Năm 1998, Đài Nam.
Đã đến giờ đóng cửa.
Sau khi đèn hiệu của cửa tiệm đĩa nhạc số 32 vụt tắt không bao lâu, Trần Vận Như bước ra cửa tiệm đĩa nhạc, kéo cửa sắt xuống.
Lúc cô đang định xoay người rời đi, thì đột nhiên có hai bàn tay che mắt cô từ phía sau.
“Đoán xem mình là ai?”
Cô không cần phải đoán, nghe giọng nói cũng biết là ai.
“Lý Tử Duy, cậu nhàm chán lắm sao?”
Lý Tử Duy cười nói: “Đúng vậy, bọn mình chính là nhàm chán đến không biết làm gì, mới đặc biệt chạy tới hát cho cậu nghe đấy.”
Bọn mình?
Cho nên không phải một mình Lý Tử Duy đến gặp cô?
Cô cảm thấy mất mát không thể giải thích được.
Đi cùng cậu, có lẽ là Mạc Tuấn Kiệt.
Quả nhiên, khi Lý Tử Duy buông hai tay ra, cô quay đầu lại, thì nhìn thấy Mạc Tuấn Kiệt đang đứng ở trước mặt cô, hai tay bưng một cái bánh gato đã đốt nến, Lý Tử Duy thì hát lớn bài hát chúc mừng sinh nhật ở bên cạnh.
Sau khi hát xong, hai chàng trai đồng thanh nói lớn: “Trần Vận Như, sinh nhật vui vẻ!”
Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của cô, ngay cả người nhà cô cũng không nhớ, nhưng hai người này không những biết, mà còn tốn công sức tổ chức sinh nhật cho cô như vậy.
Cô cảm động, nhìn ánh nến ấm áp chập chờn trên bánh gato, trong lòng cũng ấm áp theo, khóe miệng cũng nở một nụ cười hiếm thấy.
“Trần Vận Như, nến sắp cháy hết rồi, cậu mau ước đi.” Lý Tử Duy sốt ruột thúc giục.
“Đúng vậy, mau ước đi!” Mạc Tuấn Kiệt cũng nói.
Cô nghe lời, gật đầu, khóe miệng vẫn mỉm cười, Mạc Tuấn Kiệt nhìn nụ cười điềm tĩnh của cô, trong lòng bất giác có chút xuất thần.
“Điều ước đầu tiên, hy vọng sau này các cậu đi xe máy cũng sẽ không bị giám thị bắt.” Cô nói.
Hai chàng trai nhìn nhau, bật cười.
“Đừng có lãng phí điều ước sinh nhật như vậy có được không?” Lý Tử Duy nói.
Mạc Tuấn Kiệt nhìn bạn mình, nói: “Đừng ngắt lời cậu ấy, để cho cậu ấy tiếp tục ước đi.”
Lý Tử Duy nhún vai.
“Điều ước thứ hai, hy vọng chúng ta đều có thể thi đậu trường đại học mình muốn học.”
Lý Tử Duy vừa nghe vậy, thì kêu: “Trần Vận Như, tại sao cậu có nhiều điều ước nhàm chán như vậy chứ?”
Mạc Tuấn Kiệt bưng bánh sinh nhật, gạt người bạn của mình sang một bên, nói với cô: “Trần Vận Như, cậu đừng để ý cậu ấy, mau ước điều thứ ba đi. Nhớ nhé, điều ước thứ ba thì không thể nói ra.”
Cô gật đầu một cái, đang định ước trong lòng, thì đột nhiên nghĩ ra một câu hỏi: “Các cậu có tò mò không, tại sao khi ước điều ước thứ ba, thì lại không thể nói ra?”
Mạc Tuấn Kiệt suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là bởi vì nếu như không nói ra, thì điều ước này sẽ dễ dàng thành hiện thực hơn!”
Lý Tử Duy lại có một cái nhìn khác: “Mình không nghĩ vậy. Không nói ra, là bởi vì cho dù điều ước này không thể thành hiện thực, thì cũng sẽ không vì vậy mà thất vọng, ngược lại sẽ tiếp tục giữ điều ước này trong lòng.”
Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ Lý Tử Duy sẽ trả lời như vậy.
Sau đó cô nhắm mắt lại, lặng lẽ ước điều ước thứ ba, rồi thổi tắt ngọn nến.
Lý Tử Duy đưa một món quà tới trước mặt cô, nói: “Đây là quà mình và Mạc Tuấn Kiệt tặng chung.”
Cô mở quà ra, là một cái máy Walkman kiểu băng từ.
“Như thế nào, có thích không?” Mạc Tuấn Kiệt lo lắng hỏi.
Cô thích thú gật đầu, vô cùng vui vẻ: “Đương nhiên là thích rồi! Tại sao lại tặng mình món quà đắt tiền như vậy?”
Lý Tử Duy chỉ vào Mạc Tuấn Kiệt, nói, “Anh chàng này nói mỗi lần gặp cậu đều thấy cậu đang nghe chiếc máy Walkman cũ mèn đó, nghe đến mức sắp hỏng rồi mà còn không nỡ thay, nên bọn mình nói được, cùng nhau tặng cậu một chiếc máy mới.”
Mạc Tuấn Kiệt vội vàng nói: “Cậu đừng nói lung tung, mình rõ ràng là nói cậu ấy có thể dùng một cái máy tốt hơn…”
“Dù sao thì ý cũng không khác nhau lắm.” Lý Tử Duy vỗ vỗ vai Mạc Tuấn Kiệt, “Được rồi, bài hát sinh nhật cũng hát rồi, nến cũng thổi rồi, quà tặng cũng tặng rồi, thời gian không còn sớm nữa, cậu đưa Trần Vận Như về nhà đi!”
Cậu chỉ là đi cùng bạn thân để cậu ấy có thêm can đảm theo đuổi con gái thôi, tiếp theo không phải là chuyện của cậu nữa.
Nhưng ngay vào lúc cậu xoay người rời đi, thì vạt áo của cậu đột nhiên bị Trần Vận Như nắm lấy.
Hai người con trai đều có chút ngạc nhiên, chỉ thấy Trần Vận Như cúi đầu, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không hề nói ra câu muốn Lý Tử Duy đưa cô về.
