Nhà hàng Nhan Hạo đặt chỗ hôm nay là một khu vườn lộ thiên rất lớn, ngay cạnh cửa chính có một hòn nam bộ nhỏ, trên non suối róc rách chảy.
Không khí Thượng Hải còn kém hơn cả Bắc Kinh, tầng không vẩn đục, thứ lãng đãng trôi trên kia không biết là mây hay vẫn chỉ là sương mù.
“Học trưởng, trời sập rồi, làm sao bây giờ?” Cái đêm ở Würzburg, cô khóc thương tâm đến thế, có phải là lại đang mơ thấy chuyện trước kia không?
Bầu trời của cô sụp đổ, cô dáo dác tìm anh, anh có nghe thấy gì không?
Ngày đó anh nháy mắt liên tục, không phải do Giản Tâm, mà là vì Minh Tịnh.
Căn hộ rộng rãi ở Berlin, gian phòng ngủ chính, chậu lan chuông bên bậu cửa, quần áo của Minh Đại Bằng, bức ảnh gia đình trên tủ đầu giường… Đó chính là một mái nhà cô tự xây nên cho mình.
Anh vốn đâu có chậm tiêu, sao lại không nhìn ra nhỉ? Cô vẫn luôn tỏa nắng và lạc quan như thế, làm việc nghiêm túc, sống đầy màu sắc. Ở bên cạnh cô, mỗi giây mỗi phút, anh đều cảm thấy trái tim như được rót đầy, ấm áp vô vàn.
“Học trưởng Nghiêm, hôm nay không phải là em cố ý kể cho anh nghe đâu, chỉ là cái chủ đề này khiến em không kìm nén được. Em biết anh rất quan tâm tới Minh Tịnh.” Sơn Béo không biết đã đứng sau lưng anh tự khi nào.
“Kể cho tôi nghe chuyện hồi ấy được không?” Nghiêm Hạo thỉnh cầu.
Sơn Béo gãi đầu, thở dài: “Học trưởng Nhan chắc là biết rõ hơn em đấy, vụ kiện tụng kia và cả phòng thuốc của bà ngoại Minh Tịnh đều do anh ấy xử lý. Minh Tịnh được cô Lâm đưa đến Thượng Hải, mãi tận khi sắp bảo vệ luận văn tốt nghiệp mới quay trở lại Kinh Đại. Nhìn bên ngoài thì cậu ấy vẫn ổn hơn những gì em tưởng tượng nhiều, bọn em còn ngồi trò chuyện trong chốc lát, dưới chỗ mấy cây hòe ấy. Cậu ấy bảo Hoàn Vũ Thời Báo muốn tuyển cậu ấy vào làm, cậu ấy đã đồng ý rồi. Sau khi vào được Hoàn Vũ Thời Báo cậu ấy sẽ tham gia cuộc tuyển chọn phóng viên thường trú nước ngoài, nếu có thể thì cậu ấy muốn tới Đức. Khi đấy cũng đã có kết quả kỳ thi công chức, cậu ấy phỏng vấn vào được Bộ Ngoại giao, nhưng cuối cùng lại không làm. Em hỏi cậu ấy tại sao cứ nhất định phải xuất ngoại, dù không còn người thân nữa nhưng cậu ấy vẫn còn bạn bè, còn cô Lâm và giáo sư Trần, tất cả bọn họ đều hết mực quan tâm cậu ấy cơ mà. Xong rồi cậu ấy nói: “Đúng vậy, mọi người đều đối xử với mình rất tốt, nhưng không phải lòng tốt nào người ta trao ra chúng ta cũng có thể tùy tiện duỗi tay tiếp nhận. Như là cô Lâm chẳng hạn, cô ấy coi mình như con ruột, song thực chất vẫn khác nhau. Sau này Nhan Hạo kết hôn, vợ anh ấy trông thấy cô Lâm và Nhan Hạo săn sóc mình như thế, sao có thể không để tâm cơ chứ? Rồi nhỡ chẳng may bọn mình mâu thuẫn với nhau, phần tình cảm hiếm có này sẽ bị tổn thương nhiều lắm. Nếu như ở xa một chút, mình sẽ không mất bọn họ. Sơn Béo, cậu đừng nghĩ mình đáng thương hay bất hạnh, trên thế giới này chẳng có mấy ai vui sướng thực sự đâu, mọi người đều có những nỗi muộn phiền riêng cả mà. Có người công việc trắc trở, có người gia đình bất hòa, có người cơ thể khiếm khuyết, có người khó khăn tài chính, cũng có những người chẳng bao giờ gặp được tình yêu đích thực của đời mình… Chẳng ai sống dễ dàng cả. Nỗi bất hạnh của mình quả thực có hơi lớn lao, nhưng cái chính là sau này, mình sẽ sống thật nghiêm túc, tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.””
