Muốn Gặp Anh

Chương 12




Thời tiết nóng nực. Vừa về đến nhà Hạ Noãn liền cởi ngay áo chống nắng.

Giang Dẫn Xuyên thì vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo cộc tay, để lộ cánh tay rắn chắc.

Hoá ra thực sự có người dù có phơi nắng như thế nào cũng không đen.

Nhìn bóng dáng Giang Dẫn Xuyên bận rộn trong bếp, tâm trạng Hạ Noãn rối bời.

Chỉ cần nghĩ đến sau này cô và anh trở thành người xa lạ, trong lòng cô lại chua xót.

“Đói rồi à?”

Hạ Noãn lắc đầu, chầm chậm đi đến bên cạnh anh: “Cần em giúp gì không?”

“Không.”

Cô nào chịu nghe, một mực đòi ở lại.

Nhưng rốt cuộc, chân tay vụng về chẳng những không giúp được gì mà còn bị dầu bắn vào tay.

Giang Dẫn Xuyên bất lực, chống hai tay vào bàn bếp bằng đá cẩm thạch trực tiếp giam cô lại.

Hạ Noãn đối điện với đôi mắt đen láy của anh, nghi hoặc hỏi: “Làm gì…”

Đầu ngón tay anh xoa xoa mu bàn tay cô: “Đau không?”

“Em muốn học nấu ăn mà.”

Cô chỉ muốn trong khoảng thời gian có hạn này được ở bên cạnh anh nhiều nhất có thể.

“Em ra ngoài trước đi, ở đây toàn mùi dầu.”

“Không, em muốn ở lại đây cơ.”

Cô mặc một chiếc áo hai dây, xương quai xanh lộ rõ, da trắng môi đỏ, người con gái như vậy thật sự khiến người khác tình nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ.

Giang Dẫn Xuyên cụp mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Em dám ở lại, đừng trách tôi làm càn.”

“...”

Hạ Noãn đỏ mặt, cứng miệng nói: “Anh dám.”

Anh nghiêng người đến, cô liền lúng túng đẩy anh ra: “Vậy… em ra ngoài xem TV.”

Bên cạnh không còn ai, Giang Dẫn Xuyên mới sờ sờ ngón tay, ánh mắt dừng lại ở chiếc dây buộc tóc rơi trên đất.

Hạ Noãn biết buổi tối anh phải đến bệnh viện, muốn đi cùng, anh cũng không từ chối.

Cô bé trên giường bệnh nhìn tổng thể đều rất tốt. Một tuần nữa sẽ làm phẫu thuật.

“Kiểu tóc hôm nay của chị đẹp quá, đợi tóc Ý Nhu dài rồi chị buộc cho em được không?”

Hạ Noãn cười: “Được chứ.”

“Vậy phải đợi đến năm sau rồi. Đến lúc đó có phải chị đã gả cho anh rồi phải không?”

“...”

Anh đang rót nước cho cô, nghe thấy vậy liền nói: “Không được nói linh tinh.”

“Em nói đúng mà. Trên TV mọi người đều kết hôn mà, còn sinh em bé nữa! Anh thật cổ hủ!”

Vì nói nhanh nên đầu lông mày cô bé nhăn lại.

Hạ Noãn trong phút chốc cảm thấy tủi thân nhưng vẫn an ủi cô bé: “Chị vẫn còn đang đi học mà.”

Giang Ý Nhu phản ứng rất nhanh, ôm lấy cánh tay cô hỏi lại: “Vậy học xong chị sẽ lấy anh em đúng không?”

“...”

Giang Dẫn Xuyên nhìn Hạ Noãn, câu chuyện chỉ đến khi Ý Nhu ngủ say, thêm vào đó là mẹ anh đến với chấm dứt.

Ra khỏi bệnh viện, Hạ Noãn trầm ngâm vuốt tóc, liếc thấy anh chau chặt lông mày, cô an ủi: “Đừng lo lắng, Ý Nhu nhất định sẽ khoẻ lại mà.”

Anh ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: “Lời trẻ con nói…”

Hạ Noãn ngắt lời anh, cúi đầu: “Em biết, sẽ không cho là thật đâu.”

Một khoảng yên tĩnh bao trùm quanh hai người.

Đến dưới chung cư, Giang Dẫn Xuyên lên tiếng: “Anh không có ý đó.”

Cô nở nụ cười yếu ớt, hoặc là đây là lần cuối cùng cô hỏi anh một cách trực tiếp như vậy: “Giang Dẫn Xuyên, anh có thích em chút nào không?”

Vốn dĩ tưởng rằng sẽ nghe thấy anh lạnh lùng nói “Không", nhưng giờ phút này anh đến một câu cũng không trả lời.

Hạ Noãn cúi đầu, không do dự, dù có đau buồn thế nào thì đoạn tình cảm này cũng không thể tiếp tục: “Chúng ta kết thúc đi.”

Thanh âm rất nhẹ, hoà lẫn với tiếng gió trở nên mơ hồ. Anh dừng bước: “Kết thúc gì?”

Hạ Noãn hít một hơi sâu, cô chỉ biết rằng không thể trói buộc anh bên cạnh cô nữa. Cô ngẩng đầu, nhìn anh thôi mà mắt mũi cô cay xè: “Chia tay.”

Ánh đèn đường le lói trên đỉnh đầu. Giang Dẫn Xuyên cúi đầu, trầm mặc vài giây. Anh cũng không biết bản thân đang nghĩ gì: “Vẫn chưa hết thời gian 3 tháng.”

“Em biết, kết thúc sớm đi.”

Lại một khoảng im lặng, cổ họng anh có chút nghẹn lại, anh muốn hút thuốc. Anh sờ túi, nhưng trong túi chỉ có sợi dây buộc tóc của cô.

Điều anh dự liệu từ trước đến rồi. Là cô nói đợi cô chơi ngán thì đường ai nấy đi. Từ đầu đến cuối đoạn tình cảm này cũng chỉ là một vở kịch mà thôi.

“Được.”

Tâm trạng cô chìm xuống. Khoé mắt đỏ hoe. Dường như giữa hai người có vết thương, cô không ngừng thăm dò dọc theo vết thương, cố gắng dò ra một số cảm xúc khác từ trong mắt anh.

Chỉ tiếc là một chút cũng không có. Người con trai này từ trước đến nay vẫn luôn kiêu hãnh như vậy.