Mạc Tuấn Kiện thấy vậy, ánh mắt hơi ảm đạm.
Cậu ấy quay đầu nhìn Lý Tử Duy đang có chút lúng túng, cố gắng nở một nụ cười, nói: “Mình nghĩ, Trần Vận Như muốn cậu đưa cậu ấy về hơn đó!”
“Mình?!” Lý Tử Duy mở to mắt, chỉ vào chính mình.
Mạc Tuấn Kiệt đưa bánh gato cho cậu, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Mình còn có chuyện phải đi về trước, cậu đưa cậu ấy về đi.”
“Này, Mạc Tuấn Kiệt, cậu ——”
Mạc Tuấn Kiệt lại ngắt lời cậu: “Lái xe cẩn thận một chút, đừng đi nhanh quá.” Vì để che giấu cảm xúc, cậu ấy nói xong liền quay đầu nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại Lý Tử Duy không thể giải thích được, và Trần Vận Như vẫn đang đỏ mặt xấu hổ.
Trên đường về nhà, Lý Tử Duy lái xe im lặng một cách lạ thường.
Trần Vận Như ngồi ở đằng sau, từ gương chiếu hậu ở phía trước, nhìn thấy khuôn mặt tập trung lái xe của cậu.
Cô mấy lần muốn mở miệng tìm chủ đề, nhưng bởi vì quá ngại ngùng, nên cuối cùng vẫn không nói gì.
Gió đêm mùa hè chậm rãi thổi qua, đường phố buổi tối người xe thưa thớt, ánh đèn bên đường cứ lướt qua cô, cô cảm thấy hai tay đang nắm tay vịn sau xe máy hơi đổ mồ hôi.
Rất muốn đưa tay ôm eo của Lý Tử Duy, nhưng sự dè dặt của con gái khiến cho cô chậm chạp không dám hành động.
Mắt thấy càng ngày càng đến gần nhà mình, cô lấy hết dũng khí, có lẽ, đó là tất cả dũng khí trong cuộc đời này, trước khi xe máy dừng đèn đỏ, cô đã nói với âm lượng mà chỉ có cậu mới nghe được: “Lý Tử Duy, mình có thể nói cho cậu biết điều ước sinh nhật thứ ba của mình không?”
Cậu không trả lời, chỉ nhìn lướt qua gương chiếu hậu, gương mặt của cô phản chiếu trong gương, sau khi hai người chạm mặt trong gương, cậu hiểu ra được điều gì đó, liền đảo mắt đi chỗ khác.
Mắt thấy sắp chuyển sang đèn xanh rồi, cô hấp tấp nói: “Mình… Mình hy vọng sẽ có một ngày, có thể trở thành kiểu người con gái mà cậu sẽ thích…”
Trời ạ, cô thật sự muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, lắp ba lắp bắp, từ không biểu ý, thì rốt cuộc xem là tỏ tình kiểu gì chứ?
Đèn xanh đã bật.
Lý Tử Duy vẫn im lặng, như thể cũng không nghe thấy những gì cô nói vừa rồi.
Cậu đạp ga, xe máy tiếp tục đi về phía trước, cô nhận ra sự thờ ơ của cậu, cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào.
Mà hai tay đang nắm chặt tay vịn sau xe máy, dần dần trở nên lạnh như băng.
Sau khi đến nhà, cô xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, đưa trả lại cho Lý Tử Duy.
Lý Tử Duy nhận lấy, sau đó cẩn thận đưa cho cô chiếc bánh sinh nhật đặt dưới ghế trước xe máy.
“Cái đó… Cảm ơn cậu đã đưa mình về.” Cô thì thầm.
“Ừ, muộn lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Cậu nói.
Ánh mắt của hai người đều có chút lúng túng tránh né đối phương.
Cô xoay người muốn về nhà, Lý Tử Duy do dự một chút, gọi cô lại: “Trần Vận Như!”
Tim cô đập dữ dội, đứng ngẩn người hai giây, rồi mới từ từ quay lại.
Cậu muốn đáp lại lời tỏ tình vô cùng ngu ngốc vừa nãy của cô sao?
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Tử Duy, ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi vừa xuất hiện trong lòng cô, lập tức bị dập tắt.
Lý Tử Duy hít một hơi, rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn thẳng cô, nói: “Mình chỉ có thể xem cậu là bạn.”
Cô chỉ cảm thấy trong đầu nổ một tiếng, sau đó là một khoảng trống.
Ngay lần tỏ tình đầu tiên trong đời mà đã bị từ chối, cô không biết nên đáp lại như thế nào, đủ loại cảm xúc mất mặt, xấu hổ, đau lòng, khó chịu rối rít xông tới, tay chân cô luống cuống, chỉ có thể cúi đầu xuống, nhìn vào các ngón chân của mình, cảm nhận được một luồng khí lạnh ngắt từ các ngón chân từ từ đi lên…
Sự ấm áp mà chàng trai này đã từng mang đến cho cô bắt đầu tan đi, sự lạnh giá và bóng tối mà cô từng quen thuộc lại quay trở lại sâu trong cơ thể lần nữa.
“Nếu như chúng ta còn muốn tiếp tục làm bạn, thì xin cậu sau này đừng thích mình nữa.” Lý Tử Duy nói xong, nhìn cô một cái, biết rõ những lời mình nói làm tổn thương cô, nhưng cậu phải làm như vậy.
Cậu đối với Trần Vận Như không hề có cảm giác, huống chi, cô còn là cô gái mà Mạc Tuấn Kiệt thích.
Cậu nhảy lên xe máy, xoay chìa khóa, nổ máy, lúc đang chuẩn bị rời đi, thì Trần Vận Như lại kêu: “Chờ một chút!”
Cô đi tới trước mặt cậu, lấy hết dũng khí nhìn cậu, hỏi, “Là bởi vì Mạc Tuấn Kiệt sao?”
Lý Tử Duy sững sốt, nhất thời muốn gật đầu, nhưng lại lắc đầu, suy nghĩ một chút, mới giải thích: “Chuyện này không hoàn toàn liên quan đến cậu ấy, mình nói sẽ không thích cậu là bởi vì ——”
“Đủ rồi!” Cô ngắt lời cậu, không muốn nghe thêm nữa.
Bị thương một lần là đủ rồi.