Cô thật sự đã làm được, thậm chí còn làm tốt hơn hẳn đa số mọi người. Nhưng mà, những ngày dài lẻ loi, những đêm vắng cô độc kia, một mình cô đã xoay sở như thế nào?
Nghiêm Hạo biết, bởi vì đặc thù công việc của bố mẹ, cô càng khát vọng một gia đình trọn vẹn hơn bất cứ ai. Cô quý trọng gia đình là thế, đột nhiên mất đi hết thảy, trái tim cô không biết đã đau đớn đến nhường nào!
Minh Tịnh của anh…
“Sơn Béo, cậu có biết tại sao hồi đó cô ấy lại muốn chia tay với tôi không?” Tay của Nghiêm Hạo vẫn run bần bật, anh không thể không siết chặt nắm tay để giữ cho mình bình tĩnh.
Sơn Béo gãi đầu xoàn xạt, ngắn gọn nói: “Cậu ấy bảo là sợ, ngoài ra không nói gì cả. Nhưng mà đối diện với gia đình anh, người bình thường có lẽ sẽ đều cảm thấy áp lực…”
Không đúng, gia đình anh bây giờ còn có địa vị hơn mấy năm trước, nếu cô cảm thấy áp lực thì khi gặp lại nên trốn anh thật xa mới phải. Nhưng mà cô không hề trốn, sự quan tâm và tình cảm cô thể hiện rất rõ ràng và chân thực, tựa như bọn họ vẫn luôn luôn yêu nhau vậy.
“Không phải tại vì không thích tôi à?”
Sơn Béo lắc đầu: “Chắc chắn không phải đâu, hồi đó chia tay anh, cậu ấy khóc dữ lắm. Sau khi anh ra nước ngoài, cậu ấy vẫn tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì, nhưng em vẫn nhìn ra được là cậu ấy rất khó chịu. Chiếc iPhone anh nhờ bạn mua hộ từ Hồng Kông bị cướp mất trên đường, cậu ấy khóc gần tắt thở ngoài trạm xe buýt, vừa khóc vừa gọi “học trưởng”… Em cảm thấy cậu ấy chia tay với anh chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ thôi. Khi ấy mới học năm hai, vẫn còn quá nhỏ, chuyện hơi phức tạp một tí là đã chẳng biết suy nghĩ thế nào cho thông, giải quyết thế nào cho phải, cho dù có cảm giác như thế quá qua quýt và có lỗi với anh thì cũng chẳng có cách nào khác cả.”
Nếu như tình cảm không có vấn đề thì những chuyện khác coi như là cô trẻ người non dạ, Nghiêm Hạo không băn khoăn nhiều. Thế nhưng hiện tại thì sao? Bọn họ đã tốt như vậy, cô vẫn cứ tiến ba bước lùi hai bước, từ xa nhìn lại, giống như chú sóc nhỏ kia ló đầu ra khỏi ngọn cây, lúc nào cũng có thể lùi về sau. Chẳng lẽ cô không tin tưởng tình cảm anh dành cho cô hay sao? Chết tiệt! Nghiêm Hạo đột nhiên nhớ ra chính mình đã từng nói rằng “lần này chia tay thực sự, anh sẽ không bao giờ cho em cơ hội khác nữa”, mà con người anh trước nay đã nói là làm. Cô hiểu anh, cho nên không đề cập tới việc ở bên nhau, cũng chẳng đòi hỏi ở anh điều gì. Vậy nên khi anh nhắc tới chuyện về nước, chắc hẳn cô đã cho rằng đó là cách anh dùng để uyển chuyển báo với cô, bọn họ đã kết thúc rồi. Nếu thật sự là thế, sao cô vẫn còn muốn chấp nhận anh, quan tâm anh? Có lẽ cô sợ để lỡ mất anh, thế nên cho dù không có kết quả thì cô vẫn muốn trao cả thể xác và linh hồn mình cho anh.
