Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 9: Chỉ cần nhích lại thêm một chút liền có thể chạm môi nhau.




Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Vui lòng mang truyện nhớ ghi nguồn.

Cả ngày, Tần Yên nhìn chằm chằm vào chữ "Tôi muốn quản em", sau đó buồn chán lật cuốn sách mà Cận Nam Dã đưa cho cô.

Không thể tin được trong một ngày cô đã đọc xong hết cuốn sách.

Sáng thứ ba, Tần Yên đem tờ ghi chú một ngàn chữ gõ cửa phòng chủ tịch.

"Anh đọc đi." Tần Yên đưa qua, "Cuối tuần này tôi đã đọc xong rồi, vừa hay viết được vài ý".

Cận Nam Dã ngước nhìn cô, "Có vấn đề gì không?"

Tần Yên không dám nhìn hắn, "Có vấn đề...... nhưng tôi có thể tự hiểu."

"Tự hiểu?". Cận Nam Dã đặt tờ giấy ghi chú xuống, "Lợi hại như vậy?"

Tần Yên mím môi.

Thực ra vẫn còn rất nhiều câu hỏi, chỉ là cô không muốn hỏi.

Cận Nam Dã đưa tay về phía cô, "Sách."

Tần Yên vội vàng đưa sách.


Hắn mở cuốn sách, "Vậy tôi sẽ kiểm tra em một vài ..."

"Không cần." Cô vội vàng cắt ngang, "Tôi ... Thực ra tôi đã liệt kê hết các câu hỏi rồi."

Tần Yên chậm rãi lấy trong túi ra một tờ giấy.

Ba mươi hai câu hỏi đã được viết ở trên.

Vốn dĩ cô định tự mình giải quyết, nhưng trên mạng tìm không ra.

Cận Nam Dã nhận lấy tờ giấy từ cô, hắn cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại nhướng mày chế nhạo cô: "Không phải em nói em hiểu sao?"

Tần Yên thấp giọng lẩm bẩm, "Không cho người ta hiểu".

"Được rồi." Cận Nam Dã cất tờ giấy hỏi của mình đi, "Khi nào rảnh tôi sẽ dạy cho em."

"Ồ."

Hắn cầm bút xua tay, "Hiện tại không có việc gì làm, quay trở về bắt cá đi."

"À."

Cô đang định quay lại thì nghe thấy Cận Nam Dã gọi lại: "Tần Yên."

Tần Yên nhìn hắn, "Hả?"

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống, tiếng lật trang trong phòng khẽ phát ra tiếng động, không khí xung quanh cũng dần dần ấm lên.


Cận Nam Dã lấy ra một chiếc túi trong tủ.

Đẩy đến trước mặt cô.

"Cái này dành cho em."

Tần Yên không biết bên trong có gì nên bước nhanh tới, tò mò cúi đầu nhìn vào trong túi.

"Cái gì?"

Cô lấy ra một gói từ trong túi.

Lật ra phía trước, cuối cùng cũng nhìn rõ.

- Quần jean của một thương hiệu cao cấp.

Ồ, là cái không có lỗ.

Cận Nam Dã với ánh mắt né tránh, "Khách hàng tặng, tôi nghĩ nó hợp với em nên tặng cho em."

Tần Yên lấy ra thẻ số đo, không chút lưu tình mà vạch trần, "Khách hàng còn biết cả số đo của tôi luôn nha."

"..."

Vẻ mặt của hắn có chút mất tự nhiên, biết mình không thể chối được nữa đành phải lên tiếng thừa nhận: "Cảm thấy em có chút tội nghiệp, đến quần áo mùa đông còn không mua được nên tôi phải tự mình đi mua".

Tần Yên: "..."

Cô chắp tay sau lưng, có vẻ như cô hiểu ra vấn đề gì đó, nhấn mạnh từng chữ: "Bốn năm qua anh vẫn còn nhớ số đo của tôi".


"Tôi không nhớ." Cận Nam Dã  vẫn không nhìn cô, "Tôi đã kiểm tra bằng bản ghi nhớ trên điện thoại của mình."

