*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mòe
Nhiệt độ mùa hạ đã giảm nhiều, làn gió ấm áp buổi ban sương mang theo mùi hoa quế nhẹ lướt qua đại học Tấn Thành.
Dư Sơ Nịnh lăn lộn trên giường, khuôn mặt tràn ngập vẻ không kiên nhẫn: “Rốt cuộc là bên ngoài có chuyện gì, sao lại ồn như vậy?”
“Đang có trận đấu bóng rổ á.” Bạn cùng phòng Đào Văn Văn tháo một bên tai nghe xuống trả lời.
Trong một buổi nắng đẹp, trên sân bóng rổ đang diễn ra một trận thi đấu kịch liệt, tiếng la hét chói tai không ngừng vang lên bên ngoài. Thật không may là phòng ký túc của Dư Sơ Nịnh lại nằm ở tòa 21 ngay bên cạnh sân bóng rổ, âm thanh ầm ĩ đó không gặp bất cứ trở ngại nào mà truyền đến phòng ngủ của cô.
Dư Sơ Nịnh trở mình, kéo chăn lút kín đỉnh đầu, nhưng dù làm vậy cũng không thể nào ngăn lại âm thanh bên ngoài cứ thế lọt vào lỗ tai. Mặc dù cô rất buồn ngủ, nhưng tiếng la hét inh ỏi cứ liên tục tra tấn lỗ tai khiến cô không tài nào ngủ nổi.
Không còn cách nào khác, Dư Sơ Nịnh đành vén chăn lên ngồi dậy, cô kéo màn sang nhìn xuống Đào Văn Văn ở bên dưới: “Tớ nhớ mấy ngày trước cũng mới có trận đấu, mà đâu có thấy ồn thế này đâu chứ.”
Đào Văn Văn khẽ thở dài: “Bởi vì bên ngoài có người không bình thường thi đấu đó bà.”
Dư Sơ Nịnh vò vò mái tóc dài vốn dĩ đã rối tung của mình, hàng mi dài khẽ động, đôi mắt quả hạnh trợn tròn, giọng nói mang theo vẻ oán thán: “Không bình thường thế nào, anh ta là Na Tra có ba đầu sáu tay, hay là Nhị Lang Thần có thêm một con mắt?”
“Từ Kỳ Ngộ ấy, không phải là cậu không biết đó chứ.” Đào Văn Văn tháo hẳn tai nghe xuống bắt đầu phổ cập kiến thức cho Dư Sơ Nịnh: “Là huyền thoại của đại học Tấn Thành, bạn trai trong mộng của vô số nữ sinh.”
Thực sự là Dư Sơ Nịnh có nghe qua cái tên này rồi, nhưng năm nhất bọn cô học ở khu nhà cũ, học kì mới năm hai mới dọn qua khu này, nên chỉ từng nghe tên chứ chưa được thấy mặt.
“Nghe qua rồi nhưng chưa gặp bao giờ”, Dư Sơ Nịnh tức đến nghiến răng: “Anh ta chính là người quấy rầy mộng đẹp của người khác đó sao!”
Nhìn Dư Sơ Nịnh oán thán, Đào Văn Văn xoay người, đúng lúc nhìn thấy tóc nhỏ bạn đang rũ rượi hết trước mặt, đầu dựa vào lan can sắt phía trước của giường ngủ, nhìn qua trông như bị treo ngược trên mép giường, đã thế lại còn mặc bộ đồ ngủ màu trắng.
Đào Văn Văn lập tức giật bắn cả mình, hoảng sợ nói: “Ban ngày ban mặt, cậu diễn Sadako [*] cái gì đó.”
[*] 1 nhân vật trong tiểu thuyết kinh dị, hơi ghê nên tui ngại để ảnh minh họa, bà nào nửa đêm cày truyện giật mình tui lại thương á.
“Tớ buồn ngủ.” Cằm của Dư Sơ Nịnh đặt ở lan can phía trước đang di chuyển qua hai bên, mái tóc dài cũng cứ thế đong đưa theo, thoạt nhìn thật sự rất đáng sợ.
