Năm 2019, Đài Bắc.
Hoàng Vũ Huyên về đến nhà, ngã người dựa vào ghế sô pha, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Thật giống như, cô đã ngủ thật lâu, mơ một giấc mơ thật dài thật dài.
Trong giấc mơ có một cậu con trai tên là Lý Tử Duy, có vẻ ngoài giống hệt Vương Thuyên Thắng.
Điện thoại trong túi xách báo có tin nhắn tới, cô mở túi ra, nhìn thoáng qua chiếc máy Walkman kia.
Ở trong giấc mơ của cô, chiếc máy Walkman này cũng từng xuất hiện.
Đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy? Sao cô lại có thể mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy?
Cô để Walkman xuống, lấy điện thoại ra, là Tiểu Đại đã gửi tin nhắn cho cô:
“Bây giờ chắc cậu đã về nhà rồi chứ? Có ổn không? Không sao chứ?”
Cô cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, vừa định trả lời, thì lại thấy Tiểu Đại gửi tin nhắn khác:
“Nếu không sao, thì mau tới cứu tôi đi! Tôi hẹn bạn đi hát, nhưng lại bị cho leo cây, cả phòng bao cũng chỉ có một mình tôi, thật cô đơn.”
Hoàng Vũ Huyên đảo mắt.
Tiểu Đại thối, còn tưởng là quan tâm đến cô chứ, hóa ra chỉ là muốn tìm người chia phần.
“Tin” một tiếng, Tiểu Đại lại gửi tin nhắn khác:
“Sao cậu không trả lời tôi, đã đọc rồi mà không trả lời rất đau khổ đó cậu có biết không?”
Còn thêm một biểu tượng cảm xúc đang khóc thút thít.
Cô đảo mắt lần nữa, lúc thoát ra khỏi giao diện trả lời, thì tình cờ nhìn thấy đối tượng tin nhắn phía dưới là Vương Thuyên Thắng. Nhìn hình đại diện của anh, cô lại không nhịn được mà nhớ nhung, gần như vô thức trượt thoát ra, nhưng khi nhìn đến bên cạnh, thì mắt mở to ra, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Tất cả tin nhắn cô gửi cho Vương Thuyên Thắng, từng cái một đều xuất hiện ký hiệu đã đọc.
Cô lập tức ngồi thẳng người dậy, nhìn những tin nhắn đã đọc kia, vô cùng khó hiểu.
Cô cầm điện thoại nhảy cỡn lên khỏi ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không ngừng đi tới đi lui.
Điều này sao có thể chứ?
Một lúc sau, dường như là để chứng thực, cô đã bấm gọi điện thoại, gọi cho người đã biến mất khỏi thế giới này hai năm trước.
Cô cho rằng, số điện thoại này đã sớm bị ngưng sử dụng rồi, không nghĩ tới lại có thể gọi được!
Nghe tiếng “bíp… bíp…” trong loa, cô càng không cách nào kiềm chế nhịp tim đập rộn lên của mình.
Biết rõ là không thể nào, nhưng liệu có thể, có một người, ở đầu dây bên kia, bắt máy hay không?
Mà người kia, sẽ là Vương Thuyên Thắng sao?
Cô hồi hộp chờ đợi phản hồi, nhưng khi nghe thấy giọng nói tự động trả lời từ hộp thư thoại trong loa, sự mong đợi liền rơi vào khoảng không, thất vọng cúp máy.
Không có ai trả lời.
Là không kịp nhận điện thoại sao? Hay là số này căn bản không có ai sử dụng?
Không đúng, nếu như có thể gọi được, thì có nghĩa là số này vẫn đang được sử dụng, chỉ là, người sử dụng số này, rốt cuộc là ai?
Nếu như chỉ là một người xa lạ, nhưng lại đọc tất cả tin nhắn cô gửi cho Vương Thuyên Thắng, thì cảm giác thật sự rất kỳ lạ, ít nhất, cô hy vọng có thể liên lạc được với đối phương, xóa tất cả thông tin cá nhân thuộc về cô.
Vì vậy cô gọi cho số này một lần nữa, tiếng “bíp… bíp…” tiếp tục vang lên trong loa, nhưng vẫn không có ai trả lời, trực tiếp tới hộp thư thoại.
Cô gọi điện thoại cả đêm, nghe đi nghe lại hộp thư thoại, chỉ là không có ai nghe máy.
Điều này thực sự kỳ lạ, không lẽ là có người đã đánh cắp số điện thoại này ư?
Cô suy nghĩ một chút, rồi gọi điện trực tiếp cho công ty viễn thông, để hỏi xem số điện thoại này có thật sự bị đánh cắp hay không.
Lúc đầu công ty viễn thông nói không thể tiết lộ thông tin khách hàng, nhưng sau khi nghe cô giải thích, kiểm tra giúp cô một chút, thì sau đó nói với cô, số điện thoại này chưa bao giờ bị ngừng sử dụng.
Cô càng bối rối hơn.
Nếu như số này chưa bao giờ bị ngừng sử dụng, thì có nghĩa là hai năm qua vẫn luôn có người thanh toán tiền điện thoại cho Vương Thuyên Thắng, người đó là ai, và tại sao lại muốn làm như vậy?
Có lẽ, là bởi vì trước kia Vương Thuyên Thắng đã nạp tiền tự động, nhưng nếu như là như vậy, thì số điện thoại này phải ở trạng thái tắt máy không thể kết nối được, chứ không thể nào lại gọi được.
Đó là điều duy nhất mà công ty viễn thông có thể nói với cô, nếu như cô muốn biết nhiều hơn, thì xem ra chỉ có thể nghĩ ra cách khác.
Cô nghĩ tới A Thoát, đa số mấy cậu kỹ sư trạch nam này sẽ biết một vài nhân vật cấp hacker, loại mánh khóe nhỏ lén xem hóa đơn này, thì căn bản không làm khó được bọn họ.