"..."

Không khí bỗng im bặt.

Hắn đẩy túi, mắt vẫn như cũ mà tránh né, "Được rồi, không nói nữa, cầm lấy đi."

Cô cầm túi lên, nhỏ giọng cảm ơn rồi vội vàng xoay người rời đi.

Trở lại bàn làm việc, Tần Yên có chút choáng váng, quần jean trong túi này rất đắt tiền, chỉ riêng chúng đã lên tới hàng nghìn đô la.

Cô biết rằng Cận Nam Dã bây giờ rất giàu, nhưng cô không thể lấy đồ của hắn mà không có lý do.

Tần Yên mở WeChat của Cận Nam Dã, gửi cho hắn một biểu tượng cảm xúc một con mèo đang chào tạm biệt.

[Cám ơn anh.]

Cận Nam Dã cũng không khách khí: [Vậy em có muốn làm gì để cảm ơn tôi không?]

Tần Yên: "........."

[Cám ơn anh bằng cách nào?].

Cận Nam Dã rất lâu cũng không thấy trả lời lại.
Khi đến giờ nghỉ trưa, Cận Nam Dã đột nhiên đưa một tập tài liệu cho cô.

Trên đây là toàn bộ bảng cơ cấu nhân sự của từng bộ phận trong công ty.

Bản trên tay của Tần Yên còn nhiều hơn thế.

Cô cần phải kiểm tra tất cả những dữ liệu này trong ngày hôm nay.

Có vẻ như rất nhiều việc.

Bởi vì liên quan đến cơ cấu nhân sự của toàn bộ công ty, là bí mật nội bộ, cho nên cô không thể kiểm tra ở bàn làm việc của mình, chỉ có thể đến phòng họp nhỏ là nơi thường không có ai.

Tần Yên không biết phải chỉnh tới khi nào, liền đơn giản dời cái gối cá đến phòng họp nhỏ.

Cô nghe lời Cận Nam Dã nói, đi tới phòng họp nhỏ rồi khóa trái cửa.

Xét cho cùng, Nam Tấu Cố Vấn là công ty được săn đón hàng đầu trong nước, với nhiều lĩnh vực kinh doanh và dịch vụ toàn diện hơn, vì vậy các chi nhánh của công ty đều ở khắp cả nước.
Công ty lớn và mối quan hệ của nhân viên rất phức tạp.

Tần Yên rải tài liệu ra, trong đó có đầy đủ thông tin cơ bản của các giám đốc điều hành lớn của công ty, bao gồm hộ khẩu, tuổi tác, gia đình, lý lịch ...

Cô cần sắp xếp thông tin của những người này thành từng loại và làm tốt công việc thống kê.

Chỉ là người trong bộ phận kinh doanh, Tần Yên đã cảm thấy đau đầu rồi.

Nhưng mà, nghe giọng điệu của Cận Nam Dã giải thích với cô lúc đó, Tần Yên mơ hồ cảm thấy dường như hắn rất quan tâm đến vấn đề này.

Nếu không, cô sẽ không được phép đến phòng họp nhỏ một mình.

Còn muốn cô phải khóa cửa lại.

Trí nhớ của Tần Yên rất tốt, cô nhìn lướt qua bảng, đại khái là nhớ được thông tin trên đó.

Khi kiểm tra thời gian, chỉ cần nắm được những vấn đề then chốt là có thể nhanh chóng kiểm tra xong.
Cho nên cô làm việc rất nhanh.

Chưa đầy một buổi sáng, Tần Yên đã hoàn thành hơn một nửa.

Cô cũng rút ra một thống kê với cơ cấu tổng thể của toàn bộ bộ phận.

Rõ ràng, ngắn gọn, chặt chẽ, tổng thể.

Sau khi kiểm tra toàn bộ bộ phận kinh doanh, chỉ còn bộ phận chức năng.

Tần Yên vươn vai ở chỗ ngồi làm việc.

Cửa phòng họp nhỏ cũng bị tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Tần Yên nhanh chóng đứng dậy mở cửa.

