Mượn Giống - Tô Mã Lệ

Chương 61: Chậm một chút......




Hạng Huân vẫn không hài lòng.

Dương vật cách quần lót đánh lên môi âm hộ khiến dâm thủy ròng ròng. Cậu đẩy quần lót sang một bên, dùng quy đầu cọ dọc theo hoa môi từ dưới lên trên. Phục Hoa run rẩy kêu ra tiếng, lúc này cậu mới mở miệng hỏi: "Muốn ai?"

Quy đầu nghiền qua âm đế, cán gậy thô dài đâm mở hoa môi, va chạm âm đế sưng to, dâm thủy đảm nhận vai trò bôi trơn, mọi động tác đều bị thần kinh phóng đại lên vô số lần, bao gồm cả khoái cảm.

Phục Hoa ngửa cổ rên rỉ: "Hạng Huân......"

Hạng Huân cúi đầu hôn cô: "Được, lập tức cho chị."

Cậu tách hai chân cô đặt trên eo mình, đỡ dương vật cắm vào. Dâm thủy tràn trề giúp cậu tiến vào rất dễ dàng, nhưng vì kích cỡ quá lớn khiến Phục Hoa không chịu nổi run rẩy.

Hạng Huân thúc hông vài cái, cậu ngồi quỳ trên giường giữ eo Phục Hoa, bắt đầu tăng thêm lực thọc vào rút ra.

Phục Hoa thoải mái như có thể chết ngay lập tức, hai tay nắm chặt khăn trải giường dưới thân, trong miệng không ngừng rên rỉ: "Ha...... Ân...... Ô...... A......"

Hạng Huân cúi đầu thưởng thức núm vú, tiếng mút chùn chụt vang lên không dứt bên tai. Phục Hoa bị cắm đến khó mà nhịn nổi, hai mắt trợn trắng cao trào, tiếng rên không ngừng truyền ra từ miệng, thịt non điên cuồng co rút xoắn chặt. Hạng Huân giữ chặt mông cô, cắm thật mạnh mấy chục cái, khi cậu rút ra cũng là lúc Phục Hoa cao trào phun nước.

Hạng Huân duỗi tay giúp cô lau nước mắt, khàn giọng hỏi: "Thích không?"

Phục Hoa bị hôn đến thiếu oxy, nói đứt quãng: "...Thích."

Hạng Huân ngơ ngẩn mội hồi, đây là lần đầu tiên Phục Hoa chính miệng thừa nhận, thích mọi thứ cậu làm với cô, bao gồm cả thích cậu.

Cậu cúi đầu nặng nề cắn lên đôi môi trước mặt, dưới thân không ngừng nhấp nhô, bàn tay nóng như lửa xoa nắn bờ mông trắng nõn. Phục Hoa nằm trong ngực cậu run rẩy nức nở, tiếng rên đều bị cậu nuốt xuống bụng.

"Hạng Huân...... Chậm một chút......" Cô ôm cổ cậu, khóc đến đáng thương.

Hạng Huân giống như phát điên mà làm cô, ngay khi Phục Hoa ngửa cổ cao trào. Cậu mút lỗ tai cô, hơi thở dần trở lên gấp gáp, bắn vào cơ thể Phục Hoa, giọng nói lúc được lúc mất: "Em yêu chị."

Hạng Huân ôm cô đến toilet tắm rửa, sau khi lau người Phục Hoa cẩn thẩn lại ôm cô về phòng sấy tóc. Lúc nhìn lại mới phát hiện cô đã ngủ rồi.

Hạng Huân lấy tấm chăn mỏng đắp lên bụng cô, cậu yên lặng ngồi trên mép giường ngắm nhìn cô ngủ, cúi đầu hôn một lên cái trán Phục Hoa mới chịu tắt đèn rời đi.

Trong tay cậu đang cầm một bản thiết kế qua loa do cậu tự làm, cậu muốn sửa phòng ngủ của mình thành phòng trẻ con. Đến lúc đó, bàn học sẽ được dọn đi, rèm cửa cũng sẽ được đổi. Vốn dĩ Hạng Huân chọn sửa phòng mình cũng vì ánh sáng ở đây không tồi, con có thể ở trong này phơi nắng, phòng cũng đủ rộng, có thể đổi thành giường đôi, đến lúc đó Phục Hoa có thể ngủ cùng con.

Cậu viết lên bản thiết kế các mục cần chú ý, xong xuôi liền cất nó vào phòng. Sau đó, Hạng Huân trở về nằm cạnh Phục Hoa, kéo cô vào trong ngực.

"Liệu chị có nhớ em không?" Cậu nhẹ giọng hỏi.

Phục Hoa ngủ rồi, không đáp lại.

Cậu nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, hết nơi này đến nơi khác, "Em sẽ nhớ chị."

"Cả con của chúng ta nữa."