Cô lập tức gọi điện thoại cho A Thoát, sau khi A Thoát biết được toàn bộ câu chuyện, thì nói: “Chút chuyện nhỏ này, tôi làm cho!”
“A Thoát, tôi biết cậu lợi hại nhất mà!”
A Thoát ở đầu dây bên kia xấu hổ cười hì hì: “Bây giờ cô mới biết à.”
Bình thường cô rất ít khi khen người khác, đặc biệt là A Thoát, nhưng vì để đạt được mục đích, thì cô không ngần ngại mà khen, bây giờ cô chỉ hy vọng khả năng hack của A Thoát sẽ không thỉnh thoảng đứt gánh giữa đường giống như lúc cậu ta viết chương trình…
Rõ ràng đã khuya, nhưng cô lại không hề buồn ngủ, ôm tâm trạng thấp thỏm, chờ đợi hồi âm của A Thoát.
“Tin” một tiếng, điện thoại truyền tới tin nhắn đến.
Thấy tin nhắn từ A Thoát gửi tới, chỉ có một cái tên tiếng Anh: ZI WEI LI.
Sau đó A Thoát gọi điện thoại giải thích: “Tôi đã kiểm tra thông tin thanh toán của công ty viễn thông, phát hiện cái số này đã được thanh toán chuyển khoản thẻ tín dụng trong hai năm qua, tên của chủ thẻ tín dụng đã chuyển cho cô rồi.”
“Tại sao lại là tiếng Anh?” Cô hỏi.
“Bởi vì tài khoản này không ở Đài Loan, mà ở Vancouver Canada.”
“Canada? Xa như vậy à? Thế làm sao tìm người được?”
“Thần kỳ là ở chỗ này, tôi đã kiểm tra vị trí IP của số điện thoại này trong lần đăng nhập Internet gần đây nhất, tìm được nơi mà người đó xuất hiện lần cuối, đoán xem ở đâu?” Giọng của A Thoát hơi tự mãn.
“Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho tôi biết!”
“Ngay tại Đài Loan! Cô chờ một chút, tôi sẽ chuyển địa chỉ chi tiết cho cô. Hoàng Vũ Huyên, thế nào, tôi có phải rất lợi hại hay không? Hãy nhìn tôi với cặp mắt khác xưa đi ——”
Hoàng Vũ Huyên trực tiếp cúp điện thoại.
Một lúc sau, điện thoại truyền tới tư liệu A Thoát tra ra, cô nhìn một cái, cảm thấy địa chỉ này rất quen mắt.
Chờ đã… Nơi đó không phải là quán cà phê số 32 sao?
Cô nhìn tên tiếng Anh kia, thử đọc lên: “Tử… Duy… Lý Tử Duy?”
Là Lý Tử Duy?!
Là Lý Tử Duy mà cô đã gặp trong giấc mơ đó sao?
Chuyện này sao có thể chứ? Đó chỉ là một giấc mơ thôi, người trong mơ thì làm sao có thể tồn tại được?
Hoàng Vũ Huyên cảm thấy bản thân sắp không phân biệt được giữa thực và mơ nữa.
Quán cà phê số 32.
Lý Tử Duy.
Một tài khoản từ Canada.
Cô nhớ rõ trong giấc mơ đó, Lý Tử Duy từng nói, sau khi cậu tốt nghiệp trung học thì sẽ đến Canada.
Những chuyện này đều chỉ là trùng hợp thôi sao?
——— o ———
Ngày hôm sau cô cố ép bản thân tiếp tục tập trung đi làm, sau khi tan làm thì đến quán cà phê 32 lần nữa.
Trên chuyến xe buýt đi đến quán cà phê, cô vừa không yên lòng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ trôi đi, vừa nhớ lại giấc mơ kia.
Trong giấc mơ đó, tên cô không phải là Hoàng Vũ Huyên, mà là Trần Vận Như.
Cậu con trai có vẻ ngoài giống hệt Vương Thuyên Thắng, chính là tên Lý Tử Duy.
Lý Tử Duy… Vương Thuyên Thắng…
Xe buýt dừng ở đèn đỏ, cô vô tình nhìn sang bên kia đường, liền nhìn thấy một người đàn ông có bóng lưng trông rất giống Vương Thuyên Thắng.
Cô lập tức đứng dậy, chạy tới cạnh cửa xe hét lên: “Tài xế, tôi muốn xuống xe!”
“Cô à, còn chưa đến trạm mà!” Tài xế gọi lại.
Cô chạy tới bên tài xế cầu xin: “Làm ơn làm ơn, để tôi xuống xe! Là trường hợp khẩn cấp!”
Tài xế thấy cô vội vàng như thế, thì đành phải mở cửa xe, còn không quên dặn dò: “Cô à, chú ý xe ở trái phải ——”
Nhưng Hoàng Vũ Huyên đã sớm nhảy xuống xe, không để ý nguy hiểm mà băng qua đường, nhưng ngay khi cô chỉ còn cách bóng lưng quen thuộc kia mấy bước nữa, thì cô lại dừng bước.
Nếu như là nhận nhầm người thì làm sao?
Bởi vì không muốn nếm trải sự mất mát nặng nề sau khi mong đợi một lần nữa, nên cô rất khó xử sợ sệt.
Cô giữ một khoảng cách đi theo phía sau người đàn ông này, cho đến khi cô phát hiện, điểm đến của người đàn ông vậy mà lại là quán cà phê số 32.
Ngay vào lúc người đàn ông định đẩy cửa bước vào, thì cô rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí kêu: “Vương Thuyên Thắng!”
Người đàn ông sửng sốt, dừng động tác mở cửa, nhưng không quay đầu lại, chỉ là qua hình phản chiếu của cửa kính, nhìn thấy Hoàng Vũ Huyên ở phía sau cách đó không xa.