Đào Văn Văn vỗ vỗ ngực, may mà bây giờ không phải buổi tối, nếu không nhất định là đã bị Dư Sơ Nịnh dọa mất nửa cái mạng.
“Đoán chừng trận đấu này phải đến tầm giữa trưa mới kết thúc, hay là cậu ăn xong rồi mà ngủ.” Đào Văn Văn đề nghị, dù sao sáng nay bọn cô cũng không có tiết học.
Dư Sơ Nịnh khẽ ừa một tiếng, rồi lại chui vào trong màn, lúc đi xuống dưới thì đã thay xong quần áo, cô không có nửa miếng sức sống ngáp một cái: “Cậu có vẻ có hứng thú với anh ta nhỉ, không phải anh ta đang chơi bóng sao, sao không lại ban công mà xem?”
Đào Văn Văn liếc cô một cái: “Trước tòa 21 có cả một hàng cây long não, tớ lại không thể nhìn xuyên thấu, xem thế quái nào được.”
“Không giống cậu chút nào nha, không phải cậu nói sắc đẹp thay cơm à?” Dư Sơ Nịnh ngẫm nghĩ.
“Mặc dù tớ rất muốn đi ngắm anh chàng hotboy học đường trong truyền thuyết, nhưng bây giờ nữ sinh vây kín ở sân bóng rổ hết hàng nọ đến hàng kia như vậy, tớ chen hổng nổi.” Đào Văn Văn chỉ vào điện thoại: “Tốt hơn là nên đi xem Trì thần nhà tớ cho rồi.”
Một lát sau, cửa phòng bị mở ra, bạn cùng phòng Thời Ương và Lý Tử Thiến mới tan học trở về.
Lý Tử Thiến cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Dư Sơ Nịnh bên cạnh bồn nước: “Không phải hôm qua cậu thức đêm vẽ tranh à, sao dậy sớm vậy?”
Dư Sơ Nịnh phun nước súc miệng trong miệng mình ra: “Cậu thử nghe âm thanh ngoài kia xem, tớ có thể ngủ được chắc!”
Dư Sơ Nịnh học khoa mỹ thuật, từ cấp 2 đã vô cùng hứng thú với việc vẽ tranh, người nhà cô cũng rất ủng hộ, kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 3 cô đã phát hiện ra một kỹ năng của bản thân, chính là vẽ truyện tranh.
Truyện tranh vườn trường đầu tiên đã thu được một lượng fans trung thành, bây giờ bộ truyện tranh thứ hai thêm một chút yếu tố huyền huyễn cũng nhận được sự yêu thích của độc giả, ngày nào độc giả cũng kêu gào giục chap dưới truyện tranh và Weibo.
Đêm qua thức khuya cũng là vì phải update truyện tranh, vốn dĩ muốn tranh thủ ngủ bù một chút vào buổi sáng, vậy mà cuối cùng lại bị đánh thức mất tiêu.
Thời Ương buông cặp xuống, mắt phượng hơi nheo lại: “Sân bóng rổ đó thường xuyên tổ chức thi đấu, sau này cậu đừng thức đêm nữa.”
Dư Sơ Nịnh đi ra rửa mặt xong xuôi, quầng thâm mắt hiện rõ ràng trên khuôn mặt trắng nõn: “Tiếng ồn hôm nay mà không lớn như vậy thì tớ đã có thể ngủ ngon rồi.”
“Cậu thức đến mấy giờ?” Lý Tử Thiến tò mò hỏi.
“4 giờ.” Dư Sơ Nịnh lù rù quay lại chỗ của mình, bắt đầu lấy serum dưỡng da.
“May mà cậu không cùng khoa với bọn tớ, không có hai tiết đầu còn đỡ, có tiết thì tèo đời.”