“Cảm ơn cậu đã đưa mình về nhà, tạm biệt.” Cô nặn ra một nụ cười, nói nhanh câu này rồi quay lên lầu.
Cô không muốn để cho Lý Tử Duy nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn thảm thương này của mình.
Lý Tử Duy nhìn bóng lưng của cô, có chút áy náy, nhưng cũng không thể làm gì.
Lần đầu tiên thích một chàng trai, lần đầu tiên lấy hết dũng khí tỏ tình nhưng lại bị từ chối trực diện, thì cho dù cô gái có lạc quan hơn nữa cũng khó tránh khỏi buồn bã, huống chi là kiểu hướng nội, thiếu tự tin như cô.
Cô đứng trước cửa nhà, qua một lúc lâu sau, mới cố gắng sắp xếp lại tâm trạng, lấy chìa khóa ra, mở cửa vào nhà.
Nhưng mới bước vào nhà, bật đèn lên, cô đã choáng váng.
Phòng khách lộn xộn, giống như có ăn trộm đột nhập.
Cô cảm thấy không ổn, nhìn xung quanh, phát hiện cửa phòng em trai đang mở, nên vội vàng chạy tới, trong phòng cũng bừa bộn giống vậy, tủ quần áo vẫn mở, quần áo bên trong bị lật đến ngổn ngang.
“Mẹ! Mẹ —— nhà chúng ta có ăn trộm sao? Trần Tư Nguyên, em ấy ——” lật đật chạy vào phòng mẹ, bật đèn lên, lại thấy phòng mẹ cũng bừa bộn một đống, tủ quần áo cũng mở toang, rất nhiều quần áo và đồ quan trọng dường như đều bị lấy đi.
Mẹ đi rồi? Đưa em trai đi theo? Vứt một mình cô lại?
Không, không thể nào, bọn họ sẽ không như vậy…
Cô vội vàng đi tới phòng khách, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật.
Cô đặt bánh gato xuống, cầm điện thoại gọi vào di động của mẹ, nhưng điện thoại đã tắt máy.
Cô càng nghĩ càng hoảng sợ, cảm giác nước mắt đang lởn vởn trong hốc mắt, nhưng lại không dám khóc vào lúc này.
Tại sao bọn họ có thể chứ?
Mặc dù trước đây suy nghĩ muốn tự lập sớm một chút, rời khỏi ngôi nhà này, theo đuổi cuộc sống của riêng mình, nhưng dù sao thì cô cũng chỉ mới mười bảy tuổi, trước đây chưa bao giờ rời khỏi nhà, đột nhiên đối mặt với thực tế bị người nhà vứt bỏ, cô mất hết hồn vía, không biết nên làm cái mới phải.
Cô lại cầm điện thoại lên, lần này là gọi cho cậu Ngô Văn Lỗi của cô.
Điện thoại vừa được kết nối, cậu cô ở đầu dây bên kia mới “Alo” một tiếng, những giọt nước mắt cố kìm nén bấy lâu liền rơi xuống, cô kích động bật khóc về phía micro: “Cậu ơi… mẹ đi rồi, Tư Nguyên cũng đi rồi! Bọn họ đều mang hết đồ đạc đi rồi, chỉ để lại một mình cháu… cháu nên làm gì đây?”
“Vận Như, cháu bình tĩnh lại trước, nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì?” Ngô Văn Lỗi ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi.
“Có phải bọn họ thật sự không cần cháu nữa hay không…” Cô nghẹn ngào nức nở nói đại khái tình huống.
Ngô Văn Lỗi bảo cô đợi ở nhà đừng chạy lung tung, ông ấy sẽ nghĩ cách tìm mẹ của Vận Như và Tư Nguyên rốt cuộc đã đi đâu.
Sau khi cúp điện thoại, lòng cô vẫn loạn, không thể ngồi yên được.
Có lẽ… Có lẽ mẹ chỉ vừa mới rời đi, nói không chừng còn chưa đi xa đâu?
Nghĩ đến đây, cô nào có thể ngồi yên, lập tức lao ra khỏi nhà, chạy tới những nơi gần nhà tìm.
Nhưng cùng với thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự kỳ vọng tha thiết ban đầu của cô dần dần nguội lạnh, cuối cùng cả người ủ rủ cúi đầu, một mình chậm rãi đi trên con phố vắng người vào giữa đêm khuya.
Hôm nay là sinh nhật của cô mà…
Đây thật sự là sinh nhật tồi tệ nhất của cô…
Ngay lúc cô buồn bã cúi đầu băng qua đường, chuẩn bị quay trở lại ngôi nhà chỉ có một mình mình, thì một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện.
Sau đó là tiếng phanh xe chói tai.
Trong nháy mắt đó, cô không mau chóng tránh đi, mà tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ đợi nỗi đau và bóng tối ập đến.
Cô cũng không còn chút kỳ vọng gì với thế giới này nữa.
Cô ghét thế giới này.
Cô ghét bản thân phải sống một mình trong thế giới này.
Dường như từ một nơi rất xa, truyền tới một tiếng hát mơ hồ, vỡ vụn biến âm.
Một mình cô ở trong bóng tối, không muốn tỉnh dậy.
Thế nhưng tiếng hát từ đầu đến cuối cũng không hề biến mất, thậm chí, càng ngày càng rõ ràng hơn.
Cô dường như còn nghe thấy có người đang nói chuyện với mình.
Là ai đang ở bên cạnh cô?
“Trần Vận Như, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại biến thành bộ dạng này…” Giọng nói của người đó rõ ràng là vừa hối hận vừa không nỡ.
Giọng nói của người đó, thật quen thuộc.
Vì vậy cô từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một trần nhà xa lạ, sau đó ngửi thấy mùi chất khử trùng gay mũi.
Cô quay đầu, muốn biết rốt cuộc mình đang ở đâu, thì liếc mắt thấy được chàng trai thiếu niên đang ngồi bên cạnh giường bệnh.
Cô chợt mở to mắt.
“Là anh… Thật sự là anh…”
Cô bật dậy nửa người trên, hai tay ôm chặt chàng trai kia không buông!
Cô không để ý tới một bên tai nghe trong tai cô rơi ra, trong tai nghe đang phát bài LAST DANCE quen thuộc đó.