Sau đó anh đẩy cửa bước nhanh vào quán cà phê.
Hoàng Vũ Huyên vội vàng đuổi theo, cũng đi vào quán cà phê, nhìn trái nhìn phải một lượt, nhưng hoàn toàn không thấy bóng lưng quen thuộc kia.
Ngay vào lúc cô định mở miệng hỏi, thì nhìn thấy một người đàn ông cầm tạp dề phục vụ xuất hiện từ phía sau quầy, vóc dáng của người đó thoạt nhìn rất giống Vương Thuyên Thắng, hơn nữa còn đang mặc bộ quần áo của người vừa nãy, cô mở to mắt quan sát kỹ khuôn mặt của người đàn ông, sau đó thì lại thất vọng lần nữa.
Cô lại nhận nhầm người.
Ngay khi cô hơi bực mình vì những chuyện gì xảy ra gần đây với mình, thì người đàn ông vừa bị nhận nhầm vừa đeo tạp dề phục vụ vào, vừa bước tới hỏi: “Xin chào, xin hỏi mấy người?”
Cô sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến mục đích ngày hôm nay, thì hỏi: “Ông chủ của các anh có ở đây không?”
Nam nhân viên phục vụ trả lời: “Không biết hôm nay ông ấy có qua hay không, xin hỏi cô tìm ông ấy có chuyện gì không? Có cần tôi gọi điện thoại mời ông ấy tới không?”
Hoàng Vũ Huyên suy nghĩ một chút, lắc đầu, nói: “Không sao, tôi muốn uống chút đồ, thuận tiện đợi một chút.”
Cô gọi một ly cà phê Americano nóng, lúc nhân viên phục vụ mang cà phê đến, cô do dự một lúc, những vẫn mở miệng hỏi: “Xin hỏi, ở chỗ các anh có người tên là Lý Tử Duy không?”
Động tác của người phục vụ bưng cà phê lên rõ ràng có hơi dừng lại, sau đó lắc đầu một cái: “Tôi không rõ, chuyện này có lẽ phải hỏi ông chủ mới biết được.”
Hoàng Vũ Huyên rũ mắt xuống, thở dài trong lòng.
“Không sao, vậy tôi sẽ vừa uống cà phê, vừa chờ xem ông chủ của các anh có đến không.”
Cho dù biết rõ mình đã nhận nhầm người, nhưng không biết tại sao, tạm thời cô không muốn rời khỏi chỗ này.
Cô chậm rãi nhấp từng ngụm cà phê, nhìn bộ sưu tập đĩa nhạc jazz treo trên tường, trên chiếc bàn nhỏ trong góc đặt một chiếc máy ảnh SLR nhìn rất quen thuộc, những thứ này… đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Chỉ là, những thứ đó xuất hiện trong một cửa hàng tên là cửa tiệm đĩa nhạc số 32.
Bên ngoài không biết đã bắt đầu mưa từ lúc nào, tiếng nhạc cổ điển du dương xen lẫn với tiếng mưa tí tách rơi, bất tri bất giác đã đến lúc đóng cửa.
Ông chủ chưa đến.
Cô không những không tìm ra đáp án cho những nghi vấn trong đầu, mà còn uống một bụng cà phê.
Nam phục vụ lịch sự mời cô ra về, cô đành phải để lại số điện thoại của mình, nhờ anh ta chuyển cho ông chủ.
Cô bước ra khỏi cửa, phát hiện trời mưa không hề nhỏ, lúc đang do dự không biết có nên đội mưa mà đi hay không, thì nam phục vụ đi ra, thân thiết đưa cho cô một cái dù.
“Cái dù này cô cứ cầm về nhà trước đi, đừng để bị ướt.”
Cô cảm kích nhận lấy, gật đầu với đối phương, rồi rời đi.
Nam phục vụ trở lại quán cà phê, sau khi tắt đèn biển hiệu và đèn pha, thì nhìn bóng người ngồi trong góc tối, nói: “Dù, em đã đưa cho cô ấy rồi, cô ấy cũng đã đi rồi, anh có thể yên tâm.”
Người đó gật đầu một cái, đứng dậy nói: “Hôm nay cám ơn cậu nhé, áo khoác của cậu đợi lát nữa tôi sẽ cởi trả lại cho cậu.”
——— o ———
Hoàng Vũ Huyên nghĩ, bản thân cô không thể phân biệt giữa thực và mơ, có phải là do trạng thái tinh thần của cô có vấn đề hay không?
Kể từ sau vụ tai nạn của Vương Thuyên Thắng, cô vẫn luôn không thể nào đi vào giấc ngủ được, sau đó là dựa vào thuốc ngủ mới có thể chìm vào giấc ngủ, ép buộc bản thân phải trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường. Như vậy, thì liệu có phải, số thuốc ngủ mà cô uống hai năm qua, đã sinh ra tác dụng phụ khiến cho cô không thể phân biệt giữa hiện thực và giấc mơ hay không?
Vì vậy cô đã hẹn gặp bác sĩ khoa tâm lý khám chữa bệnh định kỳ, cũng muốn hỏi rõ ràng.
Bác sĩ họ Tạ, tên là Tạ Chi Tề, đeo một cặp kính gọng vàng, trông nhã nhặn, khoảng chừng 30 tuổi.
“Việc trước đây đổi thuốc có thể có tác dụng phụ hay không mà cô nói, tôi đã kiểm tra hồ sơ theo dõi bệnh án của những người sử dụng loại thuốc ngủ giống như cô trong mấy năm nay, nhưng không có ai sinh ra hiện tượng mơ và thực đan xen, không phân biệt được như vậy.” Bác sĩ Tạ đẩy cặp kính của mình.
Hoàng Vũ Huyên có chút nản lòng, hỏi: “Vậy việc tôi nằm mơ những giấc mơ đó, với việc tôi uống loại thuốc ngủ kia, không có liên quan trực tiếp với nhau sao?”
