Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 34: 34: Tự Định Chung Thân





Quả nhiên uống rượu làm bậy.
Minh Cẩm vùi gương mặt phát sốt vào chăn, trong lòng kêu rên: Mình đã làm gì thế này?!
Mượn rượu giả điên trêu chọc Lục Trạm? Còn dày mặt tự tiến cử bản thân?
Minh Cẩm cắn môi theo thói quen, nhưng một trận đau đớn kéo nàng trở lại với suy nghĩ của mình, trước đó nàng cắn môi rất mạnh, hiện tại chạm vào là đau khiến nàng không khỏi rên nhỏ.
Nếu nàng là loại người uống say rồi quên hết mọi thứ thì tốt rồi, nhưng khổ nỗi nàng nhớ rõ tất cả những gì phát sinh, mỗi một chữ, mỗi một câu đều hiện ra rõ ràng trước mặt, dường như nhắm mắt là có thể thấy câu chuyện diễn tiến lần nữa trong đầu.
Minh Cẩm nhớ rõ lúc nàng thò sát lại, Lục Trạm đã cách nàng rất gần.

Minh Cẩm thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng từ trên người anh ta truyền đến khiến hai má nàng ửng đỏ, làn da anh ta không được mịn màng cho lắm, cảm giác hơi thô ráp, gương mặt hơi ngăm đen nhưng trông vừa mắt một cách lạ thường, và sau đó...
Sau đó anh ta há hốc mồm nhìn Minh Cẩm rồi chạy trối chết.
Minh Cẩm nhụt chí đấm đấm tường, nàng phải đối mặt Lục Trạm thế nào?
“Tỉnh rồi?” Bên cạnh truyền đến giọng Lục Trạm, có lẽ hồi lâu không nói chuyện nên hơi khàn khàn.
Minh Cẩm bất chấp đau đớn, lại cắn môi lần nữa.


Thôi chết rồi, ngay cả giọng nói thô cát đến khó nghe mà nàng lại thấy gợi cảm mê người, mình thật sự bị trúng độc!
“Ừ.” Nếu đã bị phát hiện thì không thể không ngồi dậy, Minh Cẩm cố gắng trấn tĩnh, hơi mỉm cười với Lục Trạm.
“Nếu chưa ra cửa, hôm nay chúng ta không cách gì kịp tới Giang gia.” Lục Trạm nhìn gương mặt vẫn còn hơi đỏ của Minh Cẩm, cười nói, làm như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Hiển nhiên Lục Trạm đã canh chừng bên cạnh cả đêm, lúc này râu mọc lởm chởm, hai mắt đỏ ngầu, trông có vẻ mệt mỏi.
Minh Cẩm có chút hụt hẫng, hoàn toàn không nhớ vừa rồi mình còn hy vọng Lục Trạm có thể quên tất cả chuyện hôm qua, ngược lại âm thầm oán trách sao Lục Trạm không nhắc đến chuyện đã xảy ra? Anh ta không mở lời, bảo nàng phải nhắc tới thế nào?
“Nếu không huynh chợp mắt một chút, tôi đi thay quần áo?” Minh Cẩm thật cẩn thận đề nghị, bộ dáng anh ta thật lôi thôi, y phục trên người cũng dính đầy bụi đường.
“Đã muộn rồi, tôi không mang theo quần áo để thay.” Lục Trạm theo ánh mắt Minh Cẩm nhìn lại chính mình, không thèm để ý vươn vai.
Hắn mặc một bộ áo chẽn, cho dù có nếp nhăn cũng nhìn không ra, không giống như bộ dáng lúc ban đầu ở Phó gia, ngược lại hắn cảm thấy càng thuận mắt hơn mặc áo dài.
“Sao thế?” Lục Trạm nhìn Minh Cẩm hình như vẫn còn đánh giá quần áo của mình, “Nhìn không quen?”
“Không có.” Minh Cẩm vội lắc đầu, cười một cách khó hiểu, “Trông được lắm, rất phù hợp...!khí chất của huynh.”
Lục Trạm nhìn thoáng qua cô nàng Minh Cẩm từ sau khi được cứu rõ ràng lá gan lớn lên và hoạt bát hơn, bỗng cảm thấy trong vấn đề này mình luôn ở thế hạ phong, đơn giản ngậm miệng.

“Mấy ngày huynh không chợp mắt?” Minh Cẩm nhìn đầu tóc bù xù của anh ta, nhịn không được đưa lược qua.
Lục Trạm liếc nhìn chiếc lược Minh Cẩm đưa tới, lắc lắc đầu, dùng tay tùy tiện chải vài cái cho gọn gàng lại, thuận miệng đáp, “Tôi đi suốt ba ngày không chợp mắt trở lại Giang gia, sau đó nghe nói cô nương xảy ra chuyện, lúc này ước chừng đã có năm ngày không ngủ.”
“Ôi trời,” Minh Cẩm giật mình, “Vậy sao tối hôm qua huynh không ngủ?”
“Chờ đưa cô nương trở về xong xuôi, tôi mới có thể ngủ yên.” Lục Trạm thản nhiên nói, khi làm nhiệm vụ trong khoảng cách ngắn thường không ngủ được, đây đã thành thông lệ.
“Xin lỗi...” Minh Cẩm nhớ tới đủ loại hành vi của mình tối qua, căng da đầu nói, “Hôm qua tôi đã thất thố.”
“Ồ.” Lục Trạm nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt hiếm khi xấu hổ của Minh Cẩm, làm như không để ý nói, “Uổng phí cả túi rượu của tôi.”
“Tôi đâu uống nhiều như vậy.” Minh Cẩm nhịn không được phản bác, nàng nhớ rõ lúc túi rượu bị anh ta lấy đi còn thừa hơn phân nửa.
“Cô nương nhớ rõ?” Lục Trạm nhướng mày, vẻ mặt ranh mãnh.
Minh Cẩm tức khắc cứng họng, cuống quít lắc đầu, người này học qua nghệ thuật chuyên môn bức cung hay sao, cố tình dụ nàng vào tròng.
Lục Trạm dường như có chút tiếc nuối, liếc nhìn Minh Cẩm rồi xoay người nói: “Hãy nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, chúng ta lập tức xuất phát.”
Minh Cẩm nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Trạm, cũng không biết dây thần kinh nào bị chạm, ma xui quỷ khiến thì thầm: “Nếu tôi nhớ rõ thì sao?”

