*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mòe
Dư Sơ Nịnh mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ cô quay lại khung cảnh ở thư viện, lần này, để không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời ấy, cô lấy hết can đảm ôm lấy cổ rồi hôn Từ Kỳ Ngộ.
Ai ngờ cô mới tiến lên trước một bước, anh đã hung hăng dùng cuốn sách đập vào đầu cô, vẻ mặt tràn ngập sự trào phúng: “Ai muốn hôn cô, cô nằm mơ cái gì vậy?”
Sau đó Dư Sơ Nịnh đụng phải lan can sắt của giường mà tỉnh giấc.
Cô ôm trán than thở, rên lên một tiếng, trong lòng càng cảm thấy thẹn thùng, mơ cái gì không tốt vậy chứ, loại giấc mơ thế này…
Dư Sơ Nịnh rút điện thoại ra nhìn thời gian, 8 giờ rồi, đã đến lúc phải dậy.
Mà khi cô ngồi dậy, nội tâm lại có một chút khó chịu không rõ nguyên do, chuyện ngày hôm qua thực sự có ảnh hưởng khá lớn đến cô, nếu không cũng chẳng đến mức phải bù đắp bằng giấc mơ này.
“Mình thật ngu, ngu thật sự.” Dư Sơ Nịnh vừa lẩm ba lẩm bẩm vừa xuống giường.
Lý Tử Thiến và Đào Văn Văn nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng đi lại gần nhau: “Sao cậu ấy lại biến thành thím Tường Lâm [*] luôn rồi?”
[*] nhân vật chính trong truyện ngắn Lễ Cầu Phúc của Lỗ Tấn (trong truyện chỉ ghi thế này, Mòe cũng chưa đọc tác phẩm nên chỉ giải thích được như vậy, xin lỗi mọi người)
“Có lẽ vẫn đang hối hận.” Đào Văn Văn thở dài.
Lý Tử Thiến đặt điện thoại xuống, đi đến bên cạnh Dư Sơ Nịnh cười hỏi: “Candy à, tối nay bọn tớ diễn tập, cậu có muốn tới xem một chút hay không?”
Dư Sơ Nịnh hoàn hồn, cô thở dài, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Được, tan học tớ đến luôn.”
Lý Tử Thiến trìu mến xoa xoa mái tóc rối của cô bạn: “Cậu đừng buồn quá, sau này còn nhiều cơ hội mà.”
Dư Sơ Nịnh bĩu môi: “Biết rồi, đầu bị cậu xoa hói luôn rồi.”
“Vậy hôm nay cậu còn muốn đi tìm Từ Kỳ Ngộ hay không?” Đào Văn Văn vẫn khá là tò mò về chuyện này.
Dư Sơ Nịnh mím môi, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên căng thẳng: “Tớ không tự mình đi được, nhưng tớ có thể tìm người khác mà.”
Đại học có rất nhiều người lười, không muốn tự lấy đồ chuyển phát, không muốn tự đi lấy cơm hộp, lại còn không muốn đi học luôn nữa cơ. Vì có những người này, rất nhiều sinh viên đã khám phá ra cơ hội làm ăn trong lén lút, tất cả đều có thể làm thay, chỉ cần bạn đồng ý trả tiền.
Lúc trước Dư Sơ Nịnh cảm thấy rất thú vị nên nhận lấy tờ rơi, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc nó phát huy tác dụng.
Người tới là một nam sinh gầy gầy, lúc nhìn thấy Dư Sơ Nịnh vẫy tay với mình, cậu còn thấy có chút không tin nổi: “Là cậu tìm tôi sao?”
“Là tôi.” Dư Sơ Nịnh gật đầu rồi đưa thư tình trên tay cho cậu, “Đừng làm nhàu đó.”
Nam sinh thẹn thùng cười: “Vẫn còn cách tỏ tình này à, có điều tôi có bạn gái rồi, thật ngại quá.”
“…” Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật, “Tôi bảo cậu đưa thư này cho Từ Kỳ Ngộ giúp tôi, cậu nghĩ cái gì vậy!”