Cô không kìm được mà ôm cậu khóc: “Vương Thuyên Thắng! Tại sao anh lại có thể quá đáng như vậy, cứ như vậy mà bỏ mặc em một mình! Anh có biết em nhớ anh đến nhường nào không…”
Cơ thể chàng trai cứng đờ, giống như bị sốc trước cái ôm đột ngột của cô.
Qua mấy giây sau, cậu hỏi, “Trần Vận Như, cậu có khỏe không?”
Cô sững người, nâng hai mắt ngấn lệ, bối rối hỏi: “Anh gọi em là gì?”
Lý Tử Duy mặt đầy lúng túng: “Cậu trước tiên đừng kích động như vậy, bình tĩnh một chút…”
“Có phải anh vừa gọi em là Trần Vận Như không —— a…” Lời còn chưa nói hết, thì một chuỗi ký ức hỗn độn cứ không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Cô là Hoàng Vũ Huyên… Không, cô là Trần Vận Như…
Cô nhìn Lý Tử Duy trước mặt, trong lòng biết rõ anh là ai, nhưng cái tên “Vương Thuyên Thắng” vẫn xuất hiện trong đầu, nhưng mà… Vương Thuyên Thắng không phải đã chết rồi sao?
“Trần Vận Như, cậu không sao chứ?” Giọng nói của một chàng trai khác vang lên.
Lúc này cô mới phát hiện ra, trong phòng bệnh không phải chỉ có hai người bọn họ.
Cô nhìn chàng trai kia, có chút không chắc chắn nói: “Cậu là… Mạc… Mạc Tuấn Kiệt?”
Trước sự khác thường của cô, Mạc Tuấn Kiệt sững sờ, sau đó gật đầu một cái.
Cô lại nhìn về phía Lý Tử Duy, không biết tại sao, cô chỉ là không thể nói ra ba chữ “Lý Tử Duy”.
“Không phải ngay cả mình là ai cậu cũng quên rồi chứ? Mình là Lý Tử Duy đó! Cậu còn nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Lý Tử Duy nói.
Cô nhìn hai người con trai, cố gắng nhớ lại: “Mình… mình nhớ là sau khi các cậu giúp mình tổ chức sinh nhật… Không đúng,” cô lắc đầu, “Không phải các cậu, là đồng nghiệp công ty mình tổ chức sinh nhật cho mình…” Những mảnh ký ức thuộc về Hoàng Vũ Huyên và Trần Vận Như chồng chéo lên nhau, cô càng nhớ lại thì càng bối rối.
“Đồng nghiệp? Đồng nghiệp nào? Cậu đang nói gì vậy?” Lý Tử Duy hỏi.
“Mình cũng không biết nữa… Sau đó hình như mình đã tham gia buổi lễ tạm biệt ai đó, mình rất buồn rất khó chịu…” Cô cau mày, cố nhớ lại, nhưng kí ức cứ đứt quãng, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Mạc Tuấn Kiệt ngắt lời cô: “Trần Vận Như, nếu thật sự không nhớ được thì cũng được thôi, đừng ép bản thân.”
Cô đột nhiên ôm đầu mình, mặt đầy đau đớn nói: “Mình nhớ ra rồi! Tối hôm đó mình về nhà, không thấy em trai, không liên lạc được mẹ, mình vừa rất buồn vừa rất sợ, sợ bản thân bị vứt bỏ, nên chạy ra khỏi nhà đi tìm bọn họ… Sau đó… sau đó mình đang băng qua đường, thì có một chiếc ô tô lao về phía mình…” Cô nhìn hai cậu con trai, ngập ngừng hỏi, “Vậy là mình bị tai nạn xe, mới nằm trong bệnh viện, phải không?”
Hai chàng trai nghe cô nói như vậy, thì nhìn nhau.
Lý Tử Duy do dự một chút, mở miệng định giải thích, thì một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Trần Vận Như.
Mẹ mình và em trai mình ở đâu?
Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai khác.
“Lại sao nữa vậy?” Mạc Tuấn Kiệt cẩn thận nhìn cô.
“Mình… mẹ mình và em trai mình đang ở đâu? Tại sao mình ở bệnh viện, mà bọn họ đều không ở đây?” Cô lẩm bẩm.
Đột nhiên, cô chợt nhìn về phía Lý Tử Duy và Mạc Tuấn Kiệt, hỏi, “Các cậu có đi xe không? Mình muốn về nhà, đưa mình về nhà!” Câu nói cuối cùng gần như là một mệnh lệnh bá đạo.
Hai chàng trai lại nhìn nhau lần nữa.
Trần Vận Như có phải thật sự bị tổn thương não rồi không?
Cô sau khi tỉnh lại, sao lại giống như khác trước vậy?
Điện thoại trên bàn uống trà trong phòng khách không ngừng kêu, Trần Tư Nguyên vẫn đang chơi game ở một bên không nhịn được hét lên: “Mẹ! Có điện thoại!”
Mẹ Vận Như mồi hôi nhễ nhại bước ra phòng bếp, nói hai câu: “Chị con đã xảy ra chuyện như vậy rồi, con không tới bệnh viện chăm sóc thì thôi đi, mà còn có tâm trạng chơi game!”
“Không chơi game thì chị ấy sẽ tỉnh lại sao…” Trần Tư Nguyên lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt lại liếc về phía phòng của Trần Vận Như.
Thật ra thì cậu ấy căn bản không hề tập trung chơi game gì cả.
“Con đang nói cái gì vậy? Nó là chị của con đó! Cũng không nghĩ lại xem nó là bởi vì ai mà xảy ra tai nạn như vậy?”
“Mẹ đừng kéo con vào, chị bị tai nạn thì liên quan gì đến con?” Trần Tư Nguyên vẫn mạnh miệng.
Lúc này chuông cửa vang lên, mẹ Vận Như vội vàng mở cửa, cũng chưa kịp nghe điện thoại.
Đứng ngoài cửa chính là cậu của Vận Như, em trai Ngô Văn Lỗi của bà ấy.
Bà ấy có hơi bất ngờ hỏi: “Sao em lại tới?”