“Chuyện này thì tôi cũng không thể đưa ra kết luận được, suy cho cùng thì tình hình bệnh án của mỗi người khác nhau. Nhưng mà, cô có thể nói đại khái về giấc mơ đó của cô không? Là ác mộng sao? Sau khi tỉnh lại sẽ cảm thấy cơ thể khó chịu sao? Ví dụ như chân chuột rút? Hay là cô bị ảo giác, cho nên mới không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực?” Bác sĩ Tạ cố gắng phân tích.
Hoàng Vũ Huyên suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Thật ra, nghiêm túc mà nói, thì đó cũng không phải là ác mộng, mà là một giấc mơ khiến cho người ta cảm thấy rất chân thật.”
Bác sĩ Tạ dường như có hơi hiếu kỳ, khích lệ Hoàng Vũ Huyên nói tiếp.
Ban đầu cô còn có chút dè dặt, sợ bác sĩ Tạ sẽ cho rằng cô không bình thường, nhưng anh ta chỉ cười, nói: “Đừng quên nơi này là khoa tâm lý, những người đến đây, không có ai là bình thường cả.”
Cô bị chọc cười, đồng thời cũng cởi bỏ sự phòng bị, bắt đầu kể về giấc mơ này: “Trong giấc mơ của tôi, tôi mơ thấy mình biến thành một người khác, một cô gái tên là Trần Vận Như.”
Bác sĩ Tạ vốn đang mỉm cười nhìn cô nhưng lúc nghe thấy ba chữ “Trần Vận Như”, thì vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó bắt đầu nghịch cây bút trong tay.
“Sau đó thì sao?” Bác sĩ Tạ hỏi.
“Trong giấc mơ còn có một cậu con trai tên là Lý Tử Duy, có vẻ ngoài giống hệt như người bạn trai đã mất của tôi. Chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, là tôi sẽ có một loại cảm giác bạn trai mình vẫn còn sống. Dần dần, trong giấc mơ đó, tôi cảm thấy mình thật sự biến thành cô gái tên Trần Vận Như đó, thậm chí còn cảm thấy cuộc đời của Hoàng Vũ Huyên là một giấc mơ…” Cô có hơi bất lực nhìn bác sĩ Tạ, “Bác sĩ, mặc dù lý trí của tôi nói cho tôi biết, đây chỉ là một giấc mơ, không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà trong lòng tôi lại có một giọng nói khác, cứ nói với tôi rằng, tất cả những chuyện này thật ra không phải là một giấc mơ… Tôi như vậy có phải là kỳ lạ hay không? Có phải… đầu tôi bị gì không?”
Vẻ mặt của bác sĩ Tạ vẫn thân thiện như trước, nhưng đã không còn nghịch cây bút trong tay nữa, ngón tay anh ta chỉ vào đầu mình, nói: “Theo góc độ y học mà nhìn, thì khi chúng ta ngủ nằm mơ, vùng vỏ não trước trán trong não phụ trách logic và lập kế hoạch sẽ giảm bớt hoạt động, vì vậy sẽ làm cho người nằm mơ nhận lầm giấc mơ là thực tế.” Thấy Hoàng Vũ Huyên chăm chú lắng nghe lời giải thích của mình, anh ta nói tiếp, “Hơn nữa khi não bộ bước vào giai đoạn mơ ngủ, thì sẽ không thể nào nhận biết được thời gian, cho nên hầu hết mọi người khi đang nằm mơ, cho dù giấc mơ có hoang đường kỳ lạ đến đâu, thì cũng sẽ không nhận ra mình là đang mơ, có người thậm chí còn mơ thấy mình là người ngoài hành tinh, nhưng trong giấc mơ đó bọn họ sẽ không sinh ra nghi ngờ về cái thân phận này.”
Hoàng Vũ Huyên gật đầu thán phục: “Thì ra là như thế này.”
“Nhưng mà, đứng dưới góc độ của một bác sĩ, thì tôi đề nghị cô vẫn nên thử thay đổi lối sống một chút, tôi biết cô bởi vì bạn trai qua đời, mà cảm thấy áy náy và buồn phiền, nhưng cô cần phải thoát ra khỏi những cảm xúc này, như vậy thì tình trạng mất ngủ mới có thể cải thiện.”
Cô gật đầu, sau khi cảm ơn bác sĩ Tạ, thì đứng dậy rời khỏi phòng tư vấn, trong lòng ít nhiều cảm thấy ổn định hơn.
Hóa ra, tất cả những chuyện này thật ra chỉ là cô đã nghĩ quá nhiều mà thôi, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng mà, lúc cô xoay người đã không chú ý tới, ánh mắt mà bác sĩ Tạ nhìn cô như có điều gì đó suy nghĩ.
Cô vừa mới đóng cửa phòng tư vấn, thì điện thoại của cô vang lên.
“Alo?” Cô trả lời điện thoại.
“Xin lỗi có phải là cô Hoàng Vũ Huyên không?”
Giọng nói của đối phương có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã nghe ở đâu.
“Tôi là Ngô Văn Lỗi, ông chủ quán cà phê số 32.”
Hoàng Vũ Huyên sững sờ, sau đó nhớ ra: Ở trong giấc mơ, người này không phải là cậu của cô, cũng chính là ông chủ của cửa tiệm đĩa nhạc số 32 sao?
Vậy, người tên Ngô Văn Lỗi này là thật sự tồn tại?
——— o ———
Quán cà phê số 32.
Ngô Văn Lỗi bưng một tách cà phê Americano nóng ra, đặt ở trước mặt cô.
“Nghe nói hôm qua cô đã tới tìm tôi, còn đợi một lúc, xin hỏi có chuyện gì không?” Ông ấy ôn hòa hỏi.
