*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 83:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
~~Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh~~
"Vũ nhi không vui sao?" Diệp Mặc hỏi cậu, "Từ hôm nay chúng ta không chỉ có thể gặp mặt ở trong nhà mà cũng có thể mỗi ngày đi làm cùng nhau nữa."
"Hài lòng!" Tống Đàn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
"Nói, cậu còn có thân phận gì không nói cho tôi nữa."
Diệp Mặc ngồi trên ghế, giương mắt nhìn cậu, hỏi: "Tại sao phải nói cho anh biết?"
"Tôi đây là quan tâm cậu đấy." Tống Đàn Vũ có chút tức giận nói.
"Tại sao muốn quan tâm tôi?" Diệp Mặc cười hỏi, "Không phải Vũ nhi không thích tôi sao?"
"Tôi là thầy cậu, đương nhiên phải quan tâm cậu rồi!" Tống Đàn Vũ ghé sát vào hắn, dùng sức vỗ vào bàn trước mặt hắn một cái nói, "Cậu như vậy rất khiến tôi lo lắng, cậu đang có bệnh về tâm lý đó, cậu biết không?"
"Biết." Diệp Mặc không nóng không lạnh trả lời, "Bệnh này chỉ có Vũ nhi mới có thể trị hết."
"Tôi cảm thấy tôi cần phải có trách nhiệm." Tống Đàn Vũ thao thao bất tuyệt nói, "Suy cho cùng tôi cũng là thầy cậu, trước đây..."
"A ~" toàn bộ những lời phía sau đều bị Diệp Mặc nuốt đi,Tống Đàn Vũ còn chưa kịp phản ứng, Diệp Mặc đã buông cậu ra.
"Vũ nhi đi quá sớm nên chưa kịp hôn chào buổi sáng cho anh."
Vừa nãy coi như là hôn chào buổi sáng sao? Có cái hôn chào buổi sáng nào mà kịch liệt như vậy, hơn nữa còn dùng cả lưỡi nữa chứ!
"Tống thư ký, hôm nay chúng ta phải làm gì?" Diệp Mặc cười híp mắt hỏi cậu.
"Mười giờ họp hội nghị cổ đông, mười giờ rưỡi tôi sẽ mang cậu đi làm quen với Du Diệp, buổi trưa sau khi ăn cơm xong tôi dẫn cậu đi làm quen với nghiệp vụ bên ngoài Du Diệp, ba giờ chiều chúng ta sẽ gặp tổng giám đốc Story, buổi tối cậu còn có một dạ hội..." Tống Đàn Vũ cầm lịch trình rất chi tiết nói.
Diệp Mặc đứng yên tĩnh, quả nhiên đến Du Diệp là đúng, có thể nhìn thấy dáng vẻ Vũ nhi thật tình như thế, quả nhiên khí chất rất đẹp trai.
"Tổng giám đốc, cậu có đang nghe không?" Tống Đàn Vũ thấy Diệp Mặc không có phản ứng, liền hỏi, "Không được cười ngây ngô."
"Tôi cười ngây ngô cũng do người bên cạnh tôi chính là Vũ nhi." Diệp Mặc ôn hòa nở nụ cười, sau đó đứng dậy sờ đầu cậu nói, "Giao cho anh, tôi nghe lời anh cả."
Làm sao bây giờ? Tống Đàn Vũ hỏi mình, phong cách làm việc của Diệp Mặc như vậy là không đúng! Cậu hoàn toàn không có sức đề kháng. Rõ ràng là một soái ca cao phú soái lạnh lùng, trong ngày thường cũng nói không nhiều, người này còn một mực tìm mọi cách ỷ lại vào cậu, đối với cậu nhu tình như nước, quan trọng là hắn chỉ cười với một mình cậu. Lúc Diệp Mặc cười lên, nội tâm Tống Đàn Vũ cố gắng áp chế hài lòng cùng với kích động trong lòng mình dâng trào.