Ngô Văn Lỗi vừa đi vào, vừa hỏi ngược lại bà ấy: “Em mới phải hỏi chị tại sao còn ở nhà? Em nghĩ là chị đang ở bệnh viện chăm sóc Vận Như, cho nên thuận đường mang một chút đồ ăn cho Tư Nguyên. Chị, không lẽ chị để cho Vận Như ở một mình trong bệnh viện đấy chứ?”
“Chị cũng không phải chỉ có Vận Như phải chăm sóc, nếu chị không về nhà nấu cơm cho Tư Nguyên ăn, thì ai nấu cho nó ăn?” Bà ấy biện hộ.
Trần Tư Nguyên ngồi trên sô pha nghe vậy, lập tức không khách khí đáp lại: “Con không nhờ mẹ nấu cơm cho con ăn, đừng có chuyện gì cũng đổ lên trên đầu con có được không?”
Mẹ Vận Như còn chưa mở miệng, Ngô Văn Lỗi đã không thể chịu nổi nói: “Trần Tư Nguyên, tại sao cháu lại nói chuyện như vậy với mẹ cháu chứ?”
Trần Tư Nguyên thấp giọng lầm bầm: “Cậu cũng không phải là ba cháu, quản nhiều như vậy…” Sau đó ánh mắt lại tiếp tục đảo lại màn hình TV, làm bộ chơi game.
Ngô Văn Lỗi còn muốn dạy dỗ đứa nhỏ này mấy câu, thì mẹ Vận Như lại phất tay khuyên can, nói: “Bỏ đi, nó vẫn còn là một đứa trẻ, đừng so đo với nó.”
“Nó cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, chỉ có chị mới còn coi nó là đứa trẻ ——” Nói được một nửa, thì điện thoại của Ngô Văn Lỗi đột nhiên vang lên, ông ấy đành phải trả lời điện thoại trước: “Alo? Vâng… Tôi là cậu của Trần Vận Như…”
Trần Tư Nguyên lập tức vểnh tai lên.
“Cái gì?” Ngô Văn Lỗi mặt đầy ngạc nhiên, “Được, tôi hiểu rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đi qua!”
“Sao vậy?” Mẹ Vận Như thấy mặt ông ấy chuyển thành nghiêm trọng, thì không nhịn được hỏi.
“Là bệnh viện gọi tới, nói Vận Như biến mất.” Ông ấy nói.
Mẹ Vận Như mặt đầy vẻ kinh ngạc, Trần Tư Nguyên đang giả vờ chơi game lập tức dừng động tác tay lại.
“Sao lại như vậy?” Mẹ Vận Như hốt hoảng và lo lắng.
“Em cũng không biết nữa. Chị, chúng ta đi tới bệnh viện trước đi!”
Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên bị mở ra, người đứng ở cửa lại là Trần Vận Như với vẻ mặt vô cùng tức giận.
Ba người đều ngẩn ra, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Phía sau Trần Vận Như chính là Lý Tử Duy và Mạc Tuấn Kiệt đang có chút lúng túng.
“Vận Như, sao con lại ——” Mẹ Vận Như rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng lại bị con gái giành cắt ngang trước: “Tối hôm đó hai người đã đi đâu? Có phải mẹ sợ Tư Nguyên bị ba dắt đi, cho nên mới dẫn nó rời đi, bỏ lại con một mình đúng không?”
Tất cả mọi người đều bị khí thế của Trần Vận Như làm dọa sợ.
Cô chưa bao giờ nói chuyện như thế này!
“Vận Như, chuyện không như con nghĩ đâu, tối hôm đó là bởi vì Tư Nguyên bỏ nhà ra đi, nên mẹ nôn nóng đi tìm nó, không phải muốn vứt bỏ con đâu.” Mẹ Vận Như cố gắng giải thích.
Trần Vận Như tiến lại phía trước một bước, hai tay chống nạnh, hùng hổ dọa người: “Còn nói không có, tối hôm đó tất cả đồ trong tủ quần áo phòng mẹ đều bị lục tung cả lên, hoàn toàn là dáng vẻ vội vàng muốn bỏ nhà đi!”
“Con hiểu lầm rồi! Đó là Tư Nguyên lục đó!” Mẹ Vận Như chưa bao giờ bị con gái chất vấn lớn tiếng như vậy, lúc này cũng không dám bênh vực con trai nữa, thành thật giải thích tình huống ngày hôm đó.
Trần Vận Như quay đầu trừng mắt nhìn Trần Tư Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha, chỉ thấy dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình của em ấy, vừa chơi game, vừa thuận miệng nói: “Tìm tiền thôi, nếu không có tiền thì làm sao bỏ nhà ra đi được?”
Trần Vận Như nghe vậy, thì tựa như một cơn gió đi tới trước mặt Trần Tư Nguyên, giật lấy tay cầm chơi game trên tay em ấy, không khách khí hỏi: “Em bỏ nhà ra đi? Em dựa vào cái gì mà bỏ nhà ra đi? Em làm được cái quái gì?” Thấy Trần Tư Nguyên mặt đầy ngây ngốc nhìn cô, cô lại càng tức giận, đưa tay nhéo lỗ tai của em ấy, “Suy nghĩ hay đấy, đừng nói với chị là em không có! Em suy nghĩ thật kỹ cho chị, trong cái nhà này có ai đối xử không tốt với em hả? Em có bao giờ nghĩ tới hay không, người nên bỏ nhà ra đi nhất chính là chị đây này, khi nào lại đến lượt em chứ!”
Trần Tư Nguyên đau đến nhe răng trợn mắt, cậu ấy chưa bao giờ bị chị gái trách mắng nghiêm túc như vậy nên cũng không dám nói một lời, chỉ đành liều mạng nhịn đau.
Những người khác nhìn thấy một Trần Vận Như luôn luôn khôn khéo an tĩnh, hướng nội đến gần như mắc chứng tự kỷ lại nổi đóa như vậy, tất cả đều trợn mắt há mồm, cuối cùng vẫn là Ngô Văn Lỗi lấy lại tinh thần trước, vội vàng trấn an cô: “Vận Như, cháu bình tĩnh lại trước, có gì từ từ nói.”
Trần Vận Như khinh thường hừ một tiếng, hất tai của Trần Tư Nguyên ra.
