*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 104:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-------------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Diệp Mặc có chút mờ mịt, Lý Phỉ Thái diễn quá tốt, hắn không biết đây là thật hay giả, có chút bối rối.
Có một số việc nói ra không đúng thời cơ thì bạn hoàn toàn không biết bạn có nên tin tưởng người đó hay không, giống như Diệp Mặc hiện tại vậy.
Lý Phỉ Thái thật sự yêu hắn, hắn hoàn toàn không tin tưởng. Suy cho cùng hắn hi vọng đây là giả.
"Vì thế, nếu như anh không biết quý trọng thì để cho tôi đi!" Lý Phỉ Thái cười nói, vẻ mặt kia có chút cay đắng, Tống Đàn Vũ đột nhiên có chút đáng thương thay cô gái này.
"Có thể." Tống Đàn Vũ do dự nói ra câu này, trong lúc nhất thời trầm mặc, Diệp Mặc nhìn cậu.
Ánh mắt Diệp Mặc có chút khủng bố, Lý Phỉ Thái cảm giác khí thế Đại Ma Vương này vô cùng khủng bố, đột nhiên thấy bản thân mình không nên ở lại.
"Nếu như cô yêu hắn thì theo đuổi đi, không cần để ý tôi." Tống Đàn Vũ không sợ gì nói, "Tôi không có chút nào yêu hắn."
"Anh có tin hắn sẽ giết anh hay không?" Lý Phỉ Thái nhỏ giọng hỏi.
Tống Đàn Vũ không tin, có thể là bởi vì là quen thuộc người này sủng nịch cậu, cho nên trước giờ cậu sẽ không tin người này sẽ tổn thương cậu.
Lý Phỉ Thái lúng túng nở nụ cười, nhìn Diệp Mặc đang muốn phát hỏa không dám nói lời nào.
"Phỉ Thái, chúng ta đi hẹn hò đi!" Diệp Mặc nói ra lời kinh người, Tống Đàn Vũ tưởng mình vừa nghe lầm.
Lý Phỉ Thái càng phát lạnh, vừa nãy hắn gọi cô là "Phỉ Thái", mấy năm gần đây đây là lần đầu tiên, cô bị Mặc thiếu hạ gục trong một nốt nhạc...
Chẳng qua hình như cô quan tâm sai trọng điểm rồi, trọng điểm là Diệp Mặc vừa mới nói muốn cùng nàng hẹn hò?
"Lý Phỉ Thái." Diệp Mặc gọi tên của cô nàng, Lý Phỉ Thái lập tức phản ứng lại.
"Hả! Sao thế?" Lý Phỉ Thái còn có chút như đang gặp ác mộng.
"Chúng ta đi hẹn hò!" Nghe như Diệp Mặc đang ra mệnh lệnh.
"À!!!" Lý Phỉ Thái sợ hãi lui vài bước, có chút sợ ánh mắt hắn, âm thanh hơi run hỏi: "Cậu cậu... Là Diệp Mặc sao?"
"Phí lời." Diệp Mặc có chút căm tức nói, "Ngày mai chúng ta bắt đầu hẹn hò."
Nội dung vở kịch diễn biến quá nhanh, Lý Phỉ Thái thấy bản thân không hợp vai nữ phụ này. Trong lòng cô nàng rất oan ức, nhưng hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải đây! Kịch bản không đúng, nàng nhất định phải đưa nó về đúng đắn thôi...
"Ừm." Cuối cùng trải qua mấy giây cân nhắc, Lý Phỉ Thái vui vẻ đáp ứng, vả lại cứ diễn cho tốt theo Diệp Mặc là được, mặc kệ cái khác.
"Chuyện gì vậy, mấy người không cần nghĩ lại cho rõ chút sao?" Tống Đàn Vũ một bên không nhịn được hỏi.
"Không cần." Diệp Mặc vô cùng khẳng định trả lời.
"Nói không chừng tôi tìm một người nữa hẹn hò là có thể từ bỏ chấp nhất với anh." Diệp Mặc lạnh lùng nói, "Ngược lại anh không thèm để ý tôi, tôi cũng không cần dính chặt lấy anh. Bây giờ anh được tự do, muốn yêu ai ngủ với ai, hoàn toàn không cần để ý tôi."
Đột nhiên Lý Phỉ Thái cảm giác, Diệp Mặc không lý trí chút nào. Mấy câu nói này nghe sao cũng đều là lời vô ích, dù cho trên mặt người này không cảm xúc, nhưng vừa nghe đã rõ ràng, chỉ có kẻ ngu si mới đi tin.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Ừm, tôi biết rồi." Tống Đàn Vũ vô cùng thật lòng nói, "Vậy cậu còn ở nhà tôi không?"