Hoàng Vũ Huyên nhìn khuôn mặt của ông ấy, không sai, ở trong giấc mơ của cô, cô đã từng nhìn thấy khuôn mặt này, chỉ là trẻ hơn rất nhiều.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, sau khi sắp xếp lại, mới mở miệng: “Ông chủ, điều tiếp theo mà tôi nói, ông nghe xong nhất định sẽ cảm thấy rất thật khó tin, thậm chí có thể sẽ cảm thấy tôi đang nói vớ vẩn, nhưng mà xin ông nhất định phải nghe tôi nói hết đã có được không?”
Ngô Văn Lỗi rất bình tĩnh gật đầu.
Hoàng Vũ Huyên nuốt nước bọt, nói, “Đúng vậy, gần đây tôi có một giấc mơ, mơ thấy mình biến thành Trần Vận Như, ông… chính là cậu của tôi.” Cô nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Văn Lỗi, thì vội vàng nói, “Tôi biết điều này nghe rất hoang đường, nhưng tôi thề, tôi thật sự không nói dối ông, xin ông hãy tin tôi ——”
“Cô Hoàng, không sao, trước tiên cô đừng căng thẳng quá.” Ngô Văn Lỗi muốn cô bình tĩnh lại trước, “Cô nói, cô mơ thấy mình biến thành Vận Như… Vậy thì cô còn nhớ, chi tiết sau khi cô biến thành Vận Như trong giấc mơ không?”
Cô bắt đầu cố gắng nhớ lại: “Tôi nhớ, trong giấc mơ, ba mẹ của Trần Vận Như ly thân, cô ấy sống với mẹ, mẹ của cô ấy làm việc ở quán rượu, mỗi lần về nhà đều say khướt. Đúng rồi, cô ấy còn có một người em trai. Cô ấy còn có hai người bạn nam cùng tuổi, chính là hai cậu con trai trong bức ảnh mà tôi đã đưa cho ông xem lần trước, một người tên là Lý Tử Duy, một người tên là Mạc Tuấn Kiệt…”
Ngô Văn Lỗi không ngắt lời cô, nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng nghiêm nghị.
Người đó nói không sai.
Hoàng Vũ Huyên thật sự xuất hiện.
Mọi thứ sẽ lại tuần hoàn lần nữa.
Chỉ nghe thấy Hoàng Vũ Huyên nói tiếp: “Hai ngày trước, tôi phát hiện số điện thoại di động của bạn trai đã mất của tôi vẫn đang được sử dụng, tôi thông qua các mối quan hệ kiểm tra một chút, người sử dụng số này cũng tên là Lý Tử Duy, chính là người trong giấc mơ có vẻ ngoài giống hệt với người bạn trai đã mất của tôi. Mà điều kỳ lạ nhất chính là, người tên Lý Tử Duy đó, nơi mà anh ta dùng số này để đăng nhập Internet lần cuối cùng, lại là ở đây…” Cô có chút lo lắng nhìn Ngô Văn Lỗi, “Tôi biết điều này nghe rất hoang đường, nhưng tôi thật sự không thể nào thuyết phục bản thân, nói tất cả những điều này đều chỉ là sự trùng hợp.”
Ngô Văn Lỗi nhìn cô, nói: “Nếu như tôi nói với cô, tất cả những điều này không phải chỉ đơn giản là sự trùng hợp như vậy thì sao?”
Hoàng Vũ Huyên mặt đầy vẻ không hiểu, nhưng cô đoán, Ngô Văn Lỗi hẳn là biết điều gì đó.
Ngô Văn Lỗi nói: “Câu hỏi bây giờ của cô, tôi không thể nào đưa cho cô câu trả lời được, nhưng mà tôi có thể nói với cô, năm đó khi Vận Như vẫn còn sống, cũng từng nói với tôi, nó cũng không phải là Trần Vận Như mà tôi biết, mà là một người phụ nữ tên Hoàng Vũ Huyên.”
Hoàng Vũ Huyên mở to mắt, kinh ngạc đến mức không biết phải phản ứng thế nào.
Cho nên tất cả những điều này là thật?!
Cô thật sự xuyên không về quá khứ? Xuyên không về người của Trần Vận Như?
Điều này sao có thể chứ?
Lúc này Ngô Văn Lỗi lấy một quyển nhật ký cũ ra đặt ở trước mặt cô.
Cô vừa thấy quyển nhật ký kia, thì lập tức nhỏ giọng hô lên: “Đây là nhật ký trong giấc mơ của tôi —— đây là nhật ký của Trần Vận Như!”
Hoàng Vũ Huyên đem quyển nhật ký về nhà.
Buổi tối, cô ngồi trước bàn, lật xem từng trang từng trang quyển nhật ký của Trần Vận Như.
Trong nhật ký không chỉ có những nội dung Trần Vận Như viết, mà còn có những nội dung Hoàng Vũ Huyên cho rằng cô đã viết trong giấc mơ, hơn nữa có thể thấy rõ nét chữ của hai người hoàn toàn khác nhau.
Vì vậy, tất cả những điều này đều là thật, không phải là một giấc mơ…
Cô, thật sự đã quay trở về quá khứ.
Nhưng tại sao cô lại quay trở về quá khứ chứ?
Nếu như, cô đã quay trở về quá khứ khi đang nằm mơ, vậy thì, bây giờ cô còn có thể xuyên không trở về làm Trần Vận Như lần nữa không?
Ôm tinh thần thử nghiệm, cô đi ngủ thật sớm, nhưng lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, vì vậy đã suy nghĩ, có phải đã thiếu cái gì không?
Đúng rồi, Walkman.
Cô nhớ mình đang ở trên xe buýt, đã vô tình ngủ quên khi đang nghe Walkman.
Vì vậy cô nhảy xuống giường, cầm Walkman trên bàn, nằm lại trên giường, đeo tai nghe lên, nhấn nút phát.