Lý Tử Thiến và Thời Ương đều học khoa phát thanh, còn Dư Sơ Nịnh với Đào Văn Văn lại học khoa mỹ thuật, ngày thường bốn người thường chia 2-2 đi học cùng nhau, lúc ăn cơm, nghỉ ngơi mới đông đủ cả bọn.
“Ai mà biết tên Từ Kỳ Ngộ gì đó lại chơi bóng ngoài kia.” Dư Sơ Nịnh tức giận mà nói.
“Từ Kỳ Ngộ?”, Thời Ương nhướng mày: “Là nam khôi đại học Tấn Thành ấy hả?”
Đào Văn Văn tạm dừng màn hình điện thoại rồi nói: “Ừm, anh ấy đang chơi bóng ngoài đó.”
“Tớ mới nói sao bên ngoài có nhiều nữ sinh bu đen bu đỏ như vậy, thì ra là anh ấy, vậy thì chẳng có gì khó hiểu, quá đẹp trai, phải chịu thôi.” Lý Tử Thiến cười cười phát biểu.
Đào Văn Văn giật mình hỏi: “Cậu gặp qua rồi à?”
“Có thấy từ xa xa một lần, quả thực rất đẹp trai.” Lý Tử Thiến gật đầu nói.
Dư Sơ Nịnh bĩu môi: “Lời cậu không tin được, lần trước cậu cũng bảo hotboy khoa hóa chất đẹp trai đó thôi, kết quả thì sao?”
“Hình như đúng như vậy.” Thời Ương lại bổ sung thêm một câu: “Mắt nhìn người của Tử Thiến vẫn luôn lúc cao lúc thấp mà.”
Lý Tử Thiến giận tím người nói: “Không thì chúng ta cá cược đi.”
“Cá dư lào?” Đào Văn Văn hứng thú hỏi.
“Chẳng phải chỉ cần Sơ Nịnh đi nhìn Từ Kỳ Ngộ một cái là biết ngay sao.” Lý Tử Thiến cười hì hì, ánh mắt nhìn Dư Sơ Nịnh còn mang theo tia sáng khó giải thích.
Dư Sơ Nịnh bác bỏ không chút do dự: “Tớ không đi đâu!”
“Làm sao, không dám cược à, cậu lại sợ bị nấc cụt phải không!” Lý Tử Thiến dùng kế khích tướng kích thích cô.
Từ nhỏ đến lớn, Dư Sơ Nịnh luôn có một khả năng kỳ lạ, chỉ cần nhìn thấy trai đẹp đỉnh chóp sẽ nấc cụt. Số tiếng nấc càng nhiều tức là đối phương càng đẹp trai, bởi vậy mà mấy người Lý Tử Thiến đã đặt cho cô biệt danh “máy đo lường trai đẹp”.
Khả năng này đã mang đến cho cuộc đời Dư Sơ Nịnh rất nhiều vết nhơ khiến cô ghét cay ghét đắng nó, nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì. Cũng may số người có thể khiến cô nấc cụt cũng không nhiều lắm, những năm gần đây có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên bạn cùng phòng của cô biết đến cái khả năng này là vào buổi party night chào đón tân sinh viên. Người ta thường nói Viện Nghệ thuật toàn trai xinh gái đẹp, Dư Sơ Nịnh đã thực sự đích thân dùng việc nấc cụt để nghiệm chứng…
Bạn cùng phòng ép hỏi, cô cũng không thể không nói ra, kết quả lại bị đám “quỷ cái” đó đem ra làm thí nghiệm!
Lý Tử Thiến dẫn Dư Sơ Nịnh đi kiểm tra một lượt một số nam thần nổi tiếng của các khoa rồi các lớp trong trường, thậm chí còn không buông tha cho sinh viên Đại học Công nghiệp Tấn Thành ở bên cạnh.
Nhớ đến cái hôm phải đi làm chuột bạch đó, Dư Sơ Nịnh rùng hết cả mình.
Đôi mắt Thời Ương nheo lại nhìn chằm chằm vào Dư Sơ Nịnh: “Kỷ lục nấc cụt của cậu ấy là bao nhiêu vậy?”