Mặt Lý Phỉ Thái như gặp mộng, hai người đang làm có trò quái gì vậy, sao không đàm phán yêu đương, vậy mà cũng đi tin được, đầu óc Tống Đàn Vũ có hố à!!
Lý Phỉ Thái lén lút liếc mặt Diệp Mặc một cái, sắc mặt hắn xanh mét, hoàn toàn là muốn đánh người mà!
"Chúng ta đi chơi bóng rổ." Diệp Mặc không vui nói, "Bây giờ tôi phải cố gắng phát tiết một chút."
Lý Phỉ Thái sợ hãi gật đầu, cô nàng biết không nên tiếp tục chuyện xui xẻo này, quá nguy hiểm.
Lý Phỉ Thái rất nỗ lực, rốt cuộc nàng cũng tìm được sân bóng tương đối ít người với một đám không biết chơi bóng.
Diệp Mặc hiện tại thật sự rất muốn đánh Tống Đàn Vũ, nhưng hắn không thể động thủ, vào lúc này chỉ có thể tìm mấy trái bóng đánh một hồi. Đánh bóng bàn khẳng định không được, chỉ có thể đi chơi bóng rổ.
Diệp Mặc chơi bóng, hoàn toàn là muốn đánh nhau với mấy người trên sân bóng.
"Mẹ nó!" Người của đối phương rốt cục không nhịn được, "Nhóc con, mày có bị bệnh không!"
"Có bệnh đó!" Diệp Mặc trên cao nhìn xuống, ngữ khí ngạo mạn làm cho đối phương không chịu được.
"Tiên sư nó, muốn chết à!" Đối phương rốt cục không nhịn được phất tay đánh người.
Diệp Mặc không cản, cú đấm này chuẩn xác không sai sót đánh vào mặt Diệp Mặc.
Đối phương cho rằng Diệp Mặc sẽ bỏ chạy, dào dạt đắc ý nhìn hắn. Diệp Mặc chùi máu ở khóe miệng, ra tay thật nặng, động tác cũng được, xem ra có luyện qua, nhưng không liên quan, vừa vặn hiện tại hắn đang bực tức đầy bụng không có chỗ nào phát tiết, dĩ nhiên đối phương động thủ, hắn không cần khách khí.
"Mẹ." Đối phương một cước đá vào đầu gối Diệp Mặc, Diệp Mặc suýt nữa quỳ xuống.
Tống Đàn Vũ lập tức chạy tới, đỡ lấy hắn hỏi: "Thế nào? Tại sao không đánh lại?"
"Anh..." Diệp Mặc nhìn cậu, "Còn quan tâm tôi?"
"Cái gì chứ! Nhìn vết thương của cậu bây giờ đi." Tống Đàn Vũ tức giận nói.
"Không có." Đột nhiên cảm thấy không còn tức giận nữa.
Diệp Mặc cảm giác mình thật sự bệnh rồi, hơn nữa còn bệnh đến không cách nào trị được, nhưng may mắn thay, thuốc đang ở đây, vĩnh viễn cũng không chạy được.
" Không bị thương nhiều, nhưng khóe miệng có máu." Tống Đàn Vũ đau lòng nói, "Đi về, tôi giúp cậu xử lý vết thương."
"Không có chuyện gì, đây căn bản không tính là bị thương."
Đang khó chịu muốn đánh người thì có tiên sinh kỳ đà cản mũi nào đó chạy vào cản trở. Không nhìn gã thì thôi, còn nói câu nói như thế này nhục nhã gã, gã ta liền đá một cước vào người Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ đau đến nói không ra lời, vô tội nằm cũng trúng đạn, rõ ràng cậu chỉ lại đây quan tâm người này thôi mà.
Trong nháy mắt Diệp Mặc nổi khùng, nắm cổ áo người kia, trực tiếp ném đi. Đối phương hoàn toàn không nghĩ đến người này mạnh như vậy, gã ta cứ như vậy bị vứt qua một bên.
"Không sao chứ." Diệp Mặc hoàn toàn không quan tâm người kia như thế nào, vô cùng đau lòng nhìn cậu, "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Không cần, không có chuyện gì." Tống Đàn Vũ cảm giác vẫn ổn, Diệp Mặc thầm thở phào nhẹ nhõm, mang Tống Đàn Vũ rời đi.
Lý Phỉ Thái bất đắc dĩ lắc đầu, cũng may hai người kia yêu lẫn nhau, bằng không thì phiền phức muốn chết.
Lý Phỉ Thái cho mấy người kia một khoản tiền, cười nói: "Khổ cực các vị rồi, đặc biệt cho vị nào bị đánh."
"Không sao." Người đàn ông kia nhìn tiền, cười nói, "Đều là việc nhỏ, tiền mới là đại sự. Tiểu thư ra tay thật hào phóng, nếu như lần sau còn có cơ hội như thế nhớ đến tìm tôi."