Người đứng ở cửa là Cận Nam Dã

Hắn thay một chiếc áo sơ mi trắng kẻ sọc, hai hàng cúc trên cùng không cài ở đường viền cổ áo, cổ màu da trắng, xương quai xanh ở sau cổ áo đầy thâm thúy.

Măng-sét trên cổ tay hắn tùy ý vén lên, để lộ nửa cánh tay với những đường gân chằng chịt, trên tay còn cầm một tập tài liệu.

Hắn bước vào, nhỏ giọng hỏi: "Tới đâu rồi?".

Tần Yên vội vàng đem con cá bỏ đi, nói: "Khoảng 60 phần trăm."
Cận Nam Dã ngồi xuống, vẫn có chút kinh ngạc, "Sáu mươi phần trăm, nhanh như vậy?"

"Ừ." Cô cầm tờ đơn đến trước mặt hắn,  "Mặc dù có rất nhiều số liệu, nhưng tôi đối chiếu vào các khoảng thời gian nên rút ngắn được thời gian một chút."

Cận Nam Dã sau khi nghe điều này mà cười nhẹ, "Được, trước đây đúng là đã cảm thấy em rất thông minh."

Tần Yên thẳng lưng kiêu ngạo, "Đương nhiên. Không cần anh nghĩ tới, ngay cả bản thân tôi cũng thấy tôi rất thông minh."

Hắn mỉm cười, đưa tài liệu trong tay cho cô, "Cô kiểm tra xong có thể ký cho tôi."

Cô ngồi xuống nhìn, "Giúp anh ... ký tên?"

"Ừ, tên tôi."

Cận Nam Dã lặng lẽ nhìn cô, "Nét chữ của tôi, em có thể bắt chước được".

"..."

Người đàn ông này đột nhiên nhìn cô chằm chằm như thế, giọng điệu nửa nghiêm túc nửa mơ hồ, nhưng trong lời nói lại chứa đựng đặc quyền.
Tần Yên nhìn hắn, gật đầu, "Được."

"Vậy thì tôi đi đây."

Hắn đứng dậy, lại đứng ở cửa đợi cô, đưa hai ngón tay lên nắm cửa gõ, "Nhớ khóa cửa."

"Được."

Cô đứng dậy, đóng cửa và khóa lại, nhưng ở giây tiếp theo đột nhiên phản ứng lại.

Cận Nam Dã vẫn còn ở trong phòng.

Trong phòng bỗng dưng có vài chút tia xấu hổ.

Tần Yên mở cửa ra, trên mặt có chút đỏ, mời hắn đi ra ngoài, "Cửa mở rồi, anh có thể đi ra ngoài."

Hắn cúi đầu nhìn cô, một tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng, định đưa tay lên xoa cái đầu ngốc nghếch của cô.

Nhưng khi tay vừa đưa lên, năm ngón tay liền dừng trên không trung, xoay người về một góc thu tay lại.

Cận Nam Dã ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt rất mất tự nhiên, ánh mắt không ngừng né tránh, "Vậy thì tôi đi khỏi đây, em ở trong phòng làm việc cho tốt".
Tần Yên cúi đầu: "Ừ".

Cô mở cửa, tay vẫn nắm lấy tay nắm cửa.

Lúc này mu bàn tay của cô được bao phủ nhẹ nhàng bằng lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, trên da có chút khô ráp.

Một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Cánh cửa đóng lại.

Tần Yên dựa vào cửa, nhanh chóng đưa hai tay ra sau, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng, khuôn mặt bất giác nóng lên.

Lan ra khắp cơ thể.

Cô chậm rãi thở ra, nhưng trái tim trong lồng ngực càng lúc càng đập nhanh hơn.

-

Chưa tới bao lâu thì đã tới buổi trưa, Tần Yên đang kiểm tra lại số liệu.

Cô hoàn toàn không để ý đến thời gian, việc cô cần làm bây giờ là hoàn thành xong cái tờ danh sách này.

Cửa có người gõ.