Cô yêu anh!
Trái tim Nghiêm Hạo đập mỗi lúc một điên cuồng hơn: “Sơn Béo, có thể phiền cậu đưa tôi ra Bến Thượng Hải được không?”
Nghiêm Hạo không vào quán bar. Anh nhắn tin cho Nhan Hạo, nói mình đang dạo bộ dưới bức tượng bên sông Hoàng Phố. Ven sông vẫn có rất nhiều du khách nhưng bầu không khí nói chung lại yên ắng đến lạ thường, như thể tất thảy náo động đã tan vào trong màn đêm vậy. Trên mặt sông vẫn còn thuyền chạy qua chạy lại, hầu hết là du thuyền, có những người ngồi trên thuyền ca hát, cũng có những người lặng lẽ hóng gió đầu thuyền. Những vì tinh tú trên trời và ánh đèn dọc bờ sông đều soi bóng dưới lòng sông, gần như không thể phân biệt rõ đâu là sao, đâu là đèn nữa.
Nghiêm Hạo không biết mình đã lang thang được bao lâu. Đi tới đi lui một hồi, bờ sông chỉ còn mỗi anh cùng với cảnh vệ tuần tra gần đấy.
“Hi!” Nhan Hạo rốt cuộc cũng tới, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt nheo lại, tư thế trông cứ như đang chuẩn bị lên võ đài. “Hội Sơn Béo bảo cậu đang muốn tìm tôi hỏi tội, trách tôi không kể chuyện Minh Tịnh với cậu à? Ha, bộ cậu là Đức Chúa Trời đấy chắc? Kể cho cậu, cậu có thể quay ngược thời gian trở lại, khiến cho tất cả những chuyện kia không xảy ra nữa không? Nếu cậu thật sự quan tâm con bé, một chuyện lớn như thế, thuận miệng hỏi thăm là biết. Giờ lại mất bò mới lo làm chuồng chứ gì? Tôi nói cho cậu hay, vô ích thôi, bò đã sớm chạy lâu rồi.”
“Nhan Hạo, cảm ơn cậu nhé,” Nghiêm Hạo chân thành nói.
Nhan Hạo đang chuẩn bị nghênh chiến thì đấu võ lại đột nhiên biến thành đấu văn, có chút trở tay không kịp: “Cậu cảm ơn tôi cái gì?”
“Cậu khoan dung với tôi, che chở cho Minh Tịnh, có rất nhiều chuyện tôi thực sự phải cảm ơn cậu.”
Nhan Hạo há hốc miệng, dường như không thể nhận nổi lời cảm tạ lớn như vậy: “Cậu cảm ơn phần mình là được rồi. Nhóc Đen là người nhà tôi, không liên quan gì tới cậu. Mà cậu cũng không cần phải lo lắng cho nó đâu, con nhóc đang sống tốt lắm, hở ra một cái là lại đòi mẹ tôi gửi này gửi kia, thế mà bà ấy vẫn cưng nó lên tận trời ấy, chắc nó có muốn thịt rồng bà cũng kiếm cho bằng được. Thật ra nó cũng chẳng tha thiết gì mấy cái thứ đồ ăn đấy, nó chỉ muốn dùng cách ấy để nói chúng tôi cứ an tâm đi, cuộc sống của nó rất ổn. Con bé hiểu chuyện đến mức khiến cho người khác xót xa. Chỉ có điều nó mãi vẫn không chịu về nước. Riêng chuyện này thì tôi hiểu, giờ nó về đâu được chứ? Người khác đều có nhà cả, còn nó thì sao, chẳng nhẽ ở khách sạn ư?”
“Cô ấy có nhà mà.”
“Nhà họ Minh ở Sơn Tây á? Nếu nó dám quay về đấy, tôi sẽ đánh gãy chân nó. Cái đợt kiện cáo kia, theo ý tôi thì một xu cũng không chia, nhưng mà Nhóc Đen mềm lòng, tiền bồi thường của chú Minh đều nhường hết lại cho họ.” Chuyện đã qua lâu rồi, nhưng khi nhắc tới Nhan Hạo vẫn còn bực tức.