Nếu như là trước đây, thì Trần Tư Nguyên đã sớm không khách khí mà nói lại rồi, nhưng giờ phút này cậu ấy chỉ dùng một tay che lỗ tai bị véo, ngoan ngoãn đứng ở một bên, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát chị mình.
Người này thật sự là chị gái của cậu ấy sao?
Sự tương phản cũng quá lớn rồi!
Nhất định là một người khác, hoàn toàn là kiểu phụ nữ đanh đá!
Xem ra vết thương trên đầu chị thật sự rất nghiêm trọng rồi… Cậu ấy nghĩ như vậy, liền lộ ra vẻ mặt lo lắng trước mặt chị mình lần đầu tiên.
“Vận Như, mẹ thật sự không muốn vứt bỏ con, đều là hiểu lầm. Mẹ làm sao có thể không cần con được chứ?” Mẹ Vận Như vẫn cố gắng giải thích rõ.
Nhưng Trần Vận Như lại nghẹn ngào: “Mẹ đừng trách con tại sao lại nghĩ như vậy, trước tiên không nói chuyện mẹ là mẹ của con, nhưng lại vứt con mặc kệ ở một mình trong bệnh viện, ngày đó khi mẹ và ba nói muốn ly hôn, hai người cũng chỉ nghĩ đến muốn dẫn Tư Nguyên đi, hoàn toàn không nghĩ đến con! Mẹ còn muốn con không nên hiểu lầm sao? Nếu như mẹ là con, thì mẹ sẽ nghĩ như thế nào?”
Mẹ Vận Như nhất thời á khẩu không trả lời được, Trần Tư Nguyên ở một bên nhìn mẹ, rồi lại nhìn chị gái, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau khi Trần Vận Như tỉnh lại từ bệnh viện, giận đùng đùng chạy về nhà, sau khi phát cáu một trận, thì tâm trạng căng thẳng của cô cuối cùng cũng có thể xoa dịu được phần nào, lúc này cô mới cảm thấy đầu mình vẫn còn sưng đau nhói, hơn nữa cô còn hôn mê suốt hai ngày, chỉ dựa vào truyền dịch, thể lực cũng có chút yếu đi, cô đưa tay lên ấn đầu mình, vẻ mặt có chút đau đớn, nhưng lại chịu đựng không lên tiếng rên.
Mẹ Vận Như thấy vậy, lo lắng hỏi: “Vận Như, con có sao không? Có phải rất khó chịu không? Mẹ đưa con trở lại bệnh viện trước có được không?” Bà ấy đưa tay muốn đỡ vai con gái, nhưng lại bị cô hất ra.
Trần Vận Như giận dỗi nói với bà ấy: “Không cần mẹ đưa, tự con trở lại bệnh viện!” Sau đó đi nhanh đến trước cửa nhà, không khách khí ra lệnh cho Lý Tử Duy vẫn đang đứng ở cửa: “Vương Thuyên Thắng, đưa mình trở lại bệnh viện!”
“Mình là Lý Tử Duy, không phải Vương Thuyên Thắng!” Lý Tử Duy phản đối.
“Sao cũng được, đều giống nhau cả!” Trần Vận Như không để ý nhiều như vậy, bước ra khỏi cửa như một cơn gió.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, mất mấy giây sau mới như tỉnh lại từ cơn mơ, rối rít đuổi theo.
Trần Vận Như quay lại bệnh viện, bác sĩ phụ trách lập tức sắp xếp một cuộc kiểm tra lại cho cô.
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên đầu hơi trọc, sau khi kiểm tra cơ bản xong, thì hỏi cô: “Cháu có nhớ tên mình là gì không? Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Cháu tên là Hoàng…” Cô chần chừ một lúc, tựa như có gì đó không đúng lắm, suy nghĩ một chút rồi thay đổi lời nói, “Không đúng, cháu tên là Trần… Trần Vận Như, năm nay hai mươi bảy tuổi… hay là mười bảy tuổi nhỉ?”
Sau khi bác sĩ nhìn mẹ và cậu của Vận Như nhìn nhau, lại hỏi cô một lần nữa: “Cháu có biết tại sao mình lại nằm trong bệnh viện không?”
Cô nhíu mày, cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn chỉ nhớ lúc mình đang băng qua đường, thì có một chiếc xe lao về phía cô, tiếp theo là tiếng phanh xe khẩn cấp chói tai…
Cô không chắc chắn nói: “Cháu nhớ… cháu có lẽ đã bị tai nạn xe.”
“Tai nạn xe phải không?” Bác sĩ liếc nhìn người nhà bên cạnh cô lần nữa, ra hiệu cho bọn họ trước đừng lo lắng, “Được, bác hiểu rồi. Vậy cháu có nhớ nhà cháu ở đâu không?”
“Nhớ, nhà cháu ở…” Cô lại bắt đầu không chắc chắn, “Nhà cháu… Nhà cháu ở Đài Bắc… Chờ một chút, nhà cháu ở Đài Nam…”
“Cháu có thể nói địa chỉ chi tiết nhà cháu được không?” Bác sĩ hỏi.
Lần này, cô chỉ sững người, không nói được lời nào.
“Không nhớ ra à?” Bác sĩ hỏi.
Cô chậm rãi lắc đầu một cái, trả lời: “Không phải không nhớ ra, mà là cháu không rõ…”
“Không rõ? Ý cháu là gì?”
“Chính là mỗi khi bác hỏi cháu một câu hỏi, thì không biết tại sao, trong đầu cháu đều sẽ hiện lên hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau, cháu không biết cái nào mới là câu trả lời chính xác…”
Bác sĩ gật đầu một cái, trấn an nói: “Không sao, đây là chứng rối loạn ký ức điển hình, trước mắt xem ra vết thương của cháu đã không còn gì đáng ngại, nhưng mà bác đề nghị cháu vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày để an toàn hơn.” Lúc ông ấy đang chuẩn bị viết sổ khám bệnh, thì Trần Vận Như đột nhiên ngắt lời ông ấy——
“Bác sĩ, có thể không cần nằm viện, để cho cháu về thẳng nhà được không?”
Lời này vừa nói ra, mẹ và cậu của Vận Như đều rất ngạc nhiên.
Trần Vận Như từ trước đến nay luôn là một đứa trẻ nhẫn nhục chịu đựng, người lớn nói cái gì, cô đều rất ít khi có ý kiến, cũng không bao giờ khăng khăng, tại sao hôm nay lại khác thường như vậy?