Khuôn mặt nam sinh liền biến sắc, lập tức xấu hổ nở nụ cười: “Hahaha, tôi nói thì sao, đưa cho Từ Kỳ Ngộ đúng không.”
“Ừa, bây giờ chắc anh ấy đang học ở khu số 3, phòng 406, đừng có nhớ nhầm đó.”
Nam sinh khôi phục vẻ bình thường sau sự xấu hổ ban nãy, rồi lại chuyển qua cảm thấy nghi hoặc, giúp người ta lấy đồ chuyển phát, lấy cơm hộp cậu đã làm nhiều rồi, đến đi học thay cậu cũng đã làm qua, chứ đưa thư tình hộ thì là lần đầu tiên.
“Cậu có chắc sẽ không tự mình mang tới không?” Nam sinh hiếu kỳ, dù sao những việc như tỏ tình thế này thì nên tự mình làm mới có vẻ có thành ý mà nhỉ.
Dư Sơ Nịnh mím môi, thực ra cô cũng muốn đi lắm chứ, nhưng hôm nay không được, cô sợ mình vừa thấy ánh mắt đầu tiên của Từ Kỳ Ngộ là nhịn không nổi mà nhào lên mất.
“Không phải chỉ cần trả tiền là sẽ làm giúp sao?” Dư Sơ Nịnh lên tiếng, “Nếu cậu không muốn thì để tôi kiếm người khác nhé?”
“Muốn chứ, muốn chứ!” Nam sinh vội vàng gật đầu, khách hàng tốt thế này bỏ chạy thì chỉ có thiệt, “Chạy việc vặt giá 10 tệ, giá cả vậy được chưa?”
Dư Sơ Nịnh không nói gì thêm, trực tiếp lấy ra 10 tệ đã chuẩn bị sẵn, đưa cùng thư tình cho cậu ta, “Nhớ là không được để nhàu, phải đưa tận tay anh ấy đó.”
Nam sinh gật đầu nhận lấy rồi đi đến bên con xe đạp của mình: “Phòng 406 khu số 3 chứ gì, tôi biết rồi.”
Dư Sơ Nịnh tiến lên phía trước một bước, cô vừa nhớ tới một vấn đề: “Cậu biết Từ Kỳ Ngộ không đó? Đừng đưa nhầm.”
“Ai mà chả biết Từ Kỳ Ngộ, yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ đưa đến tận tay cậu ta.” Nam sinh cười cười với cô rồi phóng xe rời đi.
Khi nam sinh đến bên ngoài phòng học 406 thì tiếng chuông tan học cũng vừa vặn reo lên, thấy giảng viên rời đi, cậu trực tiếp đi vào phòng học, Từ Kỳ Ngộ ngồi ở một vị trí bên trái chếch lên trên, ngoại hình vô cùng dễ nhận ra.
“Cậu là Từ Kỳ Ngộ đúng không?” Thấy anh đang thu dọn sách giáo khoa, nam sinh đi ngang qua đám đông đến chỗ Từ Kỳ Ngộ, giơ thư tình ra trước mặt anh.
Tức khắc, âm thanh ồn ào xung quanh đều biến mất, tất cả những người còn lại trong phòng học đều trợn tròn hai mắt nhìn sang cảnh tượng này.
“Từ ca, cậu giỏi đấy, nữ sinh viết thư tình cho cậu thì thôi đi, bây giờ đến nam sinh cũng vậy.” Tôn Thần liếc nhìn trái tim màu đỏ được vẽ rõ to trên bức thư tình, vẻ mặt hóng hớt mà nói.
Trái tim này là do Dư Sơ Nịnh vẽ vào, cô cảm thấy phong thư này trông đơn điệu quá mức, liền lấy màu nước màu đỏ vẽ một trái tim thật lớn, làm người ta liếc nhìn một cái liền biết tính chất của phong thư là gì.
Từ Kỳ Ngộ im lặng, mất hồn nhìn chằm chằm vào phong thư.
“Không phải tôi đâu!” Nam sinh nhìn thấy mọi ánh mắt hóng hớt đều đang đổ dồn về phía mình liền đỏ mặt giải thích, “Tôi chỉ là người đưa thư thôi! Tôi có bạn gái rồi, mấy người đừng suy nghĩ vớ vẩn!”