Đào Văn Văn vô cùng thích thú giơ tay lên: “Tớ biết nè! Là hôm tớ đưa cậu ấy đi xem buổi biểu diễn của Trì Uyên, cậu ấy nấc 4 tiếng!”
(4 tiếng nấc, không phải tiếng bằng 60 phút đâu nha)
“Hình như chỉ có một lần nhỉ.” Thời Ương khễ gật gù: “Tớ cược 2 tiếng, mặc dù Từ Kỳ Ngộ được tung hô rất nhiều, nhưng so với Trì Uyên chắc chắn vẫn có khoảng cách.”
Đào Văn Văn xoa tay: “Tớ cược 3 tiếng, hy vọng Từ Kỳ Ngộ sẽ không làm tớ thất vọng.”
Lý Tử Thiến là người duy nhất trong đám từng nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ, cô ấy đắc ý hếch mặt: “Tớ thì cược 4, anh ấy tuyệt đối không kém Trì Uyên đâu.”
Fan hâm mộ Đào Văn Văn bất mãn: “Không phải tớ có filter [*] đâu, khuôn mặt của Trì Uyên chẳng có mấy người vượt qua được, cậu đánh giá Từ Kỳ Ngộ quá cao rồi đó.”
[*] chỉnh ảnh hay chụp thì dùng filter cho đẹp hơn, thì ở đây là chỉ việc ánh mắt của fan thì lúc nào cũng tự động lọc ra được những khuyết điểm và chỉ thấy idol mình là đẹp nhất.
“Thử là biết ngay ấy mà.” Lý Tử Thiến hừ một tiếng.
Dư Sơ Nịnh run lẩy bẩy giơ tay: “Tớ còn chưa đồng ý mà…”
Lý Tử Thiến khẽ di chuyển ánh mắt, cười tươi như hoa lộ ra chiếc má lúm đồng tiền ôm lấy cổ Dư Sơ Nịnh: “Nghe nói gần đây cậu đang phiền não vụ phải tìm người mẫu nghệ thuật phải không? Không phải cậu nói muốn tìm mẫu có body đẹp sao, Từ Kỳ Ngộ nhất định có thể đáp ứng yêu cầu của cậu, cậu chắc chắn không muốn đi chứ?”
Nội tâm Dư Sơ Nịnh có một chút dao động, đúng là cô đang muốn tìm một người mẫu nghệ thuật tới luyện tập, nhưng cô không muốn đi làm chuột bạch đâu trời!
“Hừ, tớ biết tỏng suy nghĩ của mấy cậu, không đi!” Dư Sơ Nịnh khoanh tay trước ngực tỏ vẻ kháng nghị.
Thời Ương liếc cô một cái: “Ý kiến của cậu không quan trọng, bây giờ mình nói xem cá cược cái gì nào!”
Dư Sơ Nịnh: “…”
“Tớ là tiền ăn một tuần nha.” Đào Văn Văn lên tiếng.
Thời Ương khẽ cười: “Một thỏi son Chanel.”
Lý Tử Thiến ngẫm nghĩ: “Một chiếc váy.”
Dư Sơ Nịnh hoảng sợ nhìn ba cô bạn mình: “Các cậu chơi lớn vậy sao?”
Lý Tử Thiến tự tin vỗ vỗ Dư Sơ Nịnh: “Đợi tớ thắng sẽ chia cho cậu.”
“Sao cậu biết là mình thắng chứ!” Đào Văn Văn không phục nói.
Lý Tử Thiến nhướng mày cười vui vẻ: “Dù sao tớ cũng từng nhìn thấy anh ấy rồi.”
Trên sân bóng rổ, trận đấu đang diễn ra vô cùng kịch liệt khi đã bắt đầu đi vào giai đoạn gay cấn, tiếng la hét inh ỏi dần dần nhỏ lại, nhưng ánh mắt mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào áo số 12 trên người Từ Kỳ Ngộ.