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, cô nhắm mắt lại, cố gắng yêu cầu bản thân chìm vào giấc ngủ.
Nhưng càng muốn ngủ, thì lại càng không ngủ được, cô mở mắt ra, tinh thần quá tốt.
Nói không chừng là tư thế không đúng? Lần trước cô đã ngồi ngủ.
Cô đi tới phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, từ từ nhắm mắt lại, nghe tiếng nhạc từ máy Walkman… Tại sao lại không có âm thanh nữa?
Cô tháo tai nghe ra, bấm mấy nút cũng không có phản ứng, giống như là hết pin.
Sao lại hết pin vào lúc này chứ?
Cô nhảy xuống ghế sô pha, ra sức tìm kiếm mỗi một ngăn tủ trong nhà, cuối cùng cũng tìm được mấy cục pin, nhưng mà ngay vào lúc cô thay pin xong, định nhấn lại nút phát, thì đột nhiên dừng lại.
Cô rốt cuộc đang làm gì vậy?
Nghe một chút nhạc rồi nằm mơ là có thể xuyên thời không ư?
Có lẽ gần đây cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
Có lẽ bác sĩ Tạ nói không sai, cô nên thay đổi lối sống một chút, không nên để cho bản thân tiếp tục chìm đắm trong nỗi đau và nỗi mất mát mãnh liệt khi mất đi Vương Thuyên Thắng… Nếu không, một ngày nào đó tinh thần của cô sẽ sụp đổ mất.
Cô thở dài nặng nề, tiện tay ném Walkman xuống ghế sô pha, nặng nhọc bước về phòng ngủ.
Lúc nằm trên giường, đối diện với bóng tối, cô lại không kìm được nước mắt.
Vương Thuyên Thắng, rốt cuộc em nên làm gì?
Thế giới không có anh, khó khăn như vậy đấy, chỉ còn lại một mình em tiếp tục sống qua ngày.
Em không muốn buông anh, nhưng… nếu như không buông anh, thì em thật sự không thể nào tiếp tục được nữa.
——— o ———
Cơ hội mà cô đã bỏ lỡ hai năm trước, lại đến một lần nữa.
Chị Na nói với cô, chi nhánh công ty ở Thượng Hải cần đào tạo một người quản lý, chị Na muốn giới thiệu cô.
Hai năm trước, sau khi biết về vụ tai nạn máy bay của Vương Thuyên Thắng, cô đã lập tức từ bỏ công việc ở bên Thượng Hải, trở về Đài Loan. Mặc dù vẫn làm việc ở công ty cũ, nhưng cô đã mất đi cái tham vọng không ngừng cố gắng hướng về phía trước của hai năm trước.
Nếu như ban đầu cô ở lại Đài Loan, thì có phải Vương Thuyên Thắng sẽ không ra đi hay không?
Vấn đề này không ngừng trói buộc cô, có đôi khi gần như làm cho cô nghẹt thở.
Cô làm việc chăm chỉ, nhưng cũng không đòi hỏi thăng tiến nữa, bởi vì trong tiềm thức luôn cảm thấy, công việc của cô càng thành công, thì cô càng có lỗi với Vương Thuyên Thắng.
Lúc chị Na cho cô biết tin tức này, cũng đã sốt sắng nói: “Vũ Huyên, thật ra thì người còn sống, là người khó khăn nhất, nhưng cho dù có trong lòng em có không nỡ như thế nào đi nữa, thì em cũng nên nói lời tạm biệt với cậu ấy.”
Khi nghe chị Na nói như vậy, cô quay đầu đi thì nước mắt đã rơi lã chã.
Chị Na thở dài: “Chị biết việc này rất khó, nhưng em phải làm như vậy. Nếu như ở lại Đài Loan làm cho em rất khó để buông bỏ tất cả những điều này, vậy thì nên rời khỏi đây, đến Thượng Hải đi!” Thấy cô vẫn còn do dự, chị Na lại tiếp tục nói, “Bây giờ chị không phải là sếp của em, mà là bạn của em, chị chỉ muốn nói với em, Vũ Huyên, em thật sự phải buông tay.”
Cô cân nhắc trong ba ngày, cuối cùng quyết định chấp nhận lời đề nghị của chị Na, rời Đài Loan, đi Thượng Hải.
Chị Na nói không sai, giấc mơ kỳ lạ gần đây của cô, còn có sự trùng hợp không thể phân biệt giữa mơ và thực, việc truy tìm căn nguyên, đều không phải là bởi vì bản thân cô không thể chấp nhận sự ra đi của Vương Thuyên Thắng sao?
Cô thật sự nên buông tay rồi.
Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi căn nhà mà cô và Vương Thuyên Thắng đã cùng nhau sắp xếp.
Thời gian một ngày trôi qua, cô nhìn những đồ đạc đã từng thuộc về Vương Thuyên Thắng, luôn tức cảnh sinh tình, vừa rơi nước mắt vừa thu dọn, sau đó trong lòng thầm nói lời tạm biệt với anh.
Tạm biệt, Vương Thuyên Thắng.
Em phải thừa nhận anh đã thật sự rời đi rồi, mà em phải tiếp tục sống trong một thế giới không có anh.
Hành lý gần như đã được thu dọn xong, chỉ còn lại quyển nhật ký của Trần Vận Như, và cái máy Walkman thần bí kia.
Nên xử lý hai thứ này như thế nào đây?
Cô mở quyển nhật ký ra tùy ý lật xem, nghĩ xem có nên trả lại cho Ngô Văn Lỗi hay không, thì một câu nói ở trang cuối cùng của quyển nhật ký, đã khiến cho động tác lật trang của cô lập tức bị đóng băng.
Cậu ấy chính là Vương Thuyên Thắng.
Câu nói kia được viết như thế, nét chữ ngay ngắn, là nét chữ của Trần Vận Như.
“Cậu ấy” là ai? Lý Tử Duy sao?