“Ồ ~” Trong phòng học phát ra tiếng cười lớn, thấy không có chuyện gì hay ho, mọi người cũng dần dần tản ra.
Tôn Thần lại hoàn toàn thất vọng: “Hóa ra không phải cậu.”
Từ Kỳ Ngộ hơi ngước mắt, anh lườm Tôn Thần một cái, đáy mắt lóe lên vẻ cảnh cáo hết sức rõ ràng, Tôn Thần lập tức ngậm miệng lại.
“Thư tình này đưa đến cho cậu, cậu nhận lấy là được.” Nam sinh bị hiểu lầm mà hoảng, nhỡ may làm bạn gái nghi ngờ xu hướng giới tính của cậu thì không ổn.
Thấy cậu rời đi, Tôn Thần vội vàng gọi cậu lại: “Cậu còn chưa nói ai đưa mà.”
“Có phải tên là Dư Sơ Nịnh?” Từ Kỳ Ngộ vừa nhìn phong thư tình trên bàn vừa hỏi, anh cảm thấy phong thư này rất quen.
Nam sinh ngây người: “Cô ấy không nói tên.”
“Vậy vẫn nhớ khuôn mặt chứ nhỉ, có phải một nữ sinh trông rất ngọt ngào không?” Tôn Thần hỏi tiếp.
Nam sinh hồi tưởng lại một chút rồi trả lời: “Đúng đó.”
Sau khi cậu ta rời đi, Tôn Thần liền nghi hoặc mà nói: “Sao em gái không tự mình tới mà phải nhờ người ta đưa thư tình hộ?”
Từ Kỳ Ngộ hơi nhếch mép, kẹp thư tình trong cuốn sách giáo khoa.
Lí do mà cô ấy không tới, anh biết.
Dư Sơ Nịnh và Đào Văn Văn ăn cơm xong liền đến hội trường số 1, hầu hết các buổi tiệc tối nhỏ đều được biểu diễn ở chỗ này.
Hai người đi vào từ cửa sau, lúc này đã có không ít người ngồi bên trong khán phòng, bước chân của Dư Sơ Nịnh chợt khựng lại, cô vội vỗ vào Đào Văn Văn: “Văn Văn, cậu vào trước đi, lát nữa tớ sẽ qua.”
Đào Văn Văn gật đầu đi vào trước.
Còn Dư Sơ Nịnh thì từ lối đi nhỏ đi đến một chỗ ngồi bên cạnh tường, ngồi xuống đằng sau một chàng trai, cô đột nhiên vỗ vào vai cậu ta: “Lộ Viễn Chu!”
Chàng trai tên Lộ Viễn Chu giật nảy mình, lập tức quay đầu lại, khuôn mặt đẹp trai tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Sơ Nịnh, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi ở đây lạ lắm à? Thời Ương và Tử Thiến diễn tập ở đây, tôi là bạn cùng phòng nên qua xem một chút.” Dư Sơ Nịnh híp mắt nhìn cậu, “Thực ra cậu mới là người không nên xuất hiện ở đây mới đúng ấy.”
Khuôn mặt Lộ Viễn Chu lộ ra vẻ lúng túng, vội vàng đứng lên nói: “Cậu đừng nói với Thời Ương, tôi lập tức đi ngay.”
Dư Sơ Nịnh giữ cậu ta lại, đẩy cậu ta ngồi xuống: “Cậu nói cậu, lần nào thấy Thời Ương cũng lén la lén lút, cũng đâu phải chuyện gì mất mặt.”
“Cậu không phải không biết, tôi bị cô ấy từ chối bao nhiêu lần, đoán chừng cô ấy cũng chán nhìn thấy tôi.” Lộ Viễn Chu cười khổ.
Dư Sơ Nịnh và Lộ Viễn Chu là bạn học cấp 3, có không ít nữ sinh thích cậu chàng vì khuôn mặt đẹp trai, chỉ là Dư Sơ Nịnh lại chẳng có cảm xúc gì với cậu, dần dà hai người đã trở thành bạn tốt.