Lý Phỉ Thái khách khí gật đầu, sau đó rời đi. Những người này có thể nói là một đám du côn lưu manh không có việc gì, hôm nay ở đây chơi bóng, cô không muốn tìm phiền toái cho mình.
Một bên khác Tống Đàn Vũ bị người này kéo về bên trong xe. Hồi lâu không nói gì, bầu không khí có chút lúng túng.
"Có thể không nói những câu không thích tôi được không?" Diệp Mặc không nhịn được hỏi cậu, khẩu khí trẻ con, "Tôi sẽ tức giận, sẽ khổ sở, sẽ thương tâm."
Tống Đàn Vũ sửng sốt, cậu nhìn Diệp Mặc, không biết nói cái gì cho phải.
"Dù thật sự không thích tôi, cũng không nên nói ra, ít ra với dáng vẻ kia tôi có thể cho rằng anh yêu tôi." Âm thanh Diệp Mặc có chút nghẹn ngào, "Lão sư, tôi thật sự thật thích anh, tin tôi được không, tôi sẽ không lừa anh nữa."
"Diệp Mặc, cậu không nên như vậy." Tống Đàn Vũ có chút bối rối.
"Từ cấp hai đến bây giờ, tôi chỉ thích một mình thầy." Diệp Mặc nhìn cậu nói, "Tôi thật sự không biết nếu như không có thầy tôi sẽ như thế nào. Có thể là vẫn theo sắp xếp của Diệp Tín Quý, kết hôn với một đại tiểu thư nào đó không quen biết, sau đó khiến người ta ước ao cuộc sống của tôi. Tôi thậm chí cho rằng những chuyện này là nên, ai bảo tôi mang họ Diệp."
"Nhưng sau khi gặp thầy, tôi thấy mình đã thay đổi, tranh thủ cố gắng một hồi. Hết thảy chấp nhất đều là từ một mình thầy, nếu không có phần chấp nhất này, có thể tôi đã biến mất rồi. Lão sư à, anh đối với tôi mà nói, có lẽ anh không chỉ là một người tôi yêu mà anh còn là toàn bộ cuộc sống của tôi."
Lần đầu tiên Tống Đàn Vũ nghe người này nói nhiều lời như vậy, hơn nữa âm thanh còn có chút nghẹn ngào, là khóc sao?
"Thật sự yêu tôi như vậy sao?" Tống Đàn Vũ không nhịn được hỏi.
"Ừm." Diệp Mặc ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy tại sao lúc đầu không nói rõ cho tôi?"
"Ngày đó tôi không có nói rõ cho anh à?" Diệp Mặc không hiểu nhìn cậu, hầu như mỗi ngày hắn đều biểu đạt thứ tình cảm này.
Tống Đàn Vũ nhíu mày, không phải chỉ là nói chơi thôi sao?
"Những câu kia không phải cậu tùy tiện nói thôi sao?"
"Tôi không phải loại người tùy tiện nói yêu người khác." Diệp Mặc rất chăm chú nói, "Tôi chỉ nói yêu với hai người."
Tống Đàn Vũ đột nhiên có chút kích động, lập tức hỏi: "Còn có ai?"
"Mẹ tôi." Diệp Mặc cười nói, "Anh kích động như vậy là lo lắng tôi yêu người khác sao?"
"Có chút." Tống Đàn Vũ vô cùng nhỏ giọng trả lời.
"Vì thế không cần náo loạn với tôi." Diệp Mặc nói, "Thầy thực sự yêu tôi, cái khác đều không cần cân nhắc, anh nguyện ý vĩnh viễn ở cùng tôi không?"
Tống Đàn Vũ trầm mặc một chút, cuối cùng gật đầu. Diệp Mặc nở nụ cười, sau đó hôn trán cậu một cái nói: "Chỉ chuyện này là đủ rồi, chuyện còn lại là chuyện của tôi. Lão sư, đáp ứng tôi một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" Tống Đàn Vũ hiếu kỳ hỏi.
" Không có sự đồng ý của tôi để anh rời đi, anh không được bỏ tôi đi." Diệp Mặc nhìn cậu nói.
Tống Đàn Vũ gật đầu, lần này Diệp Mặc hôn môi cậu.
Mấy năm này rốt cục cũng nghe được đáp án khẳng định, chỉ cần cậu ở bên người hắn, hắn liền an tâm.
Không khí của Tống Đàn Vũ bị người này cướp đi toàn bộ, không thể thở nổi, một mực vào lúc này còn nổi lên phản ứng, thật sự là siêu cấp lúng túng mà.
Diệp Mặc tách Tống Đàn Vũ ra, cười hỏi: "Xem ra chúng ta phải về nhà nhanh lên một chút rồi."
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 104~~