Lý Tử Duy là Vương Thuyên Thắng?
Làm sao có thể chứ?
Tại sao?
Tại sao Trần Vận Như lại viết câu này ở trang cuối cùng của quyển nhật ký?
Trần Vận Như đã biết cái gì?
Cô không dám tin nhìn chằm chằm câu nói đó một lúc lâu, những trang nhật ký mỏng manh tựa như bị ánh mắt nóng bỏng của cô thiêu rụi.
Lý Tử Duy thật sự là Vương Thuyên Thắng?
Điều này là thật sao?
Cô muốn biết câu trả lời!
Cô từ từ khép quyển nhật ký lại, ánh mắt rơi xuống chiếc Walkman ở bên cạnh.
Một lần nữa, cô đeo tai nghe Walkman lên, ngồi xuống ghế sô pha, nhấn nút phát.
Cô đặc biệt đảo ngược cuộn băng, bắt đầu nghe bài hát LAST DANCE.
Vào khoảnh khắc nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Muốn gặp anh.
Muốn gặp lại anh.
Bất kể là anh lúc nào.
Cho dù là, anh trước khi chúng ta gặp nhau.
Đột nhiên, một đoạn ký ức chợt hiện lên.
Khi Vương Thuyên Thắng còn sống, có một đêm cô bị mất ngủ, lăn qua lộn lại trên giường cũng không sao ngủ được, Vương Thuyên Thắng tỉnh dậy, biết cô mất ngủ, thì miễn cưỡng chống đỡ tinh thần nói chuyện phiếm với cô.
“Anh sẽ nói chuyện với em một chút, nói không chừng lát nữa em sẽ buồn ngủ đấy.” Anh nói.
Vì vậy bọn họ nhắc tới một bộ phim về xuyên qua thời gian không gian mới xem gần đây, sau đó Hoàng Vũ Huyên hỏi anh: “Nếu như thật sự có cỗ máy thời gian, thì anh muốn quay trở về quá khứ, hay là đi tới tương lai?”
Vương Thuyên Thắng gần như không chút suy nghĩ, liền nói muốn quay trở về quá khứ.
Cô hỏi tại sao, anh cười nói: “Bởi vì, tương lai của anh nhất định sẽ có em, anh chỉ cần đợi em xuất hiện là được.”
Cô lại hỏi, nếu như anh có thể quay trở về quá khứ, thì anh muốn quay lại thời điểm nào ở quá khứ?
Anh nói, anh muốn quay trở lại thời điểm trước khi gặp cô, cho dù là trước đó một ngày, trước đó một tháng, thậm chí trước đó một năm cũng được.
Cô tiếp tục hỏi tại sao, tinh thần cô càng ngày càng tỉnh táo, hoàn toàn không muốn ngủ.
Vương Thuyên Thắng nhìn cô, dịu dàng cười nói: “Bởi vì anh có mấy lời, muốn nói với chính mình ở quá khứ.”
Trong đêm tối, ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu vào gương mặt anh, cô nhìn thấy trong mắt, trong lòng dâng lên một sự ấm áp và hạnh phúc khó tả.
“Anh muốn nói với chính mình ở quá khứ cái gì?” Cô hỏi.
“Anh muốn nói với cậu ấy, tương lai cậu sẽ gặp được một người con gái mà cậu rất thích rất thích, cho dù có xảy ra chuyện gì, thì cũng không được buông tay cô ấy.” Nói xong thì anh nhắm mắt lại, vẻ mặt có hơi mơ mơ màng màng nhớ lại, tựa như anh đã từng thật sự gặp lại chính mình ở quá khứ, bây giờ chỉ đang hồi tưởng lại.
Hoàng Vũ Huyên có chút xấu hổ, cố ý đưa tay đẩy anh: “Như vậy mà anh cũng có thể trêu ghẹo, đúng là dẻo miệng!”
Vương Thuyên Thắng mỉm cười, ôm cô chặt hơn, hỏi ngược lại: “Vậy còn em? Nếu như có một ngày em quay trở về quá khứ, thì em cũng sẽ đi tìm em lúc chưa gặp anh sao?”
Tiếng hát trầm thấp khàn khàn quen thuộc vang lên trong tai nghe.
Cô bất giác nhẹ nhàng hít sâu vào, nhớ lại câu trả lời của mình lúc đó.
Đêm hôm đó, cô nói, nếu như có một ngày, cô quay trở về quá khứ, cô sẽ không đi tìm chính mình, mà sẽ đi tìm Vương Thuyên Thắng, bởi vì, cô muốn nói cho Vương Thuyên Thắng ở thời điểm đó biết, tương lai chỉ có thể thích cô, không ai có thể cướp đi anh.
… Cho nên tạm thời che lại đôi mắt em,
Sự kỳ vọng của tôi trôi nổi trong bóng tối…
Khuôn mặt bình tĩnh phản chiếu rực rỡ sắc màu,
Làm cho người ta chẳng thể không yêu…
Khuôn mặt yên ổn lại tràn đầy nhớ nhung nhắm hai mắt lại.
Cô tưởng tượng mình quay trở về quá khứ, gặp được Vương Thuyên Thắng vào thời điểm đó.
Em có thể nhẹ nhàng bước theo nhịp chân của tôi,
Chầm chậm tái hiện những hồi ức đẹp đẽ…
Tiếng hát và tiếng nhạc dần dần trở nên xa xôi, cô hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Bỗng “rầm” một tiếng, có người đập mạnh lên quầy, cô giật mình, hai tay buông lỏng một chút, cằm đập thẳng xuống bàn, đau đến khiến cho cô tỉnh táo ngay lập tức.
