Muốn Gặp Anh

Chương 13




"Chúng ta còn có thể làm bạn được không?"

Giang Dẫn Xuyên cười nói, "Bạn gì, những người bạn đã từng hôn nhau?"

Hạ Noãn cảm thấy đau nhói.

Không thích để ý đến cô, đây mới là Giang Dẫn Xuyên mà cô biết, tất cả dịu dàng đều là do cô một mình cưỡng ép mà ra.

"Em đi trước", nói xong thì liền rời khỏi.

Cô đã đi rất xa nhưng Giang Dẫn Xuyên vẫn đứng yên tại chỗ, gió mùa oi ả khiến anh có chút ngột ngạt, khuôn mặt khuất trong bóng tối không nhìn rõ biểu tình.

Rất lâu sau đó bóng hình ấy mới khuất dần vào màn đêm.

12

Mấy ngày nay là ngày nắng đỉnh điểm, Hạ Noãn chỉ ở trong nhà không đi đâu, cuộc sống của cô dường như đang bình ổn trở lại.

Boxchat vẫn dừng lại ở câu "chúc ngủ ngon" 1 ngày trước khi chia tay.

Tần Tình hẹn cô ra ngoài dùng bữa, nhưng không nói với cô hôm nay còn có người khác, hại cô ăn mặc đến là đơn giản.

Cả bàn ăn có nam có nữ, Tần Tình nhìn cô chằm chằm, "Hạ Noãn này, cậu yêu đương kiểu gì mà mắt thâm quầng vậy? Hay thức đêm lắm à?"

Mấy ngày nay tâm trạng tồi tệ quá cô cũng quên luôn cả việc nói lại chuyện mình đã chia tay cho Tần Tình, đang định mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, là Giang Dẫn Xuyên?

Tần Tình cố ý chuyển chỗ nhưng lại bị cô giữ lại, con bé mải mê nói chuyện nên cũng mặc kệ luôn.

Hạ Noãn cúi đầu suốt bữa ăn nhưng vẫn cảm nhận được anh mắt chăm chú của ai đó, người bạn nào đó của Tần Tình thì liên tục gắp đồ ăn cho cô.

Hạ Noãn ngại từ chối nên chỉ gượng cười nói lời cảm ơn, lúc ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Giang Dẫn Xuyên.

Anh không ăn cũng không uống, tựa vào lưng ghế, đôi mắt sâu thẳm chỉ bình tĩnh nhìn cô.

1 giây, 2 giây, nụ cười vốn dĩ đã gượng gạo của Hạ Noãn càng trở nên khó coi, cuối cùng anh là người chuyển rời tầm mắt trước, cả người buông lỏng, tự nhiên.

Cảm giác như ánh mắt vừa rồi chỉ là vô tình thôi vậy.

Sau đó, Tần Tình cũng biết được chuyện hai người chia tay, một mực truy hỏi nguyên nhân.

Dường như cũng không có lí do gì to tát cả, chỉ là Hạ Noãn không muốn lừa người lừa mình nữa mà thôi.

"Dù gì cũng đã bên nhau 2 tháng rồi, Giang Dẫn Xuyên không níu kéo gì sao?"

Cô cũng chờ đợi nhưng đáng tiếc là...

Thấy tôi trầm tư, Tần Tình càng sốt ruột, "Giang Dẫn Xuyên làm sao vậy, đến người như cậu mà cũng không thích sao?"

"Anh ấy rất tốt, chỉ là tớ vẫn luôn bắt anh ấy làm những điều mà mình không thích."

Đến cửa tiệm, mấy anh con trai vẫn còn đứng nói chuyện, Hạ Noãn chỉ nhìn về phía đó một chút rồi tạm biệt Tần Tình.

Rời khỏi đó, Hạ Noãn định đi bộ một lát cho tiêu cơm rồi bắt taxi nhưng giữa đường lại bắt gặp một bà lão đang ngồi giữa đường.

Bà nói bị bong gân mắt cá chân nên muốn nhờ Hạ Noãn đưa mình về nhà.

Đêm hôm như vậy, thị lực của người già lại kém, Hạ Noãn vội vàng đỡ bà cụ dậy, "Bà ơi, cháu cõng bà nhé."

"Không cần, không cần, cháu gái thật tốt bụng", bà cụ khó khăn bước từng bước.

Đi được một đoạn thì hai bà cháu đến trước một ngôi nhà khá cũ, Hạ Noãn định để bà cụ tự đi vào nhưng bà lại th ở dốc nói, "Cháu đỡ bà vào hàng ghế đá ở trong sân được không, bà sẽ ngồi nghỉ ở đó."

Hạ Noãn không chút nghi ngờ mà đưa bà vào tận nơi, vừa mới buông tay thì nghe tiếng cửa đóng lại, một bàn tay lao đến từ phía sau lưng cô, mùi hương khó chịu choán lấy khứu giác cô, mọi thứ tối sầm.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện hai tay đã bị trói chặt, miệng thì bị bịt kín, ở bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa liên tục.

"Đợi sáng sớm thì đưa nó đi, giờ đó mới không dễ bị phát hiện."

"Con bé này nhìn có tiền đó, hay là chúng ta t.ống t.iền... ai... ai phá cửa nhà tao đấy???"

Nỗi sợ hãi chưa từng có dâng lên trong lòng Hạ Noãn, đầu ngón tay cô lạnh cóng, cho dù ngày nào cũng cãi nhau với bố nhưng cô chưa bao giờ phải chịu khổ như thế này, chỗ bị dây trói thít lại đau nhức vô cùng, cô không kìm được mà bật khóc.

Cô nhớ bố, nhớ Giang Dẫn Xuyên...

Thế rồi cùng tiếng gõ cửa càng dồn dập, cánh cổng đã mở ra, một thân hình cao lớn bước vào, ánh sáng phía sau lưng người đó khiến cô vô thức nheo mắt lại.

Đến khi nhìn rõ được gương mặt quen thuộc, cô không nhịn được nữa mà nấc lên.

Giang Dẫn Xuyên căng thẳng nhìn cô, anh quỳ xuống, "Có bị thương không?"

Hạ Noãn lắc đầu, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang sốt sắng cởi trói cho cô, nhịp tim gia tốc...