Tần Yên đứng dậy đi mở cửa.

Thấy Cận Nam Dã đang đứng trước cửa, cô giơ ngón tay trỏ lên, nói: "Cho tôi thêm thời gian, sắp làm xong rồi".

Nhìn thấy cô "tích cực làm thêm giờ", Cận Nam Dã có chút kinh ngạc hỏi: "Toàn bộ bảng, chỉ còn lại một chút?"
"Ừ." Tần Yên ngồi trở lại chỗ của mình, "Phòng chức năng chỉ còn lại ba nhóm, có bảy người."

Cận Nam Dã kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh cô.

Trên cơ thể có một mùi hương dễ chịu xen lẫn với mùi thuốc lá.

Vừa ngồi xuống, mùi thuốc lá càng nồng nặc.

Tần Yên liếc hắn một cái, nhẹ giọng hỏi: "Ngày nào anh cũng hút thuốc?"

Cận Nam Dã vội vàng tránh xa cô, "Em còn ngửi thấy nó không?"

Hắn có chút ngại ngùng, "Tôi hút xong liền đứng ở ngoài một lúc mà mùi vẫn không nhạt đi sao?".

"Ừ." Cô tiếp tục cúi đầu kiểm tra, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh hút thuốc, quần áo của anh sẽ tự nhiên có mùi."

"..."

Cận Nam Dã lại tránh xa cô thêm.

Thấy Tần Yên tiếp tục kiểm tra, hắn chống hai tay lên bàn, hai bên măng-sét đã được kéo xuống, đường chỉ trên vừa cảm giác rất tinh tế vừa có cảm giác đầy sức mạnh.
Hắn nhìn cô hồi lâu, không khỏi đưa tay ra, "Để tôi xem em làm tới đâu."

Tần Yên đánh vào cánh tay hắn, "Chờ một chút, cái tập này không được đụng. Anh có thể đụng cái tập này".

Cận Nam Dã cũng là lần đầu tiên bị đánh sau nhiều năm như vậy, hắn sững sờ một lúc, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Tần Yên không nhận ra, cô cúi đầu kiểm tra kỹ càng.

Ba nhóm phòng chức năng tuy ít người nhưng mỗi người lại có nhiều thông tin, phức tạp nên cần chọn từng người một để khớp với thông tin trong bảng.

Một chút nhầm lẫn, có thể phải bắt đầu lại từ đầu.

Hành động trong tiềm thức của cô vừa rồi khiến Cận Nam Dã im lặng một lúc lâu.

Trong khoảng thời gian đó, cô quên mất rằng trong phòng họp này còn tồn tại một người.

Gương mặt của Tần Yên vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp diễm lệ, chiếc mũi thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn, nét mặt muốn bao nhiêu dễ thương bao nhiêu quyến rũ đều có.
Khi cô cúi đầu, có vài cọng tóc con rũ xuống trước trán, khuôn mặt trắng sáng, làn da nhìn qua rất mịn màng.

Trong lúc cô không để ý, đôi mắt Cận Nam Dã nhìn cô càng ngày càng sâu, như có cái gì ở bên trong gợn sóng đang nổi lên.

Giống như một con thú hoang, lặng lẽ chờ đợi con mồi của mình trong bóng tối.

Thấy cô đang chăm chú làm việc, Cận Nam Dã chỉ đơn giản dựa lưng vào ghế, hướng cả cơ thể về phía cô, tư thế có chút ung dung lười biếng.

Hắn cúi đầu, tầm mắt chú ý đến con cá ở phía sau lưng cô, môi có chút cong lên.

Ngón tay đặt ở trên ghế cô khẽ gõ.

Tần Yên rốt cục cũng kiểm tra xong, nằm dài ra bàn làm việc.

Một giọng nói trầm và khàn đột nhiên vang lên bên cạnh cô: "Đã kiểm tra xong?".

Xém chút quên mất rằng trong phòng còn có người, cô vội vã nhìn sang, gật đầu: "Ừ".
Người đàn ông đột ngột đặt tay lên lưng ghế của cô.