Diệp Mặc họp hội nghị cổ đông xong thì có chút tẻ nhạt, hắn không thể nào quen việc thích giao thiệp cùng với mọi người, cái này cũng là lý do tại sao hắn không làm Chủ tịch tập đoàn Du Diệp, ngược lại hắn đẩy vị trí kia cho Vũ Cảnh Bạch.
Không thích người nói dối, không thích hợp làm một ông chủ tốt, dù cho hắn có thông minh thì cũng vô dụng.
"Tống thư ký." Diệp Mặc nhìn văn kiện kêu tên cậu.
"Ừm."
"Cà phê." Diệp Mặc nhàn nhạt mở miệng, tựa hồ đã nhập tâm vào nhân vật tổng giám đốc này.
Tống Đàn Vũ yên lặng đi pha cà phê, làm sao bây giờ, cậu thì chẳng giống như nhập vai vào nhân vật này cho lắm.
~~Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh~~
"Tổng giám đốc, cà phê của cậu." Tống Đàn Vũ bưng cà phê đi vào.
"Lần sau xin nhanh lên một chút." Diệp Mặc nhàn nhạt nói.
Tống Đàn Vũ rất muốn hỏi tại sao, rõ ràng cậu đã pha rất nhanh rồi. Diệp Mặc nhìn cậu, sau đó hỏi: "Muốn tôi cho anh biết lý do sao?"
Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc, dĩ nhiên hắn đã hỏi như vậy thì cậu đương nhiên phải phối hợp hỏi một chút: "Tại sao?"
"Bởi vì muốn sớm nhìn thấy anh một chút, lúc anh không ở đây cảm giác rất trống vắng." Diệp Mặc nói là sự thật, nhưng Tống Đàn Vũ cứ cảm giác Diệp Mặc hoàn toàn đang đùa cậu.
"Anh rất dễ thẹn thùng." Diệp Mặc cười nói, "Thật là đáng yêu."
"Không cần dùng cái từ đáng yêu này để nói với một đại thúc đã qua ba mươi như vậy." Tống Đàn Vũ có chút thẹn quá hoá giận.
"Trong trí nhớ của tôi, Vũ nhi vĩnh viễn vẫn ở tuổi mười sáu." Diệp Mặc đứng dậy đi lại gần cậu nói, "Sao anh có thể ngốc như vậy hả Đại ca ca của tôi."
"Cậu..." Tống Đàn Vũ chỉ vào Diệp Mặc, rất muốn mắng hắn nhưng trong lúc nhất thời nghèo vốn từ nên chẳng biết nói cái gì.
Diệp Mặc nắm lấy bàn tay của cậu, sau đó cười nói: "Trên ngón này thiếu một chiếc nhẫn."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, lập tức giật tay trở lại.
"Cái đó... Tôi dẫn cậu đi làm quen mỗi bộ phận của công ty." Tống Đàn Vũ mạnh mẽ nói sang chuyện khác, Diệp Mặc không để ý đi theo Tống Đàn Vũ.
Một ngày vô thức trôi qua, ngày hôm nay hai người đều ở gần nhau, đương nhiên sau này hai người cũng sẽ ở gần nhau thôi.
"Buổi tối còn có tiệc, tổng giám đốc nghỉ ngơi một chút đi, những người khác trong công ty đều rất hi vọng có thể được giao lưu với tổng giám đốc một hồi." Tống Đàn Vũ có chút uể oải nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc dựa vào một bên tay vịn, không nói gì. Sau một hồi mới hỏi: "Vũ nhi đi không?"
"Không đi." Tống Đàn Vũ trả lời, "Tôi đi sẽ lúng túng, tốt xấu gì thì trước đây tôi cũng là tổng giám đốc Du Diệp, Du Diệp vẫn là tôi thành lập, tôi đi sẽ làm mất mặt cậu."
"Anh không đi tôi cũng không đi." Diệp Mặc nhắm mắt lại nhàn nhạt nói, "Ngược lại tôi vì anh mới đến Du Diệp, nếu không có anh tôi cũng không cần thiết đi."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, như vậy thu mua Du Diệp hoàn toàn là bởi vì có tổng giám đốc là Tống Đàn Vũ cậu, mà không phải là bởi vì công ty sao? Đột nhiên cậu có chút tức giận.