Trần Vận Như dường như muốn thuyết phục bác sĩ, còn nói: “Bác sĩ, không phải bác nói vết thương của cháu đã không còn vấn đề gì nữa sao? Chỉ là đầu óc cháu bây giờ còn có chút hỗn loạn, rất nhiều chuyện vẫn chưa nhớ ra. Dù sao thì cháu cũng cần thời gian để nghỉ ngơi hồi phục, thay vì ở lại bệnh viện, suốt ngày nằm trên giường chuyện gì cũng không làm được, thì chi bằng về nhà, nói không chừng ở trong môi trường quen thuộc, thì còn có thể hồi phục nhanh hơn, nhớ được nhiều chuyện hơn.”
Lý Tử Duy và Mạc Tuấn Kiệt đứng ở bên ngoài phòng bệnh nghe lén Trần Vận Như nói rõ ràng mạch lạc như vậy, cũng cảm thấy khó hiểu, không khỏi nhìn nhau một cái.
Cô trở nên dám nói chuyện như vậy từ khi nào?
Mà mẹ và cậu của Vận Như thì lại ngạc nhiên đến chút nữa rớt cả hàm, Trần Vận Như vậy mà lại có chủ kiến như thế, hơn nữa còn có thể diễn đạt ý của mình một cách lưu loát mà lại không mất logic, trước đây cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng người ta mà nói chuyện, nói thì cũng là ấp a ấp úng… Như thế này quả thật giống như hoàn toàn đổi thành một người khác vậy, cứ để cho cô về nhà như thế, thật sự không thành vấn đề sao?
Bác sĩ không biết tính cách trước đây của Trần Vận Như, nghe thấy yêu cầu của cô, thì cũng chỉ cười nói: “Muốn về nhà nghỉ ngơi cũng không phải là không được, nhưng mà cháu nhất định phải quay lại bệnh viện kiểm tra định kỳ, được không?”
Trần Vận Như gật đầu.
Lúc bác sĩ đứng dậy rời đi, còn nói với Ngô Văn Lỗi: “Nếu như bên phía cảnh sát vẫn còn có câu hỏi gì, thì tôi đề nghị vẫn nên chờ một khoảng thời gian nữa, để cho cháu ấy nhớ ra trước thì sẽ tốt hơn.”
Trần Vận Như nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, thì cho rằng chỉ là một vài xử lý tiếp theo của một vụ tai nạn xe cộ, nhất thời không nghĩ quá nhiều.
Lúc Ngô Văn Lỗi đưa bác sĩ ra ngoài, nhìn thấy Lý Tử Duy và Mạc Tuấn Kiệt còn ở bên ngoài phòng bệnh, thì hơi ngạc nhiên: “Tại sao hai cậu vẫn còn ở đây?”
“Ừm… bọn cháu chỉ lo lắng cho Trần Vận Như thôi! Bọn cháu cũng sắp phải đi rồi.” Lý Tử Duy nói xong thì thò đầu vào trong phòng bệnh nói với Trần Vận Như, “Trần Vận Như, bọn mình đi trước đây, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé, bye bye!”
Cô nhẹ nhàng vẫy tay, coi như đã nghe.
Lý Tử Duy xoay người rời đi, đi được vài bước thì phát hiện Mạc Tuấn Kiệt không có đi theo, quay đầu nhìn lại, thì thấy cậu ấy vẫn đứng bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt có hơi phức tạp nhìn Trần Vận Như.
Cậu bước tới kéo bạn của mình, vừa kéo đi về phía trước, vừa nói: “Đi thôi! Bác sĩ cũng đã nói không sao rồi, cậu đừng lo lắng nữa.”
“Nhưng bên phía cảnh sát…” Giọng của Mạc Tuấn Kiệt nhanh chóng biến mất trong hành lang bệnh viện.
Trần Vận Như nghe thấy, có chút khó hiểu.
Tại sao bác sĩ và Mạc Tuấn Kiệt đều nhắc đến cảnh sát?
Đây không phải chỉ là một vụ tai nạn xe cộ đơn thuần sao?
Cô không để ý đến khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của mẹ, hỏi Ngô Văn Lỗi: “Cậu, đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao mọi người vẫn có vẻ rất căng thẳng thế? Không phải bác sĩ đã nói vết thương của cháu không sao rồi à?”
Ngô Văn Lỗi dường như hơi khó xử, suy nghĩ một chút, rồi mới quyết định nói ra sự thật: “Vận Như, thật ra vết thương trên đầu cháu, không phải là do tai nạn xe đâu.”
Mặt cô đầy vẻ kinh ngạc, không nhịn được đưa tay xoa vết thương sau đầu vẫn còn hơi đau.
Không phải do tai nạn xe?
Sau đó nghe Ngô Văn Lỗi tiếp tục nói: “Tối hôm đó sau khi cháu rời khỏi nhà, vẫn không hề trở lại, cậu và mẹ cháu tìm cháu suốt đêm, cho đến sáng sớm thì mới nhận được điện thoại của cảnh sát, nói cháu được phát hiện ngã bên lề đường, cảnh sát còn nói, từ vết thương trên đầu cháu mà phán đoán, thì là bị người ta cầm vũ khí cùn tấn công từ phía sau.”
Có người cố tình tấn công cô?!
Tại sao? Ai lại làm như thế?
Cô cố gắng nghĩ lại, nhưng lại không thể nhớ ra, tối hôm đó sau khi cô nghe thấy tiếng phanh gấp, thì đoạn ký ức hoàn toàn trống rỗng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
——— o ———
“Này! Mạc Tuấn Kiệt, cậu đợi một chút!”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mạc Tuấn Kiệt dường như coi Lý Tử Duy là không khí, dọc đường đi hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cậu, rõ ràng là đang tức giận.
“Này! Rốt cuộc cậu giận cái quái gì? Trần Vận Như không phải đã tỉnh lại rồi sao? Hơn nữa là sau khi mình đưa cậu ấy về nhà, thì cậu ấy mới một mình chạy ra ngoài tìm người nhà! Chuyện cậu ấy bị thương, không hề liên quan gì tới mình mà!”