Tần Yên trầm mặc nhìn hắn, không khỏi thắc mắc.

Hắn dùng sức kéo cô qua.

Lực quá lớn, chiếc ghế khó khăn lắm mới dừng lại, cô theo quán tính mà chúi cả người về phía hắn.

Khoảng cách giữa hai người ngay lập tức bị thu hẹp.

Tần Yên ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt ánh mắt ở sâu trong đôi mắt nâu đen của hắn, ánh lên dáng vẻ của chính mình.

"Sao em lại gấp rút làm cho xong vậy?". Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai cô, "Buổi trưa em đều làm thêm giờ."

Hơi thở của hắn nhợt nhạt, nhưng vì hai người quá gần nên hơi thở vướng víu nóng như lửa đốt.

Đầu óc Tần Yên có chút trống rỗng, cô đáp: "Còn một chút nên kiểm tra cho xong, buổi chiều còn đi bắt cá".

"..."

Cận Nam Dã khẽ cười một tiếng, di chuyển phần thân trên của mình đến gần cô hơn, vòng tay qua lưng ghế của cô, như thể quấn toàn bộ cơ thể cô quanh ghế.
"Bắt cá sao?" Hắn nhìn cô thấp giọng hỏi.

Tần Yên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn, cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Hắn một chút lại gần hơn, nửa người hơi rướn tới.

Môi mỏng gần trong gang tấc.

Cận Nam Dã đang ở rất gần, rào cản giữa nam và nữ đã vượt qua, chỉ cần nhích lại thêm một chút liền có thể chạm môi nhau.

Tần Yên không biết mình định làm gì, cả người như nhũn ra.

Cô dường như bị một loại mê hoặc nào đó mê hoặc, ngồi bất động trên ghế.

"Chạm vào con cá này?"

Một giây tiếp theo, người đàn ông nhanh chóng ngả người ra sau, cầm trên tay chiếc gối cá của cô.

Khoảng cách của họ cũng rộng ra trong tích tắc.

Tần Yên chớp mắt.

Đối diện với ý cười trên mặt của Cận Nam Dã, cô như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, khuôn mặt càng ngày càng nóng.
"Cận Nam Dã, anh..."

Tần Yên tức giận muốn cướp con cá từ tay hắn về, "Trả lại cho tôi."

Cận Nam Dã lùi lại trên ghế, vươn tay nắm lấy đuôi cá, trêu chọc cô, "Con cá này tốt như vậy, cho tôi sờ chung được không?"

"Không!"

Tần Yên với không tới Cận Nam Dã

Vì vậy, cô đứng dậy, với lấy tay cầm ghế của hắn, cố gắng kéo con cá lại.

Thế nhưng sức mạnh của nam nữ cách xa nhau một khoảng rất lớn, cô càng với tới thì hắn lại càng đem con cá ra xa. Trọng tâm của cô bất ổn, xém chút nữa ngã nhào lên người hắn.

Cô chống tay kịp thời, nhưng vẫn không ngừng rướn người về phía trước.

Cô sắp ngã!

Vào thời khắc quan trọng, một bàn tay xuất hiện ở trên eo đỡ cô kịp thời, đem con cá ném xuống đất mà đỡ cô lên.

Trong lúc vội vàng, tay của Tần Yên cũng nắm lấy lưng ghế.

Khi cô lấy lại bình tĩnh cũng như hơi thở, cô bắt gặp ánh mắt của Cận Nam Dã.
Đến bây giờ cô mới ý thức được, cô và hắn đang ở tư thế nữ trên nam dưới nha.

Cả người bám chặt vào ghế.

Hai tay trên eo nóng như lửa đốt, xuyên qua lớp vải quần áo, hung hăng công kích toàn thân.

Dường như không khí mập mờ đang dần dần tiến hóa.

Lên men, rồi tràn ra trong không khí.

Tần Yên nhìn thấy được vẻ bối rối trong mắt của Cận Nam Dã.

Hô hấp có chút đứt quãng.

Tai của hắn cũng bắt đầu đỏ lên.