“Không phải nhà họ Minh, là nhà tôi. Bởi vì Minh Tịnh coi cô Lâm là mẹ, coi cậu là anh trai, tôi cảm thấy hẳn là nên nói với mọi người một tiếng, tôi và Minh Tịnh ở bên nhau rồi.”
“Sao có chuyện đó được? Cậu ở Mỹ, còn con bé ở Đức mà!”
“Cụ thể thì đợi khi nào Minh Tịnh về nước sẽ kể cho cậu nghe sau.” Nghiêm Hạo cong cong đôi mắt, cười rất đỗi dịu dàng.
Đâu cần phải giải thích kỹ càng làm gì. Nhan Hạo tình trường lão luyện, kiểu yêu đương nào cũng đã từng thấy. Nhưng rồi Nghiêm Hạo vẫn là người nở nụ cười cuối cùng.
Nhan Hạo còn nhớ mấy tháng Minh Tịnh sống ở Thượng Hải, anh từ chối mọi cuộc xã giao, mỗi tối đều về nhà cùng với cô. Khoảng thời gian ấy người đau buồn nhất chính là mẹ anh, trong mắt tựa như có một cái chốt rất nhạy, chỉ cần chạm nhẹ vào đó là nước mắt sẽ tuôn trào.
Minh Tịnh lại trở thành người hết lời an ủi bà. Có một ngày, anh đưa cô ra Bến Thượng Hải chơi. Cô mặc một chiếc áo phông mà mẹ anh mới mua cho, là size nhỏ nhất trong tầm chiều cao của cô, trông chẳng to hơn đồ trẻ con cỡ lớn bao nhiêu, thế nhưng cô vẫn lọt thỏm trong chiếc áo đó. Anh nhìn mà thấy đau lòng, bật thốt: “Doanh Doanh, hay là chúng ta kết hôn đi!”
Cô thong thả quay đầu lại, khẽ nói: “Anh Minh Minh, người em yêu tên là Nghiêm Hạo mà!”
“Trân trọng con bé nhé, nó xứng đáng.” Có lẽ Nhan Hạo cũng không yêu Minh Tịnh đậm sâu, nhưng đối với anh, cô vẫn là một người rất quan trọng.
“Tôi sẽ.” Dưới ánh đèn đường đêm khuya, ánh mắt Nghiêm Hạo có vẻ vô cùng kiên định.
…
Giữa cơn mưa rào đêm hè, sấm sét phóng xuống rất mạnh mẽ và dữ dội.
Mẹ Nghiêm bật đèn, trông thấy Nghiêm Hạo ngồi trên sofa thì giật mình hỏi: “Không phải con đang ở Thượng Hải à?”
Một tiếng sấm khác nổ vang ngoài cửa sổ, khiến cho khung cửa rung lên.
“Con xin nghỉ phép một tuần, vừa mới về đến nhà ạ.” Nghiêm Hạo kéo tay mẹ, để bà ngồi xuống cạnh mình.
Tóc mẹ Nghiêm có hơi ướt. Anh đi vào trong phòng tắm lấy một chiếc khăn bông ra, lau lau mái tóc giúp bà: “May mà lúc con lên máy bay thời tiết vẫn còn bình thường, nếu không chẳng biết sẽ phải chờ ở sân bay bao lâu! Lại đến mùa dông bão rồi.”
“Bây giờ cả nước đâu chỗ nào là không mưa, có nơi còn lũ lụt nữa. Thế giới cũng chẳng đỡ hơn là bao, thời tiết ngày càng khắc nghiệt. Bão ở Đại Tây Dương đã mạnh lên cấp Năm, ảnh hưởng nặng nề nhất là một số quốc đảo quanh vùng biển Caribe, các đại sứ quán cũng đã bắt đầu sơ tán Hoa Kiều rồi đó.” Mẹ Nghiêm làm việc bên Bộ Dân chính cho nên đặc biệt nhạy cảm với tin tức về thiên tai. “Mà sao con lại xin nghỉ phép thế?”
