*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 94:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Mấy người sửng sốt một chút, đúng vậy, tại sao chia tay chứ?
"Mấy người các cậu nhìn thì có vẻ tình thương cao, nhưng thực ra chính là trẻ con kém thông minh trong tình yêu." Lý Phỉ Thái không nể mặt mũi nói, "Vấn đề tình cảm mà các cậu nói giống như chiến tranh thương mại vậy."
Cát Nhất Châu với Vu Cảnh Bạch rất muốn phản bác, nhưng xác thực không biết nên nói cái gì. Mấy người trầm mặc nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhàn nhạt nói: "Bởi vì một lời nói dối." Rồi nói ra phần lớn chuyện đã xảy ra, trong lúc nhất thời mọi người không tìm được câu nào để nói.
"Thực ra cậu si tình như thế cũng là một chuyện tốt." Đỗ Vũ an ủi, "Chỉ là tôi cũng không tìm được lý do sinh khí của anh ra."
" Đầu tiên." Vu Cảnh Bạch nói, "Anh ta có cái gì tốt, cứ tức giận hoài mà cậu thích anh ta như vậy."
" Thứ hai." Cát Nhất Châu tiếp lời, "Không nghĩ tới Mặc thiếu là người như vậy."
Diệp Mặc cũng cảm giác mình không có lỗi gì, chỉ là một lời nói dối mà thôi.
"Thực ra Mặc thiếu, cậu đã sai rồi." Lý Phỉ Thái chỉ điểm, "Sai ở chỗ, cậu rõ ràng không mất trí nhớ, sau khi gặp mặt còn lừa anh ta rằng cậu đã mất trí nhớ. Cái cảm giác này như lừa dối lần hai, các cậu ở trên thương trường hỗn tạp người dối ta lừa đã thành quen như nghiện rồi, còn Tống Đàn Vũ là người tốt, tam quan chính trực. Lừa gạt lòng thông cảm của một người, thật sự khiến người ta cực kỳ tức giận. Hơn nữa Mặc thiếu, cậu không cảm thấy rất quá đáng sao? Còn nói với người khác "Chỉ là một lời nói dối mà thôi", câu như thế này nói với một người đơn giản hiền lành mà nói sẽ làm tâm người đó rất đau đớn."
"Quan trọng nhất chính là, nhóm người các cậu sao lại không có cảm giác này, sao tình thương các cậu thấp như thế chứ." Lý Phỉ Thái tàn nhẫn khinh bỉ mấy người, "Lúc này điều Mặc thiếu phải làm chính là, để Tống Đàn Vũ tin tưởng mình, ngoại trừ lời nói dối kia, cậu không được lừa dối anh ta nữa. Vốn Mặc thiếu đã trông không giống loại người chân tâm yêu một người, cậu lừa anh ta một lần, trong lòng của anh ta lại càng không tin tưởng. Kẻ mà một lúc nào đó cũng có thể sẽ không yêu cậu nữa, cậu đồng ý ở bên cạnh anh ta sao?"
( Khả: câu cuối này là đang ví dụ tình cảnh của TĐV với DM, LPT cố tình đổi trường hợp hai bên để DM nhìn rõ)
Mấy người không nói gì, lần đầu tiên Lý Phỉ Thái cảm giác thoải mái như thế, dùng EQ của mình nghiền ép mấy người có IQ cao, thật sự siêu hài lòng.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Chuyện còn lại, nên cùng anh ta chậm rãi ở chung, nói cho anh ta cậu thật sự yêu hắn." Đỗ Vũ nhàn nhạt nói, "Thực ra chúng tôi không thể giúp gì cho cậu, cảm tình là phải dựa vào bản thân mình, chúng tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, cậu sai ở điểm nào."
"Ừm." Diệp Mặc gật đầu, "Tôi nên đi tìm anh ấy xin lỗi."
"Đúng rồi." Lý Phỉ Thái vỗ tay, "Chính là như vậy."
"Lý Phỉ Thái cô đúng là thông minh như vậy! " Cát Nhất Châu bất đắc dĩ nở nụ cười, nói, "Bình thường sao không nhìn ra vậy."
"Đây là suy nghĩ con gái." Vu Cảnh Bạch nói, "Tống Đàn Vũ là người thích được chăm sóc."
"Thực ra anh ấy rất thích chăm sóc người khác." Diệp Mặc lập tức biện giải thay Tống Đàn Vũ.
" Cuồng ma hộ thê login." Đỗ Vũ cười đứng dậy, "Đã trễ rồi, tôi còn phải quay lại với anh trai."
"Huynh khống." Cát Nhất Châu khinh bỉ nói.
"Tôi cũng phải về, trong nhà có bạn." Vu Cảnh Bạch bất đắc dĩ nói.
"Bạn gái sao?" Lý Phỉ Thái hiếu kỳ hỏi.
"Bạn trai." Cát Nhất Châu trêu ghẹo nói.
"Đúng đấy." Vu Cảnh Bạch cười quyến rũ trả lời, rồi cùng Đỗ Vũ cùng đi bãi đậu xe.
"Tôi đi trước." Diệp Mặc nói một câu cũng rời đi.
Cuối cùng còn Cát Nhất Châu nhìn Lý Phỉ Thái nói: "Chỉ còn lại hai người FA bọn mình."
"Bạn trai tôi chờ tôi bên ngoài." Lý Phỉ Thái cười nói, "Phiền anh trả tiền."