Mạc Tuấn Kiệt đột nhiên dừng lại, quay đầu hung dữ nhìn cậu chằm chằm, nói: “Đúng vậy, cậu nói gì cũng đúng cả, tất cả những chuyện này không hề liên quan gì tới cậu, cũng không phải lỗi của cậu!” Mặt cậu ấy đầy ảo não, “Nếu muốn trách, thì trách mình, trách mình không nên để cho cậu đưa Trần Vận Như về nhà! Trách mình không đủ tốt, mới khiến cho Trần Vận Như thích cậu, chứ không phải là mình!”
Lý Tử Duy sững sờ.
Làm sao Mạc Tuấn Kiệt biết được?
“Cậu nói nhảm nhí gì đó, ai nói Trần Vận Như thích mình…” Cậu cười ha ha muốn lấy lệ cho qua.
Mạc Tuấn Kiệt mặt đầy vẻ không cam lòng, nói, “Cậu không cần phải giả vờ nữa, ngày hôm đó sau khi giúp Trần Vận Như tổ chức sinh nhật, mình không có về thẳng nhà, mình… thật ra thì mình đã chạy xe đi theo phía sau các cậu, cho nên việc cậu ấy tỏ tình với cậu ở trước cửa nhà, mình đều nghe hết rồi!”
Lý Tử Duy nghe xong, thì không biết nên phản ứng như thế nào.
Cậu không hiểu, nếu như Mạc Tuấn Kiệt đã nghe Trần Vận Như tỏ tình với cậu, thì chắc cũng nghe được cậu đã từ chối Trần Vận Như chứ! Tại sao còn tức giận như vậy?
“Mình biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, đúng, cậu đã từ chối Trần Vận Như, nhưng cậu có nghĩ tới hay không, nếu như lúc đó cậu không từ chối cậu ấy, khiến cho cậu ấy buồn như vậy, tổn thương như vậy, thì lúc sau cậu ấy cũng sẽ không một mình chạy ra ngoài tìm người nhà mình khi đã muộn như vậy, gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy…” Mạc Tuấn Kiệt nắm chặt tay, kìm nén cảm xúc, “Mình trách chính mình, tại sao lại không có can đảm như vậy, nếu như ngay từ đầu mình nói với Trần Vận Như rằng mình thích cậu ấy, chứ không phải cần cậu giúp mình theo đuổi, thì có phải tình hình sẽ khác đi rồi không? Có phải ánh mắt của cậu ấy sẽ không mãi dừng lại trên người cậu hay không…”
Lý Tử Duy vốn đang rất kiên nhẫn lắng nghe, thì thấy Mạc Tuấn Kiệt càng ngày càng đi vào chỗ bế tắc, không nhịn được mà cũng tức giận, phản bác: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cậu ở đây hối hận thì có ích gì? Theo như cậu nói, thì chẳng lẽ lúc Trần Vận Như tỏ tình với mình, bởi vì không làm tổn thương cậu ấy, mà mình phải nói mình thích cậu ấy hay sao? Vấn đề là, mình không có cảm giác gì với cậu ấy!” Cậu vừa nói vừa có chút phiền não vò tóc.
Chuyện gì vậy chứ! Vốn là có ý tốt giúp bạn thân theo đuổi con gái, nhưng ai biết được mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy, cũng kéo cậu vào! Hơn nữa tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến cậu! Tại sao Mạc Tuấn Kiệt cứ muốn kéo cậu xuống nước chứ?
Mạc Tuấn Kiệt vẫn còn tức giận: “Lý Tử Duy, cậu cứ nghĩ đến bản thân cậu đi! Cậu có bao giờ nghĩ đến hay không, nếu như ngày đó cậu không nói lời từ chối như thế, làm cho cậu ấy buồn như vậy, thì cậu ấy nhất định sẽ nghĩ đến việc nhờ chúng ta giúp đỡ, chứ không phải là một mình chạy ra ngoài tìm người nhà lúc nửa đêm ——”
“Mạc Tuấn Kiệt, cậu có thể đừng suy nghĩ nhiều quá được không! Chuyện này hoàn toàn là do Trần Vận Như tự làm tự chịu có được không?” Lý Tử Duy nhất thời kích động không quản được miệng, lời vừa nói ra, lập tức liền hối hận.
Nguy rồi.
Quả nhiên, Mạc Tuấn Kiệt giơ bàn tay vẫn đang nắm chặt lên, cậu vô thức né đi, nhưng Mạc Tuấn Kiệt lại từ từ hạ nắm đấm xuống, không để ý tới cậu, quay người bước nhanh rời đi.
Lý Tử Duy muốn đuổi theo, nhưng sau khi nghĩ lại, thì cũng không biết mình còn có thể giải thích gì nữa, đành phải từ bỏ.
Cậu thật sự đã làm điều gì sai sao?
Cậu thật sự chỉ nghĩ đến bản thân, mà không quan tâm đến cảm xúc của Trần Vận Như sao?
Mặc dù vừa nãy còn bực bội, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, thì cậu càng nghĩ lại càng cảm thấy những gì Mạc Tuấn Kiệt nói hình như cũng không phải là hoàn toàn vô lý…
Thật ra thì, không phải là cậu không quan tâm đến Trần Vận Như, chỉ là bị Mạc Tuấn Kiệt chọc tức đến nhất thời nói mà không suy nghĩ.
Vừa nghe tin cô bởi vì gặp tai nạn bị thương phải nhập viện, cậu đã lập tức trốn học chạy đến gặp cô với Mạc Tuấn Kiệt.
Nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh, vì muốn để cho cô tỉnh lại sớm hơn một chút, mà còn dùng máy Walkman phát nhạc cho cô nghe, chính là bài LAST DANCE của Ngũ Bách mà cô thích.
Kết quả cậu vừa đeo tai nghe cho Trần Vận Như chưa được bao lâu, thì cô đã thật sự tỉnh lại. Chỉ là, sau khi tỉnh lại, dường như lại hoàn toàn biến thành một người khác, còn luôn gọi cậu là “Vương Thuyên Thắng”.
Vương Thuyên Thắng rốt cuộc là ai?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, xem ra muốn giải quyết vấn đề, thì chỉ có một cách.
Cậu phải đi gặp Trần Vận Như.