Nghiêm Hạo hơi mím môi, dường như chuyện anh định nói rất quan trọng cho nên phải sắp xếp câu chữ cho thật cẩn thận: “Mẹ, lần trước con về nước, mẹ bảo muốn nói với con chuyện của Minh Tịnh, con nói con đã biết rồi.”
Vẻ mặt Nghiêm Hạo trước giờ không nhiều biểu cảm, rất khó biết được anh đang vui hay không vui, có vẻ như với anh, mọi thứ đều rất nhạt nhòa. Thế nhưng làm mẹ, sao có thể không hiểu con trai mình được chứ? Anh đang cảm thấy tự trách, cảm thấy cực kỳ hối hận.
“Hôm đó con gặp Minh Tịnh ở sân bay, cô ấy lên đường bay sang Berlin công tác. Con vốn tưởng là mẹ định nói chuyện ấy…”
“Không phải…”
Nghiêm Hạo nắm lấy tay bà: “Con biết, bây giờ con biết cả rồi.”
Mẹ Nghiêm thở dài: “Bởi vì trước kia con để ý đến cô bé như vậy nên mẹ cảm thấy cũng cần nói cho con biết. Khi Minh Tịnh từ Nam Phi về nước, mẹ từng theo đoàn ra sân bay đón. Hôm ấy người đến rất đông, phòng ban nào cũng có đại diện cả. Một cô gái nhỏ ôm di ảnh bố mẹ bước từng bước xuống cầu thang, những người xung quanh đều khom lưng cúi đầu, từng người từng người một, thật sự… thật sự…” Mẹ Nghiêm nói không nên lời, đành cầm khăn lau nước mắt.
“Mẹ rất thích cô ấy phải không?” Mười ngón tay Nghiêm Hạo đan chặt vào nhau. Mỗi lần nghe người khác kể lại chuyện của Minh Tịnh, trái tim anh lại nhói lên. Anh muốn ôm cô trong vòng tay mình, hết lòng an ủi cô, vỗ về cô, đồng thời còn muốn khoe ra cho cả thế giới đều biết, cô gái tốt đẹp như thế bây giờ đã là cô gái “nhà anh” rồi.
“Đúng vậy, hiểu chuyện, kiên cường, cũng rất rộng rãi.”
“Con cưới cô ấy về nhà được không?” Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Hạo vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Một hồi lâu sau, mẹ Nghiêm mới uyển chuyển nói: “Nỗi bất hạnh của cô bé khiến người ta thấy thương cảm, nhưng con có thể dùng cách khác để giúp đỡ người ta. Kết hôn, chưa chắc là cách tốt nhất.”
“Con đã muốn cưới cô ấy từ tận mấy năm trước rồi.”
“Mẹ vẫn nhớ cô bé đã cự tuyệt mà.” Cự tuyệt vô cùng kiên quyết nữa là đằng khác.
Nghiêm Hạo buồn bực bóp trán: “Thế nên giờ mới cần nghĩ cách, con phải đi Berlin một chuyến mới được!”
Mẹ Nghiêm vỗ vỗ tay anh, thật ra cũng chẳng hề thấy bất ngờ. Con trai của bà luôn hành xử rất lý trí trong nhiều chuyện, duy chỉ đối với Minh Tịnh là vẫn nhớ mãi không quên suốt bao năm qua, phỏng chừng sau này cũng khó phải lòng người khác. Bậc làm cha làm mẹ, sao có thể không ủng hộ con mình được chứ?
“Con nhớ dùng cách nào đấy nhẹ nhàng, mềm mỏng một chút. Xin nghỉ phép rồi phải không?”
“Vâng ạ, ngày mai con đi.”
“Thế thì đổi chuyến bay đi, Minh Tịnh không có ở Berlin đâu.”
Nghiêm Hạo kinh ngạc nhìn mẹ.
“Minh Tịnh đang ở Dominica, mẹ vừa thấy tên cô bé trong danh sách sơ tán gửi đến đầu giờ chiều nay.”
Nghiêm Hạo khẽ chớp mắt. Xem đi, cô lại cao chạy xa bay nữa rồi. Dominica ở hướng nào nhỉ? Anh vuốt mặt, thở dài.