Cát Nhất Châu khóc không ra nước mắt, chỉ có thể một mình yên lặng đi trả tiền, về nhà mượn rượu tiêu sầu.
Lúc Diệp Mặc quay lại cửa nhà Tống Đàn Vũ, phát hiện Tống Hi Đông ngồi ở cửa.
Lúc nhìn thấy Diệp Mặc, cô nở nụ cười, đứng dậy, sau đó phất tay cho một cái tát, nhưng bị Diệp Mặc trực tiếp nắm lấy.
"Tôi biết cô rất tức giận, nhưng một tát này muốn đánh cũng phải là anh trai cô đánh." Diệp Mặc nắm chặt tay cô nói, "Anh trai cô thế nào?"
"Ai cần anh lo." Tống Hi Đông dùng sức giãy dụa, "Anh biết từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy anh trai tôi đau lòng như vậy bao giờ, anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng."
"Đây là đương nhiên." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Anh ấy chỉ có thể là của tôi."
"Đáng lý tôi không nên giao anh trai tôi cho ngươi ích kỷ như anh." Tống Hi Đông rốt cục cũng hất được tay của hắn ra, "Tôi cũng không nên tin tưởng anh."
"Tôi yêu anh trai cô."
"Phí lời." Tống Hi Đông miệng bạo lên, "Anh có biết anh trai tôi vừa về đến nhà tôi thì bị sốt đến 39 độ, còn hung hăng gọi tên anh, đáng thương biết bao anh có biết không? Anh chính là một tên khốn kiếp. Bây giờ tôi cảnh cáo anh, lập tức rời khỏi cái nhà này, rời khỏi anh trai tôi ngay!"
Diệp Mặc có chút hài lòng, chí ít Tống Đàn Vũ quan tâm hắn, bằng không sẽ không như vậy.
Diệp Mặc mở cửa, rồi vào cửa nói: "Tôi không đi."
"Anh có thể đừng làm tổn thương anh trai tôi nữa được không!" Tống Hi Đông tức giận nói, "Anh cút ngay lập tức."
"Tống Hi Đông, tôi yêu anh trai cô không phải cô, nếu như cô lại quơ tay múa chân, dù cho cô có là em gái của anh ấy tôi cũng sẽ không khách khí với cô." Ngữ khí Diệp Mặc lạnh lẽo, ánh mắt như vực sâu, khiến Tống Hi Đông nói không ra lời.
"Tôi chỉ hi vọng anh ấy hạnh phúc, không phải vết thương đầy rẫy như vậy." Tống Hi Đông nói với Diệp Mặc, "Dĩ nhiên anh không cho được thứ anh ấy muốn, vậy thì xin mời anh rời đi."
"Tôi biết, tôi sẽ chứng minh cho cô xem." Diệp Mặc nói, "Tôi không muốn tổn thương anh ấy, nhưng giữa tôi với anh ấy lúc đó tồn tại quá nhiều thử thách, lẫn nhau đều sẽ bị thương tổn."
"Ích kỷ." Tống Hi Đông thầm mắng.
"Nhưng tôi hi vọng anh ấy bị tổn thương ít hơn tôi." Diệp Mặc yên tĩnh nói, "Tống Hi Đông, tôi không hy vọng anh ấy bị tổn thương rồi chỉ nhận lại thương tổn, lời nói dối này là tôi không dự liệu được, tôi không nghĩ tới sẽ như vậy."
"Trong tình yêu không nên tồn tại sự lừa dối."
"Ừm, tôi vừa biết." Diệp Mặc sờ đầu Ha Ha nói, "Tôi không biết làm thế nào để yêu, tôi cũng không hiểu gì cái gọi là ái tình này, nhưng tôi biết, ai cũng không thể thay thế Tống Đàn Vũ, tôi yêu anh ấy giống như cá cần nước vậy."
"Vậy thì anh nên cố gắng quý trọng anh ấy chứ." Tống Hi Đông tức giận nói.
Một khi Diệp Mặc hạ người ôn nhu, cô sẽ không thể nào tức giận được nữa. Bởi vì một người như vậy thật sự rất ít khi nói chuyện ôn nhu như thế này về người hắn yêu.
"Tống Hi Đông, đây là lần cuối cùng tôi nhờ cô." Diệp Mặc nói, "Chăm sóc anh ấy thật tốt, sau này anh ấy được tôi chăm sóc rồi, cô cũng không có cơ hội nữa."
Tống Hi Đông nở nụ cười lạnh nói: "Tốt nhất là như vậy. Tôi sẽ không giúp anh, nếu như anh trai tôi lựa chọn tha thứ anh thì tôi sẽ cam tâm tình nguyện để cho các anh ở cùng nhau."
"Quân tử nhất ngôn."
"Tứ mã nan truy." Tống Hi Đông trả lời, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Đây là lần cuối cùng cô muốn tin tưởng Diệp Mặc. Thực ra dù cô có không tin Diệp Mặc hay không cũng không liên quan, Diệp Mặc vẫn tự mình tiếp tục theo đuổi Tống Đàn Vũ, đem Tống Đàn Vũ về bên người. Hắn chỉ hi vọng Tống Hi Đông không quấy rối, yên tĩnh xem mọi chuyện diễn biến là được rồi.
Lại bắt đầu một lần nữa, lần này sẽ không dựa vào lý trí mà yêu nhau nữa đâu.
~~end chương 94~~ vote nhiệt liệt nha, đừng quên để lại dấu chân của mình nè <3