Mượn Giống - Tô Mã Lệ

Chương 64: Đi rồi




Phục Hoa không nghe thấy giọng cậu, cô cho rằng Hạng Huân đang rất khó chịu, chỉ sờ tóc cậu một chút sau đó đi tới phòng bếp nấu canh giải rượu cho hai người.

Hạng Chấn đỡ Hạng Huân .... mặt sát tay sát chân, giúp cậu đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới đóng cửa đi ra.

Hạng Huân nằm trên giường  trở mình, ngón tay đụng tới cá mập bên mép giường. Đó là thú bông trước đây cậu mua cho Phục Hoa ở hiệu sách, mấy ngày nay Phục Hoa vẫn luôn ngủ trong phòng cậu, cho nên cậu mới đem sang đây.

Cậu cầm thú bông đặt mặt trước, nếu ngửi kỹ có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người Phục Hoa. Cậu ngửi mùi hương trên người thú bông, chậm rãi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Hạng Huân xuất phát sớm hơn kế hoạch mấy ngày, cậu bán đi bàn học lẫn giường ngủ trong phòng. Nơi đặt bàn học của cậu lúc này đã được thay bằng bàn học cho trẻ, vách tường cũng được sơn mới lại một lần, giường ngủ đơn đổi thành giường đôi 2 mét 2, bên cạnh còn đặt thêm một cái sô pha xám nhạt.

Cậu làm xong những thứ này không bao lâu, trường học đã gửi thông báo tới. Lần này có tổng cộng sáu học sinh trao đổi, bọn họ được yêu cầu tới trường để huấn luyện trong vòng hai ngày, nghe giảng về lối sống bên Mỹ.

Hành lý của Hạng Huân rất ít, cậu chỉ cầm theo một cái túi màu đen, cùng với tai nghe đang được đeo trên tai. Hạng Chấn lái xe đưa cậu tới trường, Phục Hoa cũng ngồi trên xe. Trước khi xuống xe, Hạng Huân ghé sát vào người cô, nhẹ nhàng bẻ mặt Phục Hoa, hôn lên môi cô.

Hạng Chấn mắng: "Mày điên rồi à, không sợ bị người ta thấy?"

Hạng Huân kéo cửa xe đi xuống, không quay đầu lại mà tiêu sái phất tay: "Đi đây."

Phục Hoa nhìn cậu đi vào trường, trước lúc đi vào cửa, Hạng Huân quay đầu nhìn thẳng vào mắt tiến Phục Hoa, thấy cô không lảng tránh, Hạng Huân lập tức nộ ra một nụ cười.

Khuôn mặt cậu xuất hiện cảm giác ôn nhu hiếm thấy, gương mặt xưa nay lạnh nhạt đột nhiên trở nên mềm mại, nụ cười kia ấm áp đến mức dường như có thể khiến băng tuyết tan đi, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

"Đẹp trai lắm à?" Hạng Chấn thấy Phục Hoa cứ nhìn mãi về phía Hạng Huân, tuy anh có chút ghen tị nhưng lại không thể không thừa nhận, "Hồi nó học cấp 2, đám nữ sinh trong trường điên cuồng viết thư tình, tặng nó đồ ăn thức uống, vừa tan học liền thi nhau vây quanh nó. Hạng Huân cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, lớn lên đẹp, lại còn là đứa có thành tích đứng đầu cả khối nữa. Người ta sau khi tốt nghiệp thì đi bán sách, còn nó thì đi bán thư tình."

Phục Hoa: "......"

"Khi còn nhỏ nó cũng rất thích cười, sau khi trưởng thành, không biết có phải bị đám nữ sinh kia hay không làm phiền nhiều quá hay không, ngay cả nói cũng không nói, lúc chụp ảnh cũng không cười. Người khác chụp ảnh tốt nghiệp thì cười rất vui vẻ, chỉ có mình nó dùng khuôn mặt giống như đưa đám." Hạng Chấn đánh xe trở về nhà, "Nhưng mà dù có cười hay không, nó vẫn đẹp."

Phục Hoa duỗi tay chọc vào mặt anh: "Anh cũng đẹp mà."

Hạng Chấn cười, nắm tay cô đặt trên miệng hôn: "Cũng chỉ có em mới khen anh như thế."

Hạng Huân vừa đi, trong nhà rất quạnh quẽ. Ban ngày Hạng Chấn đi làm, chỉ có một mình Phục Hoa ở nhà. Mỗi khi nhìn thấy sách thai giáo, cô lại không nhịn được mà nhớ tới Hạng Huân.

Cậu ôm cô nằm trên sô pha, dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe đọc sách cho cô.

Mỗi khi cô mệt rã rời nhắm mắt ngủ gật, cậu sẽ cúi đầu hôn cô, hôn đến khi cô không thể không mở mắt, hai tay vòng sau đầu cậu. Hạng Huân đè cô trên sô pha, dùng đôi môi mỏng ngậm lấy môi Phục Hoa, hoặc nhẹ hoặc nặng mút cắn lưỡi cô.

Khàn khàn thanh âm kêu nàng: "Chị dâu."

Phục Hoa bừng tỉnh.

Bây giờ là 5 giờ chiều.

Cô lại mơ thấy Hạng Huân.