Nàng cho rằng mình đã cách đủ xa, không ngờ Lục Trạm chợt quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Cô nương còn nhớ rõ?”
Minh Cẩm tức khắc đỏ mặt, lại không thể phủ nhận, chỉ đành ra vẻ trấn định gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Chuyện này không thể nói đùa.” Giọng Lục Trạm trầm xuống.
Minh Cẩm không còn dũng khí nói thêm gì nữa, toàn để một mình Lục Trạm quyết định.

Trời biết bất luận là ở hiện đại hay ở chỗ này, nàng chưa từng chủ động như thế đối với một người đàn ông, đây đã là cực hạn.

Nếu nói thêm một câu có thể làm tim nàng phun máu, sau đó mất máu quá nhiều mà chết.
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm đăm đăm, nhìn nàng đỏ mặt nhưng vẫn cố giữ lưng thẳng tắp, ánh mắt ngượng ngùng.
Hắn sớm không kiên nhẫn với chuyện cưới vợ, vẫn luôn kéo dài tới hiện tại, tuy chủ yếu là vì thời gian qua hắn ở trên chiến trường, cũng có thể là vì hắn thấy phiền khi giao tiếp với phụ nữ, nhưng nếu đối tượng là người trước mắt, kết hôn dường như không phải một chuyện khiến người khó có thể tiếp thu, lạ hơn là hắn còn cảm thấy một tia chờ mong.
Lục Trạm quay lại, nhìn kỹ Minh Cẩm rồi nói: “Cô nương phải biết rằng, tôi chỉ là một thị vệ nho nhỏ, nuôi gia đình với cuộc sống tạm ổn thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn cuộc sống xa hoa hưởng lạc thì tôi làm không nổi.”
“Phó gia cũng không có cuộc sống xa hoa.” Trong lòng Minh Cẩm dâng lên một niềm vui sướng khó tả, thấp giọng nói.
Nếu thật muốn sống xa hoa, nàng nên đi tìm Giang Du chứ không phải người trước mắt.
“Sợ là công việc thị vệ này cũng không thể làm lâu dài.” Lục Trạm lại nói.

Minh Cẩm hơi sửng sốt hỏi: “Vậy huynh muốn làm gì?”
“Về nhà trồng trọt.” Lục Trạm cười nhe hàm răng trắng, tựa hồ có chút đắc ý dào dạt.
“Tôi không biết làm việc nhà nông.” Minh Cẩm buồn rầu, nàng tuy lớn lên trong thôn nhưng thật sự chưa bao giờ xuống ruộng, lại vội vã cho mình thêm điểm, “Nhưng tôi biết may vá thêu thùa.”
“Không cần cô nương xuống ruộng làm việc.” Lục Trạm buồn cười liếc nhìn Minh Cẩm, “Có thể ở nhà thêu thùa may vá, nấu bữa cơm là tốt rồi.”
“Nấu cơm hả?” Minh Cẩm chớp chớp mắt, thành thật nói, “Tôi có thể nấu cơm, nhưng phỏng chừng huynh sẽ không nguyện ý để tôi làm.”
Nàng đặc biệt có quá nhiều tật xấu khi nấu ăn, vừa vào phòng bếp là phải nấu một thau nước lớn rồi bắt đầu làm vệ sinh, thông thường mất mấy canh giờ vẫn chưa bắt tay vào nấu cơm.

Sau vài lần như vậy không ai dám để nàng tiến phòng bếp.
Phó lão cha đã từng ăn điểm tâm đến no bụng vì quá đói khi chờ đồ ăn của nàng, đợi nàng nấu xong bữa cơm trưa thì phát hiện trời đã tối, đương nhiên mặt mày Tề thị cũng đen thùi.
Lục Trạm nhìn vẻ mặt thành khẩn của Minh Cẩm, rốt cuộc nhịn không được vươn tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Không sao, tôi sẽ đi cầu hôn.”
Minh Cẩm mừng như điên, khóe môi gần như muốn giãn tới tận mang tai, đỏ mặt cúi đầu.
“Tuy nhiên trước tiên phải đưa cô nương về Giang gia.” Lục Trạm khẽ cười vui vẻ.
“Ừ.” Minh Cẩm nhẹ nhàng đáp lại, bỗng phát hiện chính mình vừa làm một chuyện khó có thể tưởng tượng, chẳng phải cái này kêu là tự định chung thân?.