Lý Tử Thiến và Đào Văn Văn mỗi người ôm một cánh tay Dư Sơ Nịnh còn Thời Ương đi trước dẫn đường, tình cảnh y hệt như đang trói phạm nhân đi thẩm vấn.
Dư Sơ Nịnh vừa đi vừa không nhịn được mà trợn trắng mắt, cô làm sao để sống sót khi có ba đứa bạn cùng phòng quỷ cái thế này được đây?
“Sao lại còn ít người vậy nhỉ?” Lúc ra tới sân bóng rổ, Lý Tử Thiến liền nhíu mày.
Đào Văn Văn duỗi dài cổ ngó nghiêng xung quanh: “Ít hơn lúc mới bắt đầu rất nhiều, có lẽ nhiều người phải đi học.”
Thời Ương đứng một bên khoanh tay: “Chúng ta chờ một chút đi.”
“Thời Ương à, trước đây cậu đâu có như vậy, sao cậu lại thông đồng với bọn họ làm bậy vậy chứ.” Dư Sơ Nịnh vô cùng đau đớn nhìn cô ấy.
Thời Ương cong môi, nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt Dư Sơ Nịnh: “Vì hôm nay tâm trạng tớ rất tốt đó bạn.”
“…” Dư Sơ Nịnh tức giận bất bình, rõ ràng là vui sướng trên nỗi đau của cô mà.
Bốn người chẳng nhìn thấy được gì ngoài cái hàng rào thép gai. Sau một hồi chờ đợi, trong sân bóng đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, theo sau đó là tiếng còi thông báo kết thúc trận đấu.
Từ Kỳ Ngộ lạnh lùng có tiếng ở Tấn Thành, không một nữ sinh nào đang vây xem dám bước tới chỗ anh, đám đông thấy trận đấu đã kết thúc cũng dần dần tản ra.
Đương nhiên vẫn sẽ có một số tiếp tục đứng lại, ví như hội của Dư Sơ Nịnh chẳng hạn.
Lúc này, toàn bộ sân bóng rổ hiện ra trước mắt bốn người, màu sắc áo thi đấu đội trắng đội lục rất rõ ràng, nhưng người nào là Từ Kỳ Ngộ thì mấy cô không biết.
Người duy nhất từng thấy Từ Kỳ Ngộ – Lý Tử Thiến rất nhanh quét ánh mắt một vòng sân bóng rổ rồi chỉ vào người mặc áo thi đấu số 12 màu trắng đang đưa lưng về phía bọn cô: “Cái người mặc áo số 12 màu trắng chính là Từ Kỳ Ngộ.”
“Có mỗi cái bóng lưng, nhìn không rõ.” Đào Văn Văn kéo Dư Sơ Nịnh đi về phía trước.
Nghe vậy, ánh mắt Dư Sơ Nịnh cũng nhìn sang.
Không giống những người khác, Từ Kỳ Ngộ còn mặc một chiếc áo thun trắng bên trong áo thi đấu, chỉ để lộ ra một khoảng cánh tay, chiếc băng đô thể thao được đeo trên mái tóc ngắn vừa đen vừa mượt. Hình bóng thiếu niên mang theo một cảm giác rất thể thao trông thật cao lớn và rắn rỏi, ánh mặt trời chiếu xuống khiến anh giống như gánh trên lưng cả một quầng sáng.
Lúc này Từ Kỳ Ngộ thoáng nghiêng đầu nhận lấy nước khoáng từ đồng đội, để lộ ra phần xương hàm góc cạnh và chóp mũi cao thẳng, chỉ một bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta phải kinh ngạc đến tột cùng vì quá đẹp.
Dư Sơ Nịnh đứng hình trong giây lát…
“Ợ ~”
Cô kinh ngạc che miệng.
Mà hội Lý Tử Thiến còn kinh ngạc hơn cô, bởi vì điều này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của bọn họ.
“Vãi xoài! Chỉ một bóng lưng cũng làm cho cậu phải nấc cụt?!”