“Đau quá…”
Còn chưa định thần lại, thì người đàn ông trước mặt đã mở miệng nói: “Coi tiệm mà còn ngủ gà ngủ gật sao? Cả tiệm đã bị người ta dời đi rồi cháu cũng không biết.” Người đó dừng lại một chút, rồi thở dài, nói, “Không phải cậu đã nói rồi à, chỗ này bán nhạc cổ điển và nhạc jazz, đừng có mở mấy bài nhạc thịnh hành nữa.”
Cô sửng sốt.
Những câu này cô đã từng nghe rồi.
Cô nhìn xung quanh, cả người đột nhiên tỉnh táo.
“Cậu!”
Ngô Văn Lỗi xua tay, nói: “Hôm nay là thứ bảy, trường chỉ dạy nửa buổi, nhưng cháu cũng không cần ——”
Cô lập tức ngắt lời ông ấy: “Cũng không cần phải đến làm việc vào buổi trưa sau giờ học đâu, gần tối đến là được rồi.”
Ngô Văn Lỗi ngạc nhiên nhìn cô: “Làm sao cháu biết tiếp theo cậu muốn nói gì?”
Nhưng cô không trả lời, chỉ là quay nhìn cửa tiệm đĩa nhạc.
Không có ai ở cửa.
Cô nhìn một lúc lâu, cho đến khi Ngô Văn Lỗi thắc mắc hỏi: “Vận Như, cháu đang nhìn cái gì vậy?”
“Yên lặng, cậu đừng nói chuyện.”
“Hả?” Ngô Văn Lỗi càng mơ hồ hơn, không biết rốt cuộc chuyện cô thế nào, “Vận Như, cháu rốt cuộc ——”
Đúng lúc này, có người mở cửa tiệm đĩa nhạc bước vào, là một người cảnh sát mặc đồng phục, cầm trong tay một túi trong suốt.
Cảnh sát vừa tiến tới nhìn thấy Trần Vận Như liền hỏi: “Xin hỏi cháu có phải là Trần Vận Như không?”
Cô nhìn hai tay của mình một chút, rồi lại sờ lên mặt mình, không chắc chắn lắm gật đầu một cái.
Cô quay trở về rồi? Thật sự quay trở về quá khứ sao?
Không phải chỉ đang nằm mơ thôi sao?
Cảnh sát đi thẳng vào vấn đề: “Liên quan đến vụ tai nạn của cháu vào tối hôm đó, chúng tôi có chuyện muốn hỏi cháu.”
“Có phải chú định hỏi cháu, các chú tìm được một thứ, muốn đưa cho cháu xem thử?” Cô lập tức hỏi ngược lại.
Người cảnh sát đang chuẩn bị giơ túi trong suốt trong tay lên sửng sốt, nhìn cô một cái.
“Bên trong là máy trợ thính sao?” Cô hỏi.
Vẻ mặt của cảnh sát trở nên cảnh giác, hỏi ngược lại: “Làm sao cháu biết là máy trợ thính? Có phải cháu đã thấy ai đã đánh rơi thứ này ở hiện trường không?”
Cô lại đáp một nẻo: “Xin hỏi hôm nay là ngày mấy?”
Viên cảnh sát liếc nhìn Ngô Văn Lỗi, cảm thấy khó hiểu trước cử chỉ phản ứng của cô.
Ngô Văn Lỗi nhìn Trần Vận Như, rồi lại nhìn cảnh sát, mặt đầy vẻ lo lắng và bất lực, từ sau khi Trần Vận Như xảy ra chuyện tỉnh lại, vẫn cứ kỳ quái như vậy, ông ấy cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?” Thấy cảnh sát không trả lời, cô quay đầu lo lắng hỏi Ngô Văn Lỗi.
“Ngày 14 tháng 11.” Ngô Văn Lỗi trả lời, “Vận Như, cháu có khỏe không? Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Là ngày 14 tháng 11 năm 1998 sao?” Cô xác nhận một lần nữa.
Cả Ngô Văn Lỗi và cảnh sát đều nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.
“Đương nhiên là năm 1998 rồi, nếu không cháu nghĩ bây giờ là năm nào chứ?” Ngô Văn Lỗi nói.
Mặt cô đầy vẻ kinh ngạc.
Cô thật sự đã quay trở về quá khứ, hơn nữa còn quay trở về trước thời điểm xảy ra!
Nói cách khác, cho dù là giấc mơ trước đó của cô, hay là điều viết trong quyển nhật ký, thì đều là sự thật!
Cậu là Vương Thuyên Thắng!
“Xin lỗi, bây giờ cháu phải rời khỏi đây!” Nói xong cô lao ra khỏi cửa tiệm đĩa nhạc, để lại hai người Ngô Văn Lỗi và cảnh sát anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết bây giờ rốt cuộc là tình huống gì.
Cô chạy một mạch vào trường, cho dù bởi vì chạy quá nhanh, mà bước chân loạng choạng suýt ngã, thì cũng không muốn chậm lại một chút nào.
“Nếu như có một ngày, em quay trở về quá khứ, em sẽ không đi tìm chính mình, mà sẽ đi tìm anh. Bởi vì, em muốn nói cho anh ở thời điểm đó biết, tương lai chỉ có thể thích em, không ai có thể cướp đi anh.”
Đêm hôm đó, cô đã nói với anh như vậy.
Cô chạy tới trường, nhìn xung quanh, sau đó leo lên tầng cao nhất của tòa giảng đường, quả nhiên nhìn thấy Lý Tử Duy đang dựa vào tường nhìn về phía xa.
Anh thật sự đang ở ngay trước mắt cô, không còn cách xa đến mức không thể chạm vào nữa.
Nước mắt cũng không ngừng lăn dài.
Vương Thuyên Thắng, cuối cùng, cũng gặp anh lần nữa rồi!
Cô nhìn chàng trai không thể quen thuộc hơn nữa, chỉ là khuôn mặt trẻ hơn rất nhiều, cô nhấc chân lên, từng bước từng bước, khó kiềm nỗi kích động chậm rãi đi về phía anh.