời Minh Cẩm vào nhà, thấy gã say rượu hôm qua cười chân chất, trên bàn có mấy món ăn thật tinh xảo, vừa nhìn đã muốn động đũa.
“Xin lỗi muội tử, hôm qua ta uống rượu nhiều quá.” Gã đàn ông xoa xoa tay, vẻ mặt cười ngây ngô.
“Ngươi qua bên kia,” Lý thị đẩy hắn, “Ta và muội tử ăn bữa cơm.”
“Hai người cứ ăn từ từ,” Gã đàn ông vội nói, “Ta đi làm việc.” Không đợi hai người họ nói gì bèn xoay người đi ngay..