Diệp Mặc thấy Tống Đàn Vũ không nói gì, mở mắt ra nhìn Tống Đàn Vũ, sắc mặt không hề tốt đẹp gì, hắn cẩn thận hồi tưởng lời mình vừa mới nói, phát hiện mình vừa nói lời gì đó hơi quá đáng.
"Tôi không phủ định Du Diệp, tôi chỉ là muốn nói, so với Du Diệp, Vũ nhi càng quan trọng hơn."
"Biết rồi." Tống Đàn Vũ có chút kiêu căng đáp, đột nhiên giải thích thứ này, làm cậu càng thêm xấu hổ.
Về đến nhà, Diệp Mặc tắm xong đi ra, Tống Đàn Vũ cũng đã thu xếp lại gian phòng cho hắn xong.
"Đi dạ hội không?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn, "Tôi đi."
Diệp Mặc nhìn cậu, sau đó cười nói: "Anh muốn đi sao?"
"Tôi chỉ sợ đồng nghiệp thất vọng, hơn nữa nếu như cậu không đi, nhất định sẽ để lại cho những người khác ấn tượng xấu." Tống Đàn Vũ nói mạch lạc rõ ràng.
Diệp Mặc chỉ là khẽ mỉm cười, sau đó ôm cậu vào trong ngực, nói: "Vũ nhi đối với tôi thật tốt."
"Này, tôi chưa có tắm rửa." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng nói.
"Vậy tôi giúp Vũ nhi tắm." Gương mặt đẹp trai của Diệp Mặc để sát vào mặt cậu nói.
"Không được lưu manh trêu đùa như vậy." Tống Đàn Vũ buông tay hắn ra rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm được một lúc đột nhiên phát hiện, cậu không có cầm theo quần áo vào, mặt liền lúng túng.
Vào lúc này cửa mở, Diệp Mặc đứng ở cửa, cười nói: "Vũ nhi thật sơ ý, quần áo cũng không cầm đi nữa."
~~Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh~~
"Cậu là tên biến thái." Tống Đàn Vũ hùng hùng hổ hổ nói, "Quần áo để lại, người đi ra ngoài."
"Được rồi." Diệp Mặc cười vô cùng ôn hòa, "Quần áo tôi để ở một bên."
Diệp Mặc thật sự đi ra ngoài, so với tưởng tượng của cậu thì an phận hơn nhiều.
Lúc Tống Đàn Vũ đi ra ngoài Diệp Mặc đã thay một bộ quần áo đắt tiền, Âu phục màu đen, tóc vuốt chỉnh tề, dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng thật sự siêu soái.
Tống Đàn Vũ yên lặng mà quay về phòng thay quần áo, Diệp Mặc chờ cậu ở bên ngoài. Ngay lúc Tống Đàn Vũ vừa đi ra, hắn sủng nịch với Tống Đàn Vũ rồi nở nụ cười, Tống Đàn Vũ suýt chút nữa chảy máu mũi.
Quả nhiên người này lớn lên rất đẹp trai, lúc cười lên lực sát thương thật sự quá lớn.
Tống Đàn Vũ lái xe, Diệp Mặc đã ngồi yên ở vị trí phụ lái.
Lái xe một lúc, Diệp Mặc đột nhiên mở miệng hỏi: "Vũ nhi thấy tôi có chỗ nào không ổn không?"
Tống Đàn Vũ có một loại linh cảm không lành, lập tức thật lòng đánh giá Diệp Mặc, không có chỗ nào là không ổn, chỉ muốn nói chỗ không ổn chính là, tại sao người như Diệp Mặc mặc âu phục cũng soái như vậy! Giữa người với người tại sao chênh lệch kém xa thế chứ.
"Không có cái gì không ổn cả, chỉ là hôm nay cậu đặc biệt soái thôi." Tống Đàn Vũ nói đàng hoàng nói.
Diệp Mặc sửng sốt một chút, nghe được người mình thích khen mình xác thực soái thì đặc biệt hài lòng, không nhịn được câu khóe miệng lên.
~~Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh~~
~~end chương 83~~