Sau khi lên đại học Tấn Thành, hai người vẫn không cắt đứt liên lạc, Dư Sơ Nịnh còn dẫn cậu đi gặp bạn cùng phòng của mình, kết quả Lộ Viễn Chu vừa thấy Thời Ương đã nhất kiến chung tình, từ đó không thể tự kiềm chế.
Nhưng Thời Ương ngoại trừ từ chối thì vẫn là từ chối, trái tim thiếu niên cứ như vậy tan vỡ…
Là bạn tốt của cả hai người, Dư Sơ Nịnh cũng chẳng thể nói nên giúp ai bây giờ, loại chuyện tình cảm thế này, người ngoài không thể nhúng tay vào, chỉ có thể an an ủi ủi Lộ Viễn Chu.
“Ai mà không từng bị từ chối, cùng lắm thì lại đi tỏ tình tiếp là được, chẳng nhẽ cậu còn nhát gan hơn cả tôi.” Dư Sơ Nịnh khí khái vỗ vai cậu.
Lộ Viễn Chu mở to hai mắt nhìn, dường như mới nghe được một chuyện không thể tưởng tượng nổi: “Cậu tỏ tình với ai?”
“Từ Kỳ Ngộ đó, bị anh ấy từ chối hết lần này đến lần khác nè.” Dư Sơ Nịnh nhún vai hết sức bình tĩnh nói.
Lộ Viễn Chu kinh ngạc mà nhìn cô: “Sao cậu lại thích Từ Kỳ Ngộ? Tôi từng chơi bóng rổ với anh ta, nữ sinh đến sân bóng xem phải nói là vòng nọ vòng kia. Hay là cậu đổi người thích đi.”
“Tôi bảo cậu đừng thích Thời Ương nữa, cậu có đồng ý không?” Dư Sơ Nịnh liếc xéo cậu ta.
Lộ Viễn Chu lập tức lắc đầu.
Dư Sơ Nịnh cong cong mi mắt mỉm cười: “Sao không được.” Đột nhiên, cô hỏi Lộ Viễn Chu: “Cậu từng chơi bóng với Từ Kỳ Ngộ, cậu có Wechat anh ấy không?”
“Có đó.” Lộ Viễn Chu gật đầu, bởi vì có đôi khi sẽ cùng nhau chơi bóng, nên hai người đã add Wechat nhau để liên lạc cho tiện.
Dư Sơ Nịnh kích động mà nói: “Vậy cậu mau cho tôi ID Wechat của anh ấy.”
Lộ Viễn Chu vừa lấy điện thoại vừa khuyên nhủ: “Từ Kỳ Ngộ không add con gái đâu, tôi cho cậu, cậu cũng chẳng thể thành bạn bè.”
Dư Sơ Nịnh mở Wechat ra, sẵn sàng hành động: “Tôi add đã rồi nói.”
Khuôn mặt Lộ Viễn Chu tràn ngập vẻ bất lực, nhưng vẫn đưa mã QR của Từ Kỳ Ngộ cho cô, “Cậu add đi, đến lúc không được chấp nhận thì đừng có mà khóc lóc.”
Dư Sơ Nịnh nhanh tay click mở mã QR Lộ Viễn Chu gửi cho cô, chưa kịp xem nhiều đã bấm gửi lời mời kết bạn.
Chỗ thông thông tin xác minh cô viết: Từ Kỳ Ngộ, em là Dư Sơ Nịnh. Nếu anh chấp nhận lời mời kết bạn của em, em sẽ nói cho anh biết tại sao em lại biết anh ở thư viện.
Lộ Viễn Chu nhìn cô gửi đi, bổ sung thêm một câu: “Anh ta không đồng ý đâu.”
Nhưng vào lúc này, Dư Sơ Nịnh nhìn thấy danh sách tin nhắn của mình có thêm một người tên X, đó là tên Wechat của Từ Kỳ Ngộ.
(Xu Qiyu ~ Từ Kỳ Ngộ)
“Anh ấy chấp nhận rồi!” Dư Sơ Nịnh vui vẻ kêu to.
Lộ Viễn Chu:???