Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- -----------------------------------------------------
Hắn hơi khom lưng, sau đó đột nhiên hôn môi Tống Đàn Vũ. Một khắc đó dường như rất dài, nhưng cũng rất ngắn, phảng phất chỉ là chuyện trong nháy mắt. Tống Đàn Vũ cũng quên luôn chuyện phải đẩy Diệp Mặc ra.
Rõ ràng cậu không muốn có quan hệ gì với người này, nhưng không hiểu vì sao lại phát triển đến nước này.
"Đến rồi." Diệp Mặc buông Tống Đàn Vũ ra, nói.
Lúc này Tống Đàn Vũ mới phản ứng được đã đến mặt đất, cái tên này thật là đang hôn môi còn có thời gian nhìn ra bên ngoài, hắn đúng là một mũi tên trúng hai đích a!
Tống Đàn Vũ vừa nghĩ tới vậy thì có một sự khó chịu không tên, thiệt thòi cậu còn đang say mê ở trong nụ hôn đó, vậy mà... Được rồi, thực ra cũng không tính là say mê, chỉ có thể nói là rất thoải mái. ( Tác giả: Cậu ngụy biện ít thôi! Cậu rất thích nó còn gì!)
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Nội tâm Tống Đàn Vũ lăn lộn rất nhiều, quên mình còn đang ở trên đu quay, kết quả bị Diệp Mặc kéo trực tiếp từ trên vòng đu quay xuống.
"Tống lão sư, anh thấy chúng ta có hợp nhau không?" Diệp Mặc nắm tay cậu hỏi.
Tống Đàn Vũ nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, sau đó dừng lại, cậu nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng nhìn cậu.
Trời đã tối sầm, người chung quanh lui tới, không có ai để ý đến hai người đối diện kia.
"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý tứ chữ "Ừm" kia." Tống Đàn Vũ vừa nói vừa lấy nhẫn trên ngón tay xuống. "Lúc nãy ở trên vòng đu quay không có dũng khí cự tuyệt, sợ bị cậu trực tiếp bỏ lại mà đi."
Tháo nhẫn ra, cậu đưa cho Diệp Mặc. Diệp Mặc không nhận ngay, chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
"Cậu biết chúng ta, một bên là người đã có tuổi, với một bên là bọn trẻ các cậu, chúng ta không giống nhau, không có sức dây dưa nổi." Tống Đàn Vũ cười kéo tay hắn nói, "Tuy chỉ làm thầy của cậu một ngày, nhưng vẫn hi vọng thấy cậu được hạnh phúc, không cần đem nhiều tinh lực đặt ở một người già như tôi vậy. Hãy tìm một cô gái tốt, dù thật sự không thích có bạn gái thì cũng có thể tìm mấy người bạn trai trẻ, đẹp, đầy sức sống bằng tuổi cậu cũng được. Với lại cậu có điều kiện tốt như vậy, làm gì có chuyện tìm sẽ không thấy! Không nên phí tiền tài sức lực vào một ông chú như tôi!"
Lấy nhẫn mạnh mẽ nhét vào trong tay của hắn, Diệp Mặc nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình, lại nhìn về phía Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ vẻ mặt xin lỗi, nói: "Xin lỗi, nhưng cậu cũng biết tình cảm là không thể cưỡng cầu."
"Anh thật sự không thích tôi sao?" Âm thanh Diệp Mặc rất thấp.
Tống Đàn Vũ biết cậu có thể sẽ tổn thương đến Diệp Mặc, nhưng cái này cũng vì tốt cho Diệp Mặc, hắn còn nhỏ, sau này sẽ phát hiện thực ra cậu chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi.
"Ừm, thật sự không có cách nào thích cậu."
Diệp Mặc trực tiếp đem nhẫn ném đi, Tống Đàn Vũ kinh hách, Diệp Mặc thì có chút cười tự giễu, nói: "Anh có biết vì anh mà tôi nỗ lực cỡ nào hay không?"
Tống Đàn Vũ không biết Diệp Mặc có ý gì, cậu cũng không để ý hắn đang huyên thuyên cái gì, cậu chỉ khá lo lắng cho cái nhẫn.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Quên đi, chỉ có thể trách chính tôi." Diệp Mặc bất đắc dĩ phất phất tay, "Ai bảo tôi thích anh trước chứ."
Hình như Tống Đàn Vũ không nghe hắn nói, cậu chỉ yên lặng tìm nhẫn trên đất.
"Anh tìm cái gì?!" Diệp Mặc bắt đầu tức rồi.
"Tìm nhẫn!" Tống Đàn Vũ hoàn toàn không để ý ngữ khí của hắn, toàn tâm toàn ý tìm nhẫn.
Diệp Mặc sửng sốt một chút, sau đó âm thanh nhu hòa rất nhiều hỏi: "Tại sao muốn tìm?"
"Bởi vì đó là đồ cậu đưa a!" Tống Đàn Vũ trả lời, "Nhất định rất đắt, tuyệt đối không thể làm mất. Coi như không phải cho tôi đi nữa, cũng không muốn làm mất nó như vậy."
"Nếu anh muốn tôi có thể cho anh cái khác." Diệp Mặc kéo tay cậu nói, "Không cần lo lắng, cái kia không mắc."
"Dù có tiền cũng không thể nói như vậy." Tống Đàn Vũ nhìn hắn trách móc.
Diệp Mặc nở nụ cười ôn hòa, "Đồ vật có đắt đi nữa cũng không quan trọng bằng anh, nhìn anh như vậy tôi đau lòng đấy."
Tống Đàn Vũ vừa đối diện tầm mắt hắn thì theo bản năng quay đi, cậu sợ nhất là nhìn thấy vẻ mặt sủng nịch này của Diệp Mặc.
Cậu chán ghét nhìn người khác đối tốt với cậu, bởi vì sợ bản thân sẽ xúc phạm tới đối phương, cho nên tình nguyện mình bị người ta chán ghét cũng không hy vọng được người mình thích sủng nịch.
Đây là lời Tống Đàn Vũ dựa theo của người bạn gái cũ đã từng nói với cậu, cô gái kia là một người vô cùng thông minh. Tống Đàn Vũ quen biết cô ấy nửa năm, khi đến thời điểm cảm thấy hai người có thể ở chung được rồi, mới phát hiện cô nàng này không yêu mình.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Người cô yêu là một người không bao giờ thích cô, cô ấy nói, thà mình tình nguyện bị người kia chán ghét cũng không muốn đi nói cho hắn biết cô yêu hắn, bởi vì nếu như vậy thì quan hệ hai người lúc đó sẽ thay đổi, cô sẽ không được yêu đối phương nữa.
Tống Đàn Vũ lúc đó chấp nhận chia tay vì người con gái này sớm đã có bệnh, sau đó liền chia tay. Hiện tại có chút hiểu được cô gái ấy rồi, do không có cách nào khiến cho đối phương thừa nhận, cũng không cách nào biết được sau này có hạnh phúc hay không, vì không muốn đối phương yêu lại mình, bởi vì như vậy chỉ có thể thương tổn tới người kia mà thôi.